Chương 35: Tranh cãi

Tưởng Hoành đến gần, kiềm chế tức giận, gầm nhẹ nói: "Làm sao?! Giờ đến cả ba ba ta đây cũng không nhận thức?!"

Tưởng Vân thật đúng là muốn cho hắn một cái trợn trắng mắt, khinh bỉ trở về, người như vậy còn không biết xấu hổ muốn hắn gọi một tiếng ba? Đáng tiếc đây là liên hoan cuối năm, có nhiều người như vậy đang nhìn, hắn không thể để người ta xem chuyện cười của Tưởng gia, không muốn để người ta nói Kỳ Ngọc Dung không biết dạy con.

Tưởng Vân khinh miệt liếc mắt Tưởng Uyên cùng Hướng Mẫn Yến, đối Tưởng Hoành đè thấp thanh âm, nhàn nhạt nói: "Tưởng đổng, nhiều người đang nhìn, ông không muốn lưu mặt mũi cho mình tôi không ngại, nhưng tôi không thể để người ta chê cười mẹ tôi."

Nói xong, cũng không cho Tưởng Hoành có cơ hội phản ứng, liền kéo Trần Tư đi đến chỗ Vương Hiểu Giai cùng Trần Quan Tuệ.

Tưởng Hoành nhìn bóng dáng đứa con rời đi, tức giận như muốn đem chén rượu trong tay bóp nát, hắn sắc mặt xanh mét, Tưởng Vân đã không hề là đứa trẻ nhỏ vây quanh hắn trong trí nhớ kia nữa. Hắn cũng có chút cảm khái, hóa ra con trai đã lớn rồi, bóng lưng của nó đã cao lớn như vậy. Nhưng càng làm cho Tưởng Hoành tức giận là, Tưởng Vân luôn mồm nhớ kỹ Kỳ Ngọc Dung, đem phụ thân như hắn phóng ở đâu rồi? Chẳng lẽ hắn hơn 30 năm qua bạc đãi nó?! Hắn biết hắn mang Hướng Mẫn Yến cùng Tưởng Uyên về nhà làm nó tức giận, hắn có thể lý giải, nhưng không có nghĩa là hắn cứ như vậy mặc cho Tưởng Vân bất kính với hắn.

Về nhà tính sổ với ngươi sau!

Tưởng Hoành hừ lạnh một tiếng, bên cạnh Hướng Mẫn Yến cùng Tưởng Uyên cũng nhẹ giọng khuyên, nhìn hai người bọn họ hiểu chuyện như vậy, hắn ngược lại thư thái không ít.

Người bên cạnh cho dù tò mò, gặp Tưởng Hoành như vậy, cũng đều trốn đi thật xa, sợ không cẩn thận một cái đụng họng súng, đánh mất bát cơm, vậy thì mất nhiều hơn được rồi.

Vương Hiểu Giai cùng Trần Quan Tuệ thấy hai người họ lại đây, cũng vội bỏ qua người bên này, bước ra nghênh đón.

Đây là Tưởng Vân gia sự, Trần Quan Tuệ cũng không tiện nhiều lời, nàng liền mang theo Trần Tư đi qua bên kia. Vương Hiểu Giai thấy Tưởng Vân chau mày, nắm tay hắn tới một bên góc, vươn tay đem hòn núi nhỏ giữa hai hàng mày hắn đè xuống, ôn nhu nói: "Đừng nhíu mày."

Tưởng Vân nhìn Tưởng Hoành mang theo Tưởng Uyên và Kỳ Ngọc Dung cùng vài đổng sự tán gẫu chính đang hăng say, khinh miệt cười, "Ha, hắn như vậy còn muốn ta gọi ba? Hắn cũng xứng?"

Rất nhanh đèn tối sầm xuống, người chủ trì đứng ở trên đài, hướng các vị khách tỏ vẻ hoan nghênh, tiếp lời mời Tưởng Hoành lên tiếng. Vương Hiểu Giai thừa cơ hội này, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vuốt vuốt lưng, cưng chìu nói: "Tưởng công tử tốt như vậy, ông ta đương nhiên không xứng ~ "

"A..."

Tưởng Vân bất đắc dĩ thở dài, nóng giận vừa rồi toàn bộ tiêu mất, Vương Hiểu Giai ngữ khí này cùng dỗ con gái giống nhau như đúc. Hắn ôm chặt Vương Hiểu Giai, cúi đầu cắn lỗ tai nàng, "Vương tổng tài, em đang dỗ con nít sao?"

"Thì sao?" Vương Hiểu Giai cười cười buông tay, nhéo nhéo mặt hắn, trong mắt lại mang theo chút cô đơn không dễ phát hiện, "Người ta so với anh còn trưởng thành hơn nhiều."

"Xì, ai nhìn ra a" Tưởng Vân bất mãn lầm bầm, ở trên cổ nàng nhẹ nhàng cắn một cái, nói: "Không được nói anh trẻ con, nhắc nữa anh cắn."

  Vương Hiểu Giai lui một chút ra phía sau, oán trách trừng mắt liếc hắn một cái, "Hừ? Thích cắn như vậy? Anh là chó con sao?"

Tưởng Vân lại duỗi tay đem nàng kéo lại, một lần nữa vòng về trong lòng, cười hỏi: "Em thích mèo hay chó?"

"Chiêu cũ như vậy anh cũng dùng?" Vương Hiểu Giai có chút "khó tin" nhìn hắn, làm cho Tưởng Vân mặt đỏ lên, may mà ánh sáng quá mờ Vương Hiểu Giai nhìn không ra, hắn bất mãn trừng mắt nhìn Vương Hiểu Giai, còn không phải tại nàng, nhắc tới chó con, hắn mới nhớ tới câu này, thế mà còn bị nàng cười nhạo, ay ay ay quá đáng.

Vương Hiểu Giai thỏa mãn nhìn Tưởng Vân có xu thế thẹn quá thành giận, cười nói: "Em không thích mèo cũng không thích chó." Nàng hơi hơi kiễng chân, tiến đến bên tai Tưởng Vân, khẽ hôn một cái, nói: "Em thích anh."

Ánh sáng quá mờ, Vương Hiểu Giai nhìn không rõ lắm sắc mặt của Tưởng Vân, chỉ có Tưởng Vân tự mình biết, cái lỗ tai hắn nóng thật sự, lập tức toàn bộ mặt đều đốt lên. Thật là, bất ngờ không kịp đề phòng liền bị tán...

Tưởng Vân hơi hơi đẩy ra Vương Hiểu Giai, than thở nói: "Cư nhiên biết tán như vậy..."

"Ưm hử?" Vương Hiểu Giai cười nhìn Tưởng Vân thần sắc thẹn thùng, đùa giỡn Vân bảo thật sự là quá thú vị.

"Không có gì, mau đi qua đi, lát nữa đến lượt em phát biểu rồi..." Tưởng Vân nói xong, khẽ đẩy đẩy Vương Hiểu Giai đến phương hướng người chủ trì. Vương Hiểu Giai theo động tác của hắn xoay người, khóe miệng ý cười như thế nào cũng giấu không được.

Rất nhanh, Tưởng Hoành liền phát biểu xong, người chủ trì xin mời Vương Hiểu Giai lên sân khấu. Vương Hiểu Giai ở công ty nhân duyên tốt vô cùng, từ đổng sự ở thượng tầng đến cơ sở nhân viên ở hạ tầng, có rất ít người không thích nàng, tiếng vỗ tay hoan nghênh nàng dị thường nhiệt liệt.

Vương Hiểu Giai trên mặt mang hòa khí cười ôn nhu như mọi khi, chào hỏi mọi người ở hội trường.

Tưởng Vân nhìn người yêu đứng ở trên đài, ưu nhã xinh đẹp như vậy, nhìn nàng diệu ngữ liên miên làm không khí toàn trường sinh động hẳn lên, nhìn người bên dưới vỗ tay phát ra từ chân tâm, một cỗ cảm giác tự hào tự nhiên mà sinh. Đây chính là người hắn yêu a, ưu tú như thế, tốt như thế. Vương Hiểu Giai ánh mắt sẽ luôn lơ đãng cùng hắn giao nhau, chỉ một ánh mắt, đủ khiến cho Tưởng Vân hài lòng thỏa mãn.

"Lão đại."

Tưởng Vân vừa chuyển đầu, thấy là Lý Vũ Kỳ. Từ sau khi Tưởng Vân đi thị trường bộ, thị trường bộ không khí vô cùng tốt, thấy Tưởng Vân không tự cao tự đại, dần dần, tất cả mọi người đều gọi hắn lão đại rồi.

"Hắc, học bá, y phục này cũng thật là đẹp ~" Tâm tình tốt Tưởng Vân không chút nào keo kiệt lời khen, hắn cười nâng ly, nói: "Đến, học bá, tôi mời cô, cảm ơn mấy tháng này luôn luôn giúp tôi."

Lý Vũ Kỳ mặt có chút ửng đỏ, vội giơ lên ly, nói: "Nên làm thôi, lão đại, phải là tôi cảm tạ anh và Vương tổng."

"Ha ha, được rồi đừng khách khí" Tưởng Vân uống một ngụm rượu, nói: "Nhân viên xuất sắc nhất nhất định là chạy không khỏi cô rồi, muốn đi chỗ tổng tài sao? Ài, tôi vẫn còn hơi tiếc đấy, cô rời đi là tôi bắt đầu mệt rồi đây."

"Tôi nghe lão đại và Vương tổng, đi đâu cũng được." Lý Vũ Kỳ nghe Tưởng Vân nói như vậy, có chút ngượng ngùng nở nụ cười, nhìn hắn nói.

Quả nhiên, nhân viên tốt nhất chính là Lý Vũ Kỳ. Vương Hiểu Giai cười nhìn phía bọn họ bên này, đọc ra tên của nàng.

Hiện giờ Lý Vũ Kỳ cùng mấy tháng trước đã rất là khác nhau rồi, không còn sợ hãi ánh mắt người khác như vậy nữa. Nàng trấn định đi lên đài, từ trong tay Vương Hiểu Giai cầm lấy tặng phẩm khen thưởng, phát ngôn, lần nữa xuống đài. Toàn bộ quá trình không lộ ra nửa điểm khiếp đảm, làm cho Vương Hiểu Giai rất vừa lòng, trực giác trẻ nhỏ dễ dạy.

Liên hoan cuối năm qua phân nửa, Tưởng Vân bị người gọi đi. Quả nhiên, không ngoài sở liệu, ở trên xe chờ hắn chính là Tưởng Hoành.

Tưởng Vân khinh thường ngoéo miệng, người này thật là, hắn thật vất vả mới chịu đựng không đi tìm ông ta gây phiền toái, ông ta thì lại cứ nhất định nhiều lần thấu tới cửa. Nếu đã vậy, đừng trách hắn không chừa mặt mũi cho ông ta.

Tưởng Vân mở cửa xe, rất là tùy ý đi vào, nói: "Thế nào? Tưởng đổng tìm tôi có việc?"

Tưởng Hoành cười lạnh một tiếng, "Sao hả? Tưởng đại thiếu gia cảm thấy mình cánh cứng rắn rồi? Ngay cả ba ba ta đây cũng không nhận thức?"

"Ha? Tưởng đổng không phải đã có con trai và thê tử? Hóa ra tôi lại là con trai Tưởng đổng sao?" Tưởng Vân ra vẻ nghi hoặc, "Ngượng ngùng, tôi vẫn cảm thấy tôi chỉ có mẹ."

"Ngươi!" Tưởng Hoành vỗ mạnh ghế ngồi, tức giận nói: "Đúng là con trai ngoan mẹ ngươi dạy! Ngay cả lễ phép tối thiểu cũng không có! Ngọc Dung sao lại dạy ra một đứa con như ngươi?!"

"Câm miệng!" Tưởng Vân cũng đỏ mắt, đồng dạng vỗ ghế, "Ông có tư cách gì nói mẹ tôi?! Không có mẹ tôi ông sẽ có hôm nay sao?! Sẽ có Tưởng thị sao?! Ông thì hay rồi, kết hôn không vài năm liền nuôi tiểu tam, còn nuôi nhiều năm như vậy, xem mẹ tôi là cái gì?! Bây giờ còn quang minh chính đại mang tiểu tam và đứa con riêng về nhà?! Một bó to tuổi tôi đều thay ông cảm thấy mất mặt!"

"Nghịch tử! Đúng là mẹ ngươi dạy con giỏi!" Tưởng Hoành giương tay, muốn đánh qua. Nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được. Tưởng Vân nói không sai, là hắn có lỗi với Kỳ Ngọc Dung. Tuy rằng hắn trách Tưởng Vân không tôn trọng hắn, nhưng nói lại là sự thật, chính hắn cũng biết thực có lỗi với Kỳ Ngọc Dung, rốt cuộc có chút hụt hơi.

Tưởng Hoành thở hổn hển mấy hơi, áp chế lửa giận trong lòng, bình tĩnh một chút, nói: "Được rồi, ta không tranh cãi với ngươi, ngươi gần đây biểu hiện không tồi, nhưng mà ngươi cùng Vương Hiểu Giai là chuyện gì? Thật sự muốn cùng cô ta kết hôn? Ngươi nghĩ cho kỹ, cô ta không thích hợp với ngươi, lại còn có con gái, ngươi yêu đương ta không phản đối, nhưng kết hôn không được."

Tưởng Vân vẻ mặt như cắn phải lưỡi, nghĩ thầm ba ba như ông tôi còn không nhận ông còn đi trông nom tôi kết hôn với ai???

Tưởng Vân mở cửa, lạnh lùng ném một câu: "Không tốn sức Tưởng đổng lo lắng, ngài quản Tưởng Uyên là đủ, chuyện của tôi không quan hệ đến ngài. Còn nữa, tôi cảm thấy mẹ tôi một mình đem tôi dạy được tốt như vậy đã thực không dễ dàng."

"Đứng lại!"

Tưởng Hoành vốn định tử tế nói chuyện với hắn, kết quả Tưởng Vân vẫn là phúc bộ dáng này, bực bội hết sức, cũng xuống xe, hướng Tưởng Vân quát: "Ngươi cánh cứng rắn a?! Được, chuyện của ngươi ta mặc kệ! Ngươi cũng đừng mong lấy của ta một phân tiền! Ta một đồng cũng sẽ không lưu cho ngươi! Ta lúc trước là mắt mù, mới cưới cô ta sinh ra đứa con ngoan như ngươi!"

Tưởng Vân dừng bước, cũng không quay đầu lại, cười lạnh một tiếng, "Mẹ tôi mới là mắt bị mù, nói cứ như tôi thèm khát tiền của ông không bằng, Tưởng Hoành, ông nhớ kỹ, Tưởng thị không có mẹ tôi, tuyệt đối không có hôm nay! Ông chờ mà xem, một ngày nào đó, tôi sẽ cho Tưởng thị sửa họ!"

Vương Hiểu Giai nghe người ta nói Tưởng Vân đi ra ngoài, đi theo tìm đến bãi đỗ xe, liền nhìn thấy một màn này. Tưởng Vân hai mắt đỏ bừng đi qua, Tưởng Hoành tức giận sập mạnh cửa xe, nổ máy rời đi. Nàng vội chạy đến, đau lòng dắt tay Tưởng Vân, hỏi: "Làm sao vậy? Cãi nhau?"

Tưởng Vân tức giận hai mắt đỏ bừng, nắm tay rắc rắc, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Một ngày nào đó! Anh phải để cho Tưởng thị sửa họ!"

Vương Hiểu Giai ôm lấy hắn, giúp hắn vỗ lưng, an ủi: "Ừm, chúng ta sẽ làm được, đừng nóng giận, bực bội chính mình..."

Tưởng Vân ôm Vương Hiểu Giai, hít sâu một hồi lâu, mới lãnh tĩnh trở lại. Vương Hiểu Giai giờ mới từ trong túi nhỏ xuất ra một cái hộp, đưa cho hắn, ôn nhu nói: "Nè, Vân bảo, phần thưởng cuối năm dành cho anh."

Tưởng Vân mở hộp, là một chiếc đồng hồ thực tinh mỹ.

Vương Hiểu Giai cười lấy nó ra, mang cho Tưởng Vân, nói: "Vốn là khi nào em cuối kỳ thi được điểm cao, Kỳ a di đều sẽ tặng quà xem như thưởng cho, cái này xem như quà em thưởng cho anh ~ Vân bảo, không ngừng cố gắng ~ "

Tưởng Vân hốc mắt hơi hơi ướt át, hắn ôm chặt lấy người trước mắt, lẩm bẩm nói: "Thiên Thảo... May mà còn có em..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top