Chương 36: Cơ bụng

Ban đêm, Trì Ưng một mình dựa vào bên cửa sổ, mở ra bản photo vở ngữ văn của Tô Miểu mà trước đó anh đã in ra, cầm bút gạch những chỗ trọng điểm.

Đề văn là "Viết một lá thư cho bản thân trong tương lai", anh mở giấy viết thư ra.

Miểu Miểu thân mến!

Xin chào,

Tôi mang tâm tình cực kỳ thấp thỏm để viết cho cậu, bởi vì tôi không biết cậu của tương lai, có thích tôi hèn yếu của hiện tại hay không.

Thời tiết của thành phố C luôn oi bức, tôi đoán nhất định là cậu đang ngồi trên ghế dựa ở ban công đọc thư tôi viết, ngẩng đầu lên chính là biển cả bát ngát và đường chân trời xa xôi. Có lẽ cậu sẽ rất ít khi quay về thành phố núi oi bức mà chật chội này, tôi ngẩng đầu nhìn đường phố và nhà cửa giống như rừng rậm thành phố vậy, thật là bức bối quá.

Cậu xem, tôi lại bắt đầu oán trách rồi, cậu nhất định cũng không hề thích tôi lúc nào cũng ưa phàn nàn như vậy.

Đúng rồi, tôi thật sự rất muốn hỏi cậu, cậu đã có được con búp bê mơ ước chưa? Lúc nhỏ nhìn thấy con búp bê Barbie trong tủ kính, thật sự rất muốn có nó. Tôi níu lấy góc áo mẹ khóc lớn, mẹ rất tức giận và đánh tôi, nói tôi không xứng có được nó, nó là công chúa nhỏ, tôi chẳng phải là gì cả, tôi là đứa trẻ đáng ghét không có bố thương. Lúc đó tôi thật sự rất hận bà ấy. Nhưng khi trưởng thành rồi tôi mới biết, thật ra mẹ nói đúng, con người không nên hy vọng xa vời thứ không thuộc về mình.

Nhưng tôi mãi không làm được, cho nên mới luôn luôn rầu rĩ không vui, không biết cậu của bây giờ có cúi đầu trước hiện thực rồi không.

Nói đến thì con người đều sẽ thay đổi, thời gian và năm tháng sẽ biến một người thành dáng vẻ khác. Ví dụ như mẹ, trước kia bà ấy hung dữ như vậy, nhưng tôi phát hiện ra bà ấy của bây giờ... Hình như cũng trở nên dịu dàng rồi. Cho nên con người không ngừng lớn lên, có người từ ngây thơ thiện lương biến thành lõi đời khéo đưa đẩy, có vài người từ nóng nảy hung ác trở nên dịu dàng quan tâm, có người trở nên dũng cảm, có người càng thêm nhu nhược.

Miểu Miểu yêu quý, cậu có thay đổi không? Cậu còn muốn con búp bê mơ ước đó không? Thật hy vọng cậu có thể viết thư nói cho tôi biết (Nhưng tôi biết đây là chuyện không thể nào).

Hiện tại tôi ở trong lớp học viết cho cậu bức thư này, nghe tiếng gió vun vút bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến, mùa đông sắp đến rồi. Nhưng cậu nhất định đang ở nơi bốn mùa như ngày hè, gió biển thổi, đọc thư của tôi. Cậu đừng cười tôi khóc gió than mưa viết nhiều như vậy. Trên bầu trời có một đám mây lớn giống như con chó, không biết đám mây trước mắt cậu có giống một chú chó không.

Hy vọng cậu của sau này, đừng chán ghét tôi của năm mười bảy tuổi, tôi sẽ cố gắng chạy về phía cậu.

Mong là tốt đẹp.

Tô Miểu ngu ngốc của tuổi mười bảy.

***

Ngày hôm sau, Tô Miểu vừa tới trường học thì nhận được tin tức của cảnh sát, thông báo cho cô biết, ba người Lâm Tây Hi, Diêu Na và Hà Lộ San dính líu tới chuyện tìm cớ gây sự, đã bị bắt giữ.

Cô đi vào đồn cảnh sát, nhìn thấy video làm chứng cứ, đúng lúc là đoạn bọn họ bắt nạt cô trong phòng cất đồ.

"Người này là cháu sao?"

"Là cháu." Tô Miểu gật đầu thừa nhận.

"Yên tâm, bọn họ đã bị tạm giữ hành chính rồi, cháu chỉ cần phối hợp với các chú điều tra, các chú sẽ dành cho bọn chúng sự trừng phạt nên có."

Tô Miểu cắn răng, cô cũng không thèm để ý bọn họ có nhận trừng phạt hay không, cô chỉ để ý sau khi bọn họ ra ngoài thì có còn tìm cô gây phiền phức hay không.

Cảnh sát tựa như nhìn ra được sự lo lắng của Tô Miểu, giải thích nói: "Có người báo án giúp cháu, mấy cô gái kia bị dọa sợ, còn chưa đợi các chú thẩm vấn thì bọn họ đã vội vàng khai ra chuyện trước kia bắt nạt cháu và những bạn học khác. Cháu yên tâm, các chú sẽ phối hợp với Bộ Giáo dục giải quyết chuyện này thích đáng, lần này sẽ không giống như trước nữa."

Nghe chú ấy nói như vậy, Tô Miểu mới thoáng yên tâm hơn một chút.

Đi ra khỏi đồn cảnh sát, một cơn gió thu thổi qua ào ào, mang theo cái lạnh của đầu đông, Tô Miểu lại cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái.

Tựa như có một chùm sáng chiếu vào thế giới âm u của cô.

Không cần phải sợ hãi nữa.

Sau khi tan học, Tô Miểu chủ động tìm đến Tần Tư Nguyên, mời cô ta đi uống trà sữa ở cửa hàng tại cổng trường, cũng hỏi thăm cô ta về chuyện này.

Ánh mắt Tần Tư Nguyên né tránh, ban đầu cô ta vẫn không thừa nhận: "Tôi... tôi không biết, tôi không nói."

"Chuyện này chỉ có cậu và Quý Khiên biết, không thể nào là Quý Khiên được."

Tần Tư Nguyên nhai ống hút trà sữa, khó chịu xua tay: "Được rồi được rồi, cứ xem như là tôi nói đi, vậy thì làm sao, pháp luật lại không có quy định tôi nhất định phải giữ mồm giữ miệng."

"Tôi không có ý chất vấn cậu."

"Tôi chỉ nói với anh trai tôi, báo cảnh sát cũng là ý của anh trai tôi, anh ấy luôn như vậy, không thích tranh luận so đo với người ta, nếu có vấn đề không giải quyết được thì đều trực tiếp báo cảnh sát giải quyết."

Tô Miểu dừng lại một chút, cuối cùng nói: "Bất kể như thế nào, cảm ơn cậu."

Tần Tư Nguyên trợn trắng mắt, liên tục xua tay: "Cảm ơn tôi làm gì?! Đây là do anh tôi làm, cậu muốn cảm ơn thì đi mà cảm ơn anh ấy! Tôi không thèm nhận tình này của cậu đâu, đừng tôi, tôi vẫn rất ghét cậu!"

"Tôi biết." Tô Miểu vội vàng hỏi: "Các cậu không nói cho những người khác biết chứ?"

"Đương nhiên là không!" Tần Tư Nguyên kiên định bảo đảm thay Tần Tư Dương: "Anh trai tôi là người tuyệt đối giữ được bí mật, tôi bảo anh ấy đừng nói, anh ấy chắc chắn sẽ không nói, bao gồm cả Trì Ưng!"

"Vậy là tốt rồi."

Tô Miểu không nói thêm gì nữa, cúi đầu im lặng uống trà sữa.

Tần Tư Nguyên đánh giá khuôn mặt thanh tú trắng nõn của cô.

Vẻ xinh đẹp của Tô Miểu là nét đẹp không quá chân thực, không hề giống người đẹp lộng lẫy có thể nhìn thấy khắp nơi trên internet, kiểu đẹp đó thật ra rất dễ khiến người ta chán ghét, muốn khen cũng chẳng có gì để khen.

Khuôn mặt Tô Miểu thanh tú mang theo chút ý vị nhàn nhạt, là kiểu rất đáng để phân biệt nhìn kỹ, càng nhìn thì càng không dời mắt nổi.

Đáy lòng cô ta lại dâng lên mấy phần ghen tỵ, cô ta nói với cô: "Trì Ưng là của tôi, cậu muốn cũng đừng hòng!"

Đôi mắt hạnh xinh đẹp kia của Tô Miểu nhìn lướt qua cô ta, khiến cô ta không khỏi hoảng hốt, cố ý hung ác nói: "Nhìn gì vậy!"

"Câu này cậu cũng đã nói vô số lần rồi."

Thấy cô bình tĩnh như vậy, Tần Tư Nguyên càng bực mình không thôi: "Cậu không xứng với cậu ấy."

"Tôi biết."

Tô Miểu chịu đựng sự chua chát trong lòng, rũ mắt nhìn ly trà sữa trong tay, quyết định bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với Tần Tư Nguyên: "Vậy cậu có biết tôi muốn điều gì nhất không?"

"Cả ngày cậu tranh giành điểm số giống như liều mạng vậy, không phải là sợ không lấy được học bổng, không đóng được học phí bị đuổi học à." Cô ta rất khinh thường mà bĩu môi: "Toàn bộ trường tư thục Gia Kỳ chỉ có cậu giống như cái máy học vậy, làm hỏng tập tục của chúng tôi hết rồi."

"Phải, tôi là cái máy học, cho nên cậu còn lo lắng gì chứ."

"Tôi..." Tần Tư Nguyên nhìn cô, nghĩ đến lời anh trai nói: "Tô Miểu, cậu biết không, cậu chính là có vận may tốt!"

"Không có, vận may của tôi rất tệ, là kiểu bước đi cũng sẽ té ngã."

"Không, cậu chính là có vận may tốt, cậu đã chạm vào được nơi mềm mại nhất trong lòng cậu ấy." Tần Tư Nguyên cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô: "Dù sao tôi cũng cảnh cáo cậu..."

"Cậu không cần cảnh cáo tôi." Tô Miểu ngắt lời cô ta: "Mục tiêu của tôi chỉ có một, chính là thuận lợi thi đậu trường đại học tốt nhất."

Trong lòng Tần Tư Nguyên suy nghĩ, tựa như đúng như lời anh trai nói, có thể hòa giải với cô.

Giải quyết Tô Miểu xong, việc theo đuổi Trì Ưng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Được, Tô Miểu, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, cũng sẽ không bảo bạn cùng lớp đối đầu với cậu." Ánh mắt cô ta gắt gao khóa chặt cô, uy hiếp nói: "Chỉ cần cậu đừng phá bọn tôi."

"Tôi chưa từng phá, đồng thời có thể cam đoan tuyệt đối không chủ động."

"Cậu..." Khóe miệng Tần Tư Nguyên giật giật: "Cậu cam đoan như vậy cũng bằng không."

"Vậy cậu muốn tôi làm thế nào?"

"Cậu phải từ chối Trì Ưng."

"Cậu cho rằng tôi chưa từng từ chối à?" Đầu ngón tay Tô Miểu vuốt nhẹ lớp sương mù buốt lạnh đọng bên ngoài ly nhựa: "Cậu hiểu rõ tính cách của Trì Ưng mà, đây không phải là việc tôi có thể chi phối được."

"..."

Phải, Tần Tư Nguyên biết, "con mồi" mà anh nhìn trúng sẽ bị móng vuốt của anh móc chặt lấy, tuyệt đối sẽ không chủ động buông ra.

Cô ta thật sự sắp ghen tị với cô chết rồi.

"Vậy cậu... cậu dám nói cậu không thích cậu ấy, cậu dám nói mình không hưởng thụ không?"

Tô Miểu nhìn khuôn mặt tức giận phát run của cô gái, bình tĩnh cười, nói ra bốn chữ: "Làm sao có thể."

Cô nhớ rõ ánh mắt giao nhau của mỗi một lần gặp anh trên thang cuốn Hoàng Quan, nhớ rõ mỗi một tiếng ve kêu khi ở dưới tán cây trong bãi tập nhìn lén anh chơi bóng vào giữa mùa hè, nhớ rõ nụ cười tùy tiện ngông cuồng đó lúc anh quay đầu sau khi đưa bóng vào rổ.

In dấu trong lòng cô, nóng hổi như tín ngưỡng.

Sau khi Tần Tư Nguyên thở hổn hển rời đi, Tô Miểu bước ra khỏi quán trà sữa, chậm chạp đi về phía dưới sườn dốc.

Ở một bên ngã tư đường, cô quay đầu, nhìn về phía bầu trời màu xanh lam trong vắt vô biên.

Đó là phương xa mà cô từng vô cùng khát vọng.

Hiện tại, là anh và phương xa.

Trên đường về nhà, Tô Miểu gửi tin nhắn cho Tần Tư Dương, nói lời cảm ơn cậu.

Tần Tư Dương trả lời lại cũng rất nhanh.

Sun: "Không cần cảm ơn, sau khi bọn họ ra ngoài sẽ không dám tới tìm cậu nữa. Nếu như còn đến thì cậu nói cho tôi biết."

Tô Miểu: "Thật sự rất cảm ơn, chỉ là cậu không nói chuyện này với người khác chứ?"

Sun: "Cậu hỏi ai?"

Tô Miểu: "Bất cứ ai."

Tần Tư Dương do dự chốc lát rồi trả lời: "Cậu để ý đến việc người khác biết sao?"

Tô Miểu: "Đây lại không phải là chuyện gì tốt, chắc chắn là hy vọng càng ít người biết càng tốt. Hơn nữa, đám người Lâm Tây Hi thường xuyên nói xấu tôi, nói mấy lời rất khó nghe."

Tần Tư Dương biết Tô Miểu sợ cái gì, để ý cái gì, lại sợ bị ai biết nhất.

Sun: "Yên tâm, không ai biết hết."

***

Cuộc thi thể dục của trường tư thục Gia Kỳ sẽ diễn ra sớm hơn một tháng, xen kẽ với phần ôn tập cuối kỳ của các bạn học.

Thành tích trong các môn học khác của Tô Miểu đều rất tốt, chỉ cần cuối kỳ phát huy thật tốt thì có lẽ có thể đứng đầu.

Nhưng thể dục luôn là môn cô yếu kém, trước kia ở Trung học số 1 Bắc Khê cũng chưa từng tính điểm thể dục vào thành tích tổng.

Tư thục Gia Kỳ thì khác, điểm thể dục chiếm phần vô cùng lớn.

Cho nên từ đầu tháng mười một, các bạn học sẽ bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi thể dục vào cuối tháng.

Chạy nhanh và chạy cự li dài, Tô Miểu xen vào trong đội ngũ còn có thể có được thành tích từ trung bình đến cao, thứ làm khó cô nhất chính là gập bụng, yêu cầu của cuộc thi là trong vòng một phút gập được ít nhất 30 cái thì mới được tính là đạt tiêu chuẩn, việc này chết người quá.

Không chỉ có Tô Miểu, rất nhiều bạn nữ trong lớp đều gặp khó trong hạng mục này. Mỗi lần đến giờ thể dục, họ đều phải nằm trên thảm "giãy giụa" hơn nửa tiết, không ngừng luyện tập, cố gắng tăng cơ ở bụng, tránh cho thi không đạt tiêu chuẩn.

"Aaa, không được rồi, tôi thật sự không được rồi!" Trên thảm yoga của phòng thể dục truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào của Tần Tư Nguyên: "Trường học thật sự phải gió à! Thi gập bụng cái gì chứ! Ai mà làm được 35 cái! Nói đùa à!"

Dương Y Y đè chân của cô ta, cười giỡn nói: "Tư Nguyên, hay là bảo bố cậu gọi điện thoại cho hiệu trưởng, giúp chúng ta miễn cuộc thi này đi, xem như cậu tạo phúc cho cả lớp!"

Tần Tư Nguyên thở hồng hộc ngồi dậy, liếc nhìn cô ta một cái: "Tôi gọi bố cho tôi đi cửa sau, bố tôi sẽ đánh chết tôi trước! Thuận tiện đánh luôn anh tôi một trận!"

"Vậy thì không còn cách nào, cố gắng luyện đi, cố lên, cậu còn thiếu 34 cái nữa là đạt tiêu chuẩn rồi."

"Tôi cảm ơn lời nhắc nhở của cậu!"

Tô Miểu cũng vô cùng khó khăn với việc gập bụng, gương mặt căng ra đỏ bừng, ngồi dậy một cách rất khó khăn, lúc nằm xuống thì trời đất trực tiếp xoay chuyển.

Hứa Mịch luyện được mười mấy cái thì mệt mỏi sụp đổi, thế là đi tới giúp Tô Miểu đè chân lại: "Lớp trưởng, nghỉ ngơi một chút đi."

Tô Miểu vẫn cố gắng ngồi dậy, đưa hai tay về phía Hứa Mịch: "Nhanh nhanh nhanh, kéo lớp trưởng cái đi!"

Hứa Mịch cười kéo cô: "Ôi chao, thật sự cực khổ quá đi, đi ăn khoai tây chiên không, thưởng cho bản thân một chút."
"Không ăn." Cô cắn chặt răng, kìm nén sự bực bội, tiếp tục gập bụng: "Hôm nay bắt, bắt đầu kiêng, kiêng thực phẩm rác."

"Wow, chơi thật là, chẳng lẽ cậu còn muốn lấy điểm tối đa môn thể dục?"

"Ừm."

"Thật hả!"

"Thể dục là môn duy nhất tôi có thể kéo điểm."

Ở các môn khác, khoảng cách chênh lệch điểm số của những bạn học top đầu thật ra rất gần, duy chỉ có thành tích thể dục... Là môn có thể kéo dài sự chênh lệch điểm chỗ, cũng là ưu thế lớn nhất có thể giúp Tô Miểu lấy được học bổng.

"Vậy cậu gập bụng một phút có thể gập được mấy cái?"

"Bây giờ đã có thể làm 15 cái rồi."

"15 cái, không tệ nha." Hứa Mật nhìn Tần Tư Nguyên ở cách đó không xa: "Mạnh hơn người nào đó chỉ có thể làm 1 cái."

"Này này này, tôi nghe thấy đấy!" Tần Tư Nguyên căng tím cả khuôn mặt, hướng về phía Tô Miểu hô: "Khiêu khích đúng không! Chờ đó, thi thể dục chắc chắn tôi sẽ làm nhiều hơn cậu!"

Tô Miểu nhẹ nhàng bóp lòng bàn tay Hứa Mịch một cái: "Cậu chọc giận cậu ấy làm gì."

"Tôi phát hiện ra quan hệ của hai người hình như không căng thẳng như trước nữa, thử nghiệm nhỏ thôi. Hơn nữa, có phải cậu và Tần Tư Nguyên làm hòa rồi không?"

"Không có."

Nhưng bởi vì sự thẳng thắn của cô, Tần Tư Nguyên hình như đã từ bỏ việc lãng phí thời gian với cô rồi.

Có mấy bạn nữ chạy điên cuồng nhảy vào phòng thể dục, hưng phấn nói với các cô gái nằm trên thảm: "Trời đất ơi, vừa rồi Trì Ưng treo ngược trên xà đơn gập bụng, một phút làm khoảng năm mươi cái! Giống như đang chơi vậy!"

"Thật hả?"

"Cơ bụng của cậu ấy tuyệt lắm, tôi đếm rồi, thật sự có tám múi!"

"Mẹ ơi! Vẫn đang gập à!" Các cô gái thoáng cái trở nên hưng phấn: "Sao không tới thông báo sớm một chút! Bây giờ còn phúc lợi để xem không?"

"Hình như đổi người rồi, bây giờ đi xem thì đoán chừng có thể nhìn thấy tên mập đáng chết Đoạn Kiều kia ở trên xà đơn vùng vẫy giành sự sống."

"Xí! Chán! Lư Tư Tư cậu không tới thông báo cho các tôi sớm một chút! Có phục lợi thì cùng nhau xem chứ! Không để ý tình nghĩa gì cả!"

Lư Tư Tư cười nói: "Vừa rồi tôi xem mà ngốc luôn, đâu còn có thể chú ý đến việc thông báo với các cậu chứ, có điều tôi quay video rồi!"

Các cô gái nhanh chóng chen tới, vây quanh Lư Tư Tư xem video.

"Chắc chắn cậu ấy sẽ là người đạt điểm tối đa."

"Trời ạ, cậu ấy treo ngược mà cũng có thể gập bụng, cậu ấy mạnh mẽ quá à!"

"Chậc, vòng eo này tuyệt quá."

"Mông cũng cong lên kìa ha ha ha! Muốn sờ một cái!"

"Trời ơi, các cậu thật sự đủ rồi đấy, một đám biến thái!"

"Phù, hình xăm sau lưng cậu ấy cũng lộ ra rồi ha ha ha."

"Rõ ràng giáo viên thể dục đang vờ như không nhìn thấy mà! Bao che khuyết điểm qua."

"Trước đó trường chúng ta lấy được giải vô địch bóng rổ toàn thành phố, giáo viên thể dục cưng chết cậu ấy..."

Tần Tư Nguyên liếc mắt ra hiệu cho Dương Y Y, Dương Y Y cười tủm tỉm đi qua, nói với Lư Tư Tư: "Tư Tư, gửi video cho tôi đi, ngày mai tôi mời cậu uống trà sữa."

"Được, tôi gửi cho cậu."

"Aaa, Tư Tư, gửi phúc lợi cho tôi với đi!"

"Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!"

"Hay là cậu gửi vào nhóm lớp đi."

Hứa Mịch cũng muốn đi xin, nhưng Tô Miểu giữ cô ta lại, cẩn thận liếc nhìn Tần Tư Nguyên một cái, nói: "Khi nào riêng tư cậu hẵng đi xin."

"Tôi đâu có muốn đâu, đây không phải là lấy giúp cậu sao."

"Vậy thì không cần đâu, tôi không muốn."

Tô Miểu không nhiều lời nữa, tiếp tục giãy giụa ở trên thảm gập bụng.

Mấy phút sau, cô cảm nhận được chân mình hình như được người ta giữ chặt, cô ngồi dậy nhìn qua thì thấy Tần Tư Dương ngồi quỳ một gối ở cuối thảm, cầm lấy mắt cá chân của cô.

Cậu mặc áo sơ mi trắng, làn da trắng, đôi mắt màu nâu nhạt cũng trong trẻo nhàn nhạt, bĩnh tĩnh nhìn về phía cô: "Gập một cái."

"Tần Tư Dương, buông tay..."

"Giãy giụa lung tung giống như vừa rồi, tôi cam đoan cho dù cậu tập bao lâu cũng không thể tăng số lượng lên dược."

Tô Miểu cuối cùng cũng không giãy giụa nữa.

"Hai tay ôm đầu, khép chặt hai chân, toàn thân thả lỏng đừng căng cứng, lúc hít vào thì ngồi dậy, thở ra rồi nằm xuống."
Cô thử làm theo kỹ xảo mà cậu nói, hình như... nhẹ nhàng hơn chút ít so với vừa rồi cô đạp hai chân lung tung để ngồi dậy.

Gập một cái một cách khó khăn, mặt đỏ bừng hết lên.

Tần Tư Dương nhã nhặn nở nụ cười, khích lệ nói: "Tốt lắm, gập thêm một cái, chú ý hít sâu, thả lỏng."

Tô Miểu nằm trên thảm thả lỏng toàn thân, hít sâu rồi ngồi dậy.

"Cứ tập như vậy, thêm một cái.

"Không... không được nữa." Cô nằm trên thảm mở miệng thở hổn hển: "Tôi sắp chết rồi."

Tần Tư Dương uy hiếp dụ dỗ nói: "Thi không được điểm cao thì cậu mới thật sự phải chết, có còn muốn lấy học bổng không, làm tiếp."

Tô Miểu nghe thấy lời này, liều mạng giãy giụa rồi lại ngồi dậy.

"Tốt lắm, nghỉ ngơi năm giây rồi làm tiếp!"

"Hả, có năm giây, không được!"

"Làm cái này xong thì nghỉ, không làm được thì thêm mười cái." Tần Tư Dương dịu dàng nở nụ cười, đếm ngược: "5, 4, 3, 2..."

"A! Liều mạng!" Tô Miểu ôm đầu, khó khăn chậm chạp ngồi dậy, tựa như chồi non gian nan chọc thủng mặt đất.

Hô hấp còn chưa ổn định, cô ngẩng đầu thì lại từ xa xa va vào đáy mắt của một người khác.

Trì Ưng dựa vào cạnh cửa, một tay cầm khăn màu trắng lau mồ hôi trên mặt, vầng trán lạnh lùng nghiêm nghị.

Anh nâng cằm lên, đôi mắt đen rũ xuống áp chế, khóe miệng nở nụ cười lạnh buốt: "Hừm, lớp trưởng của chúng ta vì thi thể dục mà mời cả gia sư rồi."

"..."

Tô Miểu lập tức hết hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top