Chương 14: Bầu trời trong xanh
Tần Tư Dương mang đàn đến phòng học, chuẩn bị tốt cho việc gảy đàn.
Nhìn thấy một mình cậu ở trên sân khấu, giáo viên ngữ văn tò mò hỏi: "Tần Tư Dương, bạn cùng nhóm của em đâu rồi?"
"Hôm nay chỉ có một mình em biểu diễn." Cậu ta dừng một chút, rồi nói: "Nhưng Tô Miểu cũng giúp đỡ rất nhiều trong công việc chuẩn bị...''
Lời chưa dứt, Tô Miểu đột nhiên bước vào lớp, hai má ửng hồng, lồng ngừng phập phồng: "Em ở đây ạ."
Tần Tư Dương thấy vẻ mặt cô như vậy, nhất định là có ý khác, khẽ cau mày, dùng ánh mắt cảnh cáo Tô Miểu: Đừng làm loạn.
Tô Miểu lấy hết can đảm, hít một hơi, lớn tiếng nói: "Em muốn mời các bạn học đến bãi cỏ của Hồ Tâm Đình để thưởng thức màn biểu diễn đàn tranh của Tần Tư Dương, còn có thể tận hưởng ánh nắng, gió mát."
Vừa dứt lời, lớp học như bùng nổ ngay lập tức.
Một số nam sinh không thể đợi thêm nữa, vừa đặt sách xuống liền nhảy dựng lên, chỉ muốn bay ra khỏi lớp càng sớm càng tốt.
Nhưng cũng có vài nữ sinh tỏ vẻ không hài lòng.
"Không phải cậu ta vẫn luôn luyện viết chữ sao, làm trò gì thế chứ?"
"Được rồi, thèm quan tâm cô ta làm trò gì chắc, tôi không muốn ra ngoài chút nào."
"Nắng gắt như vậy, phơi đen tôi mất thôi!"
Tô Miểu nhìn các học sinh, chân thành khẩn cầu: "Nhờ cả vào mọi người."
"Không muốn đi, vả lại cũng sắp hết tiết rồi."
"Đúng vậy, hai người có biểu diễn thì nhanh chóng bắt đầu đi, đừng làm lỡ thời gian nữa được không."
Thấy Tô Miểu lúng túng đứng đó, Hứa Mịch vốn không dám mở miệng đột nhiên khẽ lên tiếng: "Tiết sau hình như là tiết thể dục."
"Đúng vậy." Mấy nam sinh muốn rời khỏi lớp càng sớm càng tỏ vẻ hăng hái, "Dù sao cũng phải đi ra sân tập, vào thẳng tiết học thể dục luôn!"
"Đi đi đi!"
Cô giáo ngữ văn không nói gì, một đôi mắt đen láy dưới gọng kính vuông nhìn học sinh đầy ẩn ý.
Dường như cho dù họ có lựa chọn thế nào, cô ấy sẽ không can thiệp.
Một vài nam sinh háo hức muốn chạy ra ngoài, nhưng họ không dám làm chim đầu đàn, họ háo hức quan sát những người khác.
Tần Tư Nguyên cười lạnh một tiếng, dựa vào sau bàn, khoanh tay nhìn xem chuyện cười của Tô Miểu.
Quay đầu liền phát hiện, Trì Ưng bên cạnh nhặt quả bóng rổ dưới gầm bàn lên, xoay một cách điệu nghệ trên đầu ngón tay, lạnh lùng rảo bước, đi ra khỏi phòng học.
Anh vừa ra ngoài, đám nam sinh lập tức chạy theo Trì Ưng ra khỏi lớp, giống như tìm thấy sói đầu đàn vậy.
Các nữ sinh thấy đại đa số mọi người đều đã di chuyển, nên không còn cách nào khác là lần lượt đi ra khỏi lớp.
Tô Miểu thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Tư Dương cất cổ cầm vào hộp, vội vàng tiến lên đỡ.
Tần Tư Dương đưa tay chặn lại tay cô lại, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc cậu muốn cái gì?"
"Tôi nghĩ ra một ý có thể lấy được điểm cao."
"Mặc kệ cậu muốn làm gì, đều không ảnh hưởng đến tôi, tôi không thích có thêm phiền phức." Tần Tư Dương nói xong liền thu cổ cầm, ngồi xuống, cũng không có ý định rời khỏi phòng học.
Thấy cậu ta tựa hồ không muốn phối hợp, Tô Miểu vội vàng nói: "Tần Tư Dương, cậu cứ thử đi, có lẽ cậu sẽ thành công đạt điểm cao."
"Cậu có thể đảm bảo không có sơ sót?"
"Tôi..."
Cô không đảm bảo được, có quá nhiều điều không chắc chắn, chẳng hạn như cậu ta lúc này, là nhân tố ngoài ý muốn.
"Tôi đã nói rồi, tôi không thích chuyện không có kế hoạch." Tần Tư Dương mặt không chút thay đổi nói: "Muốn tôi cùng cậu hợp tác, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm về tất cả hậu quả từ chuyện này."
"Tôi có thể chịu trách nhiệm."
Cậu ta cười lạnh: "Cậu lấy gì chịu trách nhiệm?"
Tô Miểu cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó cắn răng nói: "Nếu không thành công, tôi sẽ thôi học, cậu và Tần Tư Nguyên không phải luôn muốn tôi thôi học sao?"
Nếu thật sự thất bại, điều đó có nghĩa là cô không có khả năng ở lại trường tư thục Gia Kỳ, đôi cánh của cô quá nhỏ, ở đây không thể bay lên được.
Tần Tư Dương nhìn thấy sự kiên định trong mắt cô gái, trong lòng cảm động.
Xem ra lần này, cô thực sự đặt cược tất cả vào ván cuối cùng này rồi.
"Hi vọng cậu nói được làm được."
Nói xong, cậu ta vác đàn cổ cầm, rảo bước ra khỏi phòng học.
Môi trường khuôn viên của tư thục Gia Kỳ được xem là tốt nhất trong toàn thành phố C, với tỷ lệ cây xanh là 70%, có những khu vườn nhỏ ven hồ và rừng cây, và đẹp nhất là bãi cỏ Hồ Tâm Đình, nơi có hươu sao, diệc trắng và thiên nga đen bơi thong thả kiếm ăn bên hồ, lướt qua những gợn sóng.
Hầu hết các bạn học ra khỏi lớp không phải vì phối hợp Tô Miểu, mà là ra ngoài để hít thở không khí sau khi ngồi quá lâu trong lớp.
Đặc biệt là các nam sinh, đều giải tán và chuẩn bị đến sân đánh bóng.
Nhưng nhìn thấy Tần Tư Dương ngồi ngay ngắn trong đình giữa hồ, đem cổ cầm màu đen đặt lên bàn đá trong đình.
Ít nhiều cũng vì giữ thể diện cho cậu ta, bọn họ lần lượt ngồi xuống xung quanh bãi cỏ Hồ Tâm Đình.
Thấy Tần Tư Dương chuẩn bị bắt đầu biểu diễn, các nữ sinh nhanh chóng chọn một chỗ tốt, ngồi xuống xung quanh cậu, lấy điện thoại di động ra quay video.
Tô Miểu nhìn thấy 80% học sinh lấy điện thoại di động ra, có chụp ảnh, có chụp ảnh, có trực tiếp đăng nhập bắt đầu phát trực tiếp.
Đây không phải là ý định ban đầu của cô, cô do dự, rồi thận trọng nói với mọi người: "Phiền các bạn hãy đặt điện thoại xuống trong năm phút, chỉ năm phút thôi, có được không?"
"Dựa vào đâu chứ?"
"Đúng vậy, chúng tôi đã theo cậu ra đến đây rồi, còn còn muốn như nào nữa."
"Yêu cầu cũng nhiều quá rồi đấy!"
"Tần Tư Dương người ta còn không có ý không cho chụp hình."
Tô Miểu giải thích: "Tôi chỉ hy vọng rằng mọi người sẽ không bị ảnh hưởng bởi những thứ như điện thoại di động và các đoạn video ngắn, tạm thời hãy quên mạng xã hội đi, cảm nhận làn gió và ánh nắng của thiên nhiên."
"Cậu biến thành nhà thơ rồi sao? Ghen tị quá đi thôi."
"Người luôn ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng tôi là cậu đấy!"
"Đúng vậy, lắm chuyện mà."
Mọi người đều không để ý tới Tô Miểu, vẫn dùng điện thoại di động chụp ảnh, còn có người cúi đầu xem Weibo.
Tô Miểu nhìn Tần tư Dương cầu cứu.
Nếu Tần Tư Dương đã đồng ý phối hợp với cô, cậu ta sẽ không để cô một mình chiến đấu, lạnh lùng nói: "Nếu mọi người không đặt điện thoại di động xuống, màn biểu diễn sẽ không bắt đầu."
Cậu khá có uy tín trong lớp, các nam sinh đều thích chơi bóng rổ với cậu ấy, và các nữ sinh cũng có ấn tượng khá tốt về cậu.
Nghe cậu nói vậy, hầu hết mọi người cũng đặt điện thoại xuống phối hợp.
Tần Tư Dương chậm rãi bắt đầu đàn ca khúc "Bình Sa Lạc Nhạn".
Những giai điệu cổ xưa, cùng với làn gió dịu nhẹ và ánh nắng ấm áp, cũng như những con cò thỉnh thoảng bay qua hồ. Chẳng mấy chốc, các bạn học đã được hòa quyện vào thiên nhiên yên bình và tươi đẹp bằng âm nhạc của cậu.
Điều này hoàn toàn khác với thời đại thông tin trực tuyến mới mẻ, sôi động và nhịp độ nhanh, như thể mọi thứ đều chậm lại, hơi thở, thời gian và cả suy nghĩ của mọi người.
Thỉnh thoảng đặt điện thoại xuống năm phút, ngắm nhìn thế giới xung quanh, ra hồ hóng gió, ngắm thiên nga đen, tắm nắng...
Xem ra cũng không tệ lắm.
Hiện trường chỉ có ba người, không bị tiếng đàn của Tần Tư Dương dẫn dắt.
Một là Tô Miểu, người còn lại đương nhiên là Trì Ưng.
Tô Miểu quá căng thẳng, làm sao cô còn có tâm trạng để thưởng thức âm nhạc và phong cảnh.
Cô âm thầm lo lắng toát cả mồ hôi lạnh.
Không thành công thì là sả thân, hôm nay cược một ván vậy.
Vừa quay đầu lại, cô liền bắt gặp đôi mắt đen láy của Trì Ưng.
Người thanh niên tùy ý dựa vào dưới gốc cây, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay đẹp đẽ với cơ bắp cân đối, chống trên đầu gối.
Đôi mắt đẹp hơi nhướng lên, bên cạnh anh đặt một bóng rổ màu đen.
Với tư cách là người cung cấp ý tưởng, anh đương nhiên không bị rơi vào màn này, tách khỏi hiện trường nghệ thuật, anh nhìn Tô Miểu một cách hờ hững.
Tô Miểu gật đầu với anh, sau đó nhìn chằm chằm vào thảm cỏ xanh dưới chân cô mà lòng thấp thỏm.
Tần Tư Nguyên cũng không bị dẫn dắt bởi tiếng đàn của anh trai, bởi từ khúc của anh trai, vì cô ta đã nghe qua vô số lần.
Cô ta quan sát những gương mặt đang say sưa của những bạn học xung quanh mình, hai tay nắm chặt váy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Miểu đã thắng.
Chuông báo hết giờ ra khỏi lớp đột nhiên vang lên, đây là lần đầu tiên học sinh cảm thấy tiếng chuông báo hết giờ ra khỏi lớp khiến mình vui vẻ... ồn ào và chói tai như vậy.
Tần Tư Dương kéo dài cổ cầm thanh âm tại bọn họ bên tai vang vọng, bọn họ miễn cưỡng đứng dậy, trên mặt nhìn nhau có loại mờ mịt thần sắc.
Khóe miệng cô giáo ngữ văn khẽ cười, đích thân khởi đầu vỗ tay, các bạn học cũng lần lượt vỗ theo, tại bãi cỏ tiếng vỗ tay tựa hồ như sấm.
Tần Tư Nguyên chẳng hề vỗ tay tán thưởng, cho dù đây là màn biểu diễn của anh trai cô ta.
Cô giáo ngữ văn mỉm cười và hỏi các học sinh: "Các em cảm thấy thể hiện bài tập về nhà lần này, vị trí đứng đầu nên thuộc về nhóm nào?"
Các bạn học mặc dù vỗ tay, nhưng vẫn đồng thanh đáp: "Trì Ưng!"
"..."
Mặc dù bọn họ vừa kết thúc màn biểu diễn, phản ứng của các bạn học cũng không tệ, nhưng nhân khí của Trì Ưng thật sự là cao hơi quá mức.
Vẻ mặt Tần Tư Dương vô cảm cất đàn đi, như thể không chút kinh ngạc đối với lựa chọn của họ, dù sao đây cũng không phải lần đầu.
Cậu ta luôn bị Trì Ưng lấn át, quen rồi cũng trở thành điều đương nhiên.
Không cam tâm cũng không tác dụng gì, có đôi lúc, con người ta buộc phải chấp nhận sự hạn chế của bản thân, chấp nhận sự ưu tú của người khác.
"Thư pháp của Trì Ưng viết rất tốt, quả là một kiệt tác nghệ thuật, nhưng chỉ có Tần Tư Dương và Tô Miểu mới thực sự nắm bắt được chủ đề bài tập của chúng ta." Cô giáo ngữ văn đưa ra quyết định cuối cùng: "Vì vậy cô quyết định trao vị trí đứng đầu cho nhóm của Tần Tư Dương."
Các học sinh không phản đối, bởi vì cổ cầm của Tần Tư Dương thực sự khiến họ ấn tượng. Và bên bờ hồ cỏ xanh rộng mở này, với làn gió nhẹ thổi qua, ngắm nhìn cảnh vật trên hồ, tâm trạng trở nên thật thoải mái.
Nhóm của Tần Tư Dương và Tô Miểu dành vị trí đứng đầu, tâm phục khẩu phục.
Tô Miểu cực kỳ vui vẻ, trong mắt ngập tràn ý cười.
Cô không quan tâm đến danh tiếng do vị trí đứng đầu mang lại, cuối cùng cô chỉ quan tâm đến thành tích liên quan trực tiếp đến học bổng.
Tần Tư Dương hơi ngạc nhiên, cậu ta không ngờ rằng sai lầm này lại giúp cậu ta đánh bại Trì Ưng.
Chẳng vui lắm, ngược lại trong lòng có chút không thoải mái.
Sự xuất sắc của bản thân khiến cậu ta trở nên kiêu ngạo, ngoại trừ Trì Ưng, có lẽ cậu ta sẽ không sẵn sàng khuất phục trước bất kỳ ai khác.
Cậu ta nhìn Tô Miểu.
Trên trán cô gái nhỏ lấm tấm mồ hôi, hai gò má ửng hồng, đôi mắt đen láy trong veo, khuôn mặt thanh tú càng thêm xinh đẹp yên bình.
Mặc dù trong lòng cô rất vui, nhưng cô cố gắng hết sức để kìm nén nó để không cho người khác nhận ra.
Phải giờ vờ như "thắng không kiêu, bại không nản".
Tần Tư Dương chưa bao giờ coi trọng cô, không nghĩ rằng cô có thể có bất kỳ thành tích xuất sắc nào.
Nhưng giờ đây, vì cô, cậu ta lại có thể thắng Trì Ưng.
Trong lòng Tần Tư Dương cảm thấy phức tạp, lòng tự trọng thoáng chốc bị tổn thương.
Trì Ưng không hề coi trọng chiến thắng hay thất bại này, anh mang theo quả bóng, trò chuyện và cười đùa với một vài thanh niên rồi đi đến sân chơi.
Tần Tư Dương không có tâm tình chơi đùa, đi thẳng về tòa nhà dạy học.
Trong phòng chứa đồ, cậu ta nhìn thấy Tần Tư Nguyên cầm cây bút được quấn băng keo từ trong tủ ra.
Nỗi uất ức đè nén nãy giờ bỗng ập đến trong lòng, cậu tiến lên giật lấy chiếc bút lông, tức giận nói: "Thật sự là em lấy nó!"
Trong lòng Tần Tư Nguyên cũng không thoải mái, nói với vẻ ung dung tự tại: "Cô ta không cất giữ tốt làm rơi xuống đất, em chỉ tình cờ nhặt nó thôi."
"Tần Tư Nguyên, sao em lại có thể làm ra loại chuyện này chứ? Em như này là trộm đấy!"
"Anh, anh nói giúp cô ta sao?" Tần Tư Nguyên thăm dò sắc mặt anh trai, cũng cảm thấy thật khó tin.
Cậu ta luôn lạnh lùng, cảm xúc và sự tức giận của cậu ta là vô hình, rất hiếm khi tức giận như vậy.
"Anh vì cô ta, hung dữ chất vấn em?"
"Tần Tư Nguyên, anh thật không ngờ, anh và cô ấy là bạn cùng nhóm, điểm số lần này đối với anh mà nói cũng rất quan trọng. Vì báo thù, mà em có thể dằn anh trai của mình xuống nước như vậy sao."
"Điểm số quan trọng, nhưng đuổi cô ta khỏi đây càng quan trọng hơn!" Khóe mắt Tần Tư Nguyên đỏ lên, hét lớn: "Anh quên ấm ức mà mẹ chúng ta đã chịu sao?"
"Anh không quên, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, em trộm đồ là hành vi cực kỳ sai trái."
"Cái gì mà chuyện nào quy chuyện nấy chứ, không thể quy chụp được! Con nhỏ đê tiện đó, cô ta căn bản không xứng ở đây! Em sẽ đuổi cô ta đi, sẽ cho cô ta biết rằng, tất cả những gì em có cô ta cả đời này, mấy đời nữa cũng đừng hòng có được, cô ta lấy gì mà so với em chứ."
Tần Tư Dương nhìn cô em gái điên cuồng, cậu ta biết rằng em gái mình nhắm vào Tô Miểu không chỉ vì mẹ.
Đương nhiên vẫn còn nguyên nhân khác...
Đối diện với cô gái không có gì này, cô ta lại trở nên tự ti.
"Không cần quan tâm thế nào, hành vi của em là sai trái." Tần Tư Dương sắc mặt lạnh lùng, nói với cô ta rằng: "Đi xin lỗi cô ấy, lấy sự tha thứ của cô ấy."
"Anh muốn em xin lỗi cô ta? Anh, có phải anh điên rồi phải không, hay là anh bị con hồ ly tinh mê hoặc rồi?''
"Anh là lớp trưởng." Tần Tư Dương nhìn cô, trầm giọng, "Nếu anh đã nhìn thấy, thì không thể ngồi yên xem như không thấy gì được."
"Được, cứ xem như em đi xin lỗi, anh cho rằng cô ta sẽ tha thứ cho em không? Anh cảm thấy cô ta sẽ không vì báo thù mà làm lớn chuyện này, để cho tất cả mọi người đều cho rằng em là kẻ trộm? Như vậy danh tiếng của em coi như xong! Thậm chí có thể bị thôi học."
Tần Tư Dương im lặng.
Tần Tư Nguyên nắm chặt tay áo cậu ta: "Anh, sau khi cô ta đến Gia Kỳ, mọi thứ dường như đã thay đổi, anh cũng thay đổi rồi."
"Anh không có thay đổi."
"Vậy chúng ta cùng nhau đuổi cô ta đi, để cuộc sống trở lại hình dạng ban đầu, có được không, lúc trước chuyện gì anh cũng đều giúp em!"
Sau khi Tần Tư Nguyên rời đi, Tần Tư Dương cẩn thận lau sạch chiếc bút lông, nghĩ về những gì em gái mình vừa nói.
Tất cả đều thay đổi rồi sao?
Hình như quả thật có gì đó đã thay đổi, Tần Tư Dương không lý giải được rõ ràng, cũng không muốn đi sâu vào.
Khi Tô Miểu trở lại phòng chứa đồ để lấy sách cho tiết học tiếp theo, Tần Tư Dương trả lại chiếc bút lông sạch sẽ cho cô.
Cô cũng không quá ngạc nhiên, cầm lấy chiếc bút, mở hộp nhựa bảo vệ ra, cẩn thận kiểm tra đầu bút, xác định không có vấn đề gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Là Tần Tư Nguyên."
"Là tôi nhặt được, không liên quan gì đến Tư Nguyên."
Tô Miểu sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Có anh trai thật tốt, có thể không cần nguyên tắc mà bao che, bảo vệ."
Nói xong, cô quay người rời đi, cũng không muốn so đo thêm.
Tần Tư Dương trong lòng còn có lời muốn nói, cậu ta lấy nắm cổ tay mảnh khảnh của Tô Miểu, còn muốn giải thích cái gì đó.
Khung xương của cô gái nhỏ nhắn, cổ tay mảnh khảnh, được bao bọc bởi một lớp da trắng mỏng, mong manh.
Cậu có dùng lực hơi mạnh, Tô Miểu cảm thấy hơi đau, cố gắng thoát ra: "Cậu đang làm gì vậy?"
Tần Tư Dương không biết mình muốn làm gì, trong lòng giống như bị một sợi tơ mỏng quấn lấy, chậm rãi trói buộc, rất khó xử.
"Buông tôi ra."
"Cậu nghe tôi nói, tôi thật sự không cố ý."
"Điều này đã không còn quan trọng nữa Tần Tư Dương, dù sao tôi cũng không có chứng cứ, không phải lớp trưởng nói gì thì là vậy."
Hơi thở Tần Tư Dương có chút gấp gáp.
Sự hờ hững, không tính toán của cô còn khiến cậu ta cảm thấy khó chịu hơn cả việc cô giận dữ mắng mỏ cậu.
Trong lúc giằng co, hình xăm cánh đại bàng màu đen trên cánh tay Tô Miểu chưa kịp tẩy rửa đã lộ ra ngoài.
Tần Tư Dương nhìn thấy hình xăm, hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên có chút phức tạp.
Cô vội vàng thu tay về, kéo tay áo xuống che lại, xấu hổ quay người.
"Tại sao của cậu và cậu ấy y hệt nhau..."
Anh còn chưa nói xong, một quả bóng rổ đã đập vào, phát ra tiếng "keng", đập lên tủ rồi dội ra ngoài.
Tần Tư Dương quay đầu lại, thấy Trì Ưng lười biếng dựa vào cửa, cười nửa miệng nhìn cậu.
"Tiết thể dục không đi chơi bóng, còn ở đây xì xào bàn tán cái gì."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top