Chương 60-61 : Ngư ông đắc lợi(7-8)

Chương 60: Ngư ông đắc lợi 7

"Lạnh quá ~ Hi Thái ~ lạnh quá a ~ Hi Thái ~ lạnh quá ~ lạnh ~ lạnh ~" lạnh quá giống như lúc ở trong tuyết không có chăn vậy.

"Ba ba, tỉnh lại, baba tỉnh lại, chúng con đều ở đây, đừng ngủ nữa, ba ba, mau tỉnh lại , tỉnh lại đi? Ba ba, con xin người đó ~"

Là ai đang gọi mình? Là ai đang cầm tay mình? Trên tay thấm ẩm ướt dịch thể, là nước mắt sao? Là ai đang khóc?

Trong phòng bệnh ICU.

Bốn bức tường màu trắng , trần nhà màu trắng , chiếc giường lớn trong phòng cũng màu trắng , La Thành đeo bình dưỡng khí , cả người nằm trên giường hôn mê bất tỉnh. La Định ngồi ở cạnh giường bệnh, cầm tay La Thành đưa đến bên miệng hôn , liên tục thì thầm những lời thâm tình bên tai đối phương. La Húc tựa vào cửa phòng bệnh, chân mày khoá chặt, nhìn chăm chú La Thành đang hôn mê ở trên giường.

La Bên ngồi ở bên giường bên kia , sắc mặt uể oải , quầng mắt thâm sì , trên cằm râu mọc lúm nhúm , ngay cả đôi mắt sắc bén nhanh nhẹn cũng mất đi thần thái ngày xưa , rõ ràng đã vài ngày không ngủ rồi. Các ngón tay thon dài siết chặt , nổi đầy gân xanh , giống như hắn đang nhẫn nhịn cái gì đó , cố gắng dùng nắm đấm của mình để kìm nén , nhưng hình như không nhịn được nữa đột ngột đứng lên , lao về phía La Húc cho hắn một đấm.

La Thành vẫn còn an tĩnh trên giường ngủ , La Định vẫn trầm ngâm trong bi thương , cô ý ta mặc đồng phục màu trắng đang thay ống truyền dịch . Tất cả mọi thứ đều an tĩnh giống như không có chút bất thường gì cả , nhưng không chút báo trước La Húc và La Bân như hai con dã thú trên thảo nguyên điên cuồng lao vào đánh nhau.

Trong nháy mắt đó , mọi người đều kinh hãi ,thậm chí không có ai dám vào khuyên ngăn bọn họ cả . Tất cả chỉ lẳng lặng nhìn, trong lúc phụ thân của bọn họ còn chưa qua cơn nguy kịch mà hai đứa con trai lại ở trong phòng bệnh đánh nhau.

Khi cú đấm kia hung hăng nện xuống La Húc không có chút chuẩn bị nào , nên kết quả bị dính ngay cú đấm đó của La Bân , lập tức khoé mắt xanh tím một mảng lớn.

La Bân cưỡi ở trên người La Húc, nắm cổ áo đối phương , trong mắt tản ra sát khí hung tợn. Lúc này hắn vẫn còn đang đè nén bản thân , hai tay nắm cổ áo La Húc còn hơi run rẩy. Ở lúc tâm tình trở nên vô cùng cực đơn thì hắn lại nghĩ đến baba còn đang nằm ở trên giường , muốn an tĩnh , cho nên hắn chỉ có thể rít gào nói:

"Anh là tên hỗn đản ! Súc sinh! Tại sao anh lại muốn ép buộc baba? Tại sao lại muốn buộc baba? Tại sao lại ép baba sinh con ? Anh cho rằng tuỳ tiện mang một cô gái về thì baba sẽ sinh con cho anh ? Hỗn đản ! Đừng có vọng tưởng nữa ! Bây giờ thì hay chưa . baba nằm im một chỗ không động đậy được , anh hài lòng chưa ? Đạt được mục đích rồi chứ ? Ca ca , anh có biết tôi có bao nhiêu hối hận không ? Anh có biết tôi hận bản thân nhiều lắm không ? Tại sao lúc đầu tôi lại đồng ý đem baba chia sẻ với hai tên súc sinh các người cơ chứ ! Để cho cái người đạp hư baba ! Chỉ biết cần mình thoải mái chưa bao giờ hỏi qua cảm nhận của baba thế nào ." La Bân kích động nói , lúc này bàn tay hắn vung lên đã không còn đủ sức nữa , khi cú đấm kia rơi gần xuống mũi của La Húc . La Húc đột nhiên tóm lấy tay của hắn phản công lại , xoay người đem La Bân khoá chặt, rồi đáp trả cho đối phương một đấm .

Tóc dính đầy mồ hôi , nụ cười trên mặt La Húc vừa mang theo vẻ dữ tợn lại vừa mang theo vẻ tàn nhẫn , gằn hỏi từng chữ một " Tao ép buộc baba ? Còn mày thì không ép chắc ? Không phải là do mày muốn độc chiếm baba ? Nếu không phải là do mày trăm phương ngàn kế muốn đem baba đi , thì làm sao tao lại ép baba đến như vậy ? Thế nên đầu sỏ hại baba thành ra như này chính là mày !".

La Bân bị La Húc phản công đặt ở dưới thân ăn một đấm của đối phương, hắn cũng không nghĩ mình đang rơi vào hoàn cảnh xấu. Bởi vì hai người đều là thanh niên trai tráng , thực lực ngang nhau , cũng không lâu lắm La Bân lại ở phía trên , chiếm vị thế có lợi.

Hắn cười lạnh, giống như đang nghĩ câu nói của La Húc thật sự rất buồn cười " Hừ hừ ! Bây giờ anh trả đũa tôi , biến tôi thành đầu sỏ gây nên ? Tại sao tôi lại muốn dẫn baba đi , anh không biết sao ? Bởi vì anh không xứng đáng ! Anh là một đồ cặn bã không xứng đáng với tình yêu của baba ! Anh luôn ép buộc baba làm mấy chuyện mà baba không thích ! Anh biết rõ là baba không muốn , nhưng sẽ không cự tuyệt , nên mỗi lần anh còn đem ít đồ bắt baba đeo vào ! Hơn nữa , Anh không cảm nhận thấy sao ? Người baba không yêu nhất chính là anh ! Bởi vì , anh luôn tạo áp lực cho baba , anh là gánh nặng của baba !".

Sau khi La Húc nghe thấy câu cuối cùng của La Bân liền tức giận, co lại lưng lại dùng đầu gối húc vào bụng đối phương , thấy đối phương mất chú ý vì đau nên xoay người cưỡi trên người La Bân.

"Tao ép buộc baba làm chuyện mà baba không thích sao ? Mày nói lại ! Tao ép buộc baba cái gì !".

" Anh có dám nói ngay từ đầu anh dùng chuyện tôi với baba phụ tử loạn luân , uy hiếp cưỡng bức baba, bắt baba phải lên giường với anh không ? Ép buộc baba phải chụp ảnh giao hoan với anh , làm baba phản bội lại tôi!""

"La Bân, Mày đừng có luôn ấu trĩ như thế được không? Chỉ bằng cái chuyện đó mà mày cho là chứng cớ sao ?"

"Hừ! Được, Anh muốn chứng cớ chứ gì? Sáng hôm nay anh bắt baba mang cái gì ? Anh nhét cái gì vào người baba ? Anh biết rất rõ baba không thích mấy thứ đó , nhưng hết lần này đến lần khác anh đều thích dùng ít đạo cụ trên người baba > Tôi nói bao nhiêu lần rồi ! Những thứ đó không nên dùng nhưng anh có chịu nghe đâu !".

"A! Baba không thích? Sao mày biết baba không thích mang những thứ kia ! Tao thấy ở dưới thân tao baba rất thích mà ! Mày không nhìn thấy bộ dáng sung sướng của baba ! Có muốn hay không tao biểu diễn lại lần nữa cho mày xem !".

"Hỗn đản!" La Bân lại đâm thêm một cú nữa lên mặt đối phương , tức giận nói : " Hỗn đản ! Anh còn dám nói baba thích những thứ đó sao ? Tất cả là do thân thể dị năng của baba thích ! Chứ trong thân tâm baba không hề thích chút nào !".

Hai anh em , mày đấm tao một cú tao đáp trả mày một cú , lúc thì La Húc ở trên lúc thì lại bị La Bân xoay người đặt dưới thân. Đợi đến khi bảo vệ bệnh viện chạy đến thì hai người đã đang đánh nhau túi bụi rồi.

"Ba ba của các anh còn đang không biết sống chết thế nào , thế mà các anh còn không biết quan tâm đến sự an nguy của baba , ngay ở trong phòng bệnh đánh nhau! Đi ra ngoài , đi ra ngoài ! Tất cả đều đi ra ngoài! Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng !" Bác sĩ trưởng khoa đối với hai anh em đang đánh nhau được bảo vệ lôi kéo ra , lớn tiếng khiển trách.

"Đại ca nhị ca hai anh đi ra ngoài yên tĩnh một chút , để em chăm sóc baba." La Định còn chưa nói hết, đã bị bác sĩ cắt đứt:

"Cậu cũng đi ra ngoài! Chỗ nào khoái hoạt thì đi chỗ đó mà chơi! Đừng có ở trong phòng bệnh này quấy rồi bệnh nhân nghỉ ngơi ." Thấy La Định còn muốn phản bác, bác sĩ trưởng khoa lại nói " Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ ? Có nghe thấy lời tôi nói không ? Cậu không muốn cho baba của cậu bình phục sao ?".

Chương 61 : Ngư ông đắc lợi 8

Đến lúc này , ba anh em mới toàn bộ rời khỏi phòng bệnh. Bác sĩ mặc áo blouse trắng thấy ba anh em họ đi thật xa mới đóng cửa phòng bệnh lại , đi đến giường bệnh của La Thành , thở dài một tiếng :

" Đừng giả bộ nữa , mở mắt ra , mọi người đi rồi."

La Thành lấy tay che ánh mắt lại, mặc dù không thấy y khóc, thế nhưng có thể thấy nước mắt theo kẽ tay chảy ra.

Y nói: "Thực sự tôi không biết tại sao sự tình lại biến thành như vậy , cái gì đang xảy ra thế này ? Tất cả vốn đang tốt đẹp , tại soa lại biến thành thế này ?". Thanh âm của y nức nở , mang theo giọng mũi , không biết có phải do bị bệnh hay không mà khi khóc không hô hấp được không khí , đến cuối cùng khóc thút thít nói không lên lời.

Bác sĩ trưởng giúp y đắp lại chăn , rồi sau đó ngồi bên cạnh y " Cậu phải biết rằng , bọn chúng đều muốn tốt cho cậu , chỉ có điều phương thức biểu đạt làm cậu không tiếp thu được thôi. Cậu vừa mới tốt lên không nên suy nghĩ nhiều , cố gắng nghĩ đến những chuyện vui vẻ , thế thì thân thể mới nhanh bình phục . Như vậy mới có sức mà đi xử lý quan hệ cha con nhà cậu."

La Thành bỏ tay che mắt xuống, ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào , chiếu lên khuôn mặt mập mạp này , một nửa rực rỡ còn một nửa thì ưu thương , y cố gắng nở một nụ cười :"Xin lỗi, làm cho cậu chê cười rồi."

"Ha ha, cậu còn khách sáo với tôi làm gì! Đều là huynh đệ cùng cởi truồng mà lớn lên . Về điểm này của cậu tôi còn không biết rõ sao ! Chúng ta , cũng đã hơn 20 năm chưa gặp rồi nhỉ?."

"Đúng vậy, 24 năm, thời gian một cái nháy mắt liền đi qua." La Thành thở dài, quay đầu đi, nỗ lực muốn tránh né ánh nắng đang chiếu thẳng vào mặt mình.

"Xin lỗi, sau khi ba ba đuổi cậu đi,thời gian sau đó trôi qua không ổn tí nào, lúc nào ông ấy cũng một mực sống trong cái bóng của tội ác. Chúng tôi đều nỗ lực đi tìm cậu, còn đến tận Lăng gia kêu Lăng Hi Thái trả người, nhưng bọn họ nói cậu đã chết ."

La Thành nhắm mắt lại, bộ dáng rất an tĩnh, giống như không nghe thấy đối phương nói cái gì. Một mực muốn cảm thụ ánh nắng bên ngòai. Một lúc sau y mới từ từ mở miệng : "Trước đây, tôi rất hận ông ấy, nhưng bây giờ khi đã làm cha rồi thì không còn hận ông ấy nữa . Bởi vì người cha nào cũng muốn tốt cho con của mình".

"Đúng vậy, ông ấy rất sợ cậu sẽ làm hư tôi, sợ tôi nếu ở với cậu lâu cũng biến thành đồng tính luyến ái. Nhưng thật sự đồng tính luyến ái chỉ có thể di truyền được làm sao truyền nhiễm được. Tôi sinh ra đã là đồng tính và ông ấy cũng vậy".

La Thành nhìn hắn, trong mắt có chút khiếp sợ.

"Cha tôi trước đây là thợ đào mỏ , lúc đang đào than đá gặp một nhân viên tạp vụ . Ở thời đó tình yêu đồng tính trong miệng mọi người đều là một từ cấm kỵ. Cuộc sống ở chung của hai người rất tăm tối , ai cũng không dám đẩy tầng giấy mỏng ở giữa ra . Mãi đến sau này, người nhân viên tạp vụ kia ở trong mỏ xảy ra chuyện đã làm cho cha tôi minh bạch, con người sống cứ như một câu chuyện , nói không chừng một ngày nào đó hai mắt đóng lại thì không biết cái gì nữa . Cho nên , nhân lúc còn có thể làm thì nên làm . Sau đó cha tôi cùng người nhân viên tạp vụ kia trở về nhà của hắn , hai người sống một cuộc sống gia đình tạm ổn. Rồi sau đó nữa , đối phương giàu có , có chút tiền tài thì nhân phẩn liền thay đổi , ở bên ngoài ong bướm với cả nam và nữa . Hắn nói bản thân không phải là người đồng tính luyến ái tại cha tôi câu dẫn nên hắn mới lầm đường lạc lối . Sau đso baba thực sự không chịu nữa , mang theo tôi về nhà ông . Kỳ thật tôi cũng không phải là con trai ruột của baba , mà là con của nhân viên tạp vụ và một nữ nhân khác sinh ra ."

La Thành càng khiếp sợ , y thực sự không nghĩ ra người đàn ông nề nếp kia lại là đồng tính luyến ái , càng không nghĩ người trước mắt này lại không phải là con ruột của ông ấy .

"Cho nên, ông ấy một mực hi vọng tôi có thể đi vào quỹ đạo, trải qua cuộc sống của một người bình thường, cho nên mới phải áp dụng cái cách làm tổn thương cậu."

La Thành lẳng lặng lắng nghe, y thấy trên mặt vị bác sĩ kia mang theo nụ cười nhàn nhạt , chuyện cũ mà hắn nói rất hạnh phúc.

"Kỳ thực, loại chuyện này làm sao cũng không tránh được ! La Thành cậu biết không , khi đó kể cả cha tôi không đuổi cậu ra ngoài thì tôi cũng tìm cách đuổi cậu ra ngoài. Bởi vì tôi không chịu được cái cách mà cha đối xử tốt với cậu . Lúc đầu tôi còn cho rằng đó chỉ tình thương thuần tuý của tôi đối với cha mà thôi , nhưng tôi từ từ phát hiện ra , đó không phải như vậy , vô luận là đồng tính hay người khác phái chỉ cần cha tôi mỉm cười với ai toàn thân tôi đều khoá chịu . Tôi thậm chí còn muốn nhốt cha tôi ở trong nhà , để cho ông ấy không đi đâu được , bất luận kẻ nào cũng không nhìn thấy , chỉ có tôi mới là người có thể chạm vào ông ấy, ông ấy chỉ có thể cười với tôi mà thôi . Tôi biết mình rất biến thái , không bình thường, thế nhưng tôi không thể khống chế được bản thân . Mỗi tối tôi đều chỉ mơ thấy cha tôi ở dưới thân tôi khóc lóc , cầu xin tôi buông tha cho ông ấy . Vì không muốn làm tổn thương ông ấy nên tôi bắt đầu cam chịu , bắt đầu sa đoạ, bắt đầu trầm mê vào mấy trò đánh nhau , game , hút thuốc , chơi gái ... Tôi bắt đối không nhớ nhà nữa, mấy trò mà mấy đứa chơi bời hư hỏng biết làm tôi đều biết làm . Tôi biết rồi có một ngày muốn trở về cũng về không được , khi tôi quay đầu lại thì cha tôi đã già rồi , làm cho trái tim tôi tan nát."

Thời gian trôi qua , La Thành giống như trở về thời niên thiếu , về tới cái tiểu viện nông gia kia , gặp cậu bé như con báo nhỏ đó , cậu bé đó luôn nhìn y bằng ánh mắt phẫn hận , cậu bé đó luôn trón ở góc phòng ánh mắt tràn đầy cừu hận. Cho nên , y luôn thận trọng trong sinh hoạt , rất sợ sẽ chọc giận đối phương , sẽ ăn phải nắm đấm của cậu ấy. Y cứ nghĩ rằng cậu ấy hận mình đơn giản vì mình đoạt tình thương của cha , nhưng hoá ra mọi chuyện lại sâu xa như thế.

"Cha, ông ấy hiện tại có khoẻ không?"

"Ha há, cái gì mà có khoẻ không , là một ông già nát rượu , cả ngày chỉ biết gây một đống chuyện phiền toái , hết lần này tới lần khác còn muốn đi tìm việc làm ." Tuy là lời nói oán trách thế nhưng khoé miệng vẫn giương độ cong hạnh phúc , mang đầy vẻ cưng chiều.

La Thành không hỏi , có phải bây giờ bọn họ ở cũng một chỗ hay không bởi vì có những chuyện đã rất rõ ràng không cần phải tra hỏi làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top