Chương 62
Edit: Bất Niệm
Ở phủ Hiền Vương, Diên Đế không biểu lộ thái độ với Bùi Cẩn, nhưng cũng không lập tức lập Bùi Chương làm Thái Tử. Vì thế, mặc dù Bùi Cẩn đã nói rõ ý định của Diên Đế nhưng Uy quốc công vẫn không chịu từ bỏ ý định, hơn nữa còn có dấu hiệu trầm trọng thêm, ngoại trừ ở trong tối xúi giục người của phe Thái Tử ra mặt ủng hộ ra, Uy quốc công còn ngấm ngầm cho người lan truyền ra dân gian chuyện nhân nghĩa của Cửu Hiền Vương.
Người của phe Thái Tử tất nhiên là không biết những việc này, một lòng nghĩ Bùi Cẩn như bè gỗ mà níu chặt, Uy quốc công vì thế mà vui sướng cả người. Kể ra cũng lạ, người trong thiên hạ vốn chẳng có ấn tượng gì với Hiền Vương, nay trải qua một hồi truyền miệng mới phát hiện ra vị nhàn vương này là người thiên tàng bất khả lộ, chỗ thần kỳ chính là tất cả các chiến công lúc trước đều có phần của vị này! Trị thủy có, bình định có, Binh bộ cải cách có, thậm chí cả thủy lợi nông nghiệp cũng có. Hơn nữa, Hiền Vương lại là người ôn lương kính cẩn, hiền hòa dễ gần, vì vậy, người trong thiên hạ liền bắt đầu cảm thấy chính người này mới thích hợp để kéo dài vận nước. Trong khoảng thời gian ngắn, Bùi Cẩn đạt được uy vọng chưa từng có!
Ngược lại, phe Thất vương lại có cảm giác nguy cơ không nhỏ!
Vốn không để Cửu Điện hạ vào mắt, trong nháy mắt lại biến thành đối thủ mạnh mẽ, rốt cuộc phải làm như thế nào bây giờ?
Tẩm điện của Mục quý phi.
Bùi Chương giận dữ ném thẳng chén trà vào người cung nữ, "Nóng như vậy, ngươi muốn hại bản vương phải không?"
Trà nóng dội thẳng lên mặt tiểu cung nữ, nóng đến mức nàng ta phải thét chói tai ra tiếng, sau đó nghe được tiếng Bùi Chương giận dữ mắng to thì lập tức quỳ rạp xuống đất, liên tục xin khoan dung.
Bùi Chương nhìn dáng vẻ thút tha thút thít của nàng ta thì càng thêm phiền chán, giơ chân lên định đá thẳng vào ngực cung nữ.
"Chương!" Mục quý phi thấy thế thì vội vàng ngăn Bùi Chương lại, rồi quay đầu nói với cung nữ kia, "Ngươi lui ra trước đi!"
Sau khi cung nữ kia tạ ơn lui ra, Mục quý phi mới nhìn Bùi Chương, nghiêm mặt nói: "Chương, con ngày càng mất kiên nhẫn rồi đấy!"
Bùi Chương nghe vậy thì chấn động cả người.
Mục quý phi liếc mắt nhìn hắn một cái, nói tiếp: "Nếu vừa rồi con đá xuống, nàng ta không chết thì cũng tàn phế, truyền ra ngoài chẳng phải con sẽ mang tiếng là tính tình thô bạo sao, đang trong thời kỳ mấu chốt, sao con có thể bị gắn cho tiếng xấu như vậy được?"
Bùi Chương cúi đầu, ánh mắt đầy ý hận.
Mục quý phi nói: "Ta biết bây giờ con đang bất bình, nhưng lúc này con nhất định phải chịu đựng!"
"Chịu đựng như thế nào? Hôm nay thanh danh của lão Cửu đã lan xa rồi, chỉ kém một chút nữa là thiên hạ đồng tâm ủng hộ hắn rồi! Còn nhịn nữa thì chẳng mấy chốc sẽ phải cúi đầu xưng thần thỉnh an vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mục quý phi thấy hắn hổn hển tức giận thì không kiên nhẫn, "Nếu con còn tiếp tục như vậy thì đúng là chỉ có cúi đầu xưng thần mà thôi!"
Lời nói trắng trợn như vậy khiến Bùi Chương im lặng trở lại, hắn nhìn Mục quý phi vẫn nhàn nhã uống trà thì nhấp môi nói: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Mục quý phi đặt chén trà xuống, không đáp mà hỏi ngược lại: "Theo ý con, lão Cửu so với lão Thập, ai hơn ai?"
"Lão Thập?" Nghe thấy cái tên đã lâu không nhắc đến, Bùi Chương lấy làm nghi hoặc, hắn không hiểu lúc này Mục quý phi nhắc đến lão Thập làm gì, bất quá rất nhanh hắn đã hồi phục lại tinh thần, sau đó ánh mắt trở nên âm trầm trấn định.
Mục quý phi biết rõ hắn nghĩ tới cái gì, bèn cười một tiếng, nói: "Lúc ấy sau lưng Thái Tử là một thế lực khổng lồ, ngoài mặt lại có bệ hạ sủng ái, lại là dòng chính thất, thật sự là được lòng cả thiên hạ, ngôi vị Hoàng đế cũng đã chắc chắn nằm trong túi, nhưng kết quả thì thế nào đây?"
"Kết quả, nhà sập cây đổ, sụp đổ!" Nghĩ đến điểm này, trong mắt Bùi Chương hiện lên tia hoang mang.
"A, một đối thủ cường đại như vậy cũng bị chúng ta thanh trừ, như vậy hiện tại bị kẻ địch chia rẽ thì chúng ta có gì phải sợ?" Nói đến đây, Mục quý phi cười nhạt một tiếng, giống như đối với kẻ địch là Bùi Cẩn chỉ là khinh thường, không thèm để mắt tới.
Bùi Chương gật đầu, trầm giọng nói: "Mẫu phi nói rất đúng!"
Mục quý phi thấy hắn tỉnh ngộ, khẽ mỉm cười, thân thể cũng buông lỏng xuống, nhặt một viên ô mai cho vào miệng, nói tiếp: "Ta biết rõ con lo lắng cái gì, danh tiếng của lão Cửu ở bên ngoài, Cửu Vương phi mang thai, cùng với những người ủng hộ hắn chống lại chúng ta, đúng không?"
"Dạ." Bùi Chương đúng là cố kỵ ba điều này!
Mục quý phi lại cười một tiếng, nói: "Thật ra, ba điều này cũng không có gì đáng sợ."
Bùi Chương nhếch mi lên, rửa tai lắng nghe.
Mục quý phi nói: "Danh tiếng, có thể bôi đen. Bây giờ bọn họ cảm thấy lão Cửu thích hợp với vị trí kia, nhưng đến cuối cùng, con mới là người ngồi trên vị trí kia, chẳng lẽ bọn họ có thể vung tay tạo phản vì lão Cửu sao? Những người kia chẳng qua chỉ là một lũ ngu dân, sợ hãi cường giả, thần phục cường giả, chờ con thành quân chủ, bọn họ sẽ chỉ biết ca tụng công đức của con mà thôi. Cho nên nói, cách nhìn của người trong thiên hạ con không cần quan tâm quá nhiều, điều quan trọng nhất là binh quyền, là thực lực!"
"Nhưng bây giờ lão Cửu có thực lực rất lớn! Uy quốc công yên lặng nhiều năm, nhưng lúc trước lão ta là người nắm trọng quyền, tám trấn ở phương bắc đều là người của lão! Còn nữa, mặc dù chúng ta đã cực lực chèn ép đám người của Thái Tử, nhưng bọn họ chỉ là ẩn nấp xuống, lúc này nếu hai bên liên hợp lại..." Nói đến đây, Bùi Chương nhíu chặt chân mày.
Mục quý phi lắc đầu, thở dài, "Chương, con vẫn chưa hiểu rõ Phụ hoàng của con rồi!"
"Phụ hoàng?" Bùi Chương nghi hoặc.
Mục quý phi khẽ vuốt cằm, mắt phượng thoáng hiện lên một tia hào quang, "Đặc điểm của Phụ hoàng con chính là muốn khống chế tất cả mọi chuyện trong tay mình! Một khi mọi chuyện vượt qua khống chế, ông ta sẽ rất bực bội, những năm gần đây, thân thể của ông ta liên tiếp không ổn chính là bởi vì ông ta phát hiện ra mình đã không có cách nào khống chế hết thảy nữa, cho nên mới tức giận công tâm, từ đó lao tâm quá độ. Tỷ như chuyện ám sát đêm Trung thu, tỷ như chuyện mùng sáu tháng mười, lại tỷ như chuyện lão Thập chết, Hoàng hậu chết... Đối với ông ta mà nói, những chuyện này chẳng khác nào đả kích trầm trọng, mặc dù ở trước mặt người khác, ông ta vẫn còn lực chống đỡ, nhưng thực tế thì ông ta đã đến gần đường biên bên kia rồi!"
Cũng không biết là nghĩ tới điều gì mà lúc nói đến đây, trên mặt Mục quý phi lại thoáng hiện lên vẻ bừng tỉnh, sau một hồi trầm mặc, mới lại mở miệng nói tiếp: "Hơn nữa, theo ta biết được, Phụ hoàng con chỉ sống được không quá ba năm nữa thôi!"
Tin tức này thật sự là quá mức kinh hoàng rồi, Bùi Chương không phản ứng kịp, hắn nghẹn họng, trân trối nhìn Mục quý phi. Trong mắt hắn, mặc dù gần đây Diên Đế có hơi tiều tụy nhưng vẫn uy thế mười phần, không ngờ...
"Chuyện này là thật sao?" Một lúc sau, hắn mới lẩm bẩm nói.
Mục quý phi nhìn hắn một cái, nói: "Con chỉ biết trong Thái Y viện chỉ có Trịnh Lương là người của ta, thực ra thì không phải."
"Còn ai nữa?" Bùi Chương kinh ngạc hỏi.
"Còn người được Phụ hoàng con tin tưởng nhất, Đổng thái y."
Bùi Chương lập tức hiểu ra, lần trước lúc hộ giá hắn trúng một kiếm, mặc dù thương thế nhìn qua rất nghiêm trọng nhưng thực ra thì không có gì đáng lo, thế nhưng Đổng thái y lại chuẩn đoán mệnh của hắn đang treo lơ lửng. Lúc ấy hắn đã hoài nghi, nhưng cũng không quá để ý, dù sao lúc ấy hắn bị thương càng nặng thì càng có lợi, nhưng không ngờ nguyên nhân thật sự lại là như vậy! Trong phút chốc, ánh mắt hắn nhìn Mục quý phi có chút biến đổi... Mẫu phi của hắn thật sự là lợi hại!
Mục quý phi thấy ánh mắt khâm phục của hắn thì cười nhẹ một tiếng, nhưng trong lòng lại nhớ tới một nam tử ôn nhuận như ngọc... Khi đó bọn họ vẫn còn trẻ, mà hôm nay đều đã có tuổi cả rồi!
Haizz... Đều già cả rồi!
Ý thức được bản thân đã xuất thần, Mục quý phi vội vàng thu hồi suy nghĩ lại, nhấp một ngụm trà, nói tiếp vấn đề khi nãy, "Như ta đã nói lúc nãy, Phụ hoàng con là người thích khống chết tất cả, mà loại khống chế này không chỉ nhằm vào một người, một chuyện, mà còn nhằm vào cả đất nước! Hiện tại, lão Cửu mặc dù được nhiều người ủng hộ nhưng đều chia thành năm bảy phe, điểm này, ta có thể nhìn ra, tất nhiên là Phụ hoàng con cũng có thể nhìn ra, hơn nữa, còn nhìn sâu xa hơn cả ta!"
Dừng một chút, Mục quý phi quay đầu hỏi: "Ta hỏi con, nếu như con là Phụ hoàng, con sẽ giao ngôi vị Hoàng đế cho người con trai có thế lực kiên cố hay là sẽ giao cho người có thế lực tan rã?"
Bùi Chương ngẩn người, trả lời: "Tất nhiên là người đầu tiên rồi!"
"Chính xác. Phụ hoàng con thích khống chế mọi việc, tất nhiên cũng hi vọng người thừa kế của mình cũng có thể khống chế mọi việc! Con leo lên ngôi vị Hoàng đế, có thể khống chế tất cả, có thể thống trị cả đất nước, cho dù thống trị không tốt nhưng Phụ hoàng con cũng cảm thấy hài lòng, tóm lại chỉ cần không đến mức quá yếu kém thì vị trí của con sẽ không bị đe dọa! Nhưng một khi lão Cửu ngồi lên vị trí kia, thì mọi chuyện lại khó nói!"
Nghe đến đây, Bùi Chương đã hiểu toàn bộ, tâm tình lại bắt đầu hưng phấn lên, "Này quốc công có dã tâm, phe Thái Tử cũng có dã tâm, cho dù bây giờ bọn họ có đồng tâm hợp lực cùng nhau ủng hộ lão Cửu, nhưng khi lão Cửu ngồi lên vị trí kia, bọn họ tất nhiên sẽ phân ra! Đúng là tiểu nhân! Lão Cửu không quyền không thế, cho nên bọn họ sẽ khống chế hắn rất dễ dàng, sau đó, bọn họ sẽ thao túng lão Cửu, biến hắn trở thành con rối, đợi thời cơ chín muồi, bọn họ lại mưu đồ soán vị, cuối cùng, giang sơn đổi chủ, hoàng quyền bị cướp!"
Mục quý phi mỉm cười, gật đầu khẳng định, "Cho nên, Phụ hoàng con cẩn thận như vậy, tuyệt đối sẽ không lập lão Cửu làm Thái Tử! Con đừng quên, trước đây ta đã nói với con rồi đấy, phủ Quốc công xuống dốc, tất cả đều là do Phụ hoàng con âm thầm tính toán, dã tâm của Uy quốc công, chỉ sợ phụ hoàng con cũng đã sớm cảm thấy rồi!"
"Ha...ha..." Bùi Chương cười ha hả, khóe miệng đuôi mày đều là vẻ sảng khoái.
Mục quý phi thấy con mình vui vẻ cũng cười nói: "Bây giờ con đã biết vì sao ta lại bảo con nhẫn nhịn chưa?"
Bùi Chương gật đầu, "Đám người Uy quốc công càng ủng hộ lão Cửu, lão Cửu sẽ càng thảm! Hiện tại, con chỉ cần không phạm sai lầm, chính là thắng cả ván cờ rồi!"
"Con hiểu là tốt rồi!"
Nghĩ đến cái gì, Bùi Chương lại nhăn mày thành một đường, "Nhưng, trong ba việc kia, việc Nhan Thế Ninh có thai phải xử lý thế nào bây giờ?"
Nhắc đến chuyện này, Mục quý phi cũng nhăn mày lại, "Ngàn phòng vạn phòng cũng không ngăn được hoàng tự từ trên trời rơi xuống! Lão Cửu cũng thật là tốt số, thành thân không lâu thì có ngay con nối dõi!"
Bùi Chương nghe vậy thì xấu hổ, nhớ năm đó hắn thê thiếp vô số, nhưng giằng co một năm mới nặn ra được một tên tiểu tử, nhưng tiểu tử kia lại không trụ nổi quá bảy tháng, một năm sau đó, Thất Vương phi lại có thai, nhưng lúc này lại là một nha đầu... Bất quá cũng may là lúc này Trắc phi lại có thai!
Chợt nghĩ đến một chuyện, Bùi Chương lại nói: "Lúc trước không phải mẫu phi đã hạ âm quỳ cho nàng ta sao, sao nàng ta lại mang thai được?"
Mục quý phi nghe hỏi thì ánh mắt tối lại, sau đó mới nói: "Có lẽ là trúng độc không đủ sâu, hoặc là trong phủ của hắn có người tìm được giải dược."
Bùi Chương im lặng. Lần trước Mục quý phi đã nói với hắn về độc tính của âm quỳ, hắn liền cảm thấy đây là một kế hoạch rất cao minh, mà liên hoàn kế này cũng rất hiệu quả, Tướng phủ bị trừ, Hoàng Hậu bị diệt, bọn họ khoanh tay đứng nhìn, làm ngư ông đắc lợi! Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là không thể hại Nhan Thế Ninh hoàn toàn!
"Mẫu phi, trước kia nhi thần vẫn cảm thấy rất khó hiểu, vì sao người lại đặt hương kia ở trong cung của Hoàng Hậu, hơn nữa còn có thể khiến bà ta tự tay tặng cho Nhan Thế Tĩnh, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là công lao của Đổng thái y."
Mục quý phi không ngờ hắn lại nhớ tới việc này, ngẩn ra sau đó gật nhẹ đầu. Đổng thái y đúng là một cao thủ chế hương, hương dùng trong cung đều là từ tay hắn mà ra, mà trong một lần "ngẫu nhiên", Nhan Thế Tĩnh nhìn thấy hắn cầm hương trên tay, hắn liền thuận miệng đáp ứng sẽ chế riêng một loại hương cho nàng ta. Khi đó Tướng phủ có hai vị thiên kim, vì công bằng, Đổng thái y liền cố ý chế hai loại hương, sau đó tặng đến chỗ Hoàng Hậu... Hết thảy đều vô cùng trùng hợp!
Đương nhiên, vốn trong lòng cũng có cố kỵ với âm quỳ, cho nên Mục quý phi cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, thấy Bùi Chương không hỏi tới nữa liền tự nhiên đổi đề tài, "Kỳ thật, hiện tại mấu chốt nhất chính là cái thai này, Phụ hoàng con trông mong hoàng tôn đã lâu, nếu như đến lúc đó lão Cửu sinh được con trai, mà con lại sinh con gái, thật đúng là không dám nói trước điều gì. Dù sao chúng ta cũng không biết rõ thế lực của Phụ hoàng con, nếu như Bệ hạ vì hoàng tự mà thiên vị lão Cửu, e là sẽ thay lão Cửu dọn dẹp hết chướng ngại!"
"Vậy phải làm thế nào?" Tâm Bùi Chương lại trầm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top