Chương 4: Lầm bộ ngực sữa thành eo thon

Bên trong tối như bưng, bỗng nhiên Nhan Thế Ninh thấy một người xuất hiện, sợ đến mức ngồi dậy, sắc mặt đại biến.

Kẻ trộm? Hái hoa tặc? Bao nhiêu suy đoán ào ào hiện lên, mắt thấy hắn đã sắp vào được, Nhan Thế Ninh bất chấp tất cả, thuận tay quơ lấy cái gối quăng tới.

Sau đó, ba âm thanh liên tục truyền tới.

"Bịch" Người nọ tránh không kịp, bị gối đập vào đầu.

"Ui da!" Đầu người nọ bị đập phía sau cửa, trọng tâm vừa mất, từ cửa sổ rớt xuống.

"Phịch" Người nọ rớt xuống đất.

Nhan Thế Ninh biết rõ không thể ở chỗ hai mẹ con nhà kia, nên sau khi vào Tướng phủ đã chọn một tiểu lâu yên tĩnh sống. Mà té xuống từ trên lầu như vậy... Nhan Thế Ninh nhếch miệng, vội vàng chạy tới cửa sổ nhìn xem người nọ sống hay chết.

Dưới lầu là con đường nhỏ lát đá xanh, người nọ đã đứng lên, nhưng cũng không đi, chỉ nhỏ giọng hô cái gì đó, Nhan Thế Ninh đang muốn nghe kĩ hơn, lại thấy nha hoàn bên ngoài nghe được tiếng động nên đã tỉnh.

"Đại tiểu thư, người không sao chứ?"

Mà lúc này, rốt cuộc Nhan Thế Ninh cũng nghe rõ người nọ kêu cái gì: "Tiểu sư tử, là ta!"

"..." Nhan Thế Ninh nhìn bộ dáng người nọ bụm cái mông, đã kinh hãi không nói nên lời.

Trời ạ! Biết ngay thằng nhãi này không yên mà!

Làm sao bây giờ?

Phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng chính là hô to "Có trộm!", sau đó toàn phủ sẽ điều động bắt người này lại, thế là sẽ vạch trần được bộ mặt dối trá của hắn, để cho hắn mất hết thể diện! Cái gì mà người khiêm tốn, kì thực chính là một tên dâm tặc nửa đêm trèo cửa sổ thì có!

Chỉ có điều...

Nghĩ đến điều gì đó, Nhan Thế Ninh nhanh chóng quay ra bên ngoài nói: "Ta không sao, xuống giường uống nước, ngươi ngủ tiếp đi!"

Trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu Nhan Thế Ninh hiện ra, cho dù thằng nhãi này bị bắt, hắn cũng nhất định bày ra một vẻ mặt chân thành ủy khuất nói: "Ngày mai là đại hôn, tâm tình quá kích động, lăn lộn khó ngủ, liền muốn gặp nàng một chút. Hành động lần này quả thật là không được, nhưng nhớ nhung lúc này cũng khó mà khắc chế, kính xin Nhan Tướng tha thứ một lần!"

Đến lúc đó, chẳng những không thể lột bỏ được bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn, mà còn giúp cho hắn đạt được mỹ danh thâm tình thì sao giờ!

Thằng nhãi này chính là gian xảo như vậy đó!

Nhan Thế Ninh nghĩ đi nghĩ lại đều muốn đá cho hắn một cước.

Mà người bên ngoài sau khi nghe được, lầm bầm lẩm bẩm, lật người ngủ tiếp.

Lời càu nhàu này dĩ nhiên là không kiên nhẫn, đối với hạ nhân bằng mặt không bằng lòng, thậm chí nói thẳng ra những lời lạnh nhạt nàng cũng đã sớm tập thành thói quen, cho nên nghe cũng cau mày lại, sau đó quay đầu nhìn xuống dưới cửa sổ.

Vừa nhìn lại, thật là hết chỗ nói, chỉ thấy Bùi Cẩn đã bắt đầu trèo tường. Mà động tác thật sự là tương đối nhanh gọn, vừa nhìn cũng biết là một kẻ phạm tội hình sự nhiều lần!

Kẻ phạm tội hình sự nhiều lần?

Mắt thấy nửa thân người hắn đã đến bệ cửa, Nhan Thế Ninh vội vàng đóng nửa cánh cửa sổ không cho hắn vào.

"Huynh tới làm gì?" Nhan Thế Ninh thấp giọng hỏi.

Một tay Bùi Cẩn chống bệ cửa sổ, một tay đưa cái gối tới, cười nói: "Ngày mai đại hôn, tâm tình kích động, lăn lộn khó ngủ, liền muốn gặp nàng một chút......."

Nhan Thế Ninh trợn trừng mắt.

"Nhưng nàng cũng không nên lấy cái gối đập ta đâu! nàng xem, trán ta đã sưng lên một cục rồi! Ngày mai làm sao bây giờ...!" Bùi Cẩn ủy khuất nói.

"Đáng đời!" Nhan Thế Ninh lấy lại chiếc gối, nói: "Huynh nên vui mừng vì đây là gối gỗ!" Nếu là gối bằng các loại ngọc thạch, chỉ sợ không chỉ đơn giản là một cục như vậy đâu!

Bùi Cẩn thấy nàng đứng giữ kín cửa sổ không cho hắn vào, lại nói: "nàng không cho ta vào, ta không chịu nổi lại té xuống, đến lúc đó ngã xuống nửa người dưới bị bại liệt, hạnh phúc nửa đời sau của nàng cũng rất mệt!"

"Đi chết đi!" Nhan Thế Ninh thấy hắn lại bắt đầu nói những lời vô vị, muốn đóng luôn cánh cửa sổ còn lại.

Lúc này, thật muốn té xuống rồi, Bùi Cẩn vội vàng vươn một tay ngăn lại, vô ý liếc một chỗ, vừa cười nói: "nàng không có mặc yếm?"

Nhan Thế Ninh vừa nghe lời này, ý thức được cái gì, vội cúi đầu nhìn lại, quả nhiên, trong áo lót rộng mở, vòng ngực lộ hết phân nửa: Bởi vì trời nóng, nên ban đêm ngủ nàng luôn cởi yếm, chỉ mặc một cái áo lót rộng.

Hai tay nàng vội vàng kéo chặt áo lại, Bùi Cẩn nhún người nhảy lên, đã vào trong, sau đó lại lẻn lên giường nằm xuống.

"Huynh đứng lên cho ta!" Nhan Thế Ninh thấy thế, chạy đến bên giường muốn kéo hắn lên.

Bùi Cẩn cười né tránh, thoáng cái lăn người vào bên trong.

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói: "Đại tiểu thư, người lại làm sao vậy!"

Nhan Thế Ninh lập tức im bặt, không dám di chuyển, mà Bùi Cẩn thấy, lại còn ngồi dậy kéo eo nàng qua, một tay ôm nàng vào ngực nằm xuống giường, khuôn mặt cười đến mức đắc ý hả hê.

"nàng kêu nữa đi! Kêu nữa đi!" Bùi Cẩn nói xong, lại thổi một hơi bên tai nàng.

Nhan Thế Ninh bị hắn ôm, vốn thân thể đã hóa đá, lại bị hắn ái muội thổi bên tai như vậy, khuôn mặt đỏ bừng, bất quá nàng thấy may mắn bây giờ đêm đen, mặt đỏ hắn cũng không nhìn ra, bằng không lại bị hắn cười nhạo.

Ai ngờ, nghĩ còn chưa xong, một bàn tay to đã sờ lên mặt nàng: "A, mặt nóng như vậy, không phải là xấu hổ chứ!"

Ánh mắt Nhan Thế Ninh trầm xuống, nắm tay hắn cắn xuống.

"Đau đau!" Bùi Cẩn đau đến mức hít vào, thấy tính ngang bướng của nàng lại nổi lên, sẽ không nhả ra, nhanh chóng duỗi tay bóp chỗ thịt mềm trên eo nàng.

Đó là tử huyệt của nàng!

Đáng lẽ ý định ban đầu của Bùi Cẩn là cấu eo nàng, nhưng Nhan thế Ninh vừa cắn vừa giãy giụa, vì vậy một người không cẩn thận, tay lại để nhầm vị trí.

Ặc, nàng béo lên lúc nào vậy, thế nào mà hông lại nhiều thịt như vậy?

Mà Nhan Thế Ninh bị bóp một cái như vậy, máu toàn thân đều đông cứng lại...

Lúc này, nha hoàn bên ngoài thấy nửa ngày vẫn không có tiếng đáp trả, ngáp muốn đẩy cửa đi vào xem xét.

Bùi Cẩn cảnh giác, nhổm người lên tháo sợi dây mành trướng, vì thế trong nháy mắt nha hoàn đẩy cửa đi vào, thấy mành trướng buông xuống kín đáo. "Đại tiểu thư, nàng không sao chứ, vì sao tôi nghe thấy trong phòng luôn có tiếng động vậy!"

Nhan Thế Ninh đã hồi phục tinh thần, nhìn Bùi Cẩn núp vào bên cạnh vô cùng hiền lành, hít sâu một hơi, thâm trầm nói: "Không có việc gì, ta đang đập muỗi đấy!"

Nói xong, vung lên một chưởng, đánh lên cánh tay Bùi Cẩn.

"Bốp" Âm thanh trong trẻo vang dội.

Rất đau!

Nha hoàn nghe vậy, thấy trong phòng thực sự không có gì khác thường, ngáp một cái, lại xoay người ra ngoài đi ngủ.

Thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, Bùi Cẩn thở ra một hơi: "Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã bị phát hiện rồi."

Nhan Thế Ninh cười khẩy: "Huynh cũng biết sợ sao?"

Bùi Cẩn nghiêng người mỉm cười: "Đương nhiên sợ, ngộ nhỡ bị phát hiện, ngày mai bên ngoài sẽ lan truyền một tin, nói Nhan gia đại tiểu thư nàng đơn khó nhịn nửa đêm vụng trộm với nam nhân thì làm sao tốt đây."

"..." Nhan Thế Ninh hung hăng trợn mắt nhìn hắn, sau đó lại nói: "Huynh còn không đi?"

"Đi? Đương nhiên phải đi" Nói xong, Bùi Cẩn đứng dậy, cởi giày, lại xốc chăn nằm xuống: "Chỉ có điều phải đến sáng mai đã."

Nhan Thế Ninh nghe vậy bỗng chốc ngồi dậy, thấy hắn thản nhiên nhắm mắt ngủ, tức đến mức bể phổi. Bất quá rất nhanh nàng lại điều hòa hơi thở, viên thuốc cao bôi trên da chó chỉ sợ là dính ở đây rồi, đuổi cũng không đi, chẳng bằng thuận theo hắn, dù sao nàng cũng không tin, thằng nhãi này thật là có thể ngủ ở đây một đêm!

Nghĩ như vậy, cũng tiếp tục nằm xuống, chỉ là cách chỗ viên thuốc cao kia rất xa.

"Lại nói, tại sao nàng không đào hôn? Ta đến trễ như vậy, thật ra chính là muốn xem nàng có lén chạy trốn hay không!" Sau một lúc lâu, Bùi Cẩn di chuyển người tới gần cười nói.

Nhan Thế Ninh nhìn hắn, trong lòng nghi hoặc, hắn tới vì chuyện này? Nghĩ đến lời nói trong miệng thằng nhãi này mười câu có đến chín câu là giả, liền nói: "Đa tạ Cửu vương gia nhắc nhở."

"Vậy xem ra thật sự là ta đi không được rồi!" Bùi Cẩn nói xong, dứt khoát cởi áo ngoài, một bộ dạng muốn ngủ luôn ở đây: "Dù sao tối mai đã bắt đầu ngủ chung rồi, đêm nay coi như là tích lũy kinh nghiệm, hì hì."

"..." Nhan Thế Ninh tức đến nghẹn người!

Vốn cho rằng hắn còn muốn động tay động chân như ban nãy, cho nên Nhan Thế Ninh cũng không quản nóng, ôm chăn quấn chặt lấy mình.

Bùi Cẩn nhìn thấy rõ ràng, không khỏi nhếch mép cười, nhìn tiểu sư tử bạo dạn như vậy, trong lòng lại rất khẩn trương.

Ha ha, đùa rất vui!

"Tiểu sư tử, nàng thực sự bằng lòng gả cho ta sao?" Bùi Cẩn thấy cả buổi nàng cũng không nói lời nào, lại mở miệng nói. Mà lúc hắn nói lời này, mặc dù âm thanh nhẹ nhàng như trêu chọc, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, chỉ là bị đêm tối che giấu, khiến cho người ta nhìn không ra.

Nhan Thế Ninh mở mắt ra, nhìn hắn một chút, ban đầu định nói: "Ta có thể nói không sao", nhưng lời chưa đến miệng, lại cảm thấy chuyện cho tới bây giờ nói lời này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ làm hắn càng đắc ý hơn, ngược lại cười ôn nhu nói: "Có thể gả cho vương gia là may mắn ba đời của ta."

"A, hóa ra là nàng nghĩ như vậy?" Bùi Cẩn nhíu mày.

Nhan Thế Ninh tiếp tục mỉm cười: "Đương nhiên, thân phận vương gia cao quý, tướng mạo có khí phách, văn võ song toàn, lại tao nhã lễ độ, không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các muốn gả cho ngài. Ta là người hèn mọn, lại không có tài cán gì, gả cho ngài, thật sự là tổ tiên tích đức, tất nhiên vô cùng cảm kích."

Nhan Thế Ninh nói những lời này rất lưu loát, vẻ mặt kia, giọng điệu kia lại càng cực kì chân thành.

Bùi Cẩn nghe xong không khỏi bật cười: "Đây là nàng trợn mắt nói dối?"

"Đó cũng là học của ngài." Nhan Thế Ninh tiếp tục cười như gió xuân.

Rốt cuộc Bùi Cẩn cũng không nhịn được cúi đầu bật cười, sau khi vất vả nhịn xuống, lại nghiêm mặt nói: "Hóa ra, nàng lại muốn gả cho ta, đáng tiếc, bất đắc dĩ ta mới cưới nàng!"

Nhan Thế Ninh liếc xéo: "Có ý gì?" Chẳng lẽ không phải hắn chạy tới cầu thân!

Bùi Cẩn nhìn nàng, nhịn cười, chỉ thởi dài, bi thương nói: "nàng cũng biết, thái tử muốn thành thân cùng muội muội nàng, nàng là người tỷ tỷ ngáng chân, đúng là vật hy sinh! Vốn dĩ, nàng cũng bị tùy tiện gả cho một người nào đó, chẳng quan hệ gì tới ta, nhưng ai biết ta lại đứt gân não, cố tình vào thời điểm này từ Nam Cương trở về. Nhìn bọn họ phiền muộn, ta nghĩ không tốt, chỉ sợ viêc này cuối cùng gì cũng rơi lên đầu ta, ta cũng sẽ trở thành vật hy sinh! Kết quả, ta đã thực sự làm vật hy sinh!"

"nàng nghĩ đi, nàng tốt xấu gì cũng là nữ nhi của thừa tướng, tương lai muội muội cũng là thái tử phi, hôn sự này dĩ nhiên là nên ở cấp cao không nên ở cấp thấp. Trước khi ta trở về, trong kinh không có ai thích hợp, chỉ có thể chọn ở phía dưới, mà ta đã trở về, sẽ không giống như thế nữa. nàng không thấy ánh mắt bọn họ nhìn ta sao, một vương gia không quyền không thế, một nữ nhi không quyền không thế của thừa tướng, thật là trời đất tạo nên một đôi đấy!"

Nói đến đây, Bùi Cẩn lại nặng nề thở dài: "Cho nên, cứ như vậy bất đắc dĩ ta bị buộc đến phải cưới nàng!"

Nói xong, không hề chớp mắt nhìn Nhan Thế Ninh.

Nhan Thế Ninh cũng nhìn hắn, từng chữ từng câu rõ ràng rơi vào trong tai nàng, nện vào lòng, làm người ta khó chịu. Nàng cũng biết nàng gả cho ai cũng mặc kệ, đối phương có lẽ cũng không tình nguyện, cũng không ngờ có một ngày hoàn toàn bị nói ra trước mặt như vậy, lại là cái tên gia hỏa này.

Nhưng mà rất nhanh, nàng lại khẽ cười nói: "Vậy cũng thật là khó xử cho vương gia rồi."

Nói xong, xoay người nhắm mắt lại.

Mặc kệ ngươi!

Nhưng Bùi Cẩn thấy thế cũng bực bội lên, hắn vốn cho rằng nghe xong những lời này, tiểu sư tử có thể nổi trận lôi đình giống như lúc trước sau đó bay lên đạp cho hắn một cước! Hắn nghĩ ra những lời giống như thật này cũng chỉ muốn chọc giận nàng thôi, có trời mới biết nhìn nàng cười giả dối như vậy hắn khó chịu biết bao nhiêu. Nhưng ai biết phản ứng bình thản kia lại là tức giận?

Ài, mau mau tới dỗ dành đi! Chỉ hy vọng còn dễ dụ giống lúc trước.

"Này, ta chỉ chọc nàng chơi thôi, nàng đừng tưởng thật chứ! Ta nghe được tin tức về thái tử và muội muội nàng, nghĩ đến nàng cũng sắp bị gả đi nên mới vội vàng từ Nam Cương trở về! nàng không biết Mễ lão đầu ở Nam Cương thấy ta bỏ đi liền sống chết ngăn cản ta không tha! Thậm chí còn ôm chăn gối đến chỗ ta ở, sợ ta lén lút chuồn đi! Nửa đêm ta trèo tường chạy đi đấy! Vung roi thúc ngựa một khắc cũng không dừng! Tiểu sư tử của ta làm sao có thể gả cho người khác đây, có trời mới biết ta chờ nàng trưởng thành đã nhiều năm rồi!"

Nghe câu cuối cùng, Nhan Thế Ninh đen mặt quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Huynh không nói dối sẽ chết sao!"

Những lời tương tự nàng đã nghe rất nhiều lần rồi! Trước kia mỗi lần gặp mặt, hắn đều dùng những lời ngon ngọt này trêu ghẹo nàng! Nếu muốn nàng dễ dàng tin như lần đầu, vậy nàng cũng thật sự là thái bạch ngu ngốc rồi!

"Ặc...." Bùi Cẩn nghe lời này, sờ sờ cằm: "Phải ha, những lời này dường như ta đã nói qua, lần sau phải suy nghĩ những tiết mục mới mẻ hơn."

"Đi chết đi!" Cuối cùng Nhan Thế Ninh cũng không nhịn được nữa, bay lên một cước đá tới.

Bùi Cẩn tránh được cực nhanh, lại ôm lấy đùi lôi nàng vào lòng, híp mắt cười nói: "Đúng rồi, thế này mới giống nàng." Thấy nàng vẫn còn thở hổn hển, vội hỏi: "Về sau ta nói thật với nàng không được sao?"

Nhan Thế Ninh bày ra vẻ mặt không tin.

Bùi Cẩn nhìn lướt qua ngực nàng nói: "Ví dụ như... Vừa rồi ta chạm vào ngực nàng đi? Hắc hắc, cảm thấy so với hồi nhỏ không lớn hơn bao nhiêu nha."

Nhan Thế Ninh khóc không ra nước mắt.

Ai đó mau tới giết hắn đi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top