Chương 31


  Edit: Bất Niệm

Bắc Đẩu nhíu mày nhìn ba tòa lâu tráng lệ trước mặt, phân vân xem nên đi vào lâu bên trái hay bên phải. Sau một hồi liền quyết định đi vào lâu bên phải.

Nam nhân, chắc sẽ không quấn loạn lên người ta đúng không? Bắc Đẩu thầm nghĩ như vậy.

Sự thật lại chứng minh suy nghĩ của Bắc Đẩu là cực kỳ ngây thơ.

Nam tử tên Mạn Phong kia uốn éo y hệt rắn nước, Bắc Đẩu bỗng dưng hoài nghi mình có phải là đi nhầm nơi rồi không?

"Ngươi là nam nhân?"

Mạn Phong lưu chuyển sóng mắt, cắn nhẹ đôi môi trả lời, "Chán ghét, người ta không phải là nam nhân thì là nữ nhân chắc.." Nói xong liền thướt tha đi tới, quỳ gối xuống bên cạnh Bắc Đẩu

Mạn Phong là người lão luyện trong chốn phong nguyệt, vừa nhìn đã biết Bắc Đẩu chẳng qua chỉ là một đứa con nít, cho nên hắn mới phá lệ mà thân thiện như vậy, ai bảo hắn lại thích nhất loại hình bên ngoài thì lạnh lùng mà bên trong lại non nớt như thế này chứ.

"Gia, người ta rót rượu cho ngài."

Bắc Đẩu ngửi thấy mùi hương trên người Mạn Phong thì trở nên căng thẳng, sau đó không dấu vết dịch người ngồi ra xa.

Mạn Phong bưng ly rượu lại gần, nói, "Gia, người ta đút cho ngài.."

Da gà của Bắc Đẩu rớt đầy đất, cầm lấy ly rượu, "Ta có tay."

Uống xong rượu, Bắc Đẩu nhíu mày lại. Lúc mới bước vào phòng, hắn lập tức ngửi thấy mùi hương, nhưng lúc ấy cũng không thấy có gì kỳ lạ hết, bây giờ uống xong rượu rồi thì hắn mới sáng tỏ mọi việc.

Hương kia vô hại, rượu này cũng vô hại, nhưng hai thứ này trộn chung với nhau lại chính là thuốc kích dục cực mạnh.

Mà loại phối thuốc này, nếu không phải là cao thủ thì không thể làm được!

Thật sự là thông minh! Giai nhân theo bên người, lại có rượu ngon trợ hứng, cho dù có động tình thì cũng có lý do chính đáng. Điều này đơn giản chỉ là vì muốn lôi kéo khách nhân, hay là còn có âm mưu nào khác nữa?

Đầu óc Bắc Đẩu chuyển một cái liền có quyết định. Nếu người ta đã mất công hạ độc, vậy thì hắn liền phối hợp một chút vậy!

Có điều bởi vì thể chất mà Bắc Đẩu không bị ảnh hưởng bởi mấy loại độc bình thường này, thế thì hắn phải phối hợp như thế nào mới được đây? Rốt cuộc, khi động tình thì phải làm những gì chứ?

Nhất thời, Bắc Đẩu không biết phải làm sao, đành cầm bình rượu lên rót vào trong chén, cuối cùng linh cơ chợt lóe, nói, "A... Đầu ta thật choáng váng!" Nói xong liền nghẹo đầu sang một bên.

Mạn Phong nhu tình cười một tiếng, nói, "Gia uống nhanh quá nên mới thế, từ từ một chút không được sao? Hay là tâm tình của gia không được tốt? Có thể nói Mạn Phong nghe một chút được không?"

Cảm giác được Mạn Phong dựa vào người mình, Bắc Đẩu rợn tóc gáy, nhưng vì muốn xem rốt cuộc nơi này giở trò quỷ gì nên đành phải cố nén... Trở về rồi, hắn nhất định phải tắm rửa thật sạch sẽ!

"Sao gia lại mất hứng vậy?" Mạn Phong lại hỏi.

"Bị chủ tử bắt làm chuyện ta không muốn." Bắc Đẩu ăn ngay nói thật.

"Chủ tử của gia là ai, lại chán ghét như vậy!!" Mạn Phong bất bình.

"Ừ." Bắc Đẩu nghiêm túc gật đầu.

"Gia nói cho Mạn Phong biết chủ tử đáng ghét kia là ai đi, lại bắt gia phải làm chuyện gia không muốn như vậy?"

Sóng mắt của Mạn Phong rất nhu tình, giọng nói cũng rất thân mật, nếu là người bình thường, dưới thế công của mỹ tửu và mỹ nhân như vậy, chỉ sợ đã sớm nói hết ra rồi, nhưng Bắc Đẩu lại không phải là người bình thường. Man Phong càng gặng hỏi, hắn càng chắc chắn Mạn Phong đang gài lời để hắn nói ra.

Nhưng vì sao lại phải làm thế?

Vì để biết được nhiều bí mật hơn!

Khách đến Phúc Khánh Lâu không phú thì quý, chỉ cần moi ra được vài ba câu nói cũng có thể biết được bí mật kinh thiên động địa!

Đầu óc Bắc Đẩu xoay chuyển thật nhanh, sau đó hắn ném ra một miếng mồi, "Chủ tử của ta là Hiền Vương, hắn sai ta, sai ta.."

Vừa nghe thấy hai chữ "Hiền Vương", Mạn Phong liền sáng mắt lên, thấy Bắc Đẩu không nói nữa thì nhẹ nhàng hỏi, "Vương gia sai ngài đi làm việc gì?"

"Hắn sai ta, sai ta... Haizz.. không thể nói!"

Phốc! Mạn Phong mong đợi nửa ngày, cuối cùng nghe được ba chữ này thì muốn hộc máu!

Bắc Đẩu lảo đảo đứng lên, "Không còn sớm nữa, ta phải trở về, nếu không Hiền Vương sẽ hoài nghi."

Bước chân của hắn mặc dù lảo đảo nhưng lại không gặp bất cứ cản trở nào, Mạn Phong thấy hắn mở cửa đi ra ngoài thì thầm hận, con vịt đã đến miệng rồi còn để nó bay mất!

Rất nhanh sau đó, Mạn Phong đi tìm Bạch quản sự, mà sau khi biết được người khách kia là thuộc hạ của Hiền Vương thì Bạch quản sự cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trong một đại viện xa hoa, một nam tử đè một nữ nhân diễm lệ xuống giường, mà Bạch quản sự lại im lặng đứng chờ ngoài cửa.

"Ngươi nói là người của Hiền Vương tới lâu sao?"

"Vâng ạ."

Nam tử kia cười lạnh một tiếng, nói, "Hiền Vương bảo vệ phủ của hắn như một cái thùng sắt, không để lộ bất kỳ thông tin gì ra ngoài, không ngờ lại có người tự chạy đến cửa, thật sự là quá tốt! Đã phái người theo dõi chưa?"

"Rồi ạ!"

"Làm rất tốt! Trông coi con cá này thật cẩn thận cho ta! Ta muốn xem, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì."

Sau khi cắt đuôi được kẻ theo dõi, trở về phủ, việc đầu tiên Bắc Đẩu làm chính là dùng nước nóng tắm gội ba lần, sau đó mới lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Bắc Đẩu bị tiếng đập cửa đánh thức.

Thấy Bùi Cẩn đứng ngoài cười như gió xuân thì hắn lập tức đóng cửa lại.

"Đợi đã" Bùi Cẩn vội vàng giữ cửa, chui vào, sau đó lấy ra hai quả trứng gà, nói, "Ăn đi, bồi bổ thân thể!"

Bắc Đẩu biết cái "Bồi bổ thân thể" là có ý gì, vì vậy mà càng thêm buồn bực.

"Ta nghe nói, hôm qua rất khuya ngươi mới về phủ, hơn nửa đêm, ngươi còn đi đâu vậy?" Bùi Cẩn cười, nháy mắt ra hiệu.

Bắc Đẩu không nói gì... Biết rõ còn cố hỏi!

"Đi thì đi chứ có gì đâu. Haizzz... Ngươi không phải nhìn ta như vậy, đều là nam nhân, ta hiểu mà! Về sau ngươi muốn đi thì đi, không cần phải tìm cách che dấu. Cho dù nửa đêm mới về cũng không cần phải trèo tường vào, đi cửa chính cũng không có ai biết mà cười ngươi cả!"

"Bộp!" Một cái chén bị bóp nát.

"Bùi Cẩn, ngươi còn muốn biết ta đã phát hiện ra chuyện gì hay không?" Bắc Đẩu xù lông/

Bùi Cẩn nghiêm nghị, gật đầu, "Nhưng trước hết ngươi nói cho ta biết, ngươi đi vào lâu nào, bên trái hay bên phải? Ta đánh cược với tiểu sư tử, nàng nói ngươi là người đứng đắn nên sẽ vào lâu bên trái, ta lại cho rằng ngươi rất không đứng đắn nên sẽ đi tới lâu bên phải. Rốt cuộc ngươi có đứng đắn hay không, mau nói cho ta biết đi?"

"Bộp!" Cái bàn bị đập nát. Hai mắt Bắc Đẩu dường như sắp phun ra lửa.

Không ngờ lại có một đôi phu thê khi dễ người như vậy!

Bùi Cẩn thấy Bắc Đẩu thật sự nổi giận thì vội vàng thu miệng lại, "Ha ha, nói giỡn, nói giỡn thôi! Ngươi nghiêm túc như vậy làm gì!"

Bắc Đẩu nghẹn khí.

Sau khi đùa giỡn một trận, Bùi Cẩn vội vàng hỏi chuyện chính. Khi nghe xong tất cả thì hết sức kinh ngạc.

"Vậy tức là tối qua ngươi không làm gì cả, đến nay vẫn là một thân hoàn bích?"

Một thân hoàn bích... Bắc Đẩu quẫn..

Bùi Cẩn xoa cằm, nói tiếp, "Theo như những gì ngươi nói thì Phúc Khánh lâu quả thật là không đơn giản! Ai có thể có thế lực lớn như vậy đây?.. Việc này, nhất định phải điều tra kỹ càng."

Nói xong lại thở dài một hơi, "Gần đây thật là nhiều chuyện cần phải điều tra."

Bùi Cẩn còn chưa điều tra xong thì trong cung đã truyền đến tin vui.

Mùng sáu tháng sau, Thái Tử sẽ thành thân cùng Nhị tiểu thư của Nhan gia.

Nghe được tin, Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh bốn mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc. Mấy ngày trước, Hoàng Hậu mới chỉ nhắc đến chuyện đính hôn thôi mà bệ hạ đã không có ý định bàn tiếp rồi, sao bây giờ đã là thành hôn rồi? Nói thế nào cũng nên đính hôn trước mới đúng!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi nhìn vào mắt nhau, cả hai đều có đáp án.

Sau đó, ánh mắt của Bùi Cẩn trở nên rất thâm thuý.

...............

Phượng Tê cung.

Một đám nha hoàn đã sớm lui ra ngoài, cả cung điện lớn như vậy chỉ còn có Diên Đế sắc mặt đã xanh mét cùng Hoàng Hậu và Thái Tử đang quỳ trên mặt đất.

"Tốt! Tốt lắm! Dám làm ra chuyện này! Bình thường là trẫm đã quá coi thường ngươi! Ngươi muốn làm mất hết mặt mũi của Hoàng gia đúng không? Chưa lập gia đình đã có thai.. Thật đáng chê cười!!"

"Hoàng Thượng bớt giận. Tuổi trẻ khí thịnh, không kìm lòng được cũng là điều bình thường!" Hoàng Hậu vội vàng giải vây cho con trai của mình.

"Tuổi trẻ khí thịnh? Không kìm lòng được?" Sắc mặt của Diên Đế càng trở nên khó coi, "Nha hoàn cung nữ bên cạnh nó đều là người chết hay sao? Sao lại không thấy nó không kìm lòng được? Hồng thị, đừng tưởng rằng trẫm không biết ngươi có chủ ý gì. Ngươi thân là mẫu nghi thiên hạ mà lại không biết liêm sỉ, hồ đồ như vậy, thật sự là uổng công làm Hoàng Hậu."

Lời này vừa nói ra, Hoàng Hậu lập tức biến sắc, "Hoàng Thượng, thần thiếp..."

"Câm miệng!" Diên Đế không muốn nghe Hoàng Hậu nói chuyện, thấy Thái Tử vẫn cúi đầu không lên tiếng thì tát hắn một cái, "Sao trẫm lại sinh ra một tên hỗn trướng như ngươi chứ?"

Tơ máu tràn ra khỏi khóe miệng của Thái Tử nhưng dường như hắn không hề cảm giác được, chỉ đờ đẫn nghiêm mặt nói, "Nhi thần đáng chết!"

Một quyền đánh vào trên bông, tức giận không trút được, Diên Đến càng thêm tức giận đến bể phổi!

Một lúc lâu sau, Diên Đế mới ổn định lại tâm tình, nói, "Thừa dịp còn chưa lộ bụng, mau chóng làm xong chuyện đi!"

Hoàng Hậu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, bà biết rằng cho dù Hoàng Thượng có tức giận nhưng vì hoàng tôn cũng sẽ phải chịu thỏa hiệp.

Mà Thái Tử nghe lời này lại lộ ra một nụ cười khổ, có một số việc, muốn trốn cũng không thoát được!

Diên Đế không muốn nhìn hai mẹ con Hoàng Hậu nữa, liền cho hai người lui xuống.

Rất lâu sau, cảm giác được cả cung điện chỉ còn lại một mình mình, Diên Đế mới buông lỏng sống lưng đang thẳng tắp xuống, trong nháy mắt, cảm giác vô lực lan tràn khắp toàn thân.

Rốt cuộc ông cũng già rồi, không thể nắm hết mọi chuyện trong lòng bàn tay được nữa!

...............

Phủ Tướng quân.

Nhan Thế Tĩnh vuốt bụng, hai hàng lông mày nhíu lại đầy bất an.

"Mẫu thân, như vậy quá nguy hiểm. Đây chính là tội khi quân đó!"

Khang Hoa quận chúa thản nhiên uống trà, khuôn mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ nhìn không ra là đã gần bốn mươi tuổi, liếc mắt nhìn con gái của mình xong mới chậm rãi nói, "Con chỉ cần nhớ diễn cho thật tốt là được. Hiện tại không có, không có nghĩa là về sau sẽ không có!"

"Vậy nhỡ sau khi thành thân với Thái Tử ca ca rồi mà con vẫn không có thai thì sao?" Nhan Thế Tĩnh vẫn không yên lòng. Nàng và Thái Tử cũng đã thân mật mấy lần, nhưng vì sợ mang thai nên mỗi lẫn làm xong nàng đều uống thuốc, thật sự là thiên ý trêu người!

Khang Hoa quận chúa đặt chén trà xuống, nói, "Ta đã nói với với dì của con rồi, nếu quả thực như vậy thì trước tiên sẽ tìm một đứa bé để con nuôi tạm trước."

Hiện tại, Nhan Thế Tĩnh đang giả vờ mang thai, thành thân với Thái Tử rồi thì tốt nhất là lập tức mang thai, đến lúc đó có thể uống thuốc trợ sản. Nếu như Nhan Thế Tĩnh chậm chạp không mang thai, mười tháng sau sẽ phải tìm được một đứa trẻ khác thế vào.

"Nói như vậy thì trưởng tử của con có khả năng sẽ là con của người khác sao?" Nhan Thế Tĩnh trợn to hai mắt hỏi.

Khang Hoa quận chúa cười lạnh, "Làm sao có thể để cho con của người khác kế thừa ngai vàng chứ! Chẳng qua chỉ là một con cờ mà thôi, chờ con sinh con xong thì con cờ này có thể bỏ đi!"

Khang Hoa quận chúa nói những lời này không có chút do dự nào, mà mang theo một sự ngoan độc, Nhan Thế Tĩnh cho dù có tùy hứng điêu ngoa đến mức nào đi nữa nhưng cũng chưa trải qua bao nhiêu chuyện hắc ám xấu xa, vì thế nghe mẫu thân mình tàn nhẫn quyết định giết một đứa trẻ sơ sinh thì trong lòng có điểm không thoải mái.

Khang Hoa quận chúa thấy ánh mắt của con nhìn mình thì lạnh lùng nói, "Con phải nhớ kỹ câu nói, muốn đạt được mục đích thì phải không từ thủ đoạn nào. Tương lai con chính là Hoàng Hậu!"

Nhan Thế Tĩnh tuy có thấp thỏm trong lòng nhưng vì mẫu thân ở ngay bên cạnh nên đành phải gật đầu.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top