Chương 22: Bắt đi


Đồ Nương thực sự rất sợ, ướt cổ áo đã đành, chỗ chổ còn có một chất lỏng nhớp nháp dính vào. Đi phải khập khiễng, vết thương ở đầu gối chảy máu thấm qua váy lộ ra ngoài.
Nàng đây là gặp phải tội gì?
Còn không phải là tặng chén mì điều sao, vị người quen của Trúc Ngọc này, cũng không biết đã phát điên cái gì đem nàng bắt đi.
Như thế rất tốt, nàng nhìn đường, con đường phía trước từ từ, đường lui càng chậm. Tiến cũng không được, lui cũng không xong, đi theo bên cạnh là tên nam nhân hồng y chết tiệt một cỗ quái khí âm dương, nàng thật tâm đau muốn chết.
Tối hôm qua nàng bị bắt đi,một đường dằn xóc. Đêm đen gió lớn, dạ dày khó chịu,đem đồ ăn ở bữa tiệc trong dạ dày đều phun ra hết.
Mới vừa phun xong không bao lâu, ngựa lớn bỗng dưng lảo đảo, cẩu ~ ăn ~ phân bò đi xuống. Trong miệng phun nước miếng, toàn thân run rẩy, thực muốn lên chầu trời.
Mạc Xuyên với Đồ Nương cùng nhau bị ngã xuống ngựa, hắn tức giận đứng lên vỗ vỗ trên người hết tro bụi, dùng chân đá con ngựa "Hừ! Vật này không dùng được nữa rồi."
Nàng bị quăng ngã ở bên đường, chân liền bị thương, đầu gối thật muốn vỡ vụn. Thoáng chốc cảm giác đau đớn đánh tới.
Đồ Nương ho khan vài tiếng, chất vấn nói "Ngươi làm sao lại bắt ta!"
Mạc Xuyên xoay người nhìn về phía Đồ Nương, vẻ mặt âm trầm chậm rãi đi tới. Từ trong lồng ngực rút ra một chùy thủ bị ánh trăng chiếu vào lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, lặng lẽ chạm đến cổ nàng. ( Edit by Bối La La Watpad:https://www.wattpad.com/myworks/159123980-phu-quân-đáng-giá-hai-lượng-bạc-điền-văn-cổ-đại) 

Thanh âm băng lãnh giống như một khối băng lâu năm, phả quanh cổ nàng,mở miệng nói. "Ngươi nói... Một đao đi xuống,rồi ném ngươi xuống chân núi, có ai sẽ phát hiện?"

Đồ Nương run lên giọng lạc đi. Đại não một mảnh vẩn đục, nửa câu cũng không nói nổi.... Hoàn hồn lại, hạ thân một mảnh ướt át, một dòng nước chảy xuống, mùi khai xộc tận mũi. (Chắc chị nữ chính là con ghẻ của má tác giả quá><)
Bản thân ở trong thành bán thịt heo sống an an ổn ổn qua ngày,đột nhiên có một người giơ đao lên muốn ấy mạng nàng.... Sao không chảy nước tiểu được chứ.
Mạc Xuyên ngửi được mùi, nhìn dưới thân Đồ Nương quần váy ướt sũng, ghê tởm lui ra phía sau hai bước, sợ dính nước tiểu toàn thân sẽ đen đủi.
Nàng khóc thở hổn hển,không còn một chút sự dũng mãnh khi cầm dao mổ thịt nữa.Ngồi trong bãi nước tiểu "Ta... Ta ta gì.. Gì chuyện xấu.. Cũng.. Cũng.. Không có làm."
Đồ Nương từ đức hạnh đến hình dáng, hắn không có hứng thú.
Mạc Xuyên đúng là lập tức có nghĩ tới đem nàng một đao tặng xuống, bớt lo lại dùng ít sức. Nhưng hắn biết, làm như vậy hắn làm sao ăn nói với Trúc Ngọc, liền loại trừ ý nghĩ đó.
Vốn định dọa nàng, kết quả dọa thành hình dáng này.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nổi cáu lại đá con ngựa, xem nó sống lại không. Con ngựa như cũ ngã xuống đất không dậy nổi, toàn thân bắt đầu cứng đờ.
Hắn phất tay áo bỏ đi, để Đồ Nương một người tiếp tục ngồi ở kia chỗ.
Đồ Nương toàn thân đều bị dọa mềm, thân mình đều không đứng dậy nổi. Thẳng đến một trận gió thổi qua, thoáng bóng dáng người quay lại.

Hắn sắc mặt xanh mét, nhìn người dưới mặt đất tức giận nói "Chạy nhanh lên! Dẫn đường."
Đáng thương cho Đồ Nương, đã bị túm dậy run rẩy thân mình một đường đi rồi đi xuống.
"Ngươi ngươi.. Đi chỗ nào.. A."
"Kinh thành." ( Edit by Bối La La Watpad:https://www.wattpad.com/myworks/159123980-phu-quân-đáng-giá-hai-lượng-bạc-điền-văn-cổ-đại)

Kinh thành? Đồ Nương nhìn này chỗ lộ, run rẩy thân mình lắp bắp nói "Ngươi đi lầm đường... Mới vừa có ngã rẽ, hướng hữu quải mới đến kinh thành."

Mạc Xuyên sửng sốt một chút, vừa rồi một đường cưỡi ngựa chạy quá nhanh, mặt đen, trong lòng đang nóng giận, hoàn toàn không chú ý.
"Muốn.. quay lại đường cũ.... Mới được." Nàng nói xong,quay đầu liền hướng đường cũ chạy.
Cổ áo sau lại bị túm. Mạc Xuyên cười lạnh nói "Tưởng có thể chạy về?"
"Không..."
"Hừ, chờ Trúc Ngọc cứu ngươi đúng không? Ngươi mới cùng hắn ở chung không đến hai tháng hắn sẽ đến cứu ngươi?"
Đồ Nương nghĩ  khuôn mặt Trúc Ngọc, tự hỏi hắn có thể hay không tới cứu chính mình, lại bị người  bên cạnh đả kích thêm một câu "Nói không chừng bây giờ, sớm đã đem toàn bộ gia sản của ngươi, trốn chạy đi."
Vừa nghe lời này, Đồ Nương chịu đựng không cười ra tiếng.
Không thể tưởng được Trúc Ngọc thèm tiền của nàng, bạc của bản thân còn nhẫn tâm ném giếng, một hai phải lại đem đống gia sản rách nát của nàng mà bỏ trốn?
Thấy Đồ Nương thấp chôn đầu không nói lời nào, cho rằng bị nói đúng chỗ, Mạc Xuyên tiếp tục không ngừng cố gắng đả kích "Bất quá bình thường, hắn luôn luôn vô nhân tính."
Nghe hắn nói như vậy, Đồ Nương bắt đầu hoài nghi. Người này đến tột cùng nói có phải hay không Trúc Ngọc, vì sao lại khác như vậy.
Ở  trong mắt nàng, Trúc Ngọc là người coi tiền tài như cặn bã, mang điểm kiều khí, lại không làm ra vẻ. Tính tình cao ngạo, nhưng tuyệt đối hòa hợp với tập thể. Tuy lãnh ngôn thiếu ngữ, nhưng nội tâm ôn nhu.
Nếu không, hắn cũng sẽ không dựa vào ý tứ của nàng, tiếp nhận quán thịt heo. Cũng sẽ không giúp nàng dấu diếm chính mình nói dối, càng thêm sẽ không hòa hợp với tập thể cùng mọi người cùng nhau tham gia tế tổ. Hơn nữa, nàng ở trên đài xấu mặt như vậy, cũng là Trúc Ngọc cứu nàng.
Nàng trong lòng giống như có một loại khẳng định, Trúc Ngọc sẽ đến cứu nàng.
Nhưng hiện nay, bên cạnh là tên có sát khí, nàng không dám phản bác. Chỉ có dựa vào tính tình đối phương nói "Ngươi nói chính là... Hắn... Sẽ không tới tìm ta đi."
Nghe Đồ Nương thừa nhận, tâm Mạc Xuyên mới sảng khoái lên rất nhiều. "Ngươi nên đưa ta về kinh thành, tới nơi, ta cao hứng, tự nhiên cho ngươi tìm con đường sống. Ta nếu không cao hứng...."
Người nàng cứng đờ, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh theo cột sống thổi qua, người nọ cúi người ở  bên tai nàng nhẹ nhàng nói "Ta liền đem ngươi giấu đi."
Giấu đi? giấu đi chỗ nào? Chẳng lẽ là... Trong đất.
Mạc Xuyên nhìn bên cạnh này  sườn núi,đi qua ngọn núi này, hẳn có thể đến đối diện trở lại kinh thành,bây giờ mà quay lại đường cũ, chỉ sợ gặp phải Trúc Ngọc, hắn không thể mạo hiểm.
Vốn là nhất thời hứng khởi bắt Đồ Nương, liền nghĩ đem nàng ném vào phủ của mình, chờ Trúc Ngọc tới đón. Như vậy ở địa bàn của hắn, hảo lưu người, cũng hảo làm việc.
Hảo xảo bất xảo đi nhầm đường, đã chết ngựa.
Xem ra ông trời đều giống như đồ phụ kia, nhưng hắn... Càng muốn nghịch thiên.
"Đêm nay tại đây nghỉ chân, chờ hửng đông rời sơn." Hắn lãnh ngôn nói "Ngươi dám chạy ta liền dám giết."
Vì thế đáng thương cho Đồ Nương, nước mắt giàn giụa. Mà Mạc Xuyên tìm chỗ ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh cảnh giác, sợ Đồ Nương chạy.
Nàng run rẩy nằm ở ven đường, khi gió thổi qua, liền nghe xong mặt một trận tức muốn hộc máu "Đổi vị trí!" ( Edit by Bối La La Watpad:https://www.wattpad.com/myworks/159123980-phu-quân-đáng-giá-hai-lượng-bạc-điền-văn-cổ-đại) 

Đồ Nương lại giàn giụa nước mắt cùng Mạc Xuyên thay đổi vị trí, gió thổi qua, nàng nghe thấy được từ chỗMạc Xuyên , truyền đến mùi nước tiểu của chính mình.

Nguyên lai vừa rồi thuận gió.....(hài hước><)
Trời tối không lượng, nàng đã bị bắt leo núi. Dưới thân đã bị cả một đêm gió thổi làm khô.
Nửa đêm nàng nổi lên ý nghĩ  đem quần cởi phơi ở bên cạnh. Kết quả phía trước Mạc Xuyên xoay người, hai mắt phiếm hàn quang nhìn chằm chằm nàng....
Cho rằng nàng muốn chạy sao? Nàng chỉ là uốn thổi quần a...
Kết quả quần không cởi, mặc ở trên người bị gió lớn một đêm làm khô.
Đồ Nương thựcđói, thiếu lương thực, thiếu nước uống. Ngày hôm qua ở trên ngựa đem đồ ăn đều phun ra, dạ dày từ sớm đã rỗng tuếch.
Mạc Xuyên tuy đói bụng, nhưng người ta một thân sạch sẽ sướng sảng a... Đâu giống nàng.
Đồ Nương đi theo phía sau Mạc Xuyên, khập khiễng leo sơn, trong rừng sáng sớm phiếm sương sớm, nàng bên đường đi, dùng lá lớn hứng sương sớm.
Mạc Xuyên ở phía trước mở đường, thường thường quay đầu lại nhìn xem ở phía sau Đồ Nương, hắn lãnh ngôn nói "Nước này không sạch sẽ mà ngươi cũng uống."
Nàng không muốn cùng đối phương lý luận, kiên nhẫn hứng sương sớm. Thật vất vả gom đủ một lá cây lớn, chuẩn bị uống. Kết quả ngang trời xuất hiện một cánh tay. Liền đem nước của nàng đoạt đi.
Mạc Xuyên uống cạn, nửa giọt không thừa cho nàng, uống xong sau đem lá cây ném đi "Khó uống."
Khó uống ngươi liền không cần uống a....
Nhưng Đồ Nương không dám như vậy đánh trả, bởi vì đối phương có chủy thủ... Nàng chỉ có thể nhặt lá to kia lên, tiếp tục bên đường hứng sương.
Kết quả lại một lần nước bị đoạt đi.
Nàng chịu đựng ủy khuất tiếp tục đem lá cây nhặt lên. Lúc này nàng đã tiếp thu bài học, mới vừa hứng nửa nước, liền nhanh uống. Sợ người nọ lại đoạt đi.
Mạc Xuyên không ở cùng nàng đoạt nước, hắn đã đói thật sự, bay nhanh mọi nơi vơ vét tìm xem đồ có thể ăn.
Vừa đi một bên xem, thấy trên cây có hai quả táo dại, hắn không chút do dự bắt lấy, nửa miếng cũng không cho Đồ Nương, toàn bộ cho vào bụng.
Đồ Nương nuốt nước miếng, chờ hắn ném phần thừa đi, nàng bất động thần sắc nhặt lên, xoa xoa, tiếp tục ăn bên cạnh còn thừa thịt quả.( thật sự là con ghẻ a~)
Nghe phía sau có thanh âm nhai, Mạc Xuyên quay đầu lại nhìn, kia bộ dáng... Ăn mặc dơ, quần áo lộn xộn đầu tóc bết. Què chân, nửa người dưới một mảnh vàng. Tay thô ráp nhặt đồ ăn thừa của hắn.
Thật là muốn nhiều ghê tởm có bao nhiêu ghê tởm.
Hắn liền liếc mắt một cái đều không nghĩ xem, xoay người đi phía trước đi, hung tợn một tiếng "Đuổi kịp!"
Đồ Nương bị dọa đến gan run lên, lau miệng cố gắng đuổi kịp.
Hai người rảo bước hướng kinh thành, mà Mạc Xuyên bên đường không tìm được trái cây, hắn  nóng nảy, chờ đến kinh thành, tìm được ở ven đường có cửa hàng, liền tính ăn màn thầu lạnh cùng cháo cũng thực tốt.
Nhưng Đồ Nương thì biết được rằng phải đi ít nhất mọt ngày một đêm nữa mới có thể tìm thấy quán ăn. Vì thế nàng trước tiên chỉ có thể tóm được gì ăn gì, miễn cho no bụng.
Leo núi không dễ dàng, nàng đã bị Mạc Xuyên bỏ xa một đoạn lớn, mà Mạc Xuyên không ngừng thúc giục làm nàng chạy nhanh.
"Nông gia như ngươi mà sức lực lại như vậy à?"
"Nũng nịu, ngươi cho rằng ngươi là nhà khuê tú?"
Một đường trào phúng không ngừng, Đồ Nương đều vào tai này ra tai kia. Nhưng thật ra mà nói, nàng xác thật rất muốn đánh trả...
Người ngươi nó có phải một nữ nhân bụng no căng cơm, ở trên ngựa xóc nảy phun ra đầy đất. Lại quăng ngã què chân, nước tiểu ướt quần váy, cuối cùng lạnh đũng quần lạnh căm căm thổi một đêm, đói bụng một đêm.
Hiện tại  sức chiến đấu của nàng, chỉ sợ liền tiểu thư khuê các còn không bằng a!!!
Lúc trước xem hắn là người quen của Trúc Ngọc, không xằng bậy, hiện tại nàng thực hối hận chết. Sớm biết liền nghe Trúc Ngọc nói không đến gặp mặt hắn, cũng sẽ không đến nông nỗi này. ( Edit by Bối La La Watpad:https://www.wattpad.com/myworks/159123980-phu-quân-đáng-giá-hai-lượng-bạc-điền-văn-cổ-đại)

Xem ra, Trúc Ngọc như vậy lãnh đạm đối đãi vị người quen này, không phải vô đạo lý. Vị này "Thân thích" khẳng định cùng Trúc Ngọc có thù oán, hoặc chính là tìm đến đòi nợ, hoặc chính là tìm đến muốn mạng.

Dù sao không phải cái thứ tốt đẹp gì!
Lúc này, Đồ Nương chính là cố sức bò, chỉ nghe phía sau truyền đến sột sột soạt soạt các loại tiếng vang. Có nghe được tiếng người đối thoại, còn có mấy lão hãn tử cười.
Theo sau chính là, một đám thô hán tử, ở giữa sườn núi chạm mặt.
Nhìn đối phương cao lớn, đầy mặt dữ tợn, đao sẹo đầy người, hung thần ác sát. Ăn mặc áo dệt kim hở cổ áo khoác, xích ~ trần trụi cánh tay, dắt ở ống quần có chùy thủ...
Ha hả, thật là, đi xa suốt đêm mưa, thuyền muộn lại gặp ngược gió.

--------- ----------------------------- ----------------------------------

So sorry!!! Bối La La sẽ cố gắng bù lại các chương còn thiếu trong tuần này nhoé

Lượt xem tăng mà lượt bình trọn thật ít ỏi =)) max buồn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top