Chương 1

Sau khi thu hoạch vụ mùa,phơi nắng cuối xong cất hạt vào kho xong, mấy trận mưa thu đổ xuống liền bắt đầu mùa đông.
Có giống có lương, lại đến thới tiết làm người làm nông nhàn rỗi, làm gia có hỉ sự càng nhiều lên,trong thôn dã cũng thêm náo nhiệt.

( thôn dã=nông thôn)

Tần Tiểu Mãn cắn cái bánh gạo,mở cửa ra nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, âm u, nhưng dù sao thì trời cũng không có mưa.
Ở trong nhà nằm hai ngày, chân cẳng đều phù phiếm, còn có chút đầu choáng váng não trướng, thổi qua tới gió đông nhưng thật ra làm cậu thanh tỉnh chút.

Nông dân người không dám tham nhàn, mà xuống cậu trong lòng cũng coi như là nghĩ thông suốt, mặc kệ nhật tử là có bao nhiêu việc không thuận lợi, nhưng chung quy vẫn là sống đi qua.
Trong đám sương mù  Tần Tiểu Mãn khiêng cái cuốc chuẩn bị đi đào xới đất, trăng lạnh trong gió, cỏ khô, đất đai và cánh đồng trong vùng hoang vu đột nhiên biến thành sương trắng trong một hơi thở.

Đến lúc cậu nhiền thấy ruộng đất nhà mình, đông thần đồng ruộng gian, một vài cái khăn trùng đầu màu xám xịt của thôn phụ cùng dáng người thon gầy phu lang.
Này đang lúc đã bận rộn tốt hơn một chút, lau mồ hôi cùng bóp eo , lẩm nhẩm lầm nhầm không biết lại đang nói nhà ai dài ngắn.

Đang lúc Tần Tiểu Mãn dùng cái cuốc cuốc đến trong đất, mượn lực từ thổ đào lên nhảy vào trong đất khi, một âm thanh của tiếng pháo từ núi xa mương truyền tới.
Tuy người ở trong vùng núi xa hẻo lánh mà không quá vang dội, nhưng lại vang lên một lúc rất lâu.

“Nhà ai làm việc gì,lại như vậy náo nhiệt?”

Tần Tiểu Mãn chống eo nhìn về nơi phát ra tiếng pháo, còn nói một câu.

“Mãn ca nhi ngươi không hiểu được?”

Dưới ruộng có cái thôn phụ nghe thấy âm thanh của cậu, nhìn qua đôi mắt thần thái sáng láng, hôm nay so với việc hỏi thăm hắn nhàn sự, dường như có chuyện náo nhiệt hơn có thể nói.

“Chuyện gì?”

Thôn phụ nói: “Thôn kế bên có cái kia lão ca nhi hôm nay thành thân, lúc nãy âm thanh của pháo trúc liền vang lên một hồi.”

Tần Tiểu Mãn giữa mày vừa động:

“Thôn kế lão ca nhi thành thân?”

Tần Tiểu Mãn  kinh ngạc trong lòng, thôn kế bên có cái 25 tuổi trên lão ca nhi vẫn luôn không có gả đi ra ngoài, là đề tài khi thôn hộ đào đất nói khi nhàn rỗi.
Nhà ai cô nương ca nhi không hài lòng bà mối làm thân, người trong nhà liền sẽ đem chuyện của lão ca nhi nói sự, giáo huấn nhà mình ca nhi tỷ nhi:

“Ngại bảy ngại tám, tra tấn qua tuổi muốn ngươi hiểu được, đến lúc đó giống cái kia lão ca nhi gả không ra.”

“Ngươi này không hài lòng kia không hài lòng, nếu là cùng thôn kế kia ca nhi giống nhau vẫn luôn ở lão ở trong nhà, một ngụm ăn cũng liền thôi,tới khi hôn thuế nhà chúng ta như nghèo khổ nhưng đóng không nổi thuế kia.”

......

Tần Tiểu Mãn trong nhà tuy rằng đã không có cha mẹ, nên không ai xách theo lỗ tai như vậy dạy dỗ cậu, nhưng là trong thôn hương thân chính là thực nhiệt tình , chính mình không đem bọn họ đương cha mẹ hiếu kính, nhưng bọn họ thật ra đem cậu như con cái giống nhau cái gì đều nói.
Tuy năm nay đã tới tuổi có thể thành thân, nhưng từ khi cha cậu lúc còn sống định ra hôn ước trước đó không lâu hối hôn không cần cậu, bà mối tới cửa tới cấp cậu làm mai,một cái bốn mươi mấy lão già goá vợ, bị cậu hai cái chổi đánh ra nhà.
Thôn dân gặp lại cậu liền kêu cậu đừng bắt bẻ nhân gia, nhiều chuẩn bị chút của hồi môn gả chồng, đến lúc đó chính là cái thứ hai lão ca nhi.

Ít nhất lão ca nhi ở thôn kế bên cha mẹ hắn vẫn còn khỏe mạnh, hiện tại có người dưỡng, nhà cậu liền chỉ có cậu một người lẻ loi, đến lúc già rồi sẽ không có ai dưỡng

Mà hiện tại nghe thấy lão ca nhi thôn kế bên đều đã thành thân, hắn không khỏi có chút thổn thức, chính mình chỉ ở trong nhà bất quá có mấy ngày, nhân gia thế nhưng đều có nơi dừng chân.

“Đúng vậy,tuổi lớn như vậy cuối cùng là thành gia, trong nhà cha mẹ đều vui vẻ đến điên rồi, gặp người liền khoe nói.” Nói, phụ nhân còn riêng miệng nói một cút: "Nghe nói người con rể tới là dùng tiền để mời, một phân lễ tiền cũng chưa cấp!”

Tuy  Tần Tiểu Mãn là một người tương đối bình tĩnh,nhưng nghe được lời như vậy cũng là dừng đỉnh đầu thượng việc, như là nói đến chuyện cậu, vội vàng hỏi: “Còn tìm tới cửa con rể? Ta nghe nói kia hộ nhân gia kia gia cảnh cũng không phải đặc biệt tốt, sao có nam nhân chịu?”

“Ai da, chuyện này nói đến cũng là duyên phận một cọc.

Phu lang dưới ruộng thấy bên này nói náo nhiệt, cũng sang đây nói:

“Năm nay huyện Thu Dương gặp thiên tai, hoa màu thất thu,dân chạy nạn đều chạy đến huyện ta. Nông thôn  nhưng thật ra ít khi thấy dân chạy nạn, ta hai ngày trước đi trong thành bán đồ ăn, ai nha, trên đường nơi nơi đều là xin cơm.”

“Nha quan nhi còn ở liên tiếp xua đuổi, nói là ảnh hưởng bộ mặt thành phố, Huyện thái gia đều vội muốn chết"

“Xem ta đều nói sang chuyện gì vậy.” Phu lang kịp thời kéo về câu chuyện, nói:

“Cái kia nam nhân chính là lưu dân, không hiểu vì sao bị trong thành xua đuổi ra tới, hay vẫn là chính mình đến đây, dù sao chính là xin cơm ở thôn kế bên, vừa lúc gặp người trong nhà của lão ca nhi kia, nhìn nam nhân tay chân đều tốt, nhất thời liền nổi lên tâm tư.”

Tần Tiểu Mãn nghe nhập tâm.
Phụ nhân tiếp lời nói: “Nam tử đó cũng nguyện ý?”

Phu lang gật đầu: “Người ta cặp vợ chồng già chính là hỏi hắn, hắn bản thân cũng nguyện ý, thực mau liền kết thành sự tình. Còn nữa có gì không chịu, vốn chính là gặp nạn người, ăn bữa nay lo bữa mai, có thể đi làm tới cửa con rể có cái nhà, có ai sẽ không vui, những cái đó dân chạy nạn thật ra ước gì được như thế.”

Phụ nhân nói: “Cũng là lý lẽ này, sợ duy nhất chính là người đã có gia thất,đến lúc đó cãi cọ cũng không tránh khỏi.”

“Chúng ta cũng không nhìn thấy kia nam tử là nhìn ra sao, ai hiểu được tình trạng ra sao, bất quá kia lão ca nhi vẫn luôn gả không được, tìm như vậy cái tới cửa con rể cũng là chuyện tốt a, tóm lại là muốn gánh chút nguy hiểm sao. Có chút cưới hỏi đàng hoàng cũng còn không phải giống nhau một đống sự việc làm ngườisốt ruột.”

Nói hai cái thôn dân ăn ý cười một tiếng, hàn huyên một hồi thấy Tần Tiểu Mãn vẫn luôn không nói chuyện, phụ nhân nói: “Mãn ca nhi, lúc trước nghe nói ngươi cũng muốn tìm một cái tới cửa con rể,hiện tại đúng là cơ hội tốt, cũng đi thử thời vận đi. Đừng lại vì Triệu gia sự tình mà thương tâm, lại tìm một cái đó là.”

Tần Tiểu Mãn nhàn nhạt nói: “Ta cũng không thương tâm.”
 
Phu lang nhìn thoáng qua phụ nhân, hai người đều ở trong bụng nói không tin, làm trò người không dám biểu hiện ra ngoài.
Nếu là thật sự trò chê cười này đem Tần Tiểu Mãn chọc bực, này ca nhi nhưng thực hung hãn, một lời không hợp liền vung lên cái cuốc tới, tính cả  nam nhân đều đánh thắng được, bọn họ hai người không làm gì được hắn.

“Không thương tâm liền tốt, bất quá là một cọc việc hôn nhân không nói thành mà thôi, trong thôn có rất nhiều qua mấy cọc mới thành.”

“Ân.”
 
Tần Tiểu Mãn qua loa lên tiếng sau liền chôn đầu xới đất, cậu xới đất nhanh nhẹn lại mau, tuy hôm nay có chút thất thần, nhưng không qua một canh giờ vẫn là đem này khối đất đào tốt liền đi trở về.
Người vừa đi,dưới ruộng liền lập tức náo nhiệt lên.

“Này Mãn ca nhi không đơn thuần chỉ là quyền cước ngạnh(cứng), miệng cũng giống nhau ngạnh ha, đều đóng cửa mấy ngày không ra, còn nói không thương tâm. Không chừng ở trong phòng khóc đều dậy không nổi.”

“Trong nhà không có ai, khóc ta cũng không hiểu được.”

“Tuy nói Triệu gia hủy hôn là có chút không phúc hậu, bất quá Triệu gia điều kiện lại không kém,vốn dĩ Triệu nương tử vẫn luôn  không thích Mãn ca nhi, đổi lại là ta, ta cũng không đống ý con trai độc nhất của mình cưới một cái như vậy hung hãn bá đạo ca nhi, kia nếu là có chút gập ghềnh, động khởi nắm tay tới sợ có là bà bà cũng liền đánh.”

“Đúng vậy, nếu hắn tìm cái tới cửa một cái con rể là tốt nhất, dù sao cũng không có cha mẹ quản, cả ngày ở trong nhà muốn đánh nhau liền đánh nhau.”

“Bất quá vận khí của hắn có thể tìm được tới cửa con rể sao, lại không phải trong đất cải trắng,nào dễ dàng tìm như vậy a.”

Dưới ruộng lại đến nhiệt tình nghị luận.

Ban đêm, Tần Tiểu Mãn nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được.

Hôm nay cậu  hiểu được lão ca nhi thôn kế bên sự tình, nhưng thật ra làm trong lòng cậu có chút động lòng, tuy rằng biết các thôn dân nói những lời này đó bất quá là muốn nhìn hắn náo nhiệt, nhưng thật sự làm cậu có chút cái kia ý tứ.

Nguyên bản việc hôn nhân đã không có, cùng Triệu gia nương tử đại cãi  một trận, tới cửa làm mai bà mối lại bị hắn đem đánh đi, thanh danh bá đạo hung hãn của cậu lại một lần ở trong thôn được chứng thực,cũng đừng tưởng sau này ai có thể đến cầu hôn, càng đừng nghĩ có bà mối nguyện ý tới.

Tần Tiểu Mãn biết chính mình tính tình có chút không tốt, quá tùy hứng bất kể hậu quả.

Nhưng Triệu gia cùng người tiến đến làm mai cũng quá nhục nhã người khác, còn không phải là xem cậu đã không có cha mẹ, chỉ có một ca nhi đơn côi nhìn dễ khi bắt nạt sao, nếu lại trở lại lần nữa, cậu vẫn là muốn làm như vậy.

Nếu hiện tại đã phạm phải chuyện này, cậu cũng chỉ có thể gánh vác hậu quả mình đã làm ra

Tuy rằng hương thân nói có chút khó nghe, nhưng cũng không phải không có lý. Thôn kế lão ca nhi mặc dù thành thân có trễ, nhưng người ta dù gì cũng có cha mẹ huynh đệ, mà chính mình cha mẹ đã ly thế, lại không có huynh đệ giúp đỡ chống lưng, cái gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hiện giờ còn trẻ có thể ăn cơm no, về sau già rồi làm sao bây giờ, vẫn là phải làm tốt cái tính toán sau này.

Hy vọng không thể giao phó được cho người khác,chính mình còn phải đi tránh.Vì thế sáng hôm sau, Tần Tiểu Mãn liền bắt đầu lưu tâm đến người chạy nạn tới trong thôn ăn xin, chính là ba năm ngày liên tiếp,liền cái hình ảnh cũng chưa thấy.

Hắn cũng hiểu được không phải chính mình muốn tìm là có thể tìm được, trong thôn tìm không được, liền chạy đến trên đường lớn đi đi dạo dạo , cái này nhưng thật sự liền gặp phải dân chạy nạn, bất quá đại để đều là chút phụ nữ và trẻ em. Nam tử chung quy là rất ít, chính là có hai cái cũng là già yếu.

Tần Tiểu Mãn đem trên người mang thức ăn cho dân chạy nạn,chớp mắt qua hơn phân nửa tháng cũng không thu hoạch được gì,cậu cũng bực bội.Măng mùa đông trên núi cũng lên cao, cậu liền đem chuyện ở trong lưu dân tìm tới của con rể cũng vức ra sau  đầu.

Vào ngày đông nguyệt, Tần Tiểu Mãn độn nửa sọt măng mùa đông, cậu dự bị vác đi huyện thành bán đổi chút ánh nến về nhà.

Vừa đúng lúc mùa măng mùa đông đưa ra thị trường ,trên huyện thành quán nhỏ đồ ăn đều có măng.
Năm nay măng mùa đông lớn lên nhiều, giá cả lại không bằng năm trước, chỉ bán được năm,sáu văn một cân, người bán còn rất nhiều.

Tần Tiểu Mãn bán cả buổi chiều mới đem măng bán xong, cậu vốn là tưởng ở huyện thành đi dạo, chưa từng nghĩ tới sau giờ ngọ chút trời liền bắt đầu  mưa.
( giờ ngọ từ 11:00 tới 13:00 giờ )

Mùa đông trời mưa không lớn, nhưng là hơi lạnh đủ có thể đem người đông lạnh không dám duỗi cổ.

Tần Tiểu Mãn cõng sọt trống không, đem nến đã mua dùng giấy dầu bao kĩ càng, sợ làm ướt nến lền cất trong lòng ngực,bởi ra cửa không mang dù lại phí mười lăm văn tiền mua một cái dù giấy.

Thời điểm bình thường bán 12-13 văn tiền, hiện tại gặp gỡ ngày mưa dù giấy liền lên giá, là quý hơn tam văn.

Tần Tiểu Mãn tức không được, bung dù ra khỏi thành.

Vốn là chuẩn bị kêu xe bò về thôn, nhưng nghĩ đến trong nhà có dù còn bị bắt mua một cây mới, lại bị lừa đảo liền quyết đoán từ bỏ ngồi xe bò lại tiêu tiền, lựa chọn đi bộ trở về.

Trên đường mưa phùn càng lúc càng lớn, Tần Tiểu Mãn cũng bước đi nhanh hơn,cũng may là đường bên ngoài huyện thành bởi vì vào đông lầy lội có lẫn chút đá, không giống đường trong thôn dễ dàng bị trượt chân.

Huyện thành ngày càng xa,vì mưa nên người trên đường càng ngày càng ít, đi phía sau Tần Tiểu Mãn liền thấy đằng trước có một đôi mẹ con ở lên đường.

Hắn vẫn luôn không xa không gần đi theo phía sau, đi tới hoạt động thân thể cũng không cảm thấy lãnh.

“Mẹ ơi..., đó là…… Ngô……”

Tần Tiểu Mãn bỗng nhiên nghe được âm thanh bước chân bên ngoài , không khỏi nâng cao lên mái dù .

Đằng trước mẹ con dừng bước chân, tiểu hài nhi kinh ngạc kêu một tiếng, lời nói còn chưa nói xong liền bị lão nương che miệng ghé vào bên tai, không hiểu được nói gì với đứa bé, chợt bị lôi kéo nhanh chóng rời đi.

Tần Tiểu Mãn nhíu mày, có chút kinh ngạc nghĩ làm sao vậy,lại không sợ chuyện này tiến lên đi,nhìn thoáng qua nơi hai mẹ con lúc nảy nghỉ chân.

Nhất thời thấy một cái nghiêng ngã vào bên đường mương tượng đất lọt vào mi mắt.

Tần Tiểu Mãn ở phía trên nhìn người trong mương khung xương rất lớn, tay dài chân dài, tựa hồ là cái nam tử.
Một thân lại dơ lại rách, liền như vậy nằm ở kênh rạch bên trong vẫn không nhúc nhích, không biết có hay không còn sống.

Đang lúc cậu do dự muốn hay không đi xuống xem một cái.Thân người nam tử bỗng nhiên run rẩy một chút, làm như thấy hắn, hơi hơi duỗi duỗi cánh tay.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tiểu Mãn: Ô ~ này sóng là cầu tử đến…… Đình chỉ, cầu tướng công đến tướng công?!
-------------DFY--------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top