Vẫn là mùa Valentine ấy (H)

 Tôi ngồi xuống, gọi ra một cốc bia lạnh và ít đồ nhắm. Ngồi nhâm nhi cốc bia, xem vũ công trên sân khấu nhỏ đang nhảy múa, nó được gọi là thú vui sao?

"Ting!" Điện thoại tôi bỗng rung lên. Tin nhắn từ Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc:

Anh quay sang bên phải đi!

Tôi lướt lại tin nhắn phía trên, không, chỉ có mỗi tin nhắn đó, tôi bán tính bán nghi quay sang bên phải như lời cậu ta nhắn.

"Úi!" Tôi giật mình, từ lúc nào đã có nam nhân ngồi bên cạnh mình?

- Chào anh! Chung Quốc đây. Không ngờ tôi sẽ gặp anh ở đây luôn á. Anh cũng đến đây hả?

Cậu ta đặt cốc cocktail bạc hà xuống, kéo chiếc ghế ngồi ngay cạnh tôi.

Bàng hoàng một lúc, thấy cậu trai đó cười hì, một nụ cười thật dễ thương. Y như nụ cười trong bức ảnh đó vậy.

- Sao anh lại đến đây? - Cậu ta thắc mắc.

"Không có lý do nào cả, chỉ là tự dưng tôi muốn đến thôi. Còn cậu?" Tôi rót bia ra cốc.

"Nó hơi khó nói đấy..." Cậu ta bỗng ngập ngừng trong thoáng chốc.

- Tôi không rõ mình là gay hay trai thẳng nữa, nó mông lung quá. Nhưng tôi có cảm giác tìm thấy sự bình yên ở đây, một sự bình yên hơn hẳn thế giới bên ngoài. - Cậu thở dài - Tôi mong mình có thể ở đây mãi, nhưng dường như không thể, vì còn kỳ vọng của gia đình nữa.

- Kỳ vọng của gia đình sao? - Tôi thắc mắc.

- Ừ, tôi là con thứ nhưng ông anh trai tôi đã mất trong một vụ tai nạn liên hoàn, nên giờ người nối dõi chỉ có tôi mà thôi.

"Xin lỗi..." Tôi có cảm giác khá hiểu cho cậu con trai này, trên vai tôi cũng gắng một gánh nặng nối dõi.

Tôi và cậu ta nói về đủ thứ chuyện trên đời, tất nhiên là có men rượu bia vào rồi chứ. Bỗng nhiên cậu ta mạnh miệng gọi ngay một chai rượu nặng cùng hai cốc ra, rót cho tôi một chén.

- Uống đi, uống cùng tôi. - Cậu ta nói

"Cạch." Tiếng cụng ly vang lên. Tôi nhìn cậu ta một hơi uống cạn ly xong mới rón rén uống chậm rãi. Cậu ta lại thục mạng rót thêm một ly nữa, giật lấy ly của tôi rót thêm.

Bốn chén.

Năm chén.

Sáu chén, rồi bảy chén!

Mặt cậu ta có hơi đỏ, cậu ta lấy tay cởi bỏ hai cúc áo ở cổ vì nóng. Tôi không biết là cố ý hay vô tình nhưng cậu ta có để lộ ra xương quai xanh của mình, một cách vô tình đầy gợi dục, giọt mồ hôi chảy dọc qua. Để ý, mồi nhắm trên bàn cũng đã hết, chưa kịp gọi thêm, cậu ta đã rót đến cốc thứ tám.

Tôi có cảm giác cậu ta đã thực sự say, bỗng nhiên bật khóc.

- Tại sao? Tại sao không ai h... hiểu tôi? Tại sao chứ? Không một ai hiểu cả, không một ai!

Nước mắt cậu ta lăn dài trên gò má hao hao gầy, một hơi dốc cạn chén rượu cay đã phần chứa lệ. Tôi cũng uống, vì tôi nhận ra trong giọt nước mắt ấy chứa chan điều gì đó, một giọt nước mắt đầy ủy khuất.

- Lúc nào, lúc nào cũng vậy, tại sao họ chỉ coi tôi là một thằng điếm, tại sao, tại sao?! Tôi không phải như vậy mà. Đến cả gia đình họ còn không tin tôi, tại sao? Tại sao chứ, cho tôi một lời giải thích đi!

Cậu ta lại khóc to hơn, bắt đầu tự dày vò, bộ quần áo trên cơ thể

- Sao họ chỉ nghe theo những lời họ nghe thấy, sao họ không nghe tôi! Tại sao chứ!

- Tuấn Chung Quốc...

Đến lúc tôi kịp nhận thức được, tôi đã hôn cậu ấy. Một nụ hôn tôi không bao giờ quên.

Mắt cậu ấy trợn lên rồi lại nhắm lại, để mặc cho tôi hôn, nước mắt lăn dài.

Cậu ấy kéo tôi vào một nhà nghỉ nhỏ ở trên lầu, tay cầm theo chai rượu.

"Xoạch." Tiếng khóa cửa phòng vừa vang lên.

Kim Tại Hưởng đẩy Tuấn Chung Quốc vào cửa, lại một lần nữa hôn mãnh liệt thân thể nhỏ bé kia. Cậu trai nhỏ vẫn khóc, quả thật, có men rượu vào thì mọi thứ thật khó giải thích, thà để mặc cho thân thể tự do còn hơn để tâm trí phải giày vò.

Tên sói Kim Tại Hưởng hôn đến hết dưỡng khí của Tuấn Chung Quốc mới chịu buông bỏ đôi môi ngọt ngào kia của cậu ra, dịch vị kết thành một sợi chỉ lấp lảnh nhỏ giữa hai đôi môi. Sói già bỗng cởi phăng chiếc áo trên người, để lộ ra một cơ thể săn chắc, không hẳn là có sáu múi. Hắn đè chú thỏ say nhỏ Tuấn Chung Quốc xuống giường, vùi sâu khuôn mặt vào hõm xương quai xanh của cậu mà để lại dấu vết. Bàn tay cũng không yên vị mà cời từng chiếc cúc áo. Một dấu hôn thẫm tím được để lại trên phần xương quai xanh, hơi thở của Chung Quốc cũng nóng và nặng nhọc hơn, mắt vẫn lấp lánh đọng nước. Đôi bàn tay gân guốc đầy gợi cảm của Kim Tại Hưởng gạt phần vai áo của Tuấn Chung Quốc xuống, chỉ để lộ ra một bên ngực. Đôi tay của chú thỏ nhỏ cũng tự tay cởi chiếc quần vướng víu ra, còn để lại mỗi quần trong, để hai tay buông thõng trên đầu, trông cậu giờ đây như một bức họa lolita trên nền ga trắng, như một bức ảnh tuyệt đẹp mà các photographer không nên bỏ qua.

Đúng như vậy, hắn chụp hình cậu lại bằng chiếc Polaroid thủ sẵn trong túi, nhanh tay chụp lại rồi để mặc bức ảnh được in ra trên bàn. Hắn ta cuối cùng cũng cởi bỏ nốt chiếc quần tây ra, rồi đến boxer.

Tuấn Chung Quốc không biết theo bản năng hay vì cớ gì, tự tay đến xoa nắn tiểu sói của Kim Tại Hưởng, đặt đôi môi nhỏ hôn lên tiểu sói rồi bắt đầu "massage" cho nó bằng chính đôi môi mình. Cậu quỳ gối, hai tay chống xuống ngoan ngoãn như một chú thỏ con lông trắng vậy. Liếm xung quanh đầu khấc rồi dần dần mút sâu vào bên trong. Cảm giác một vật thô cứng cùng đường gân xanh nóng ấm đang ở trong họng mình thật nghẹn ngào, nhưng đồng thời thật phê pha. Cái lưỡi ướt át đá qua đã lại, xoay vòng quanh dương vật của Kim Tại Hưởng.

"Hừ..." Tại Hưởng gầm nhẹ cổ họng rồi phóng thích dòng tinh trắng đục ngầu vào trong cổ họng của chú thỏ con Tuấn Chung Quốc. "Ực" một hơi nuốt sạch, còn một vài dọc chảy qua khóe miệng, cậu liền lấy tay lau sạch.

Sói già Kim Tại Hưởng liền bế bổng cậu ngồi lên bàn, ra lệnh cho cậu ngồi chân theo hình chữ M. Hắn lấy lọ bôi trơn bé tẹo, đổ thẳng vào hậu huyệt vốn nãy giờ rất khó chịu khi không có vậy nào lấp đầy nó. Hai đôi môi lại gặp nhau, đầu lưỡi điêu luyện của Kim Tại Hưởng khuấy đảo khoang miệng nhỏ của Tuấn Chung Quốc. Rồi từ từ, hắn cho một ngón tay vào bên trong, đưa sâu vào trong rồi lại rút ra. Mặc kệ cho nam nhân đang cắn chặt môi giữ tiếng rên trong cổ họng, hắn đưa thêm một ngón tay vào, xoay vòng khuấy đảo nới rộng. Thêm 2 ngón, hậu huyệt của thỏ con như sắp rách ra, hắn tay cứ rút ra rồi lại ẩn vào. Sói già không chịu nổi con quái vật đang nổi loạn phía dưới, liền không khoan nhượng mà đâm sâu vào bên trong. Chú thỏ nhó Tuấn Chung Quốc hét lên một tiếng vì đau đớn, Kim Tại Hưởng lại hôn lấy đôi môi ướt đẫm dịch vị của cậu để trấn an. Hắn ta chậm rãi ra vào đều theo nhịp rồi dần nhanh hơn. Dường như Tuấn Chung Quốc đã thích nghi được với tiểu sói dưới nơi hậu huyệt của mình, thỏ nhỏ đẩy sói già xuống giường, tự thân ngồi lên. Cái cảm giác khi tiểu sói xoay trong hậu huyệt rồi đâm thẳng sâu vào trong khiến Tuấn Chung Quốc rên mạnh hơn...

Kim Tại Hưởng, hắn ta là một tên quái vật!

Kẻ làm tình một tiếng liền vẫn chưa có dấu hiệu của việc kiệt sức. Tiếng động nhớp nháp bành bạch vang rộng cả căn phòng. Mặc kệ cho Tuấn Chung Quốc ra đến trắng cả mảng bụng, hắn ta vấn nhấp tiếp. Hắn hừ nhẹ rồi ra ngay bên trong hậu huyệt của thỏ nhỏ. Chú thỏ nhỏ kiệt quệ mà dựa cả thân hình vào người của Kim Tại Hưởng.

Hồn ta trôi về mây trời.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top