Chap 5

- Nè nè Takemicchi, giờ cậu muốn đi đâu hả để tôi đưa cậu đi?

Dường như gió trời se lạnh chẳng hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Mikey, anh vẫn vững tay lái, giọng nói đầy mạnh mẽ hỏi han cậu. Ngược lại Takemichi phía sau giờ đây đã có chút hối hận vì đã trèo lên chiếc xe này để rồi bị chở đi lòng vòng ngoài đường, hai tay cậu đang run bần bật lên vì lạnh, cả người cố gắng co ro trong chính áo khoác của mình.

- Chẳng phải anh là người kéo tôi đi sao? Tôi chỉ là đồng ý đi theo thôi còn việc đi đâu vốn ban đầu anh phải là người quyết định trước chứ?! Lạnh chết tôi rồi!

- Haha xin lỗi mà....tôi cũng không nghĩ đến chuyện này...

Lúc này Mikey mới nhận ra là mình vội vã biết bao, kéo người ta đi theo mình mà giờ trong đầu lại rỗng tuếch chẳng biết sẽ chở cậu đi đâu cho khuây khoả đầu óc, ngược lại còn khiến người ta chịu lạnh vì mình.

- Hay là giờ Takemicchi đi gặp đám bạn của tôi chịu không? Tụi nó thú vị lắm, bảo là cái sở thú thu nhỏ cũng chẳng điêu đâu.

- Cũng được, tùy anh.

Mikey tấp xe vào lề đường rồi lấy điện thoại dò số trong danh bạ gọi điện cho bạn của mình, chưa đầy 5 giây thì đầu bên kia đã bắt máy rồi.

- Alo Ken-chin mày rảnh không? Kêu tụi nó ra phía đền đi tao chạy xe đến đó luôn, nay có người mà tao muốn giới thiệu cho tụi bây nè!

Mikey bắt loa ngoài đủ to để cho Takemichi cùng nghe với mình, thông qua cách nói chuyện có phần lèm nhèm của người ở đầu dây bên kia cậu đoán rằng chắc là vẫn còn đang nằm ngủ trên giường hay gì đó, còn nghe cả tiếng ngáp nữa.

- [ Bà già mày, lựa ngày nào không lựa lại đi chọn ngay hôm tao mới ngủ được có 3 tiếng. Được rồi, để tao gọi đám kia đến xem mày dắt ai theo]

Mikey nghe vậy trong đầu liền xuất hiện hàng tá dấu chấm hỏi xoay vòng vòng.

Bộ tối qua nó thức ăn trộm chó nhà hàng xóm hay sao mà mới ngủ được có 3 tiếng???

Người gọi là Ken-chin hằn hộc cúp máy khiến cho Mikey bĩu môi xuỳ một tiếng, anh quay ra phía sau miễn cưỡng cười một nụ cười méo xệch với Takemichi.

- Chắc nó đang ngủ nên hơi quạo, Takemicchi thông cảm nha, nghe vậy thôi chứ nó vui tính lắm.

Người ta nói sao thì cứ nghe vậy đi, cậu cũng chỉ thuận theo ậm ừ gật đầu cho có lệ rồi cả hai đắt đầu đi đến nơi tụ họp đám bạn của Mikey.

Có ra sao thì đối với cậu cũng chẳng có ý nghĩa gì

Mà cái con người sống tùy ý thế này thì liệu bạn bè của anh ta sẽ ra sao không biết nữa.

Cả hai mất 15 phút để đi đến nơi tụ họp nhưng khi đến trước ngôi đền thì chẳng thấy bóng dáng ai cả. Đinh ninh chẳng lẽ thằng bạn chí cốt của mình nghe điện thoại xong thì lại ụp mặt say ke tiếp, gân trán của Mikey cũng giật bưng bưng luôn rồi. Anh dặn dò cậu bảo cậu ngồi yên ở đây chờ mình một chút, bản thân sẽ đi lôi xác tên to con kia đến đây nhưng khi nhìn thấy Takemichi ngồi lẻ loi một mình lại khiến Mikey có chút không yên tâm.

- Đi nhanh đi rồi về, tôi đâu còn là con nít nữa đâu sao phải lo lắng như thể sợ tôi bị bắt cóc không bằng.

- Thật sự ổn không vậy trời? Bỏ cậu lại một mình...

Dù Takemichi đã 19 tuổi rồi nhưng nhìn bề ngoài cậu trông không khác gì đứa nhóc 15 với khuôn mặt choẹt cùng dáng người gầy nhom. Bỏ lại người này một mình mất công bị người ta nhầm là trẻ vị thành niên rồi bắt đi mất, lúc đó Mikey có trăm cái miệng cũng chẳng biết giải thích làm sao cho lỗi lầm của mình.

Vừa đi được hai bước thì Mikey liền quay đầu lại nhìn Takemichi ngồi trên bậc thềm, tay chống cằm, mặt không đổi sắc nhìn mình rời đi. Lam nhãn to tròn của cậu khi nhìn anh chằm chằm hệt như lúc này tâm trí của cậu đều đặt toàn bộ lên anh khiến cho Mikey không ngăn được trái tim đang đập rộn ràng của mình.

Cảm giác như hiện tại mình chính là điều duy nhất trong mắt mà Takemichi thấy vậy.

Trời ạ! Riết rồi coi bản thân có khác gì thiếu nữ mới lớn rơi vào tình yêu đầu đời hay không?!

Kia là anh dâu! Anh dâu đấy!

Mikey xấu hổ với chính suy nghĩ của mình đành cắm đầu chạy vội bỏ lại tiếng phì cười sau lưng của Takemichi. Khi thấy bóng người đã khuất dạng thì lúc này cả người cậu mới thả lỏng hoàn toàn, hai tay chống ra phía sau nền gạch, khuôn mặt thơ thẩn ngẩng lên cao ngắm nhìn bầu trời đang có mấy đám mây đang chầm chậm trôi một cách đầy lười biếng.

Có lẽ hôm nay cậu sẽ bàn về chuyện hủy bỏ hôn sự của hai nhà cũng nên, sau đó sẽ dùng tiền tích góp bấy lâu chuồn đi nơi khác sống một cách yên bình.

Mà không, như vậy thì yên ả quá, con người quen với sự náo nhiệt được tạo từ những bi kịch như cậu thì sẽ không quen sống quá yên ắng đâu.

Lúc trước người đau là cậu, giờ cậu phải trả lại hết thì mới công bằng chứ chẳng phải sao?

- Anh trai ơi!

Takemichi đang chìm trong suy nghĩ của mình thì lý trí ngay lập tức liền bị kéo về bởi tiếng gọi của một đứa con nít.
Nhìn thấy đứa trẻ trước mặt nước mắt nước mũi tèn lem như con mèo, cậu không khỏi hoảng hốt vội rút chiếc khăn tay trong túi quần lau vội cho đứa trẻ.

- Sao lại khóc thành dạng này rồi? Cha mẹ em đâu sao lại ở đây một mình hả?

Đứa trẻ dụi mặt của mình, nó thút thít nói.

- Mẹ em đi xa rồi, hôm nay em đi chơi với cha nhưng giữa đường xe bị sao ấy không khởi động được. Nhưng đang lúc gọi điện cho đội cứu hộ thì cha em bỗng nhiên ngất xỉu rồi, em kêu mãi mà ông ấy không dậy.

Đứa trẻ nói dứt câu liền khóc oà lên vừa run bần bật, Takemichi nghe xong cảm thấy chẳng lẽ người cha có bệnh hay sao tự nhiên lại ngất xỉu như vậy. Cảm thấy có lẽ sẽ có chuyện không ổn nên cậu dịu giọng dỗ dành

- Ngoan, không khóc nữa nào. Xe của cha em đang đỗ ở đâu vậy? Có thể dẫn anh đến xem thử được không?

Cậu bé vội vã gật đầu, bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay của Takemichi rồi từ từ dẫn cậu đi theo mình.

Chiếc xe của cha đứa trẻ đỗ cũng không quá xa so với ngôi đền. Từ bên ngoài nhìn vào trong, cậu lờ mờ thấy được đúng là có người đang gục trên vô lăng xe nên Takemichi quyết định trước tiên sẽ gọi điện cho cấp cứu phòng trường hợp xấu trước rồi mới cẩn thận tiến đến mở cửa xe.

- Chú ơi, chú gì ơi!

Takemichi kêu mãi nhưng người nọ vẫn không có động tĩnh nào bèn giơ tay ra tính lay người kia thử. Tuy nhiên bàn tay vừa mới vươn ra thì người trong xe đã hai mắt mở trừng trừng như dã thú kéo mạnh cậu vào trong. Gã đàn ông mạnh tựa như gấu dùng sức lực của mình đè mạnh cậu xuống ghế lái bắt đầu ra sức giở trò đồi bại.

- Khà khà, nhờ tên nhóc con kia mà hôm nay cũng có mồi ngon rồi.

- Chết tiệt tên khọm già này mau buông tôi ra!

Takemichi dùng hết sức vùng vẫy cố gắng đẩy tên đàn ông đang đè bên trên thân mình, cậu cắn chặt môi chịu đựng mùi mồ hôi kinh tởm kia đến độ môi mỏng cũng bật máu, khung cảnh bên trong chật vật bao nhiêu khi cậu cố gắng thoát khỏi cái xe quỷ quái này thì bên ngoài tiếng đứa trẻ kia khóc ngày một thêm to. Nó quỵ xuống ôm chặt khuôn mặt đẫm nước mắt của mình vừa luôn mồm nói câu xin lỗi, nó chẳng muốn làm vậy với cậu đâu.

Nhìn thấy Takemichi huơ tay loạn xạ, đã vậy trong lúc phản kháng cậu còn dùng đầu của mình đập thẳng vào trán của gã khiến cho nó ứa cả máu, lúc này gã đã chính thức phát điên mất hết kiên nhẫn đôi với con mồi cứng đầu này.

- Mẹ kiếp! Mày dám làm tao bị thương sao? Tao phải đấm mày cho tới chết mới được!

Đấm cho tên nhóc này chết rồi thì muốn làm gì với cơ thể của nó mà chẳng được?

Gã biến thái vừa mới vung nắm đấm định một phát đấm mạnh vào bụng cậu thì bỗng nhiên bị một bàn tay giữ chặt lấy. Gã hung hăng xoay người lại tính đánh cho cái tên ngăn mình hành sự một trận nhưng chưa kịp làm gì đã bị một cú đấm như trời giáng tương tác thẳng vào chính khuôn mặt của mình.

- Muốn làm gì thì đi kiếm mấy loại không đàng hoàng đi, đừng có ăn cho đã rồi đi báo đời báo kiếp chứ thằng chó?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top