Chương 11.2

Lại qua mấy ngày, thân thể dần dần khôi phục, Trần Nhất đã có thể xuống giường đi lại.

Vì để cho hắn dễ dàng hơn, thiếu nữ còn thường xuyên cùng hắn nói một vài chủ đề thú vị, nhưng Trần Nhất chỉ yên lặng nghe, trầm tĩnh đến mức làm cho nàng có chút đau lòng, lại cái gì cũng không dám hỏi nhiều.

Tại thế giới cường giả vi tôn, kẻ yếu làm kiến, không khó tưởng tượng khi triệt để mất đi tu vi, đả kích đối với một người sẽ có bao nhiêu nặng. Huống chi niên kỷ đối phương cùng mình không sai biệt lắm.

Lúc thiếu nữ sùng linh thức kiểm tra thân thể của hắn, liền phát hiện xương cốt Trần Nhất tại khi còn bé bị thương tổn quá nặng, có thể nói là căn bản không thể tu võ. Mà tu vi của hắn có thể đạt tới trình độ Kiếm Hiệp cao giai, sự nỗ lực cố gắng trong đó khiến nàng nghĩ cũng liền không dám nghĩ đến.

Chỉ là hiện tại cái gì cũng mất.

"Oanh__"

Đang lúc thiếu nữ muốn vì Trần Nhất pha linh trà, một trận uy áp phô thiên cái địa hướng bọn họ cuốn tới, trong đó lại xen lẫn vô cùng thảm liệt tuyệt vọng.

Trần Nhất cùng thiếu nữ liếc nhau, lập tức ra khỏi phòng xem xét.

Ngoài phòng lúc này đã là phong vân biến áo, vô số lá khô tại trong cuồng phong lăn lộn, ngay trên một ngọn núi cách bọn ngoài hai dặm, trên bầu trời mây đỏ tựa như máu tươi thẩm thấu, phía dưới thực vật lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà khô héo, lan tràn bốn phía.

Dấu hiệu này...là thần vẫn! Nhưng tại sao lại có thể như vậy?! Thiếu nữ thất hồn lạc phách nhìn dị tượng, lại có chút sợ hãi. Sư tôn có nói qua, những người từ thần giới hạ phàm, nhân giới không người nào có thể địch nổi, cho dù là Kiếm Hoàng cũng chẳng mảy may thương tổn được tới, như vậy, ai có thể giết chết bọn họ?

Võ tu nhân giới chia thành sáu cấp bậc, phân biệt là Kiếm Khách, Kiếm Sĩ, Đại Kiếm Sĩ, Kiếm Hiệp, Kiếm Thánh, cùng với sự tồn tại đã muốn tuyệt tích Kiếm Hoàng.

Bởi vì sư tôn nói qua, khi Kiếm Hoàng cao giai viên mãn, đem thụ tiên giới triệu hoán, chỉ cần có thể còn sống vượt qua chín thiên lôi kiếp, phi thăng lên tiên giới, lại hướng lên trên mới là thần giới.

Cho nên cả hai cơ hồ không thể so sánh.

"Ngươi nói những thần kia, có thể là tự giết lẫn nhau hay không?".

Trần Nhất không đáp lại bất kỳ điều gì, hai con ngươi thanh lịch gắt gao nhìn chằm chằm nơi thần vẫn, hô hấp trở nên có chút bất ổn.

Tại nhân giới, thần không hề bách thắng như thiếu nữ nói, bởi vì có thiên địa pháp tắc trói buộc.

Người một khi đã thành thần, nhục thân cường độ cực kỳ khủng bố, cho dù là Thần Đế cũng vô pháp tùy tiện giết hạ Thần Hoàng.

Chớ nói chi tại nơi quy tắc yếu kém như nhân giới động thủ.

Căn cứ vào điểm đó, tất cả thần muốn hạ phàm đều nhất định phải áp chế thực lực bản thân, trái lại bởi vì không cân bằng mà bị pháp tắc nhân giới tru sát.

Về phần quy tắc từ đâu mà đến, lại là do một vị thượng cổ đại năng chế định, bởi thời đại quá xa xưa, đã không có cách nào kiểm chứng.

Những điều này đều là do chủ nhân trong lúc rảnh rỗi từng nói với mình.

Nhưng hắn kích động không phải vì cái khác, mà là bởi cái thi thể của thần kia...

"Chúng ta vẫn là đi mau đi, nơi này sẽ rất nhanh trở nên nguy hiểm, thần vẫn sau tràn ra thần hồn sẽ đem chúng ta xé thành mảnh nhỏ!" Thiếu nữ không nhận thấy Trần Nhất dị thường, ngược lại lập tức vào nhà thu dọn đồ đạc, sóc con cũng bị nàng nhét vào trong túi.

"Trần Nhất?" Còn chưa thu dọn xong, nàng liền nhìn thấy đối phương hướng nơi thần vẫn mà đi tới, lúc này dọa đến mồ hôi lạnh ứa ra, vội vàng đuổi theo bắt hắn lại.

"Ngươi muốn đi đâu? Ngươi có phải điên rồi hay không? Đây chính là nơi mà thượng giới thần ngã xuống, thần hồn chưa tiêu tan còn đang trong trạng thái cuồng bạo, sẽ tùy tiện giết chết chúng ta!"

[__Ta rõ ràng mình đang làm cái gì]

Trần Nhất quay đầu lại, vô cùng bình tĩnh mà nhìn nàng, giống như đang dùng ánh mắt nói như vậy với nàng.

"Ngươi không cần như vậy, thân thể của ngươi vẫn có hi vọng khôi phục..." Thiếu nữ bị ánh mắt quá bình tĩnh của hắn hù đến, con mắt trong chốc lát liền đỏ lên. "Ngươi tin tưởng ta, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để ngươi khôi phục tu vi. Sư tôn hiểu ta nhất, ta quỳ xuống cầu người, người nhất định sẽ giúp ta lấy tới cỏ Tố Hồn, ngươi không thể qua đó..."

Nàng không nói cho Trần Nhất, kinh mạch của hắn kỳ thật đã triệt để định hình, đừng bảo là cỏ Tố Hồn, cho dù là cao cấp hơn Tố Linh quả, đều không thể khiến thân thể hắn hoàn toàn khôi phục.

Nhưng hiện tại nàng cái gì cũng không lo được, liền ngay cả nơi đang níu tay của đối phương đều khống chế không được mà rung động.

...Trần Nhất thoáng dừng lại, lẳng lặng mà nhìn thiếu nữ, trong mắt lướt qua ấm áp, say đó nhẹ nhàng sờ đầu của đối phương.

Vốn là bèo nước gặp nhau, có thể được đến đối phương lo lắng như vậy, đúng là đáng ngưỡng mộ.

Nhưng hắn không có lựa chọn.

Thần sau khi tử vong, thần hồn sẽ bồi hồi xung quanh thi thể mấy tháng, mới lại lần nữa quay về với trời đất.

Nhưng hiếm có người biết, thần hồn tiêu tán ẩn chứa thiên đạo quy tắc cùng đạo vận cảm ngộ, dùng phương pháp đặc thù có thể hấp thu nó vì chính mình sử dụng.

Chỉ là phương thức này vô cùng cực đoạn nguy hiểm, hơi không cẩn thận, là hồn phi phách tán ngay lập tức.

Khó khăn nhất chính là, Trần Nhất chính mình cũng không biết phương pháp này là thật hay giả, cũng chưa có người thực hiện.

Hắn là tại trong quá trình tìm kiếm Nhai, ngoài ý muốn mà tiến vào một tòa chùa cổ đã hoang phế ngàn năm dưới mặt đất, trong chùa ngoại trừ tượng thần, những vật khác đều đã phong hóa. Một quyển cổ thư mà đụng phải một cái liền hóa thành bụi phấn hấp dẫn sự chú ý của hắn, ghi chép phía trên, chính là phương pháp hấp thu thần hồn.

Nhờ có năng lực gặp qua là nhớ, trong nháy mắt cổ thư hóa thành bụi phấn, Trần Nhất liền đem nội dung nhớ xuống.

Khi biết kiếp này chỉ có thể sống như người thường, hắn không phải không tuyệt vọng qua.

Trần Nhất đã không nhớ rõ đã bao nhiêu lần hận sự bất lực của bản thân.

Mắt hắn thấy qua quá nhiều lần chủ nhân thống khổ, lại ngay cả tư cách nhúng tay vào đều không có. Cảm giác bất lực về sự vô năng của bản thân mỗi ngày đều giày vò ý chí của hắn.

Cho nên, khi có một cơ hội mạnh lên xuất hiện trước mặt hắn, cho dù là thập tử vô sinh, Trần Nhất cũng sẽ dứt khoát lựa chọn.

Nếu không thể trở thành sự tồn tại đủ để bảo hộ chủ nhân, vậy thì không bằng để hắn lặng im mà chết đi.

Thiếu nữ cuối cùng cũng không thể ngăn cản quyết định của Trần Nhất, khóc đến không kiềm chế được.

Cuối cùng nàng chỉ có thể lựa chọn chờ đợi__

Thời gian yên lặng trôi qua, mùa xuân ấm áp lướt qua trời đông giá rét, lại một năm qua đi__

Cho đến khi Nhai từ phong ấn sơn cốc đi ra, sau lưng còn đi theo một nhóc con béo trắng giống như cái yếm bé con.

*******

Ngay từ đầu Nhai cũng không cảm thấy thời gian biến hóa, chỉ là phát hiện một chút hắc lâm không tầm thường, còn có mấy cỗ thi thể hình dạng quái dị.

Tại tình huống không có nắm giữ lấy tin tức cụ thể, hắn cũng không có tùy tiện tới gần, mà lựa chọn tới tòa thành đô gần nhất tìm hiểu tình huống. Nếu như hắn không có nhìn lầm, nơi này cách thành Thiên Vương, một trong ngũ đại thành đô, vẻn vẹn năm mươi dặm.

Nhìn thấy Nhai trầm mặc đi về phía đường lớn, tiểu nãi tử tự nhiên lập tức đuổi theo, bàn chân nhỏ trần trùng trục rất thông minh chuyên giẫm lên bãi cỏ mà đi.

Thành Thiên Thương nằm ở phía nam Hoàng đô, bảy mươi vạn quân khẩu, bảy mươi vạn nhân khẩu, trong đó có hai mươi vạn là Hoàng thành trú quân.

Trong ấn tượng của nam nhân, thành Thiên Thương mặt bắc giáp biển, ngư nghiệp phát đạt, cùng nước láng giềng có mậu dịch trên biển tấp nập, là một tòa đô thành tương đương màu mỡ phồn hoa.

Lần này đến đây, Nhai lại nhìn thấy nơi đây biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Vốn là tường thành cao ngất rắn chắc, giờ mại khuếch trước gấp đôi, sử dụng cột sắt một mực gia cố. Mặc dù mặt ngoài tường xoát sơn, nhưng Nhai lại có thể nhìn ra, trên thực tế tòa tường thành này mới bị hư tổn nghiêm trọng, hiện tại là trạng thái vừa bị sửa chữa qua.

Càng đáng chú ý là hai hàng gai ngược to bằng cánh tay người trưởng thành trên đỉnh, không giống như là đề phòng người, càng giống như là đề phòng loại quái thú hình thể to lớn

Liền cổng thành cũng không trực tiếp mở rộng giống như quá khứ, mà chỉ mở ra một lối nhỏ đủ cho hai người đi, trạng thái giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể đóng lại.

Trừ cái đó ra, trên tường thành còn trú đóng một lượng lớn quân sĩ tuần tra, trên mặt mỗi người đều có sát khí ngưng trọng, còn kèm theo sợ hãi mâu thuẫn.

Nhai hơi nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện trong số đó còn có không ít người tu đạo, kết hợp với những hắc lâm phía ngoại ô, điều này không khỏi làm cho hắn có chút cảnh giác.

Người tu đạo từ trước đến nay đều ẩn thế không ra, cùng võ tu khác biệt, bọn hắn tu là thiên địa pháp tắc, giảng cứu đạo pháp tự nhiên, cùng thông qua hấp thu linh khí trời đất, để bản thân không ngừng tôi luyện tiến giai.

Chỉ là tu võ cùng tu đạo, cuối cùng đều là trăm sông đổ về một biển, sau khi đạt tới cảnh giới tiên nhân hợp nhất, liền có thể độ kiếp khi thăng lên tiên giới.

Như vậy, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho ngay cả môn phái lánh đời đều kinh động đến?

Giờ phút này, cổng thành Thiên Thương, chỉnh đầy gần ngàn khuôn mặt tiều tụy của nạn dân. Ngoại trừ tiểu bộ phận mang theo người nhà, cầm một chút hành lí, đại bộ phận người bên tay đều là trống rỗng, vẻ mặt hốt hoảng.

Xem ra bọn họ đã gặp phải biến cố nguy hiểm tới mức hành lý cũng không kịp cầm.

Cổng thành mặc dù kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng coi như thông tình, Nhai mang theo tiểu nãi tử thuận lợi vào trong thành.

Theo đạo lý mà nói, vào thành đều phải giao nạp phí mười đồng, nhưng binh lính thủ thành sửng sốt không dám đòi hỏi Nhai.

Nguyên nhân, không có nguyên nhân cụ thể, chỉ là binh sĩ đơn thuần cảm thấy người này nguy hiểm tột độ.

Trong quá khứ, vào lúc này thì không khí bên cạnh đường cái trong thành hoa Tử Kinh, đã phải sớm phủ kín mùi hương hoa thanh dật.

Mà bây giờ, Nhai đứng bên đường lớn, nhìn xung quanh một vòng, phát giác thành Thiên Thương so với tưởng tượng của hắn biến hóa còn muốn lớn hơn, phóng tầm mắt nhìn tới nơi nơi đều là tường đổ, rất nhiều công trình kiến trúc tiêu biểu mà hắn quen thuộc, đều bị phá hư với trình độ khác biệt.

Nhai sắc mặt có chút nhưng trọng.

Hắn đi tới trước một khối bia đá bị hư hao, ngưng thần kiểm tra một hồi vết tích tổn hại phía trên, bỗng nhiên có loại cảm giác hoang đường.

Vì cái gì những vết tích này giống như đã trải qua ít nhất một năm? Rõ ràng thời điểm nửa năm trước hắn tới đây tìm kiếm một loạt dược thảo, tấm bia đá này vẫn hoàn hảo. Nhai đứng tại chỗ ngưng lông mày trầm tư một hồi, sau đó đi về hướng phía tòa nhà lịch vạn niên tại quảng trường trung ương.

__Cảnh Xuân năm bốn trăm bảy mươi hai đầu tháng tám.

Khi Nhai nhìn rõ số năm được khảm trên ván gỗ, sửng sốt trọn vẹn một khác đồng hồ.

Hắn trong sơn cốc một tháng, bên ngoài đã muốn trải qua hai năm

Hoang Vô Trú như thế nào làm được?

Trọng yếu nhất chính là, hắn tại sao phải làm như vậy?

"Phụ thân? Phụ thân__"

Thành Thiên Thương mặc dù trở nên tiêu điều, nhưng trên đường cái người lui tới vẫn như cũ rất nhiều, còn có nạn dân từ bốn phương tám hướng tràn vào.

Tiểu nãi tử giống như bánh bao trắng vốn theo sát nam nhân, nhưng người ở cổng thành thật sự quá nhiều, hình thể của tiểu gia hỏa lại nhỏ đến đáng thương, bất tri bất giác đã bị chen lấn cách nam nhân ngày càng xa.

"Chờ con một chút__" Mắt thấy thân ảnh Nhai đã biến mất, tiểu nãi tử miệng nhỏ run lên, gấp tới mức kém chút rơi lệ, ngay cả tiếng kêu đều dễ dàng bị bao phủ trong đám đông.

"Phụ thân, người ở đâu__" Nó cảm thấy phi thường sợ hãi, sợ hãi bị đối phương cứ như vậy vứt bỏ.

Nó không thích nơi này, khí tức của đám đông xung quang khiến hắn buồn nôn.

Bỗng nhiên, một đôi tay đầy mồ hôi bẩn, cực kỳ thô ráp, đem nó toàn bộ ôm lấy, cấp tốc mang nó tới một cái ngõ tối không người bên cạnh.

Tiểu nãi tử hoảng sợ trừng lớn hai mắt, muốn kêu cứu, nhưng bàn tay đầy mồ hôi ẩm ướt của đối phương đã che lại miệng nhỏ của nó, thân thể mập dính giống như con heo ôm nó thật chặt hướng về phía ngõ sâu chạy tới.

"Hắc hắc hắc, lão tử thật sự là vận khí tốt, đi dạo phố đều có thể nhặt được một bé con xinh đẹp." Trung niên nam nhân bởi vì trường kỳ hút thuốc mà thanh âm trở nên khàn khàn theo đỉnh đầu của nó truyền tới, còn mang theo mùi rượu hôi tanh. "Bé con, đừng lộn xộn, ca ca hiện tại liền tới thương ngươi"

"Ngô!! Ô!!" Tiểu nãi tử tức giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, kịch liệt giãy giụa. Nhưng khí lực của nó so với một con mèo chẳng lớn hơn bao nhiêu, không dùng được mảy may, ngược lại khiến cho trung niên nam nhân hèn mọn cười. "Nhóc con làn da thật là thủy nộn, lớn lên tuyệt đối là một yêu tinh quyến rũ."

Những người xung quanh không phải là không có ai nhìn thấy đứa bé bị bắt đi, nhưng sống trong loạn thế vốn là tự thân khó bảo toàn, cũng không có một ai tới giúp nó.

Trên thực tế, coi như hiện tại đang là thời kỳ phồn hoa thịnh thế, cũng không ai nguyện ý xen vào việc của người khác.

Mọi người tự quét tuyết trước cửa, tại cái đại lục vốn là cá lớn nuốt bé này đây vốn là trạng thái bình thường.

Huống chi, trung niên nam nhân bắt lấy tiểu nãi tử, từ quần áo cũng có thể nhìn ra hắn có chút địa vị, dưới hốc mắt còn có vết tím sậm do túng dục quá độ.

Đôi mắt của Huyết Yêu dần dần bị sương mù tuyệt vọng bao phủ.

Hắn chẳng qua chỉ là một phần phân thân còn sót lại của bản tôn, so với tiểu hài tử phàm nhân cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Hắn dạng này đối mặt với một cái trung niên nam nhân hơn năm mươi tuổi, căn bản không có một cơ may để phản kháng.

"Ôi nha, đừng khóc, như vậy làm tâm ta đau hỏng..." Nhìn thấy tiểu nãi tử mắt to ướt sũng, mặt trung niên nam nhân trướng tới mức đỏ bừng, đam mê dị dạng khiến hắn thậm chí không thể chờ nổi tới lúc về nhà, liền nghĩ duỗi tay vào trong yếm của tiểu oa nhi mà loạn vò...

Con của hắn là một phú thương, thật là có chút thế lực, đến mức cho dù hắn đã chà đạp quá gần mười đứa bé, cũng không phải nhận bất kỳ trừng phạt nào.

Mà hiện tại trong ngực hắn, là đứa bé xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp trên đời, hắn dự định ôn nhu một chút.

Ngay tại lúc hắn muốn động thủ, một thân ảnh cao gầy im lặng xuất hiện sau lưng hắn, sát khí như thực thể trong nháy mắt đem hắn khóa chặt.

Trung niên nam nhân giật mình một cái, vừa định quay lại nhìn, đầu ngay lập tức bị một bàn tay từ phía sau đập bay, chỉ còn lại một lớp da trên cổ đang tại xoay một vòng.

Hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy, là khuôn mặt lạnh lùng của một nam nhân tóc trắng đang âm trầm mà nhìn hắn.

Sau đó chính là hắc ám vĩnh cửu.

...Hai mắt tiểu nãi tử lăng lăng mà trừng lớn, nhìn về bỗng nhiên xuất hiện Nhai, cái mũi nhỏ đột nhiên chua chua, dùng cả tay chân mà bò qua thi thể, trực tiếp bồ nhào vào lồng ngực đối phương.

Trên thân nam nhân là khí tức thanh lãnh quen thuộc, khiến nước mắt ủy khuất rốt cuộc không thể ức chế mà ào ào rơi, ôm cổ đối phương cọ lại cọ.

[Người này trở về tìm mình...]

[Hắn không có vứt bỏ mình...]

[Hắn còn chú ý tới mình...]

Giờ khắc này Huyết Yêu rốt cuộc xác định nó không hề cô độc.

Sự lo lắng luôn xoay quanh tâm trí của nó trước giờ cũng đã biến mất hơn phân nửa, chỉ còn tràn đầy vui sướng.

Hắn mơ hồ biết bản tôn đã từng đối với nam nhân này làm việc gì đó phi thường quá phận. Bản thân không bị giết đã là sự ban ân lớn nhất của nam nhân. Cho nên từ đầu đến cuối nó cũng không dám gây phiền phức cho nam nhân, chỉ dám cẩn thận từng li từng tí mà đi theo sau lưng đối phương, chờ mong có một ngày hắn tha thứ cho mình.

Nhưng cảm giác này vô cùng tuyệt vọng, nam nhân nhìn quá lãnh đạm, để nó dùng chân trần mà cùng hắn đi qua hoang sơn dã linh, ngay cả một ánh mắt đều chưa từng cho nó.

Cũng may hắn hiện tại cũng chịu chú ý nó.

...Nhai vốn không kiên nhẫn tùy tiện vỗ cái mông của nó xem như an ủi, nghe được nó gọi bản thân là phụ thân, cả gương mặt nháy mắt trở nên đen.

Hắn cau mày, muốn đem tiểu gia hỏa từ trên thân kéo xuống, nhưng kéo nửa ngày vậy mà không thể giật xuống được__Tiểu gia hỏa giống như dùng toàn bộ khí lực toàn thân mà ôm lấy hắn.

Mà hắn lại càng kéo, tiểu gia hỏa lại khóc đến càng ủy khuất, tiểu thân thể mập mạp còn cố gắng co lại co lại.

Tựa hồ thở dài, Nhai về sau cũng lười dắt nó, trực tiếp ôm lên tiểu nãi tử hướng về phía đường cái. Hắn hiện tại đều không có một đồng trong người, cần đi kiếm một chút tiền.

Nam nhân ôm theo tiểu gia hỏa trên đường phố, hấp dẫn vô số ánh mắt.

Nhất là hắn mang một đầu tóc dài tuyết trắng tùy ý buông thả sau lưng, phảng phất như khí tức băng nguyệt, tại hoàng hôn như ẩn ẩn tản ra quang mang mông lung. Hắn không mang theo bất kỳ vũ khí nào, thậm chí còn không có biểu cảm gì, nhưng không một người nào dám trắng trợn nhìn hắn.

Tiểu nãi tửu thay đổi dáng vẻ vừa rồi, rất khéo léo uốn tại trong ngực của nam nhân, cái đầu nhỏ hướng về bả vai ấm áp mà gối xuống, móng vuốt hồ hồ thịt không nhịn được mà đi sờ mái tóc trắng như lụa kia.

Thật mềm mại.....

Băng lãnh buốt lạnh .....

Chạm vào, xúc giác quá tốt khiến nó thỏa mãn mà liếm môi một cái, sau đó ánh mắt liền thuận theo màu da trắng sữa của Nhai, chậm rãi dời đến trên môi của hắn.

Có thể quan hệ với thân thể triệt để khôi phục, môi nam nhân so với nguyên bản nhạt màu thì bây giờ đã trở lên đỏ tươi hơn, nhưng vẫn như cũ lộ ra phá lệ sạch sẽ.

Tiểu nãi tử yên lặng ngắm, tiểu thịt trảo bất tri bất giác liền trực tiếp liền sờ soạng.

Thần sắc nam nhân không thay đổi, lập tức dùng tay đem trảo thịt của nó đẩy ra. "Đừng sờ soạn, nếu không đem ngươi ném đi."

".......A". Mất mác mà lên tiếng , tiểu nãi tử lại ngoan ngoãn một lần nữa đem đầu vùi vào trong ngực hắn, cái mông nhỏ còn rất thích ý nhúc nhích, điều chỉnh vị trí càng thoải mái hơn .

Bởi vì nó không có mặc quần, cho nên cái mông nhỏ thịt hồ hồ trực tiếp ngồi trên cánh tay Nhai.

Nhai không để ý, tiểu gia hỏa ngược lại rất thích, thỉnh thoảng còn duỗi tay ôm lấy ngón tay Nhai mà thưởng thức, cuối cùng bị một bàn tay đánh cho không dám loạn động.

Nhai mặc kệ hắn, rất nhanh tìm được một sòng bài nhỏ nhìn qua có chút xa hoa tại phía tây thành. Ngoài cửa còn có mấy đại kiếm sĩ cơ bắp cường tráng thủ vệ.

So với xung quanh từng dãy cửa hàng đóng cửa, loại mang tính giải trí như sòng bạc tại thời kỳ loạn thế lộ ra càng khiến người ưu ái.

Thời gian dài sống trong nguy hiểm, có ít người sẽ cần 1 chút kích thích để làm dịu thần kinh bản thân .

Vén lên rèm đi vào đại sảnh, bên trong ồn ào tiếng người, mùi rượu, thuốc xen lẫn trong không gian đục ngầu khiến Nhai khẽ nhíu mày.

"Tới tới tới! Đặt cược! Mua định rời tay!!" Thanh âm nhà cái vút cao truyền đến, sau đó chính là liên tiếp thanh âm nhao nhao của đám đổ khách.

"Mụ! Lão tử lần này liền đặt đại! Ta cũng không tin!"

"Tiểu tiểu tiểu ! Hắc hắc hắc !"

"Toàn đè ép toàn đè ép!!! Ta không tin lần này còn mở tiểu! Liên tục bốn lần! "

"Lăn đi, đừng cản ánh mắt của gia!! Ngươi là cái phế vật đen đủi, không có tiền còn chưa cút, chờ gia cho ngươi ăn sữa sao!?"

"Phụ thân, bọn họ đang làm cái gì nha. Nơi này có mùi thật thối quá a....." Huyết Yêu tò mò ngồi dậy hết ngó đông lại ngó tây, nãi thanh nãi khí dò hỏi.

"Ta không phải phụ thân của ngươi, ngậm miệng "

"Dạ phụ thân"

Nhai đi về phía trước hời hợt đem đám người trên chiếu bạc quét ra, rất tùy ý ngồi tại trung tâm.

Đám đổ khách bị hắn gạt sang hai bên giận dữ, vừa muốn mắng chửi, Nhai sắc mặt lạnh lẽo mà thoáng nhìn qua, mấy người lập tức thấy cổ phát lạnh, lúc này không dám lên tiếng, trang chim cút mà ngồi hai bên.

Kết quả là, mới vừa rồi chiếu bạc chen lấn tới gió đều không lọt hiện tại trở nên quỷ dị, Nhai một người độc bá chính diện, những người khác lẩm bẩm uốn tại hai bên chăm chú mà nhìn xem.

"Khách quan, ngài muốn cược gì...." Nhà cái bất động thanh sắc nhìn thoáng qua bộ đồ dính đầy vết máu trên người Nhai, sau đó cười híp mắt kính cẩn hỏi thăm.

Nhai không để ý tới hắn, ánh mắt đạm mạc hướng đám người bên cạnh tùy ý quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên một thiếu niên dáng vẻ ngại ngùng.

"Ngươi qua đây." Hắn hướng thiếu niên mà ngoắc ngoắc ngón tay.

Thiếu niên trên mặt có chút tàn nhan chỉ chỉ mình, thấy Nhai gật đầu, vội vàng cẩn thận từng li từng tí tiến đến. "Xin hỏi gia có điều dặn dò? "

"Trên người có bao nhiêu tiền?"

"A....." Thiếu niên giật mình nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng đem mười mười đồng tiền còn sót lại hai tay dâng cho Nhai.

Nhà cái đen mặt! Hóa ra người này căn bản không mang tiền.

Liền mười đồng! Vẫn là của người khác! Làm sao lại còn đem khách nhân khác đuổi đi a!!!! Cũng quá bá đạo đi!!!! Đây là tới Phong Dực sơn trang chúng ta tiêu khiển sao!!!!!

Hộ viện đâu!!!! Hộ viện đều giả chết rồi sao!!!!!!

Nhà cái tức giận đến không được, ánh mắt trừng trừng về phía đám hộ vệ, đám sau giương mắt nhìn trần nhà mà giả chết.

Nói đùa, bọn hắn căn bản không nhìn thấu thực lực của đối phương, đây là muốn đi tìm chết sao__ Hảo hảo sống không tốt sao???

"Tốt, tốt, vậy chúng ta bắt đầu". Nhà cái không có chi viện, lập tức khuôn mặt tươi cười đầy nhiệt tình, một tay cầm lên chung xúc xắc mà lên tục tung bay lên xuống .

[Lão tử hôm nay liền khiến ngươi thua sạch không chỉ là mười đồng tiền, ngay cả ngươi quần cộc....không , cả người đều muốn thua bồi ở đây!!]

Một canh giờ sau, nhà cái một mặt tuyệt vọng, nghiêm mặt trắng bệch, liền chênh lệch đối với Nhai mà quỳ xuống cầu hắn không cần tiếp tục đặt cược.

Nhai không để ý tới vẻ mặt của nhà cái, bình tĩnh mà đem kim phiếu cất kỹ, sau đó thuận tay lấy hai thỏi bạc cho thiếu niên mà hắn mượn tiền.

"Cảm ơn!! Cảm ơn!!" Thiếu niên vui vẻ ra mặt mà nhận bạc, đi theo Nhai một trước một sau ra khỏi sòng bạc. Chờ bản thân hắn đơn độc về tới nhà, lại phát hiện hai thỏi bạc kia dĩ nhiên bên trong lại xen lẫn một viên hồng ngọc.

"Mẫu thân!! Bệnh của người được cứu rồi!!"

Kinh hỉ ngoài ý muốn này khiến thiếu niên mừng rỡ như điên, hắn vốn đã là đường cùng mạt lộ, tiền thuốc men của mẫu thân khiến cho hắn dù chạy gãy hai chân cũng chỉ kiếm vẻn vẹn được mười đồng, làm sao cũng đều không đủ, cho nên hắn mới xuất hiện tại sòng bạc, nghĩ muốn đánh cược một lần.

Sau khi Nhai cầm trăm vạn kim phiếu ra khỏi sòng bạc, tên nhà cái cảm giác mình bị nhục nhã, mặt mũi tràn đầy tức giận mà tìm tới người phụ trách. "Khê tiểu thư, ngươi xem phải chăng cần an bài một vài cao thủ đem kẻ kia bắt lấy?? Nếu không mặt mũi của chúng ta để đâu được?? Hiện tại bạc vốn là gấp, một mình hắn không chút nương tay lấy đi ba tháng thu nhập của chúng ta!!!!! Ta tình nguyện bị hắn miệng gian cũng không muốn chịu sỉ nhục này!!!"

"Vậy ngươi đi nói với hắn a, rống lên với ta làm cái gì!!!! Nếu không phải kỹ thuật của ngươi không được , chúng ta sẽ phải chịu tổn thất lớn như vậy a!?" Người mà được gọi là Khê tiểu thư có chút chán ghét mà quét nhìn hắn từ trên xuống dưới, vô ý thức mà não bổ cái hình ảnh mạnh X, lập tức nổi lên một trận ác hàn.

"Liền cái bộ dạng xấu xí này, trừ khi ăn hết mười cân xuân dược, nếu không thì ai mà cứng rắn nổi với ngươi?"

"Hắn gian lận a, hắn là tuyệt đối gian lận a!" Nhà cái đau lòng nhức óc gục xuống bàn.

"Ngươi không phải cũng gian lận? Chỉ là làm không bằng người ta thôi!"

"Người đến cùng là giúp bên nào?"

"Bên đẹp mắt!"

..... Nhà cái trầm mặc, sau đó không biết từ nơi nào lấy ra cái gương chiếu chiếu mình, càng tức giận hơn." Đúng a! Vậy người liền nghiêm túc mà giúp ta a!!!"

.......Khê tiểu thư chỉ là liếc mắt nhìn trời, hồi lâu sau mới tỉnh táo mà ý vị thâm trường nói." Nghe nói vị đại nhân kia lại ngược sát mấy nam nhân, trong đó còn có một người tóc xám."

"A , người là nói .... Vị mới lên Kiếm Hoàng kia, Hắc Sư đại nhân?". Nhà cái khẽ run lên, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.

Hắc sư bạo ngược cùng hỉ nộ vô thường khiến tất cả mọi người run như cấy sấy.

Hắn không chỉ giết những nam nhân mang từ "Nhai" trong tên , còn thích nhất đối với những người mang màu tóc nhạt màu mà hạ sát thủ.

Vị đại nhân kia, muốn tìm người, chính là nam nhân đến sòng bạc hôm nay__ Tro Nguyệt Ma. Thiếu phụ họ Khê nở nụ cười xinh đẹp, tẩu thuốc trong tay lượn lờ khói trắng.

"A....." Nhà cái ngơ ngẩn, mồ hôi lạnh lập tức ứa ra.

Nếu như Hắc Sư khiến hắn sợ hãi, thì Tro Nguyệt Ma mà chỉ cần nghe tên người trong giang hồ đã sợ mất mật chính là ác mộng .

"Làm sao? Sợ?"

".... Ai nói! Lão tử cũng không có cái gì phải sợ!!"

________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top