Chương 1
Mộ Tình thu nhỏ
Cảnh báo ooc⚠️
--------------
Một ngày nọ,trong Huyền Chân điện xảy lại ra một cuộc cãi vã.
"Ha Ha!"
"Ngươi thật không biết lễ độ!Ta đặc biệt tới thăm ngươi vậy mà ngươi lại còn có thái độ như vậy!?Nhìn ngươi còn đủ sức để tức giận đến thế hẳn là không có chuyện gì đi, ngươi đang giả bệnh sao?"
"Ai mà thèm giả bệnh!Ta có thái độ như vậy thì làm sao?Ta mời ngươi tới đây chắc?"
"Ta thao!Còn không phải điện hạ nhờ ta đến xem ngươi thế nào sao?Nếu không dù ngươi mời ta cũng không tới."
"Mời ngươi?Nằm mơ đi!"
"Ngươi...ngươi...ngươi!Ta thao!Ta thật sự thao!"
"Mẹ nó,ngươi đừng có mà thao trong điện của ta!Mau cút!"
A...không hổ là Huyền Chân tướng quân với Nam Dương tướng quân,cả hai người đều mắng rất có chiều sâu...Tiểu thần quan đi ngang qua điện thầm nghĩ.
Mọi chuyện là như thế này,lúc Mộ Tình hạ phàm làm nhiệm vụ đã không cẩn thận để bị thương.Lúc về liền nhốt mình trong điện,không chịu ra ngoài.Phong Tín cùng Tạ Liên đều rất lo lắng,nhưng Tạ Liên đã có cái vị "lão công đẹp trai,soái khí ngút trời" kia ở nhà nên không tiện hồi Tiên Kinh,đành để Phong Tín một mình đến thăm Mộ Tình.
Sau đó,hai ngươi liền bắt đầu mắng mỏ nhau như mọi khi.
Ở tình huống thế này,cả hai thường sẽ bay vào đánh nhau như mọi khi.Phong Tín cũng đã sẵn sàng để bắt đầu cuộc chiến như thường lệ.Hắn duỗi tay ra,dùng sức đẩy Mộ Tình một cái.Xét đến kĩ năng của Mộ Tình,một chút xô xô đẩy đẩy này cũng chẳng đáng là bao,thế nhưng hôm nay y không hề tránh né,lòng ngực nhận lấy một chưởng liền ngã xuống mặt đất.
Phong Tín giật mình,vội vàng chạy lại kiểm tra:"Ta thật là thao!sao ngươi không né?!"Phong Tín nói liền sững sờ khi nhìn Mộ Tình.
Mộ Tình vốn dĩ rất trắng,hiện tại chịu thương tích lại càng thêm tái nhợt.Lông mày y vì đau mà co lại,ngay cả đôi môi cũng mím chặt,run rẩy rồi trở nên trắng bệch.
Phong Tín lập tức buông ra:"Ngươi sao vậy?Bị thương ở đâu?"
Mộ Tình không nói gì nhưng trung y tuyết trắng của y đã dần nhuộm một màu đỏ tươi nơi lòng ngực.
Phong Tín cau mày,bế Mộ Tình lên đi về phía phòng ngủ.Hắn cẩn thận đặt Mộ Tình lên giường,sau đó đứng dậy đi tìm thuốc và băng mới.
Phong Tín không ngờ lần này Mộ Tình lại bị thương nặng đến vậy.Nói không chừng tên tiểu tử mạnh miệng này dù có chết cũng không muốn bị người khác nhìn thấy.Nhưng sao hôm nay hắn chỉ vừa đẩy một cái y đã ngã?Chẳng lẽ vết thương có độc? Phong Tín càng nghĩ càng lo lắng,vội vàng chạy đi tìm thuốc và băng vải.
"Mộ Tình,thương thế của ngươi rốt cuộc là như thế nào...?"
Phong Tín thật sự sốc trước cảnh tượng trước mặt.
Hắn nhìn thấy một đứa trẻ trắng trắng mềm mềm đang nằm ngửa trên bộ quần áo nhiễm máu của Mộ Tình,trên khuôn ngực nhỏ còn có vài vệt máu đỏ rất sâu theo chiều ngang và chiều dọc.Hắn cũng chẳng thấy bóng dáng của Mộ Tình đâu nữa.
Quan trọng nhất,đứa nhỏ này có đến bảy tám phần giống với Mộ Tình.
A??? Tình huống gì thế này? Phong Tín nhìn đứa trẻ kia với vẻ mặt sững sờ.
Phong Tín vì kích động mà kinh ngạc đến phát run,chậu nước trong tay đột nhiên rơi xuống đất.
Động tĩnh lớn như vậy khiến tiểu Mộ Tình đang say ngủ trên quần áo cũng phải bừng tỉnh.Bé con trắng trắng mềm mềm chậm rãi chống tay ngồi dậy,đưa tay dụi dụi mắt,hiển nhiên vẫn không rõ chuyện gì xảy ra.
Phong Tín bước tới,nhưng vẫn đứng ở mép giường vì không dám tiến lên,chỉ chăm chú đưa mắt đứa nhỏ đang mờ mịt nhìn ngắm khung cảnh xung quanh,dụi dụi đôi mắt long lanh nhiễm đầy sương mù.
Tiểu Mộ Tình bị tiếng vang lớn làm cho tỉnh ngủ hoàn toàn,mở mắt ra mới phát hiện đây không phải cái giường gỗ nhỏ ở nhà mà là một chiếc giường siêu lớn,siêu mềm.Nhìn quanh bốn phía cũng không thấy nụ cười hiền dịu của mẫu thân đâu.Nỗi sợ hãi dần bao trùm lấy đứa nhỏ.
Phong Tín không biết phải làm sao,hắn chưa từng chăm sóc trẻ con.Huống chi đứa trẻ này còn là Mộ Tình! Mắt thấy tiểu Mộ Tình sắp khóc,hắn căng thắng bước lên,muốn an ủi tiểu Mộ Tình một chút.
Có thể là do biểu hiện của Phong Tín quá mức rối rắm,tiểu Mộ Tình vừa nhìn thấy Phong Tín liền sợ đến mức sửng sốt,mím chặt môi sắp khóc.
Thấy tình hình không ổn,Phong Tín lập tức nghiêng người về phía Mộ Tình và nở "một nụ cười thân thiện" cùng hàm răng trắng:"Ngươi nín cho ta,không được khóc có nghe không?"
Tiểu Mộ Tình thật sự bị dọa đến sắp ngất nhưng vẫn cố gắng ngăn cản những tiếc khóc đang trực chờ tràn khỏi cổ họng,khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng,đôi mắt ngập tràn hơi nước,thật sự rất đáng thương.
Nội tâm Phong Tín bỗng cảm thấy thật tội lỗi.Ta thao!.....thật đáng yêu....
Trong lúc Phong Tín vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác tội lỗi,tiểu Mộ Tình mở miệng nói chuyện,mang theo tiếng nức nở cùng rung rẩy,y rõ ràng là đang sợ nhưng vẫn cố gắng trấn tỉnh bản thân:"Ngươi đã đưa mẫu thân ta bao nhiêu tiền?"
Phong Tín ngạc nhiên:"Sao?Tiền gì?"
Tiểu Mộ Tình sắp nổi giận:"Bán ta cho ngươi,mẫu thân ta được bao nhiêu tiền?"
Phong Tín thật sự buồn bực,cái gì mà bán ngươi cho ta,chẳng phải là ngươi tự biến thành sao?Nếu thật sự mua ngươi chắc chắn ta sẽ lỗ rất nặng!
"Mua cái gì mà mua,là ngươi tự cho không!"Phong Tín thản nhiên đáp,đang nghĩ đến việc tìm cho Mộ Tình một xiêm y mới.
Bất ngờ tiểu Mộ Tình khóc nháo lên.
"Ngươi nói dối!Rõ ràng ngươi nói sẽ cho mẫu thân rất nhiều tiền,đủ để người tiêu sài trong nửa năm!Sao ngươi dám nói tặng không!"
Mộ Tình một lần nữa khóc to,oa oa đứt quãng.Phong Tín dường như hiểu ra gì đó.
"Ngươi nói mẫu thân muốn bán ngươi đổi lấy tiền?"
Mộ Tình lắc lắc đầu:"Không có,có người kêu mẫu thân đem ta đi bán để lấy tiền nhưng nàng không đồng ý."
"Vậy sao ngươi còn..."
"Nhưng nhà chúng ta rất nghèo,chỉ khi bán ta mới có đủ tiền ăn cơm.Nếu không mẫu thân sẽ đói bụng!" Tiểu Mộ Tình nói,tuy rằng giọng nói có chút đứt quãng nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc và kiên định như thể việc đổi được một ít tiền để nuôi mẫu thân chính là điều quan trọng nhất đối với y vậy.
Cổ họng Phong Tín như nghẹn lại,hắn chưa từng nghĩ gia đình của Mộ Tình là như thế nào,quá khứ của Mộ Tình là ra sao haybtại sao Mộ Tình lại tính toán cẩn thận như vậy,y vì cái gì mà tâm tư lại có thể nghĩ ra những việc hèn mọn như vậy.Hốc mắt hắn đỏ lên,trong lồng ngực bỗng chốc mềm mại như cục bông.
Tiểu Mộ Tình không hề để ý đến sự kỳ lạ của Phong Tín,tiếp tục nói:"Dù sao mẫu thân ta sẽ không phải nhịn đói trong nửa năm.Ta cũng đâu thể ở đây mà không làm gì để kiếm sống.Ta có thể làm rất nhiều việc,ta có thể làm giỏ tre,quét nhà,rửa bát,hẳn là sẽ kiếm được chút tiền công,trong nửa năm có thể tích góp một chút..."
Tiểu Mộ Tình đắm mình trong suy nghĩ của bản thân,tính toán làm sao để có được nhiều tiền,quên mất lời Phong Tín đã nói là cho không.Đang nghĩ việc kinh doanh lớn của bản thân,tiểu Mộ Tình không kịp phòng ngừa liền bị Phong Tín vớt lên.
"A!Ngươi muốn làm gì?!"
"Im miệng!Nếu không ta sẽ không cho mẫu thân ngươi một xu nào hết!" Phong Tín hai mắt đỏ hoe dọa tiểu Mộ Tình.Mộ bé con sợ đến không dám động đậy,cũng không dám thở mạnh vì sợ Phong Tín sẽ không đưa tiền cho mẫu thân.
Phong Tín với lấy quần áo ở trên giường,bừa bãi quấn lấy tiểu Mộ Tình rồi bước ra ngoài.
Bước nhanh ra khỏi đại sảnh của Huyền Chân điện.Một trận gió lướt qua khiến tiểu thần quan trông coi điện phát ngốc."Trận gió"còn lưu lại một câu không thể tưởng tượng nổi:
"Tướng quân nhà các ngươi muốn cùng ta đánh nhau ở Nam Dương điện,nếu có người hỏi thì cứ bảo bọn ta cùng hạ phạm làm nhiệm vụ."
Tiểu thần quan:....? Có thật không?
Đến lúc Phong Tín ôm tiểu Mộ Tình trở về điện,y đã mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Phong Tín vội vàng đưa cho tiểu Mộ Tình một ít điểm tâm,còn hứa sẽ đưa cho mẫu thân y thật nhiều tiền mới làm cho bé con yên tâm ngủ.
Phong Tín nhìn tiểu Mộ Tình đang say giấc,đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của y,nó thật mềm,ôm vào trong lòng có cảm giác như đang ôm một túi bánh ngọt.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top