CHƯƠNG BA
Ai là Lão Quỷ?
Đ. mẹ nó chứ, đứa nào là Lão Quỷ!
Chiều hôm ấy, trời trong xanh, hoa ngát hương, trong nhà khách phía trước, các cô gái xinh đẹp vẫn ngồi trước gương như thường lệ và chờ đợi màn đêm buông xuống. Hay nói cách khác, chiều nay thời gian vẫn cứ trôi đi như thường lệ, tích tắc, tích tắc, vẫn trôi về phía trước, chìm vào màn đêm. Vậy mà ở Tây lầu, thời gian như trở về nửa năm trước, trở về cái đêm đẫm máu ấy, cái đêm mà tất cả mọi người trong nhà đều bị một kẻ vô danh bí ẩn, một kẻ đột nhập, một tên ác quỷ thao túng, khống chế, bóp nghẹt yết hầu, bóp chặt huyết quản.
Tư lệnh Trương có việc phải trở về đơn vị, Kawa Hihara và Vương Điền Hương tiễn hắn lên xe. Xe đi rồi, Vương Điền Hương đang định quay lại nhà, Kawa Hihara xua tay: "Mặc kệ họ, đi thôi, tôi có việc cần hỏi anh".
Câu hỏi là: Mảnh giấy trong bao thuốc lá là từ đâu ra?
Trả lời là: Một liên lạc viên của Đảng Cộng sản mang bí danh Ba Ba chuyển đi.
* * *
Ba Ba là một ông già nghèo, chừng sáu mươi tuổi, người gày gò, chân cẳng dài nghêu, khi đi thân trên thẳng đứng, thân dưới bồng bà bồng bềnh, trông cứ y như là con bọ ngựa vậy. Từ mùa đông năm ngoái, Ba Ba về làm nhân viên quét dọn trong doanh trại Tổng đội quân ngụy, ban ngày quét dọn vệ sinh trong doanh trại, xẩm tối đi thu dọn rác từng nhà trong khu gia binh. Tuần trước, họ bắt được một đặc vụ Quốc dân Đảng nằm vùng từ Trùng Khánh phái đến, đầu hàng rồi. Hai hôm trước là buổi đi làm đầu tiên, khi ăn trưa tại nhà ăn đã tình cờ nhìn thấy Ba Ba khi ấy đang lấy nước gạo, nhận ra Ba Ba trước đây chính là một phần tử Đảng Cộng sản, không rõ tình hình hiện giờ ra sao, nhưng chung quy là rất đáng nghi ngờ.
Nghi ngờ quá đi chứ! Thế là, Vương Điền Hương cho người theo dõi nghiêm ngặt nhất cử nhất động của Ba Ba. Hai ngày liền họ không thấy Ba Ba gặp gỡ, tiếp xúc với ai, cũng không thấy có gì bất thường, chỉ là quét dọn vệ sinh trong doanh trại, tối đến lại đến từng nhà trong khu gia binh để thu gom rác. Khoảng hơn bảy giờ tối qua, sau khi thu gom rác, Ba Ba đạp xe ba gác ra khỏi doanh trại đi đổ rác, trên đường đi cũng không thấy gặp gỡ tiếp xúc với ai. Cho đến tận khi anh ta từ bãi đi ra, người theo dõi mới phát hiện có một số bất thường: Ba Ba đi đến Công viên Cầm Đài với vẻ đáng ngờ.
Đây là một ngã ba, tối đến thường có một số người buôn bán nhỏ dọn hàng bán vài thứ đồ ăn và tạp hóa linh tinh. Ba Ba đỗ xe bên cạnh sạp hàng của một cô gái bán hoa tươi, sau đó đeo một chiếc hộp trước ngực để bán thuốc lá dạo. Tình cờ thế nào mà ngay sau đó có một người đàn bà ngồi trên xe kéo gọi anh ta lại mua. Người đàn bà ấy còn khá trẻ, ăn mặc cũng rất thời trang, miệng ngậm một điếu thuốc lá, trông rất giống một cô gái ăn chơi. Một cô gái phong trần mua thuốc hút cũng chẳng có gì làm lạ, nhưng lạ là ở chỗ tiền cô ta đưa rõ ràng còn thừa, nhưng cô ta lại chỉ cầm thuốc rồi bỏ đi luôn mà không thèm lấy tiền thừa. Còn Ba Ba, vớ được món hời mà chẳng có vẻ gì vui sướng, cứ như đó là chuyện đương nhiên.
Vương Điền Hương nói: "Làm gì có cái lý đương nhiên ấy? Nếu nói là đương nhiên, một cô gái phong trần sẽ không thể rẻ rúng tiền bạc như thế, còn một người bán hàng rong có chút hời lẽ đương nhiên phải hớn hở ra mặt mới đúng".
Kawa Hihara cũng gật gù tán thưởng, nhưng chân vẫn không dừng bước, ánh mắt đau đáu nhìn phía trước, dáng vẻ vội vã. Vừa nãy, hai người đưa Tư lệnh Trương lên xe xong, không trở về Tây lầu, cũng không đến Đông lầu mà theo xe ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện. Lúc này, hai người đã bước ra khỏi trang viên, đến Tây Hồ và bắt đầu đi men theo đê Tô. Được gọi là mười dặm hoa đào, đê Tô trông thật rực rỡ, hoa lá điểm tô cho nó thêm lộng lẫy và ngát hương thơm. Nếu là thời hòa bình, mùa này ắt sẽ có nhiều khách du lịch lắm, thế mà bây giờ ở đây vẫn tẻ vắng, rất tiện cho hai người vừa đi vừa trò chuyện, cho dù đó có là chuyện quân cơ.
Vương Điền Hương kể tiếp, rõ ràng là sự khác thường chỉ hiện lên giây lát giữa Ba Ba và đồng đảng đã thu hút sự chú ý của người được cử đi theo dõi. Thế là, một trong số họ đuổi theo bắt cô gái phong trần kia. Sau khi kiểm tra anh ta phát hiện trong hộp thuốc lá có mảnh giấy lạ.
"Bắt người như vậy à?" Kawa Hihara như vừa hụt chân, đột ngột dừng lại, "Sao lại có thể bắt cô ta vội thế? Lẽ ra nên bí mật cho người bám theo, chưa biết chừng cô ta sẽ đưa các anh đến chỗ tên cầm đầu Lão Hổ đấy".
"Đúng thế!", Vương Điền Hương có vẻ còn đau khổ hơn cả Kawa Hihara, gật đầu lia lịa. "Tôi cũng nghĩ vậy, quả là cơ hội có một không hai. Nhưng... chó thật, chỉ trách tôi không thân chinh có mặt ở đó."
May mà chưa bắt Ba Ba, vẫn để "nuôi" đấy, nếu không thì có lẽ Vương Điền Hương sẽ gật đầu đến gãy cổ mất.
Bởi vì vẫn để "nuôi" Ba Ba, nên Kawa Hihara cũng không trách cứ Vương Điền Hương quá nhiều. Kawa Hihara cho rằng, nếu cả Ba Ba cũng bị bắt nữa thì đường dây ba người (kể cả Lão Quỷ) sẽ cùng lúc mất tích, điều này biết đi đâu thì chắc chắn sẽ khiến cho các phần tử Cộng sản khác nghi ngờ họ đã xảy ra chuyện.
"Có nghi ngờ tất sẽ sợ", Kawa Hihara nói, "sợ rồi sẽ sinh cẩn trọng, gió lay ngọn cỏ cũng sẽ khiến họ lo sợ. Một khi những tên Cộng sản bên ngoài nghi ngờ Lão Quỷ, bị giam ở trong này thẩm vấn, hoặc ngay cả khi không có thông tin gì họ cũng sẽ nghi ngờ hành động của chúng ta, như vậy thì cuối cùng e rằng ngay cả xương cá anh cũng không câu nổi đâu".
Cho nên, Kawa Hihara nghiêm khắc nhắc nhở Vương Điền Hương: Việc bắt người phải giữ bí mật, Ba Ba cũng phải "nuôi" cho kỹ. Còn nữa, con bé vừa bắt kia cũng phải nghĩ cách, để không bị lộ, không thể để đồng bọn của nó nghi ngờ nó đã bị bắt. Tối qua Ba Ba mới gặp con bé ấy, hơn thế còn chuyển tin tức tình báo, nếu không che đậy được sơ hở này, ngộ nhỡ Ba Ba báo cáo việc này với tổ chức, chẳng phải là sẽ bị lộ tẩy hết sao?
Kawa Hihara nói: "Chúng ta cần mê hoặc kẻ địch, trước tiên là phải xem sơ hở ở đâu để mà che đậy và bưng bít thông tin, không thể để cho biết ta đang làm gì trong này. Anh cho rằng chúng ta đang làm gì đây? Bắt Lão Quỷ ư? Không. Lão Quỷ đã bắt được rồi, Lão Quỷ" đã nằm gọn trong lưới, chẳng lẽ lại có thể thoát được sao? Cá nằm trong chậu, chạy đâu cho thoát. Anh cũng không cần phải lo Lão Quỷ không hiện hình, nếu không phải là hôm nay thì sẽ là ngày mai hoặc ngày kia thôi, thời gian sẽ khiến cho Lão Quỷ phải lòi đuôi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Sớm hay muộn cũng chẳng hề gì, làm sao con cá trong lưới còn có thể làm mưa làm gió, chuyển tin ra ngoài được? Không thể có chuyện đó. Hiện nay, điều quan trọng nhất là phải bưng bít mọi thông tin, không để cho bọn Cộng sản bên ngoài biết người của chúng đang làm gì trong này, một chút nghi ngờ cũng không được. Cần nhớ rằng, Lão Quỷ ở đây không phải đang bị thẩm vấn, mà là đang... đang làm gì nhỉ?
Kawa Hihara ra chiều suy nghĩ, nhất thời không tìm ra được cách nói phù hợp, đành nói bừa: "Cứ nói rằng bọn chúng đang thực thi nhiệm vụ vậy, gọi bọn chúng đến, tập hợp, là để hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng. Sau này chúng ta phải thống nhất một cách nói, mà nhất thiết phải nghĩ cách làm sao để lọt vào tai Ba Ba càng nhanh càng tốt mới được. Cố gắng cho bọn bên ngoài biết tin, càng nhiều người biết càng tốt, người nhà chúng, cấp trên, đồng nghiệp... tất tần tật, kể cả đám lính gác của anh nữa, cũng phải cho họ biết. Lừa được bọn chúng, cũng có nghĩa là qua mắt được Cộng sản, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể bắt được con cá lớn là Lão K, sau đó thì kéo một mẻ lưới bắt sạch cả tôm lẫn tép. Hiện nay tình hình đã có chút sơ hở, anh đã bắt một đứa, may mà chưa động Ba Ba, nếu không màn kịch này chẳng còn gì mà diễn nữa".
Với tình hình hiện nay, xem ra vở kịch này vẫn còn khối thứ để diễn, vì vẫn còn "nuôi" Ba Ba. Còn Ba Ba thì vẫn có thể xoay chuyển được tình thế, nguy hiểm còn có thể được giải hóa, việc nan giải cũng có thể mơ thành hiện thực. Kawa Hihara nói với vẻ như đã suy tính kỹ lưỡng: "Anh cần phải biết, Ba Ba bây giờ là công cụ quan trọng nhất, là con mồi lớn nhất của chúng ta, chúng ta cần phải khai thác triệt để con mồi này, dùng nó để nhử cá lớn". Cách thức rất đơn giản, chỉ cần tung tin giả là Lão Quỷ đang thực thi nhiệm vụ ở bên ngoài cho Ba Ba, đương nhiên hắn sẽ thay cậu báo cáo với cấp trên của hắn: Lão Quỷ đang bình yên vô sự.
Việc cần làm gấp bây giờ là tạo một tin tức giả cho Ba Ba, để hắn và đồng bọn của hắn biết Lão Quỷ đang làm gì ‐ đang làm nhiệm vụ, không phải đang bị thẩm vấn, bị giam lỏng làm mồi nhử.
"Không thành vấn đề", Vương Điền Hương vỗ ngực nói, "tôi đi làm ngay".
"Đi làm nhanh đi", Kawa Hihara nói,
"nhanh vào, càng nhanh càng tốt".
"Được, tôi đi ngay đây."
Vậy là đi.
* * * Kawa Hihara nhìn Vương Điền Hương bước đi, một mái hiên tường hồng ngói đỏ đập vào mắt hắn, đó là Lầu Ngoại Lầu nổi tiếng trên Cô Sơn, cũng là nhà hàng hắn ưng ý nhất. Hắn nghĩ thầm, tối sẽ đến đó dùng bữa. Đã lâu lắm không đến đó, không biết sư phụ Cửu Long có còn ở đó hay không. Trước đây Kawa Hihara thường xuyên đến Hàng Châu, mỗi lần đều đến Lầu Ngoại Lầu ăn những món ăn do sư phụ Cửu Long nấu. Nghĩ đến sư phụ Cửu Long mập mạp, hắn càng hạ quyết tâm tối sẽ đến đó ăn cơm. Nhưng đi với ai? Hắn chợt nghĩ tới một nhóm khách đặc biệt, bỗng cất tiếng gọi Vương Điền Hương đã đi khá xa dừng lại, bảo Vương Điền Hương quay về thông báo cho Tư lệnh Trương, tối nay hắn đặt tiệc tại Lầu Ngoại Lầu, mời Tư lệnh đi cùng.
Vương Điền Hương hỏi: "Khách là ai ạ?".
Kawa Hihara cười nói: "Người nhà của họ".
Vương Điền Hương không có phản ứng gì. Kawa Hihara hỏi: "Anh đưa những người này đến đây, người nhà họ có biết không?".
Vương Điền Hương nói không biết, Kawa Hihara nói: "Như thế sao được, nhốt người ta ở đây, không được ra khỏi cửa, điện thoại không được gọi, chẳng phải là công khai bảo họ có vấn đề hay sao? Nay chúng ta nói là họ đang thực thi nhiệm vụ, mời người nhà đến ăn cơm, thể hiện sự quan tâm chăm sóc, điều này chẳng phải nên làm sao?", hắn cười rồi lại nói tiếp, "Bảo cả vợ ông đi, để bà ấy làm một người vợ hiền chỉ cần nhận sự quan tâm, vinh dự một chút là sẽ thấu hiểu và ủng hộ chúng ta".
Vương Điền Hương là một người thông minh, hắn ta nghĩ ngay đến mục đích của Kawa Hihara, cái gọi là quan tâm ấy chỉ là giả tạo, đánh động mới là thật. Người thường nói, chuột có từng ổ, thổ phỉ cũng vậy, từng ổ từng ổ. Hắn nghĩ, Kawa Hihara nhất định nghi ngờ người nhà của Lão Quỷ chính là Cộng sản, cho nên mời họ đến ăn cơm, bề ngoài thì là chiêu đãi họ, nhưng thực tế là để tạo ra thông tin giả với họ.
Kawa Hihara than thở nói: "Đúng, nếu người nhà Lão Quỷ cũng là Cộng sản, nhất định sẽ cùng Ba Ba cung cấp thông tin tình báo giả là Lão Quỷ đang thực thi công vụ bên ngoài cho tổ chức của họ. Nếu đúng như thế có nghĩa là sẽ được bảo đảm gấp đôi, Lão K, Lão Hổ dù có đa nghi cũng sẽ tin tưởng".
Cao kiến! Cao kiến!
Vương Điền Hương miệng nói vậy, trong lòng nghĩ vậy Sau đó, Kawa Hihara cao hứng điều chỉnh kế hoạch một chút, dường như cố tỏ ra cao siêu hơn. Dự tiệc xong, Kawa Hihara đưa đám người nhà của họ từ nhà hàng Lầu Ngoại Lầu đến thẳng nhà khách, dạo xe một vòng. Sau khi vòng qua sân sau, xe dừng lại trước sảnh Đông lầu, đám người nhà của họ đều nhìn thấy người thân của mình ở ngay trước mặt, trong ngôi nhà đối diện, trong phòng họp sáng trưng, từng người đang lặng lẽ ngồi trước bàn họp, dáng vẻ như sốt ruột chờ một cuộc họp khẩn cấp và quan trọng.
Mắt nhìn thấy là thực, còn có gì để không tin nào? Tất nhiên, bọn họ đều, hơn thế còn cảm thấy niềm tự hào trào dâng, người nhà của mình đang được lính canh bảo vệ như là báu vật, ở một nơi an toàn tuyệt đối, dự một cuộc họp quan trọng và bí mật. Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, không thể đến gần, chỉ có thể nhìn. Nhìn mà thấy dễ chịu, thấy tự hào.
Chỉ có một chút gợn là Cố Tiểu Mộng chưa lấy chồng, vì thế không có người nhà, còn ông bố đại phú đại quý có vẻ không đếm xỉa đến bữa tiệc mời của Tư lệnh Trương, không đích thân đến mà chỉ cử một bà quản gia trông chừng ngạo mạn đến dự. Nói đúng ra thì Cố Tiểu Mộng cũng là do một tay bà quản gia nuôi nấng khôn lớn, nhưng dù gì vẫn có khoảng cách, nếu như để bà ấy len vào giữa đám người nhà, sẽ phá vỡ sự nghiêm túc của buổi tiệc. Cho nên dù bà có đến, vẫn không để bà dự tiệc, chỉ tiếp riêng, nói với bà về tình hình, tặng chút quà rồi tống khứ bà đi luôn. Sau này Kawa Hihara nghĩ, như vậy cũng không có gì đáng tiếc, thiết nghĩ bà quản gia về sẽ báo lại cho ông chủ biết và sẽ nói chuyện với đám người làm. Kawa Hihara chỉ cần có vậy, càng nhiều người biết càng tốt, khiến cho những người xung quanh Cố Tiểu Mộng không thể biết được sự thật, để cho phần tử Cộng sản giả tưởng nào đó mắc lừa và rơi vào bẫy.
Nghĩ vậy, có vẻ như Cố Tiểu Mộng chính là Lão Quỷ, vậy trong số người thân của cô ta chắc chắn có đồng bọn.
Thực ra với những thông tin có được hiện nay, giả sử trong số mấy người kia nếu phải gạt ra một người thì Kawa Hihara chắc chắn sẽ gạt Cố Tiểu Mộng, lý do là người nhà của cô đến quá kỳ lạ, chẳng hiểu thế nào, quan hệ chẳng ra sao. Từ việc cha Cố Tiểu Mộng để bà quản gia đến dự tiệc, Kawa Hihara đã ít nhiều thấy được sự ngạo mạn và trong sạch của người nhà Cố Tiểu Mộng. Không nghi ngờ gì nữa, nếu Cố Tiểu Mộng là Lão Quỷ và trong số người thân của cô ta có đồng bọn, chắc sẽ không cử một bà già quản gia đến. Tất nhiên, không có đồng bọn thì cũng không thể quả quyết Cố Tiểu Mộng không phải là Lão Quỷ. Ai là Lão Quỷ, bây giờ cũng không cần đoán mò nữa. Vẫn còn sớm quá, Kawa Hihara nghĩ, bây giờ mới là lúc dựng sân khấu, vở kịch vẫn còn chưa mở màn kia mà, đợi khi kịch bắt đầu thì ai mặt đỏ, ai mặt trắng tự nhiên sẽ rõ. Sân khấu buổi tối nay, nói chung là được dàn dựng thật tuyệt, biểu hiện của Tư lệnh Trương trên sân khấu cũng rất đáng khen, anh ta như có linh cảm, gọi hết mọi người lại, để họ được tận mắt chứng kiến. Thêm vào đó, Vương
Điền Hương nói chiều nay đã rất khéo léo chuyển thông tin cho Ba Ba, hơn thế còn tiện thể bịt luôn kẽ hở bên chỗ cô gái kia, trong lòng Kawa Hihara trào dâng niềm hân hoan khó tả, cứ y như là người đã được hóa trang xong, chờ lên sân khấu biểu diễn.
* * *
Vương Điền Hương cũng có cảm giác như vậy, mặc dù vai diễn tối nay không dễ xuất đầu lộ diện. Nhiệm vụ của Vương Điền Hương chiều nay là trở lại doanh trại để chuyển "tin tình báo" cho Ba Ba, vài việc vặt, nhiệm vụ hoàn thành khá thuận lợi, chẳng qua chỉ là cần giả vờ lỡ lời khi ở gần Ba Ba thôi mà, dễ ợt. Cái khó là ở chỗ vá víu sơ hở bên chỗ cô gái kia thôi, nhất thiết phải hỏi cung cô ta, để biết nhà cô ta ở đâu, sống với những ai, sau đó mới tìm cách thông qua người nhà cô ta để che đậy sơ hở.
Như đã kể trên, cô gái bị bắt từ tối qua, lẽ ra Vương Điền Hương phải sớm thẩm vấn cô ta. Nhưng mẩu giấy trên người cô ta như sét đánh giữa trời nắng, chẳng cần nghĩ ngợi đã đẩy Vương Điền Hương đến với Lão Quỷ, bận tối mắt tối mũi, từ sáng đến tối không ra khỏi
Cầu trang, chẳng về được doanh trại, thế nên không có thời gian rảnh để thẩm vấn cô ta. Buổi chiều hôm thẩm vấn cô ta, vừa gặp, Vương Điền Hương đã ngỡ như phát hiện ra lục địa mới vậy. Mặc dù đã thay đổi rất nhiều, một mệnh phụ phu nhân quyền quý sang trọng ngày nào cải trang thành cô gái bán hoa lẳng lơ, nhưng Vương Điền Hương vẫn nhận ra ngay, người đứng trước mình là vợ bé của Tiền Hổ Dực: Bà Hai.
Cái thế giới này đôi khi thật là nhỏ bé, cũng thật kỳ diệu. Sự xuất hiện của bà Hai khiến cho Vương Điền Hương trộm nghĩ, không biết thảm họa của Tiền Hổ Dực năm xưa là do ai gây ra, chắc chắn là bà Hai khó hiểu này rồi.
Vương Điền Hương biết, trước đây Tiền Hổ Dực rất yêu chiều bà Hai, đâu có nghĩ bà Hai lại là người của Đảng Cộng sản. Phát hiện mới đầy bất ngờ này khiến cho Vương Điền Hương trong suốt buổi chiều cứ ngất ngây trong tâm trạng vui mừng mù quáng và miên man. Đây quả đúng là một niềm vui sướng tột cùng, giống như niềm vui của một thủy thủ trên con tàu lạc hướng trên biển nhìn thấy đất liền vậy.
Không phải là cả gia đình Tiền Hổ Dực đều chết hết rồi sao, sao bà Hai vẫn còn sống nhỉ?
Là thế này, vì bà Hai không danh chính ngôn thuận nên không về sống tại Cầu trang. Dẫu sao thì đường đường là một Tư lệnh, cai quản cả một vùng, vấn đề thể diện rất quan trọng, nên khi Tiền Hổ Dực chuyển đến sống ở Cầu trang đã không đưa bà Hai đi cùng. Vương Điền Hương nghĩ, chắc bà Hai vì thế mà ôm hận đối với Tư lệnh Tiền, sau đó cùng đồng bọn đưa tiễn già trẻ lớn bé cả nhà họ Tiền xuống suối vàng. Vì không sống ở Cầu trang nên sau khi xảy ra vụ án cũng không ai nghi ngờ bà Hai, mặc dù người nhà họ Tiền đều chết hết, duy chỉ còn bà Hai may mắn sống sót. Bây giờ mọi việc đã rõ như ban ngày, bà Hai chính là người sắp đặt mọi chuyện.
Đúng là lòng dạ đàn bà nham hiểm thật. Vương Điền Hương không thể tưởng tượng nổi, bà Hai với bề ngoài có vẻ hiền dịu lại có thể mang trong mình trái tim của loài bọ cạp như vậy.
Bởi vì đó là bà Hai nên rất nhiều việc không cần phải hỏi thêm nữa, ví dụ bà ở đâu, sống với những ai, tất cả những điều này Vương Điền Hương đều biết. Nhưng tất cả những cái đó đều không quan trọng, điều quan trọng là bà Hai là người đàn bà của Tiển Hổ Dực, nên công việc bưng bít sơ hở đúng là điều kiện có một không hai! Mặc dù không có chứng cứ xác đáng bà Hai tham gia hành động mưu sát, nhưng nếu nói bà tham gia mưu sát thì cũng có sao đâu? Thế là, Vương Điền Hương mang theo hai cảnh sát đi thẳng đến nơi ở của bà Hai, lục soát mọi thứ khiến cho bà già giúp việc sợ chết khiếp. Mà đám nhà báo đúng là nhạy thông tin thật, cũng là do Vương Điền Hương tung tin, loáng một cái đã thấy chúng lũ lượt kéo đến, Vương Điền Hương không ngại ngần trả lời phỏng vấn, không biết mệt. Chập tối hôm đó, hai tờ báo địa phương đăng ngay mấy tấm ảnh của bà Hai, chạy hàng tít giật gân to đùng, để cho người toàn thành phố biết vụ án mạng cả gia đình nhà viên Tư lệnh Ngụy Tiền Hổ Dực cuối cùng đã được điều tra làm rõ, kẻ gây án bị còng tay tống vào ngục... Vào ngục rồi thì đương nhiên không thể liên hệ với tổ chức cấp trên.
Vương Điền Hương đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ vá víu sơ hở của mình như vậy, rất kín kẽ, đến mức Kawa Hihara không ngớt lời khen ngợi. Đúng là người ta có chuyện vui thì tinh thần thoải mái. Sau khi công việc đã đâu vào đấy, Vương Điền Hương lại đắc ý toan tính: Nếu dùng mẹo nhỏ đó mà có thể dọa cho Lão Quỷ lộ diện thì đó chẳng phải là công lao của mình sao? Nghĩ vậy, nhân lúc Kawa Hihara đi ăn cơm tại Lầu Ngoại Lầu, Vương Điền Hương tự ý bí mật đưa bà Hai về Cầu trang, để bà Hai gặp mặt mấy người ở phòng họp.
Làm gì?
Đề nhận mặt chứ làm gì. Nhận mặt Lão Quỷ.
Vương Điền Hương dụ dỗ và hứa hẹn với bà Hai đủ thứ, chỉ cần bà Hai nói ra là anh ta hay là cô ta mà thôi!
Không biết bà Hai giả ngốc hay là ngốc thật nữa, chỉ một mực nói không biết để đáp lại những lời dụ dỗ và hứa hẹn của Vương Điền Hương, có chút gì đó như là kiểu dùng bất biến ứng vạn biến. Lặng lẽ làm thinh. Không có gì để nói. Toan tính của Vương Điền Hương thế là đi tong. Hỏng bét. Thế là công toi. Bà Hai là người thế nào mà dám làm bậy trên đầu Thái Tuế, đâu có thể tùy tiện như thế mà xong được. Việc Vương Điền Hương tự dựng công đường, muốn đánh nhanh thắng nhanh, quả thực có phần lạc quan thái quá. Vui quá hóa buồn. Biết Kawa Hihara sắp đưa đám người nhà của bọn họ từ Lầu Ngoại Lầu đến để tận mắt chứng kiến, Vương Điền Hương vội vàng thu dọn chiến trường, sai người đưa bà Hai trở về thành phố, mời Ngô Chí Quốc vào ghế chủ tịch, còn mình thì lui ra rìa. Nói tóm lại, mưu kế của Vương Điền Hương thất bại, đành phụ giúp Kawa Hihara tính kế lớn. Trong mưu kế của Kawa Hihara, trên bàn hội nghị Vương Điền Hương chỉ là nhân vật tuyến hai phụ trách về an ninh, đương nhiên không được ngồi vào ghế chủ tịch. Ghế chủ tịch hiển nhiên là dành cho Ngô Chí Quốc, người ta vốn đứng đầu của một ban, quyền cao chức trọng đường đường.
Lúc này, Vương Điền Hương từ cửa sổ nhìn thấy Tư lệnh Trương đưa đám người nhà trong đó có cả vợ mình lên xe đi ra ngoài, hắn vội vàng đi ra, tìm Kawa Hihara. Kawa Hihara vừa tiễn mọi người xong, quay vào trong nhà lấy chút đồ đạc rồi gọi một tên lính cùng đi. Vương Điền Hương thấy Kawa Hihara đi ra, cho rằng nhất định hắn sẽ sang bên này họp, bèn chạy ra nghênh đón. Nhưng Kawa Hihara không đi sang bên này, mà đi thẳng ra sân, làm Vương Điền Hương bồn chồn, không biết hắn đi đâu, làm gì. Vương Điền Hương đuổi theo, báo cáo với hắn, mọi người đang chờ trong phòng họp.
Kawa Hihara bảo: "Họp hành gì, tôi đang bận, để mai đi". Vương Điền Hương hỏi việc gì, Kawa Hihara không trả lời, chỉ nói: "Anh cùng đi với tôi luôn".
Vương Điền Hương thấy Kawa Hihara xách trên tay túi đồ gì đó, hỏi hắn đi đâu. Kawa Hihara vẫn không trả lời, chỉ đáp: "Đi thôi".
Hai người cùng đi ra ngoài, đi tới ven Tây Hồ. Trời bắt đầu tối, trăng vẫn chưa lên, ánh đèn trên đường Nam Sơn và đường ven hồ phía đối diện càng khiến cho Tây Hồ thêm tối hơn. Tối đen, chẳng giống mặt hồ, mà giống như một tấm màn trời đen kịt, rộng lớn mênh mông, tĩnh mịch. Trong bóng tối, Vương Điền Hương răm rắp đi theo sau Kawa Hihara. Kawa Hihara bước đi thật nhanh, cứ như ma vậy, tối om om mà vẫn bước nhanh thoăn thoắt.
Đi được khoảng hơn một dặm, Kawa Hihara mới dừng lại, đúng tại một ngôi mộ. Nằm ở ven hồ. Theo sóng nước, ngôi mộ dường như lắc lư, khiến cho người ta thoáng sợ hãi. Kawa Hihara cứ như được trở về nhà, ân cần đi vòng quanh ngôi mộ, phủi bụi bên này, dọn dẹp cỏ dại bên kia. Sau đó, hắn lấy đồ mang theo trong túi, mấy thếp tiền vàng, nến và chân nến, nhìn đúng là đi viếng mộ.
Vương Điền Hương không nén được liền hỏi: "Anh đi viếng mộ à?".
Kawa Hihara ậm ừ trả lời: "Ừ!".
"Đây là mộ ai ạ?"
"Một thiếu phụ trẻ tên là Phương Tử."
"Anh quen cô ấy à?"
Kawa Hihara trầm ngâm một hồi, lạnh lùng nói: "Anh hỏi nhiều quá đấy".
Sau khi viếng mộ xong, tâm trạng của Kawa Hihara có vẻ nặng trĩu, trên đường về không nói một lời, đi ngang qua nhà khách, còn chủ động đòi tạt vào uống rượu. Uống hàng mấy tiếng đồng hồ, khi trở về thì đêm đã khuya, say mèm, ánh trăng mờ tĩnh lặng bao phủ bốn bề, lành lạnh, có vẻ như sương đang xuống. Kawa Hihara say đến nỗi lẫn lộn hết cả, chẳng biết rốt cục là sương mờ hay là ánh trăng nữa. Nhưng, trong trạng thái say bí tỉ, Kawa Hihara tự nhủ thầm, sương cũng được, ánh trăng cũng được, đều là dấu hiệu báo trước một ngày mai đẹp trời.
* * *
Ngày hôm sau đúng là trời đẹp thật, sáng sớm mặt trời đã treo lơ lửng trên sông Tiền Đường, ánh sáng xanh như một vầng trăng tỏ. Mặt trời buổi sớm không nóng, nhưng đầy sức sống. Những tia nắng sớm tựa như gió, như không khí luồn qua kẽ hở cửa sổ, xiên vào giường ngủ của Kawa Hihara, làm tan đi giấc mộng. Cho nên, tuy buổi đêm ngủ muộn, nhưng hắn vẫn dậy rất sớm. Sau khi tỉnh dậy, chỉ thấy toàn thân tê dại, không muốn nhúc nhích, chắc chắn là do tối qua uống nhiều rượu quá. Hắn không nhớ rõ hôm qua trong lúc say bí tỉ có chơi gái không, chỉ nhớ rất nhiều chuyện đã xảy ra tại đây mấy năm về trước. Thực ra Kawa Hihara rất thông thuộc Cầu trang, những năm trước... Nhưng đây là bí mật của hắn, hắn không nói với ai, kể cả Vương Điền Hương.
Vương Điền Hương còn dậy sớm hơn, sau khi dậy ở lỳ trong phòng nghe trộm bên cạnh để nghe ngóng động tĩnh của Kawa Hihara, vừa đợi hắn tỉnh dậy, Vương Điền Hương vừa xem lại những ghi chép băng ghi âm của tối qua. Ghi chép chưa đầy một trang. Như vậy là, mấy người bọn họ hầu như không nói gì. Nhưng cũng xuất hiện hai vấn đề:
Một là, sau khi họp xong, cuộc họp do Vương Điền Hương dàn xếp cho đám người nhà của bọn họ xem, Ngô Chí Quốc gọi riêng Cố Tiểu Mộng vào trong phòng, đề nghị cô thử nhớ kỹ lại. Ngầm ý muốn động viên Cố Tiểu Mộng chứng minh giúp mình quả thực không hề vào phòng làm việc của Lý Ninh Ngọc, nhưng đã không đạt được mục đích. Xem phần ghi chép, Cố Tiểu Mộng chỉ nói một câu: Hãy tin tôi, Trưởng ban Ngô, tôi sẽ báo cáo sự thực với tổ chức. Lời lẽ đơn giản nhưng chứa đựng đầy ý nghĩa và cũng rất nghiêm túc.
Hai là, một lát sau, theo ghi chép cỡ khoảng 1 phút 41 giây sau, Cố Tiểu Mộng trở về phòng mình, kể lại ngay với Lý Ninh Ngọc việc Ngô Chí Quốc vừa nhờ cô nói hộ như thế nào. Vương Điền Hương rất muốn biết được phản ứng của Lý Ninh Ngọc, nhưng ghi chép không có đoạn nào của Lý Ninh Ngọc, chỉ có một câu khái quát: Lý Ninh Ngọc không nói gì. Người trực ban giải thích, lúc đó thực sự là Lý Ninh Ngọc không nói gì, chỉ ừ ừ à à mấy tiếng, liền gạt chuyện này đi và bảo Cố Tiểu Mộng đi đánh răng rửa mặt, thậm chí một lời cảm ơn cũng không nói.
Tình hình có lẽ là ở chỗ này đây: Thứ nhất Cố Tiểu Mộng vì sao lại tốt với Lý Ninh Ngọc như vậy, sẵn sàng vì cô ấy mà bán đứng Trưởng ban Ngô; thứ hai Lý Ninh Ngọc biết rõ Cố Tiểu Mộng tốt với mình như thế, lại không hề có một lời cảm ơn, cảm giác như giữa hai người này rõ ràng có mối quan hệ riêng thế nào đó, có một số điều không cần nói ra, nhưng vẫn hiểu, như là thần giao cách cảm vậy. Nghĩ đến Lý Ninh Ngọc với dáng vẻ đứng đắn, lạnh lùng và ngạo mạn, Vương Điền Hương lại nghĩ vẫn còn quá sớm để phán đoán như vậy. Làm việc trong cùng một tòa nhà, bình thường ra vào gặp nhau, Vương Điền Hương cũng hiểu được ít nhiều về tính cách của mỗi người. Nhất là với Lý Ninh Ngọc, hai người đã từng có một xích mích nhỏ, khiến cho hắn cảm nhận rất rõ cái gọi là đức tính không nịnh bợ, lạnh lùng và ngạo mạn của Lý Ninh Ngọc. Đó là việc xảy ra năm ngoái, nói ra thì thật là buồn cười, có một hôm hắn và Lý Ninh Ngọc cùng chung xe ra ngoài làm việc, Lý Ninh Ngọc mua rất nhiều đồ văn phòng phẩm cho cơ quan, hắn giúp Lý Ninh Ngọc chuyển đồ lên xe, tiện tay lấy luôn một quyển sổ, như kiểu là thợ vẽ ăn hồ vậy. Chuyện cỏn con, hai người cùng ra ngoài làm việc công, người ta có này nọ một chút thì mình cũng cứ cho qua đi, có gì là to tát đâu. Ấy vậy mà Lý Ninh Ngọc làm to chuyện lên kiên quyết không cho, khiến cho Vương Điền Hương rất khó xử.
Đối với một người như vậy, dựa vào những gì hiện có, Vương Điền Hương cảm thấy chẳng thể phán đoán được gì, cũng giống hắn chẳng thể vì một xích mích nhỏ giữa hai người để phán đoán trước đây họ thù hằn nhau ghê gớm lắm. Thực ra, trước đây giữa hai người chưa bao giờ có thù hận gì, không yêu cũng chẳng ghét, không thân cũng chẳng sơ, chỉ là quan hệ đồng nghiệp thông thường. Khách quan mà nói, trước khi xảy ra va chạm, Vương Điền Hương cũng khá có thiện cảm với Lý Ninh Ngọc, hay ít nhất là không đến nỗi ghét. Sau đó thì Vương Điền Hương mới bắt đầu thấy ghét cô, còn vụng trộm nói xấu cô là nghiêm túc rởm. Nói thì nói vậy, nhưng nếu dùng cái đó để đưa ra phán đoán thì cũng không dám. Hiện giờ chỉ có thể nói rằng: Cố Tiểu Mộng có vẻ có cảm tình và hơi thiên vị Lý Ninh Ngọc mà thôi.
Vương Điền Hương quyết định báo cáo tình hình này với Kawa Hihara, để hắn phân tích và quyết định.
Kawa Hihara nghe chưa xong vài câu đã xua tay, dừng lại. Kawa Hihara không hứng thú lắm. Hắn nói: "Anh cứ nghe lời tôi đi, làm theo tôi nói". Hắn nói ba điều: Thứ nhất bảo Vương Điền Hương qua ngay bên kia, đưa bọn họ đi ăn sáng; thứ hai bảo với bọn họ, Kawa Hihara tối qua vào thành phố rồi, đến giờ vẫn chưa về mà cũng không biết lúc nào về; thứ ba thông báo với Thư ký Bạch bảo anh ta ăn sáng xong thu xếp để mọi người nói chuyện tại phòng họp tầng dưới. Hắn nói từng việc một.
Nói chuyện gì đây?
Đương nhiên là Lão Quỷ rồi ‐ Nhưng ai là Lão Quỷ?
Kawa Hihara nói: "Tự thú cũng được, tố giác cũng được, mỗi người đều phải nói ra một Lão Quỷ. Đây là yêu cầu, nguyên tắc là cứ nói thoải mái, không được né tránh, có thể nói thoải mái, nói sai cũng không bị truy cứu, không ghi vào hồ sơ. Không được phép đưa chuyện, càng không được trả đũa nhau. Nhưng cũng không thể viện cớ này nọ, hoặc dùng cách này cách khác để đùn đẩy không nói".
Nói cho cùng, điều quan trọng không phải là nói gì, mà là phải nói, phải tỏ rõ thái độ, ai cũng phải nói, ai cũng phải lên tiếng.
Hiển nhiên là Kawa Hihara đẩy Thư ký Bạch lên sàn diễn để hò hét kêu gọi, còn mình thì nấp ở sau cánh gà lạnh lùng bàng quan, nhưng ngấm ngầm quan sát.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top