CHƯƠNG 44: VI KIẾP

  "Giá —— "



Trên quan đạo vùng ngoại ô, hai con tuấn mã lao nhanh, dưới móng ngựa là bụi bặm mịt mù. 


Ngày đã vãn, ánh tà dương dày đặc chiếu rọi thành một mảng huyết quang. Sương chiều buông xuống, mây đen che trời, báo hiệu một trận mưa giông sắp tới.



"Nhị đệ, phía những người đó, ngươi nghĩ nên đối phó thế nào?"



Nhị đệ?


Lưu Vân thiêu mi: "Cái gì cũng đừng làm, yên lặng chờ xem tình hình." Hừ, từ lúc ra khỏi Huyền Diệu thành đến bây giờ, cũng nên hành động thôi.



Quả nhiên, chưa đi xa lắm, bỗng nhiên phong di ảnh động, vài mũi tên bắn lén từ trong rừng rậm ven đường bắn ra. Tiểu Ban rất có linh tính, khẽ vụt lên phía trước. Lưu Tiêu thấy không thể né được, đành phải nhảy xuống ngựa. Mũi tên chuẩn xác cắm vào chân ngựa, ngựa ngay lập tức ngã xuống đất chết.


Lại vài mũi tên bắn ra, từ trong rừng bước ra là một đám lục y nhân đeo mặt nạ, màu xanh nhợt nhạt hòa cùng với màu lá rừng, thật khó mà nhận ra. Trong ánh mắt, liền nhìn thấy tình cảnh không thuận lợi của Lưu Tiêu, bèn bao vây lại.



Loáng một cái, thanh quang ra khỏi vỏ, chỉ thấy tay áo xanh phiêu dật, thanh trường kiếm trên tay vung lên, tên đinh đinh đang đang rơi xuống đất. Không ngờ đám người lục y nhân lũ lượt kéo đến trước mặt. Chỉ nghe "leng keng" rung động, vài thanh đao song song chém đến thân kiếm trước ngực Lưu Tiêu, nhưng vô pháp chạm đến một ly.


Lưu Tiêu thần sắc thản nhiên, đột nhiên cánh tay khẽ động, áp bách đối phương dưới thế bài sơn đảo hải do Điểm Thanh liên tục phát ra. "Ong" một tiếng, bả đao cứng rắn nhất thời vì chấn động mà gãy thành hai đoạn. Lưu tiêu thuận thế đảo qua, chưa kịp thu lại kình lực, lục y nhân đã lập tức yếu đuối nằm trong vũng máu.


"Các vị đến tột cùng là người phương nào?"



Lời Lưu Tiêu còn chưa dứt, một loạt tấn công khác lại bắt đầu. Có vết xe đổ trước mắt, lục y nhân đối với Lưu Tiêu có chút kiêng kỵ, bắt đầu vây kín, cước bộ bước tới, nhưng không đối địch ở chính diện. Những người này, luận đơn đả độc đấu, võ công tất nhiên tầm thường, nhưng hơn mười một người cùng tấn công, huống hồ lại còn truy tung lâu như vậy, khinh công không tầm thường, ngược lại hiện tại cũng khó đối phó. Quan trọng là không biết mục đích của chúng, nếu là tới giết người, cũng thật phiền phức...



Lại một kẻ dùng đao nhắm vào chân Mặc Ngọc mà tấn công, ý đồ khiến Lưu Vân té xuống ngựa.


"Lưu Tiêu, xem ra mạng của chúng ta rất đáng giá, haha." Lưu Vân tay nắm chặt dây cương, cười vang.



Lời vừa nói ra, một người cao giọng hướng Lưu Vân, nói: "Chủ nhân ta cũng không muốn thương tổn tính mạng nhị vị, chỉ là muốn mượn hai vật."


Hả? Không phải sát thủ? Vậy lại càng dễ đối phó...



Lưu Vân muốn đến gần Lưu Tiêu, Tiểu Ban vừa bước tới, lại bị hai thanh đao ngăn lại. Hắn thiêu mi: "Ồ, nguyên lai các vị là "lục lâm hảo hán", nột, sách, sách, hèn gì đều mặc lục y, thất kính, thất kính. Bất quá, chúng ta đi vội vội vàng vàng, cũng không có gì tốt để hiếu kính các vị."


Lưu Tiêu thấy hắn giả vờ như thật, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.


Người nọ thấy Lưu Vân nói năng lỗ mãng, tức giận đến thanh âm đều biến đổi, nghiến răng nghiến lợi rít lên: "Hỗn trướng! Dám đem chủ nhân ta cùng sơn dã đạo phỉ nhập làm một! Chúng ta muốn chính là vật của Ngự Phong Sơn Trang ở thắt lưng các ngươi! Thức thời thì giao ra nhanh lên một chút, còn có thể giữ được một mạng!"



Lưu Vân Lưu Tiêu biến sắc, biết bọn họ trở về trừ hai người hắn cùng Thệ Thần, sao lại có bên thứ ba?! Những người này ngay từ đầu mai phục ở đây, hiển nhiên là từ sớm đã biết chuyện.


"Chủ nhân của ngươi là thần thánh phương nào?" Thanh kiếm Điểm Thanh chỉ xuống đất, Lưu Tiêu trầm giọng hỏi.


"Đừng nhiều lời vô ích! Các ngươi rốt cuộc giao hay không giao?!"



Lưu Vân cười tà, nói: "Ngươi bảo ta giao ta liền giao, không phải thật mất mặt sao?"



Ngân quang bên hông lộ ra, dưới ánh hoàng hôn mờ ảo biến thành một lớp nhũ đỏ óng ánh, nhuyễn kiếm Thối Tuyết xinh đẹp liên tục thay đổi góc độ, mềm mại lạ lùng, lại nghe "leng keng" không ngừng, quanh thân Mặc Ngọc đều là hàn phong lợi khí bỗng chốc biến thành nhiều mảnh toái phiến, thẳng tắp hướng đến ngực lục y nhân. Trong chớp mắt, Thối Tuyết vào vỏ, hóa thành ám tử đai lưng, kiếm khí trong nháy mắt tiêu thất vô tung.



Nhất thời, không còn kẻ nào dám tiến lên một bước.



Lưu Vân từ trên cao nhìn xuống một đám lục y nhân, nhếch mép: "Trở về nói với chủ tử của các ngươi, muốn lấy vật trong tay chúng ta, nên sai một đám người có năng lực một chút. Hừ, còn chưa cút sao?"



"Hừ! Mẹ nó! Đi!" Lục y nhân té trên mặt đất run run bò dậy, một đám người võ công không tạp tích, khinh công rất tốt, trong nháy mắt biến mất. Người đi mất không còn dấu vết, Lưu Vân cúi người, hướng Lưu Tiêu đưa tay ra: "Tiêu, mau lên đây, trời sắp tối rồi, còn ở lại đây thêm nữa, tối nay phải ngủ trong rừng đó."



"Ừ." Lưu Tiêu nhìn cánh tay thon dài hữu lực, mục quang lưu chuyển, rốt cục cũng gật đầu, nắm lấy tay Lưu Vân bước lên ngựa, ngồi phía sau hắn. Khiến Lưu Vân kinh ngạc không ngớt chính là, Tiểu Ban trước nay luôn không thích người lạ lại thập phần nghe lời, để Lưu Tiêu ngồi lên, hừ cũng không hừ một tiếng.


"Hắc, xem ra Tiểu Ban rất thích ngươi, phải biết rằng nó trừ ta ra, gặp người đều đá, lần trước thí mã, thiếu chút nữa là làm Hàn ngã xuống... Ờm, khụ..." Cảm thấy cánh tay Lưu Tiêu bắt đầu căng thẳng, bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời, Lưu Vân cười gượng hai tiếng, bỏ lửng câu nói.


"...Thật không." Lưu Tiêu cúi đầu, thanh âm từ phía sau truyền đến làm cho Lưu Vân vô pháp biết được thần tình của y.



"Tiêu, hãy nghe ta, ta cùng Hàn..." Nụ cười của Lưu Vân tắt hẳn, muốn mượn cơ hội này giải thích rõ ràng, lại bị y ngắt lời.



"...Không phải nói trời sắp tối rồi sao, đi mau đi." 



"..." Lưu Vân lặng lẽ, ghì chặt dây cương, "Giá —— "



Mặt trời khuất dần về tây, chỉ còn vài tia sáng yếu ớt lưu lại trên quan đạo, đem hai cái bóng hòa làm một, trải thật dài trên mặt đất, rất nhanh liền biến mất.



Mây mù che trời, không nhìn thấy được ánh sao, nguyệt quang dị thường lờ mờ, gió đêm lạnh lẽo thổi, trước giông tố mọi thứ đều yên tĩnh, màn đêm đã buông xuống.



Bên trong trấn nhỏ, hai gã nam tử dẫn ngựa đi vào trạm dịch.


"Đã gặp hai người kia rồi?"



"Dạ!"



"Các ngươi hơn hai mươi người vậy mà không bắt được hai người?!"



"Hắn... Bọn họ là người của Ngự Phong Sơn Trang, rất lợi hại, người của chúng ta còn thiệt hại vài người."



"Hừm, thật à.... Đêm nay hành động! Vương...chủ tử đã phân phó, chỉ được thành công, không được thất bại!"



"Dạ!"



Vào nửa đêm, bỗng nhiên trời nổi sấm, mây đen ùn ùn che khuất trăng bạc, những tia chớp loằng ngoằng cắt ngang bầu trời.



Một đoàn bóng đen tiến đến tường ngoài trạm dịch, ánh sáng nhợt nhạt của đao kiếm chiếu lên y phục màu lục. Thân ảnh di chuyển như gió, không tạo ra nửa điểm thanh âm, hiển nhiên khinh công không hề tệ. Lục y nhân mang mặt nạ vừa lên lầu hai liền chia thành hai nhóm, chạy vào phòng hai người, chưa đầy một khắc đã trở ra.



"Người đâu? !"



"Kỳ quái, rõ ràng thấy bọn họ đến tìm chỗ trọ, sao lại không thấy?"



"Vô dụng! Bọn chúng trốn mất rồi! Mau tìm —— "



"Dạ —— "


Trên quan đạo tối đen, hai thân ảnh cao gầy ngồi trên ngựa chạy nhanh như bay.


Gió bắc lạnh lẽo thổi tung mái tóc Lưu Vân, phất lên mặt Lưu Tiêu, hơi ngứa, nhưng tựa hồ lạnh đến tận xương. Lưu Tiêu có chút giật mình, tựa vào lưng Lưu Vân, lâu rồi không có thân cận như vậy, khuôn mặt tuấn tú của y hơi nóng lên, may mà Lưu Vân vô pháp nhìn thấy. Nghĩ tới khi đến Huyền Diệu, thời khắc như vậy sợ rằng không trở lại nữa, nghĩ đến hơi thở đều nghẹn ứ, cánh tay không khỏi ôm chặt Lưu Vân.



"Sao vậy? Lạnh à?" Giọng nói trầm thấp phía trước truyền đến, ngựa cũng dần chậm lại.


Lưu Tiêu trong lòng ấm áp, mỉm cười: "Không có gì, tiếp tục đi thôi."



"Trước tiên nghỉ ngơi một chút đã, tạm thời bọn chúng không thể đuổi kịp được." Lưu Vân ghìm cương, tìm một khối đá lớn, cùng Lưu Tiêu ngồi tựa vào.


Hai người nhất thời trầm mặc.


Lưu Tiêu hơi do dự, mở miệng hỏi: "Được rồi, ngươi đoán được bọn lục y nhân sẽ trở lại đánh lén, vì sao lúc đó lại thả bọn chúng đi? Những tên đó đến tột cùng là ai...?"


Lưu Vân mỉm cười, "Giết bọn chúng chỉ sợ phiền phức. Không ai trở lại phục mệnh, người kia nhất định sẽ tiếp tục phái càng nhiều cao thủ đột kích, tính ra, không bằng để những tên kia trở lại "lấy công chuộc tội", đối với bọn chúng chúng ta biết rõ, dĩ nhiên sẽ nắm chắc phần thắng."


Lưu Tiêu khẽ cau mày: "Người kia? Ngươi là nói..."


"E hèm, ngươi nghĩ, hắn còn có thể là ai?"


Lưu Tiêu mâu quang lưu chuyển, mở to mắt: "Kính vương?"



Lưu Vân gật đầu: "Biết chuyện này ngoại trừ chúng ta, chỉ có vài người. Như vậy chỉ còn lại Mộ Dung Huyền, người viết lá thư này, và Kính Vương Huyền Kính, mà Mộ Dung Huyền đã chết, Huyền Kính sợ rằng đã phát hiện thư bị trộm, tự nhiên sẽ dễ dàng nghĩ đến mấu chốt, sở dĩ lập tức phái người theo đuôi, chờ chúng ta lấy được thư sẽ đoạt lấy..." Không xong! Mộ Dung Huyền hẳn là biết bí mật của lá thư, tất nhiên đã báo cho Huyền Kính, vậy Hàn chẳng lẽ không phải... 


Hừ! Nguyên lai hắn còn tính đến bước này!



Lưu Vân vội đứng dậy, thần sắc chưa bao giờ nghiêm trọng hơn, "Nghỉ ngơi một chút, chúng ta phải lập tức đi ngay. Lá thư không phải là mục đích thật sự của bọn chúng, bọn chúng là vì cầm chân chúng ta, để chúng ta không kịp về đến Huyền Diệu thành!"


Lưu Tiêu chậm rãi đứng dậy, nhìn lướt qua bốn phía, thản nhiên nói: "Bất quá, hiện tại sợ rằng đi không được."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top