CHƯƠNG 20: MÊ TÌNH

  Chẳng mấy chốc, hai người Lưu Vân đã đi vào『Khởi Phượng Lâu』của Lam Cần, nha hoàn vào cửa thông báo một tiếng liền lui xuống. Lưu Vân được dẫn vào trong phòng, tuy không phải lần đầu tiên đến, bất quá lần trước quả thật không quá vẻ vang. Lưu Vân lúc này mới lưu ý bố trí trong phòng, chỉ cảm thấy rường cột chạm trổ, quý khí vô cùng, bàn đều là gỗ tử đàn chế thành, sang trọng phi thường, hai bên lấy mành châu thủy tinh phân cách, trung gian bốn đạo bình phong khảm kim tương ngọc đại, phân biệt họa mai lan cúc trúc, trang nhã mà không mất vẻ hoa lệ. Lưu Vân không khỏi thầm nghĩ『Mị Phượng Các』này có phần quá mức xa hoa, hay nó còn có nguồn tiền tài khác?



"Tệ xử (chỗ hèn, cách nói khiêm tốn) chiêu đãi không chu đáo, mong công tử thứ lỗi." Một mạt lam ảnh vén mạc liêm, chậm rãi đi ra. Người tới đuôi mi mang cười, ánh mắt sinh tình, phượng ba lưu chuyển, phong tình vô hạn. Chính là Lam Cần. Ngoài trù y đạm lam khoác một kiện thanh sa, tạo cho ngũ quan tinh mĩ càng lộ vẻ yêu dã.


Lưu Vân trong lòng cả kinh, y đến khi nào? Mình cư nhiên không hề phát giác. Trên mặt là vẻ cười tùy ý: "Lam công tử thỉnh tại hạ đến, lẽ nào muốn ta dạy ngươi khiêu vũ sao." Lưu Vân tránh một phen hàn huyên, thẳng vào chủ đề, nghĩ thân phận mình đã bại lộ, chi bằng đi thẳng vào vấn đề, hóa bị động thành chủ động.



"Ha ha, Vân công tử cũng quá nóng tính rồi." Lam Cần phiêu nhiên đi tới cạnh Lưu Vân, nâng bàn tay trắng nõn nà ôm lấy eo Lưu Vân, ngón tay ngọc vừa vặn đặt ám tử yêu đái (đai lưng màu tím đậm) của hắn, lại không biết tử đái tinh trí tuyệt luân này bên trong ẩn giấu phong nhận đủ để trí mạng.



"Lần trước công tử đến đi vội vàng, chưa thể chiêu đãi tốt, Lam Cần hổ thẹn, lần này đặc biệt chuẩn bị mỹ tửu chi quan 'Vong Quy' còn thỉnh công tử nể mặt." Lam Cần thấy hắn không tránh không tránh, hé miệng cười, cả dựa lên ngực hắn.



Lưu Vân cong khóe miệng, vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của y, thật muốn khiến y vô pháp dựa vào người mình nữa. "Nếu đã vậy, Vân mỗ cũng đành cung kính không bằng tuân mệnh."


Lam Cần cũng không lấy làm điều, không dấu vết nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, yên nhiên cười, đem toàn bộ trọng lượng thân thể thác nơi khuỷu tay Lưu Vân, như để hắn ôm lấy. "Xin cho Lam Cần vì công tử đạn tấu một khúc trợ hứng thế nào?"



"Vân mỗ có được vinh hạnh này, tất nhiên là không thể tốt hơn."



Lam Cần lúc này mới quyến luyến không nỡ rời mà đứng dậy, xoay người đi lên cầm tháp, tranh tranh phủ cầm, nhạc thanh du dương uyển chuyển ngâm nga nổi lên, quanh quẩn trong màn hoa, một kiện thất huyền cầm bình thường dưới ngón tay ngọc tiêm gầy của y như nhiễm một tầng mị lực khó nêu tên, làm cho người ta vì đó thật sâu say mê, bất tri bất giác bị dẫn dắt.


Lưu Vân tùy tay thưởng thức chén lưu ly đã châm một nửa, như cảm thấy ngọc lộ trong suốt bên trong phiếm rực rỡ như lưu li, tửu hương thanh liệt ập vào mũi, khiến người dường như một trận vựng huyễn, như mộc mây đoan. Lưu Vân mỉm cười, uống một hơi cạn sạch.



"Hảo tửu, không hổ là tửu trung chi quan." Hắn vừa định uống thêm một chén, tay giơ lên nhưng không tự chủ tự hạ xuống, miễn cưỡng chống bàn, ánh mắt thanh minh của hắn lại dần dần tan rã. "Ngươi....!" Lam Cần mỉm cười hoặc nhân, Lưu Vân từ từ ngã rạp lên bàn.



Tranh thanh giảm rồi tiêu tan, Lam Cần khe khẽ thử vài tiếng, thấy hắn hoàn toàn không phản ứng, nghĩ hắn đã bị mình khống chế. Cười lạnh, đến gần Lưu Vân, nhấc tay kéo hắn vào lòng, ngón tay ngọc thon dài nhẹ buốt ve hai gò má Lưu Vân, một tấm nhân bì diện cụ từ từ bong xuống, lộ ra tiếu nhan anh khí tà mị, tuấn mỹ như quan ngọc.



"Sách sách," Lam Cần nâng cằm Lưu Vân, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt hắn, phượng nhãn hẹp dài nhắm chặt, bạc thần hơi khép, không phòng bị hiện ra trước mắt y. "Khó trách..." Lam Cần chậm rãi cúi người xuống, muốn ấn lên môi Lưu Vân.



Ngay khi bốn cánh môi tương thiếp, Lam Cần đột nhiên dừng lại, thần sắc biến đổi, không thể tin trừng lớn hai mắt, Lưu Vân hàng mi phi trường run rẩy, chậm rãi mở đan phượng đóng chặt, đuôi mi hơi nhíu, đáy mắt như có một đầm băng ngưng, lạnh lùng mà nhiếp nhân, nào có nửa phần sắc thái tan rã vô thần?



Lam Cần sau một hồi kinh ngạc lại khôi phục bình tĩnh, nhìn lướt qua mệnh môn trên cổ tay bị hắn chế trụ, chậm rãi nói: "Xem ra ta đã coi nhẹ ngươi, bất quá... Vì sao 'huyễn phượng tiên âm' của ta đối ngươi vô hiệu?"


Lưu Vân cười giảo hoạt, nhẹ nhàng từ hai tai móc ra một đôi tiểu vật mềm mại như bông.



Lam Cần thần sắc cứng đờ: "Ngươi khi nào thì...."



"Vừa rồi lúc ngươi xoay người phủ cầm." Lưu Vân mỉm cười giải thích nghi hoặc cho y.



Lam Cần đột nhiên cười nói: "Công tử cũng thật là kỳ nhân."


"Như nhau như nhau." Lưu Vân khơi mào phượng nhãn, thản nhiên nói, "Lam công tử mệnh trong sớm tối, còn có thể khí định thần nhàn như thế, chẳng lẽ không phải 'kỳ nhân'?"



"Ha ha, đó là bởi vì ta tin rằng công tử sẽ không nỡ giết ta."



"Úc, vì sao a?" Lưu Vân nheo hai mắt, tay tăng thêm lực đạo.



"Ít nhất là trước khi hỏi ra chuyện ngươi muốn biết, không phải sao?" Lam Cần trưng ra một nụ cười yêu mị, cúi người, dựa vào Lưu Vân.



●●●●



– Hạ –



"Ít nhất là trước khi hỏi ra chuyện ngươi muốn biết, không phải sao?" Lam Cần trung ra một nụ cười yêu mị, cúi người, dựa vào Lưu Vân.


Lưu Vân cũng không lưu tâm: "Nếu đã vậy, chắc hẳn công tử cũng hiểu Vân mỗ muốn biết chuyện gì, còn thỉnh nói một chút."



"Một khi mệnh ta đã trong tay ngươi, cũng không cần giấu diếm." Lam Cần cân nhắc một phen, thầm nghĩ hắn không mở miệng hỏi, trái lại ta tự mình nói, như vậy, nếu là tai vách mạch rừng, cũng như là ta tự tiết lộ chuyện cơ mật, chứ không phải do hắn bức bách. Tâm tư kín đáo, nào giống tên "Kiếm si" trong lời đồn kia? Thật sự là nghe danh không bằng mắt thấy. Chẳng qua.... Ha ha, càng thú vị. "Không sai, ta chính là người của Thiên Tuyệt Cung mà ngươi luôn tìm kiếm. Ẩn thân ở đây để làm cơ sở ngầm.


"Cung chủ các ngươi ở đâu?" Với lời y nói, trong lòng Lưu Vân đã sớm đoán được tám chín phần, hôm nay có thể chứng thực.



"Cung chủ thần long kiến thủ bất kiến vĩ, ta làm sao biết được? Bất quá, về điểm này, chỉ sợ Vân công tử so với ta còn rõ ràng hơn." Lam Cần chớp chớp mắt như trêu đùa nói.



Thật sao, quả nhiên là y, nói như vậy y cũng đã từng tới nơi này. Lưu Vân nghĩ đến chi tiết nàyt, không khỏi nhíu nhíu mày. "Vậy lão Cung chủ các ngươi đâu? Hiện ở nơi nào?"



"Lão Cung chủ? Từ mấy năm trước Cung chủ tiếp quản Thiên Tuyệt, lão nhân gia đã không biết tung tích. Đừng nói ta, e là cả Cung chủ cũng không biết lão nhân gia thân tại phương nào. Nói không chừng... Sớm... Quy tiên rồi."


"Cho dù vậy," Lưu Vân cũng tịnh không dự định từ miệng y dò ra việc này, "Gian xướng các này, ngươi là lão bản phía sau màn sao?"


"Ha ha, làm gì có? Ta cùng Phượng tỷ đều chẳng biết chút gì về nhau, điểm này tại『Mị Phượng Các』là mọi người trong lòng hiểu chứ không nói ra, bởi vì nơi này không đề cập tới quá khứ, trầm mê trong vong ưu hương, sinh ý mới có thể phát đạt như thế, không phải sao?"



"Không đề cập tới quá khứ, quá khứ sẽ không tồn tại sao? Chẳng qua là nhất tương tình nguyện, lừa mình dối người mà thôi." Lưu Vân thản nhiên lắc lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói, "Vân mỗ còn có một chuyện thỉnh giáo."



"Vân công tử khách khí."



"Nếu không phải ta sớm có chuẩn bị, ngươi dự bị làm gì ta?" Lưu Vân một tay chống bàn, khẽ chớp phượng nhãn, mỉm cười nói. Đáy mắt lại không thấy một tia tiếu ý, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy chút không ổn. "Giết ta hay là bắt lấy ta, đều chỉ làm người sớm bại lộ?"



"Ha ha, ngươi thật không biết?"



"Thế nào, đừng nói với ta là ngươi vừa ý ta." Lưu Vân cười đùa nói. Dự cảm bất an lập tức biến thành sự thật, hắn chợt thấy tiểu phúc một trận nóng rực, vọt thẳng lên, toàn thân bắt đầu bứt rứt khó nhịn. Hắn thầm kêu không ổn, ngàn phòng vạn phòng hắn vẫn biết, nhưng rốt cuộc là khi nào, chén rượu kia hắn rõ ràng....



Lam Cần thấy hắn thần sắc khẽ biến, trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi, tính tính canh giờ, cũng đến thời điểm dược hiệu phát tác, lại làm bộ điềm nhiên như không cười nói: "Nếu ta nói... Ta muốn tìm được ngươi thì sao?" 



"Hừ, vậy xem ngươi có bản lĩnh này hay không.... Ngươi muốn kéo dài thời gian? Không hề gì, ngươi không nói, chờ ai tới cứu ngươi?" Lưu Vân cố nén từng đợt sóng nhiệt trong thân thể, khẽ cười nói, "Vậy cũng không sao cả, ngươi không nói, ta cũng không có hứng thú biết." Vốn định thầm vận công bức độc, lại phát hiện, gân mạch học vị bị tắc nghẽn, ngũ tạng lục phủ cũng một trận đau thắt, đành phải thôi. Hắn mạnh mẽ áp chế xúc động muốn đem báu vật trước mắt hung hăng đè xuống, như tia chớp điểm trụ mấy đại huyệt của Lam Cần.


"Giao giải dược ra." Lưu Vân dùng ý chí còn sót lại bóp trụ cần cổ mảnh khảnh của y, lạnh lùng nói.



"Giải dược? Vân công tử trúng độc rồi?" Lam Cần trái lại giả bộ kinh ngạc.



"Ngươi không giao giải dược cũng được, ngươi hạ chính là tình dược. Nếu đã vậy, bổn công tử sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, hy vọng hương vị ngươi không tệ."



Lưu Vân cười nhẹ sáp tới bên cần cổ trắng ngần của y, há miệng cắn xuống, lập tức lưu lại một loạt dấu răng đỏ thẫm.



Lam Cần ăn đau, kêu lên một tiếng đau đớn, lại cười nói: "Kỳ quái sao?" Hắn liếc về phía bãi nước dần khô trên bàn, nghĩ là dấu vết lúc Lưu Vân giả bị mê đảo thì nhổ rượu nuốt vào miệng ra.


"Ngươi rõ ràng nhổ rượu ra, vì sao vẫn còn trúng độc? Ha ha, bởi vì có độc không phải rượu, mà là tửu hương, loại hương này gọi là 'Tình hinh', chỉ cần giải độc, chẳng những đối thân thể vô hại, ngược lại đối người luyện võ có lợi vô cùng, bất quá trái lại, dược hiệu chính là gấp mười mị dược thông thường, ba canh giờ độc không giải, hẳn phải chết."



"Ngươi biết kết quả hạ độc là cái gì chứ?" Giọng nói khàn khàn của Lưu Vân lộ ra *** nồng đậm, hai mắt đã đỏ bừng, dục vọng bên trong trào dâng đánh sâu vào thân thể hắn.



"Ta không phải đã nói sao, thứ ta muốn, sẽ không từ thủ đoạn đạt được." Lam Cần mê hoặc cười nói.



"Như ngươi sở nguyện." Lưu Vân cắn răng, nhấc Lam Cần, không chút thương tiếc ném y lên giường, mình cũng xoay người lên giường, nhắm ngay đôi môi đỏ ướt át của y, hung hăng hôn xuống, huyết tinh nhàn nhạt lan ra trong miệng, Lưu Vân cũng không để ý, chỉ một mực tùy ý cướp đoạt lấy.



Tức thì, một trận chưởng phong mạnh mẽ xẹt qua, Lưu Vân cả kinh, lập tức nhảy lên tránh né, may mà người đến tịnh không phát ra chưởng thứ hai, bằng không Lưu Vân lúc này chân khí tán loạn e là cũng khó có thể ngăn chặn.



Lưu Vân tập trung nhìn vào, không khỏi kinh hãi, tuấn nhan lãnh diễm vô song kia chẳng phải Liễm Hàn thì là ai?! Y diện vô biểu tình chuyển hướng Lam Cần không thể nhúc nhích trên giường, tinh mâu lãnh nhược hàn thiền thẳng tắp nhìn chằm chằm Lam Cần, liếc cũng không liếc Lưu Vân liếc một cái.


Biến cố xảy ra bất ngờ, làm thần trí Lưu Vân hơi thanh tỉnh. Mình tuy sớm phát giác có người bên ngoài, nhưng chỉ nghĩ là thị vệ lần trước gặp phải, lại không dự đoán được cư nhiên là y, còn không biết bị nghe bao nhiêu, thân phận của mình chắc đã bại lộ rồi. Nghĩ đến đây, Lưu Vân đột nhiên cảm thấy một trận chột dạ. Ngẩng đầu nhìn y lại đối diện với một đôi phượng nhãn tràn đầy oán độc, rồi lại thấy thần sắc Liễm Hàn chợt hiện một tia cổ quái.   

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top