Code 7
Sáng sớm, như bao ngày vẫn là tiếng gọi rát tai bỏng họng của anh Dương, nhưng lần này tôi có tiến bộ hơn so với mấy hôm trước là hôm nay tôi không còn nói láo là dậy rồi nữa mà thay vào đó tôi nằm há mồm ngủ ngon lành, chẳng màng đến thế sự, trực tiếp bỏ ngoài tai tiếng gọi " đò "tha thiết vọng lên từ dưới tầng một.
Có lẽ tôi sẽ tiếp tục ngủ nướng một cách " hồn nhiên "như vậy nếu như không có tiếng chó sủa đinh tai nhức óc vang lên ngay bên cạnh. Tôi giật mình tí thi bắn người ra khỏi giường thân yêu. Bực bội uốn éo thân mình vài cái tôi không ngần ngại " thượng cẳng chân, hạ cẳng tay " đạp con cún bông mà vừa tối hôm qua tôi còn cưng nựng nó, ôm nó vào lòng thì bây giờ nó đang yên vị dưới đất. Đáng đời, tôi làu bàu chửi thầm :
- Đáng đời, chó với chả má, im cho tao ngủ.
Nhưng cho dù " con chó " đã bị tôi ném xuống đất, hình như vẫn không có dấu hiệu ngừng phát ra những âm thanh đáng nguyền rủa mà nó lại còn kêu to hơn mới chết chứ. Sức chịu đựng của tôi cũng đã đến giới hạn, tôi lồm cồm bò dậy, chân tay khua loạn xạ xem cái thứ phát ra âm thanh chết tiệt đó phát ra từ đâu. Ôi trời !!!! Hoá ra đó là chiếc điện thoại của tôi. Đúng là điện thoại dởm có khác, đến cái nhạc chuông cũng sì ke. Tôi thề là sau hôm nay tôi sẽ đổi sang một bài hát nhẹ nhàng.
Tôi cầm chiếc điện thoại lên, thấy màn hình nhấp nháy có người gọi đến. Tôi nuốt nước bọt đánh ực, tim chợt nhói lên một phát, tay cầm máy run lên, hồi hộp bấm nút nhận cuộc gọi. Không có tiếng trả lời, một lúx sau, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng, lạnh tanh của người anh trai " đáng yêu ", nghe mà sởn tóc gáy :
- Anh cho em năm phút để xuống nhà, nhanh và luôn.
Sau đó tắt máy. Tôi ngẩn ngơ một lúc rồi cũng cảm thấy đủ tỉnh táo rằng mình phải làm gì. Tôi tức tốc chạy vào nhà vệ sinh đáng răng, rửa mặt và thay đồng phục. Nghe giọng nói lạnh tanh trong điện thoại kia là tôi biết là nếu tôi không xuống đúng giờ dù chậm có mấy giây đi chăng nữa thì coi như đời tôi xong. Anh Dương sẽ ghẻ lạnh tôi đến chết mất.hic.hic.hic.
Cầm vội cái balo trên bàn, tôi gật gù đi xuống cầu thang, mắt vẫn nhắm tịt lại vì vẫn còn buồn ngủ.
Chỉ còn dăm ba bước nữa thì xuống đến tầng một, bám chặt vào cái thành vịn cầu thang, tôi ngáp một cái rõ to.
Trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện ra một bóng dáng cao lớn, tôi nhíu mày, lắc lắc cái đầu nặng trịch, mắt mũi vẫn còn híp tịt lại nên không nhìn rõ mặt người ấy chỉ thấy được màu áo trắng lờ mờ của chiếc áo đồng phục cùng gọng kính đen trên mắt. Còn ai ngoài anh Dương nhà tôi nữa.
Tôi nghĩ rồi khụt khịt mũi, nhắm tịt mắt lại, lắc lư cái người rồi phân bua:
- Không phải lỗi tại em đâu anh Dương. Tự dưng hôm qua em bị bóng đè nên hôm nay dù muốn dậy sớm nhưng không tài nào dậy được anh ạ.
Khổ thế đấy.
Tôi nói xong ngoác mồm ra cười,, tôi thấy phục cái khoản ăn điêu nói phét của mình quá. Khoẻ như trâu, ngủ thì say như chết, có mà tôi đè bóng chứ bóng làm sao mà đè được tôi. Ở bên dưới vẫn im lặng, anh Dương chăm chú nhìn tôi rồi khẽ hừ lạnh một tiếng. Ôi chết tôi rồi. Không phải anh Dương ghẻ lạnh tôi rồi đó chứ.
Tôi ỉu xìu mặt đi xuống, mắt thì vẫn cứ híp tịt lại, lò dò bước từng bước một. Vì vẫn còn buồn ngủ và hậu quả là tôi bị hụt chân. Và kết quả là tôi chỉ kịp hét lên một tiếng như lợn mới được chọc tiết rồi cứ thế theo đà tôi lao thẳng xuống dưới.
May mắn là anh Dương nhà tôi nhanh tay nhanh mắt bắt được tôi, bị cái thân xách nặng hơn bốn chục kí của tôi đập trúng người. Anh ấy lảo đảo lùi về sau vài bước rồi nhanh chóng giữ được thăng bằng. Vừa mừng vừa sợ tôi theo phản xạ ôm lấy cổ anh Dương, chân quặp vào eo anh để khỏi ngã.
Hú hồn Hú vía ! Suýt thì được hôn đất, đi tong hai hàng tiền đạo. Cũng may là có anh Dương, đúng là chỉ có anh ấy mới tốt với tôi thôi. Tôi nghĩ rồi được nước lấn tới, rúc đầu vào hõm vai anh ấy, khụt khịt mũi râù rầu nói :
- Anh Dương, thực sự em đã rất cố gắng nhưng không thể được, chắc không thể đi học được đâu. Hay anh viết giấy xin nghỉ học cho em đi anh. Lí do là mắt em bị con gì cắn ý,không mở ra nổi ý, phải ở nhà dưỡng bệnh một hôm.
Tôi thao thao bất tuyệt một hồi mà vẫn chẳng thấy anh Dương ư hử gì cả, tưởng anh ấy không tin, tôi bèn ngẩng phắt đầu lên chỉ chỉ tay vào mắt nói :
- Đây nhé ! Em không nói dối anh nhé ! Mắt em sưng thật lên đây nè, không mở được mắt ra luôn.
- ...........
- Hy, anh ở đây.
Một giọng nói nhàn nhạt chợt vang lên kèm theo đó là tiếng thở đầy bất lực. Tôi hơi ngẩn người ra đờ đẫn. Đây....Chẳng phải là tiếng của anh Dương sao ? Nhưng ...... Nhưng sao lại phát ra từ phía bên kia ? Tôi giật mình nghĩ rồi chợt quay phắt người lại, cố banh đôi mắt " bị con gì cắn " của tôi ra nhìn. Trong phòng bếp, anh Dương phiên bản không đeo kính đang đứng tựa người vào bàn ăn, khoanh tay trước ngực, lắc đầu nhìn tôi đầy chán nản.
Mà khoan. Anh Dương đang đứng ở trong bếp thì cái người tôi đang ôm vai bá cổ thắm thiết nãy giờ là ai ? Ngoài anh Dương trong nhà ra thì khả năng còn có một người nữa. Không phải đó chứ........
Tôi nghĩ mà không khỏi rùng mình ớn lạnh, vội lắc đầu nguầy nguậy, rồi chậm giãi quay đầu lại. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt lạnh lùng của cậu bạn quen thuộc cùng với nụ cười nửa miệng lệch một góc 30°. Lúc này mặt tôi với mặt cậu ta chỉ cách nhau có một gang tay. Khẽ híp mắt lại nhìn tôi đầy gian tà đồng thời nới rộng nụ cười trên môi cậu ta hắng giọng nói :
- Thế nào ? Ôm tôi thích không ? Mùa đông mà cứ như thế này thì khỏi cần mặc áo ấm.
Tôi vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn, rồi như chợt nhớ ra mình đang ở trong tư thế nào nên tôi liền hét lên :
- Thích cái con khỉ ý ? Tôi không thèm.. Mà ai cho cậu ôm tôi hả ?
Nam nghe tôi nói chợt bật cười :
- Nhìn lại đi.
Tôi giật mình, vội nhìn xuống tư thế của mình, tay thì bám chặt vào vai Nam, còn chân thì quặp ở eo. Mặt tôi thoáng đỏ bừng lên, vội buông cả tay và chân ra, tôi nhanh chóng hạ cánh tự do, mông tiếp đất đánh bịch, đau muốn rớt nước mắt. Anh Dương đang nhàn nhã đứng cạnh bàn ăn vừa rót nước vào hai cái chai lavie rỗng. Thấy tôi bước vào nhà bếp, anh Dương đưa cho tôi một chai mà anh vừa rót đầy và nói :
- Dạo này trời nóng, cầm đi mà uống.
Tôi ôm chai lavie vào lòng rưng rưng nước mắt nhìn anh Dương đang đĩnh lên tiếng nịnh nọt anh ấy thì đã bị câu tiếp theo phang thẳng vào mặt :
- À quên, hôm nay em không có đồ ăn sáng đâu.
- Hả ? Tại sao ? - Tôi gần như gào ầm lên tí thì vứt cái chai nước lên bàn.
Anh Dương khẽ nhíu mày, tay dí dí vào trán tôi một cáI rồi nghiêm khắc nói :
- Phạt em cái tội ngủ nướng, anh gọi rát cả họng cũng không thèm thưa cơ. Lần sau còn thế nữa anh sẽ không cho em ăn trưa.
Ở bên cạnh, tôi thấy Nam khẽ rung vai như kiểu cậu ta đang cố nín cười vậy. Cười thì cười luôn đi lại còn bày đặt. Tôi nghiến răng kèn kẹt, hậm hực đi ra ngoài sân, Nam cũng đi ra cùng tôi, rất im lặng. Và thế là chúng tôi cùng đi học, không ai nói với ai câu nào cả. Với tính cách của Nam thì còn lâu cậu ta mới mở lời trước. Tôi thề luôn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top