Chương 1:
Thành phố A phồn hoa tráng lệ,nhấp nháy những ánh đèn cùng những điệu nhạc sôi nỗi về đêm.Nhắc đến thành phố A không thể không nhắc đến bar Thiên Đường,đúng như tên gọi của nó,"thiên đường" ăn chơi của giới thượng lưu,điểm tập hợp những người có quyền lực,địa vị.Bar thiên đường thể hiện mặt trái của xã hội thượng lưu,đằng sau sự hào nhoáng là một xã hội xấu xa,đen tối đầy rẫy những vết nhơ bẩn thỉu.
Bên trong căn phòng sang trọng,nhưng lại mộc mạc một vẻ u ám.Đám thanh niên ngồi cùng nhau.Trên người hàn khí lạnh băng liên tục tản xung quanh.Tiểu mỹ nữ bên cạnh xinh đẹp như hoa,e lệ mỉm cười,tay không ngừng vuốt ve,uốn éo trên người nam nhân.
Thiếu nữ trạc 18 tuổi,thân mang hồng y,khuôn mặt tinh xảo,quyến rũ,tư vị tao nhã,qùy dưới chân nam nhân tuấn tú,dịu giọng"Cố thiếu,cần em phục vụ cho ngài?".
Người được gọi Cố thiếu kia không buồn liếc mắt nhìn cô,lạnh lùng ra lệnh "Cút".
Khí chất lạnh lùng làm các tiểu mỹ nữ không rét mà run sợ hãi lui ra ngoài.Duy chỉ có nữ nhân kia vẫn qùy,môi mím chặt,cắn đến bật máu.Bàn tay cô cuộn chặt,ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến rỉ máu.Hốc mắt cô đỏ hoe,giọt nước mắt tưởng chừng như sắp rơi lại bị cô kiên cường không bật khóc.Ánh mắt thiếu nữ nhìn Cố thiếu gia kia có bao nhiêu say mê,bao nhiêu trầm luân cùng thống hận.
Một thiếu niên sau khi nghe điện thoại,trở vào liền thấp giọng:"Cố Phong,cậu thật không biết thương hoa tiếc ngọc.Mỹ nhân,theo tôi,tôi sẽ chiếu cố cô".
Nữ nhân sau khi nghe xong thoáng cười lạnh,hàn khí bao quanh khắp nơi,cô lạnh giọng:" Không cần".
"Cố Phong,ba cậu tìm cậu" Thiếu niên kia quay sang Cố thiếu gia.Cố Phong thong thả hút thuốc,chân vắt chéo,anh nhàn nhã nhấp từng ngụm rượu nhìn những mỹ nhân kia với nửa con mắt,biểu tình chán ghét:"Mặc kệ ông ấy.Ra ngoài"_Cố Phong nói rồi tiêu sái bước ra khỏi cửa.
Trước cửa phòng,một mỹ nữ thân mang thanh y,khuôn mặt trát đầy son phấn,mỉm cười nhẹ giọng:"Cố thiếu,em có thể mời ngài một ly?"
Cố Phong nhếch mép:"Tránh ra" Anh hừ lạnh.Loại nữ nhân dơ bẩn,nhơ nhuốt,lăng loàn,dâm đãng hạ tiện đó mà muốn cùng anh,thật mơ cao.
Cô gái vừa rồi hốc mắt đỏ hoe,tức giận khóc nức nở chạy đi.
Hạ Bách Thần lãnh đạm vỗ vỗ vai anh,đôi mắt nhàn nhạt ý cười:"Cố Phong,cậu thật soái".
Cố Phong im lặng quay đi,mặc kệ tên thiếu niên tên Lam Lăng nào đó cứ lãi nhãi bên tai.
Nữ nhân hồng y đứng từ xa nhìn theo bóng lưng anh,ánh mắt tràn ngập sát ý:"Cố Phong,những gì anh nợ tôi,Bắc Khả Ny này sẽ từ từ đòi lại cả vốn lẫn lãi".
____________________
Ngược lại với thành phố A phồn hoa,thành phố B vô cùng yên bình.Thành phố B là thành phố biển,tiếng sóng biển dịu dàng tạo nên những xúc cảm riêng biệt,thực thoải mái,thực thơ mộng.Dòng người chậm rãi,ánh đèn nhẹ nhàng.
Tại một quán cà phê nhỏ,Dương Nam Khang chăm chú làm việc.Cậu là một chàng trai có dáng người nhỏ nhắn,mảnh khảnh,khuôn mặt xuất thần thư sinh,ngũ quan tinh tế.Nam Khang luôn là học sinh xuất sắc nhất của trường cao trung Thanh Đàng,là hình mẫu lí tưởng của các cô gái.
Lâm Giai Ân,cô bạn thanh mai trúc mã của cậu,vỗ vai cậu,mỉm cười ôn nhu:"Muộn rồi mà cậu còn chưa về,thật là chăm chỉ a".
Nam Khang thở hắt,nhẹ giọng trách móc:"Thật là doạ chết mình,một chút nữa là xong,làm xong sẽ về ngay".
Cô chọn một bàn gần nơi cậu làm việc,ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của cậu,môi khẽ nâng nụ cười ấm áp.Lâm Giai Ân từ bé đã thích Nam Khang,cậu hoàn hảo,cậu mạnh mẽ quật cường,khi ở bên cậu cô có một cảm giác an toàn đến lạ thường.
Lâm Giai Ân bản thân tam tiểu thư Lâm gia,tính tình ngang ngược,bốc đồng nhưng lại vô cùng thông minh,là viên ngọc qúy sáng giá.Cô thân thiết với Nam Khang như vậy,Lâm gia bọn họ thực không tình nguyện vui mừng.
Cậu nhận được học bổng tại trường đại học Song Trình,lại được một người bạn cũ của ba mẹ nhận nuôi.Xe đón cậu đã đến từ sớm.
Ba Dương trước kia là một quân nhân,trong một lần cùng lực lượng cảnh sát vây bắt tội phạm đã hy sinh.Mẹ Dương lại là một danh y,nhưng vì đau buồn mà bản thân sinh bệnh qua đời.
Nam Khang cư nhiên trở thành trẻ mồ côi,sau khi được ba Cố nhận nuôi liền trở thành nhị thiếu gia của Cố gia.
Ba mẹ mất khi cậu vừa tròn 10 tuổi,sống tự lập đã 9 năm,nay phải dựa dẫm vào người khác,bản thân cậu thực thấy không quen.
Xe dần lăn bánh,cậu nhìn lại nơi thành phố yên bình,tạm biệt thành phố B,tạm biệt ba mẹ,tạm biệt Giai Ân,tạm biệt người con gái cậu thích,Thiên Tuệ.
Vài giờ sau,cậu đã đến nhà họ Cố,gia tộc lớn nhất thành phố A.
Mẹ Cố xinh đẹp cao qúy,bà lại đối cậu hết mực yêu thương.Vừa nhìn thấy cậu,bà liền ôm chầm lấy cậu,ôn nhu hỏi:"Có mệt không?".
Cậu lễ phép cúi chào bà:"Dạ không ạ".
Cố Phong lái xe từ cổng vào,tiêu soái bước xuống xe.
Anh lạnh lùng cất giọng:"Chào ba,mẹ",khẽ liếc nhìn cậu,vừa định bỏ đi thì ba Cố gọi lại.
"Phong.Đây là Khang,Thằng nhóc hay chơi cùng con lúc nhỏ ở thành phố B".
"Không nhớ".
Nam Khang tính cách ôn hoà,thân thiện cúi chào:"Chào anh,em là Nam Khang,rất vui được làm quen"_ Cậu đưa tay nhưng bị anh nhanh chóng gạt bỏ.
"Đừng chạm vào tôi,cậu không xứng.Tốt nhất tránh xa tôi" Anh bài xích,nói khẽ vào tai cậu rồi đi thẳng vào nhà.
Theo sự sắp xếp của mẹ Cố,phòng Nam Khang ngay bên cạnh phòng Cố Phong.Anh đi qua cũng chẳng thèm liếc nhìn một lần.
________________
Hạ Bách Thần lái xe về Hạ gia.
Hắn nhìn thấy Hàn Dương,người em trai có tất cả,có quyền thừa kế,có sự yêu thương của ba mẹ,mà hắn nhận định,những điều y có,đều cướp được từ hắn.
Hàn Dương ngây ngốc cười nhìn hắn:"Thần,anh về rồi.Em..."_y toan khoác áo giúp hắn lại bị hắn lạnh lùng đẩy ngã.
"Cậu tốt nhất tránh xa tôi".
Hàn Dương vẫn ngồi đó,y không hiểu,thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra.Y bỗng chạy theo hắn,kéo tay hắn lại,giọng run run:" Thần ca..nếu..nếu em sai ở đâu..em..xin..xin lỗi".
Hạ Bách Thần hừ lạnh:"Cậu,tồn tại trên thế giới này,chính là sai".
Hắn bỏ đi,để lại y một mình ngẩn ngơ "Mình sai sao?Mình tồn tại là sai sao?Tại sao?Tại sao Thần ca lại đối xử với em như vậy?Hạ Hàn Dương, ngươi chính là làm người ta ghét,ngươi không nên tồn tại,không nên,không nên".
Mẹ Hàn đau lòng nhìn con trai,tất cả là tại bà,lỗi lầm cũng ở nơi bà.Mẹ Hàn ôm chầm lấy Hàn Dương, lau nước mắt cho y,để y tựa vào vai mình mà khóc.
" Mẹ..Thần ca nói..."
"Mẹ hiểu,bảo bối của mẹ,Thần ca không ghét con,chỉ là ca tâm trạng không tốt mới như vậy".
Hàn Dương hai mắt long lanh sáng rực:" Mẹ,có thật không?Thần ca không có ghét con".
Bà ôn nhu gật đầu.Đứa nhỏ này vẫn ngốc như vậy,vẫn ngây thơ,thuần khiết như vậy, nếu thật sự cùng Hạ Bách Thần đối đầu,chính là làm bà lo lắng.
_________________________
Cố gia trên bàn ăn bốn người ấm áp,cùng nhau ăn cơm.Ba Cố,mẹ Cố hết mực yêu thương Cố Phong và Nam Khang.Cậu vui vẻ cười,nhận thức ăn do ba mẹ gắp.Anh lạnh lùng nhìn cậu,tựa hồ căm hận cùng cực.
"Tiểu Khang ăn nhiều vào,con thực gầy"_ Mẹ Cố liên tục gắp thức ăn cho cậu.
Nam Khang cười:" Ba mẹ cũng ăn a.Anh Cố Phong,anh cũng ăn nhiều vào"_Cậu gắp miếng gà vào bát anh,sắc mặt Cố Phong đen trầm trọng,thẳng thừng hất miếng gà xuống đất,nỗi giận đùng đùng đứng dậy bỏ đi.
Mẹ Cố thở dài:"Tiểu Phong ghét nhất là gà".
Ba Cố trầm giọng nghiêm khắc:"Không có phép tắc".
Cố Phong tức giận là điều đương nhiên,bỗng nhiên nhà mình xuất hiện một tên xa lạ,ăn bám,còn dám gọi ba mẹ mình là ba mẹ,thật không biết trời cao đất dày,khó lòng chấp nhận.
Nam Khang ăn xong liền đi tìm anh.Cậu mỉm cười nhìn anh:"Anh Cố Phong,mẹ nói ngày mai em sẽ vào học cùng trường với anh,mong anh giúp đỡ"
Cố Phong cười lạnh:"Tôi không phải bảo mẫu của cậu.Tự sinh tự diệt,hảo lo cho bản thân".
Cậu bắt đầu không thích người này,vẫn dịu giọng:"Nhưng mẹ nói anh ở trường quan hệ rất tốt..Nên.." .Chưa đợi cậu nói dứt câu anh đã bỏ đi,tay đút túi quần,ném lại một câu:"Tôi và cậu,không có liên quan".
"Này..Anh tự cao,kiêu ngạo cái gì chứ,thật không hiểu nỗi.Tên đáng ghét".
Tối hôm đó Nam Khang sang gõ cửa phòng Cố Phong
Cố Phong trầm giọng:" Là ai?"
"Là tôi.Nam Khang" Cậu biết người này thực không thích mình,còn đối với mình xấu tính xấu nết như vậy,bản thân không cần nhịn.
"Chuyện gì?" thanh âm phát ra vừa lạnh lùng,vừa mang đầy vẻ chán ghét.
Cậu không mặn không nhạt chậ rãi nói:"Mẹ nói anh chưa ăn tối,nên bảo tôi mang lên phòng cho anh".
"Không cần..Mang xuống".
" Hảo.Là anh bảo mang xuống,không ăn thì nhịn,xem ai đói" cậu lẩm bẩm.
*Cạch*Cửa mở ra
"Cậu vừa nói gì?"Bắt gặp khuôn mặt lạnh tanh của anh làm cậu giật mình,tim muốn thòng tới háng.
Cậu vuốt lồng ngực,tức giận mắng người:" Giật cả mình,anh điên hay sao?Rãnh quá đi doạ người khác".
"Nhiều chuyện".
Cậu khinh bỉ nhìn anh:" Là do anh gây sự,còn cái gì lạnh lùng?Không ăn thì đói,thiệt thân ai"
"lộ bộ mặt thật rồi.Cậu ngoan hiền lắm mà.Tôi nói cho cậu biết,ba mẹ tôi bị cậu lừa nhưng tôi thì không.Cậu tốt nhất nên cút khỏi đây,nếu không đừng trách tôi"_người anh toả ra hàn khí băng lạnh,khiến không khí xung quanh lạnh đi vài phần.
"Hơ hơ.Anh nói chuyện nghe thật buồn cười" cậu cười vài cái minh hoạ cho câu nói của mình.
"Hừ.Đồ ăn bám,đừng để tôi nhìn thấy cậu".
"Ồ vậy à.Người ăn bám này không chừng nhân cách còn tốt hơn Cố thiếu gia rác rưởi anh đấy. Còn hiền lành hay nhân từ là đối với tùy người,loại như anh,không đáng,tôi cứ thích xuất hiện,thì sao nào?Anh nói tôi giả tạo?Anh không chịu ăn,chả lẽ tôi phải bón cho anh,Cố rác rưởi"Cậu trêu tức anh
*Choảng,Bụp,Loãng,xoãng*
Tiếng đồ vật vỡ gây ra một đống lộn xộn.Quản gia chạy đến,hốt hoảng.
Cố Phong lạnh lùng thổi khẩu súng trong tay.Vừa rồi anh chính là dùng súng hù doạ Nam Khang. Mặt cậu tái xanh nhưng vẫn cố chấp chống đối,mắt vẫn lườm anh gay gắt.
Anh ta dám sử dụng súng?Muốn bắn cậu sao?Thật không xem luật pháp ra gì, hừ phải cẩn thận hắn.
-"Chảy máu rồi" Quản gia nhìn tay Nam Khang chảy đầy máu.Anh lạnh lùng bỏ đi,quản gia giúp cậu khử trùng.
"Tên khốn vô trách nhiệm" cậu
bừng sát khí nhìn theo bóng dáng anh.
"Nhị thiếu gia cậu tốt nhất đừng chọc giận Đại thiếu gia,cậu ấy nỗi giận hậu quả rất khó lường".
Người hầu trong nhà nhìn cậu với ánh mắt thán phục.Nhị thiếu gia đúng là cực phẩm a.Từ xưa đến nay chưa có ai kể cả lão gia và phu nhân dám mắng đại thiếu gia,nhị thiếu gia thật anh dũng.
Cậu bị viên đạn bắn vào tay,máu chảy nhiều như vậy cũng không nói lời nào,thật sự rất đáng khâm phục.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top