Chương 2: Sức Mạnh Thức Tỉnh
Lương Anh tỉnh dậy với cơn đau nhức khắp người. Ánh sáng le lói từ khe cửa sổ chiếu vào phòng, nhưng cậu cảm thấy không khí xung quanh có gì đó rất lạ. Mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả những âm thanh quen thuộc như tiếng còi xe hay tiếng người rao bán hàng ngoài đường cũng biến mất.
Cơn ác mộng đêm qua... hay đó không phải là ác mộng?
Lương Anh bật dậy, trái tim đập loạn. Cậu đưa tay lên nhìn lòng bàn tay mình. Không có gì cả. Không còn ánh sáng xanh kỳ lạ, không còn cảm giác nóng rực như khi cậu đẩy lùi sinh vật kia. Nhưng... cậu biết nó không phải ảo giác.
"Nam?" – Lương Anh gọi khẽ, nhưng không ai trả lời. Nhìn quanh phòng, chiếc giường bên cạnh đã trống trơn. Nam đi đâu rồi?
Lương Anh vội vã mặc áo khoác, nhét điện thoại vào túi và lao ra ngoài. Hành lang ký túc xá vắng lặng một cách bất thường. Cửa phòng nhiều người vẫn đóng kín, nhưng có vài cánh cửa khép hờ, để lộ bên trong là những căn phòng bừa bộn như thể ai đó đã vội vã rời đi.
Khi cậu xuống đến tầng trệt, một cảnh tượng khiến cậu chết lặng.
Cổng ký túc xá đã bị khóa chặt bằng dây xích và tấm biển gỗ viết nguệch ngoạc bằng sơn đỏ:
"CÁCH LY - KHÔNG RA NGOÀI."
Cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Cậu rút điện thoại ra, nhưng không có sóng. Mọi nỗ lực gọi cho Nam đều thất bại. Lương Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh và quay đầu đi tìm lối ra khác. Nhưng khi vừa bước vào hành lang phía sau, cậu lập tức dừng lại.
Ở cuối hành lang, cạnh cầu thang thoát hiểm, một bóng người đang đứng đó.
Lương Anh nhận ra dáng người quen thuộc – đó là Nam. Nhưng có gì đó không đúng... Nam đứng bất động, lưng quay về phía cậu. Cơ thể Nam khẽ run rẩy, và một tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ cổ họng.
"Nam? Mày không sao chứ?" – Lương Anh lên tiếng, giọng căng thẳng.
Nam không trả lời.
Lương Anh tiến lại gần, tim đập thình thịch. Khi còn cách chỉ vài mét, Nam từ từ quay lại.
Đôi mắt Nam đỏ rực.
Da cậu ta tái nhợt, môi tím bầm, và từ khóe miệng, một dòng chất lỏng đen ngòm chảy xuống. Nhưng điều khiến Lương Anh hoảng loạn nhất là bàn tay phải của Nam đã biến dạng – các ngón tay dài ra, móng nhọn hoắt và đen sì, giống hệt như sinh vật mà họ gặp tối qua.
"Nam... mày...?" – Lương Anh lùi lại, nhưng Nam gầm lên, lao thẳng về phía cậu với tốc độ không tưởng.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Lương Anh xoay người bỏ chạy, nhưng Nam quá nhanh. Trong tích tắc, Nam đã vồ tới, móng vuốt sắc bén nhắm thẳng vào lưng Lương Anh.
ẦM!
Một lần nữa, cảm giác nóng rực tràn ngập khắp cơ thể Lương Anh. Khi móng vuốt của Nam gần chạm tới, một luồng ánh sáng xanh bùng phát từ người cậu, đẩy Nam bật ngược ra sau, đập mạnh vào tường.
Lần này, Lương Anh cảm nhận rõ ràng hơn. Sức mạnh không phải đến từ bên ngoài, mà từ bên trong cơ thể cậu. Năng lượng ấy như một phần máu thịt của cậu, chỉ cần tập trung là có thể kích hoạt.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm, Nam đã lồm cồm bò dậy, đôi mắt đỏ ngầu đầy hận thù. Lương Anh biết mình không còn lựa chọn nào khác. Cậu siết chặt nắm đấm, cảm nhận luồng năng lượng dâng trào lần nữa.
"Tao xin lỗi, Nam."
Với cú đấm mạnh nhất mà cậu từng tung ra, Lương Anh lao tới. Nắm đấm bọc ánh sáng xanh đập thẳng vào ngực Nam, tạo ra một tiếng nổ nhỏ. Nam gào lên một tiếng đau đớn rồi gục xuống, cơ thể co giật vài lần trước khi bất động hoàn toàn.
Lương Anh thở dốc, nhìn xuống người bạn thân nằm im dưới đất. Một cảm giác trống rỗng và tội lỗi dâng lên trong lòng. Nhưng cậu biết, Nam không còn là Nam nữa.
Hà Nội, cùng lúc đó.
Tại phố cổ Hà Nội, một cuộc họp bí mật đang diễn ra trong căn phòng tối om dưới tầng hầm của một ngôi nhà cũ kỹ.
Trên bàn, một tấm bản đồ Việt Nam trải rộng, với các điểm đỏ đánh dấu những nơi mưa sao băng rơi xuống. Một người đàn ông trung niên, mái tóc hoa râm nhưng ánh mắt sắc lẹm, chỉ vào hai thành phố lớn nhất: Hà Nội và Sài Gòn.
"Chúng ta không còn nhiều thời gian. Những người Thức Tỉnh đã xuất hiện ở cả hai đầu đất nước. Và Bóng Tối... cũng vậy."
Một người khác lên tiếng, giọng nói đầy lo lắng:
"Còn về cậu trai ở Sài Gòn thì sao? Nguồn năng lượng phát ra từ cậu ta mạnh bất thường."
Người đàn ông trung niên im lặng một lúc rồi đáp, giọng trầm xuống:
"Hắn là chìa khóa. Nếu không tìm được cậu ta trước, Bóng Tối sẽ tìm ra trước chúng ta."
Sài Gòn, tối hôm đó.
Lương Anh đứng trên nóc tòa nhà ký túc xá, nhìn xuống thành phố chìm trong ánh đèn nhạt nhòa và tiếng còi hụ xa xa. Cậu không còn là Lương Anh bình thường nữa.
Nhưng cậu cũng biết, mình không phải người duy nhất thay đổi.
Và cuộc chiến này... mới chỉ bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top