chap 4
Đổng Thiệu Vĩ nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp của thím Phương, liền vội vàng chạy như bay trở về, không ngờ lại nhìn thấy nàng đang đứng chơi vơi trên ban công, tuyệt vọng nói muốn chết. Hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập.
"Không! Doanh San, em đừng làm chuyện điên rồ!"
"Vĩ..." Hai mắt Tô Doanh San đẫm lệ mờ mịt nhìn khuôn mặt mà mình yêu thương, chân thành nói.
"Cẩn thận, đừng làm chuyện điên rồ." Chỉ cần nàng sống sót, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn. Chuyện gì hắn cũng không so đo, bất luận đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, hắn cũng tuyệt đối không truy cứu nữa.
Hắn chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn cả đời.
Nước mắt của nàng rơi như chuỗi hạt trân châu bị đứt "Em mệt mỏi quá, mệt mỏi quá rồi!"
"Ngoan! Không có việc gì đâu, anh ở đây. Đừng sợ!" Đổng Thiệu Vĩ nhẹ giọng an ủi. Cảm xúc của nàng đang cực kỳ không ổn định, hắn nháy mắt ra hiệu cho Tiết Trấn Kỳ thừa cơ cứu người.
Nhân lúc Tô Doanh San quyến luyến nhìn Đổng Thiệu Vĩ, Tiết Trấn Kỳ nhanh chóng đẩy cô ra khỏi chỗ nguy hiểm, ngã vào lòng ngực của bạn tốt.
Đổng Thiệu Vĩ ôm lấy cô như bảo vật, dịu dàng vuốt tóc nói: "Tất cả đều đã là quá khứ, em hãy xem như mọi chuyện trước kia chưa từng xảy ra, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Tất cả chuyện trước đây anh sẽ không nhắc lại, sẽ không hỏi, đồng ý với anh nha."
Nàng tựa vào lòng ngực ấm áp quen thuộc, nước mắt tuôn rơi như mưa. Nàng lúc nào mà không mong muốn như thế chứ, nhưng nàng có thể sao? Có thể quên đi quá khứ được sao?
Nước mắt tuôn rơi, lắc đầu trước sự sắp đặt của số mệnh.
Sự thật quá tàn khốc!
"Anh không cần biết người đàn ông kia là ai, chỉ cần là con của em, anh sẽ chăm sóc nó và coi nó như con của mình!" Ba ngày qua, hắn đắm chìm trong men rượu, càng uống càng tỉnh. Chính hắn cũng hiểu rõ, hắn không thể sống mà không có nàng, cũng tuyệt đối không muốn nàng chịu bất cứ thương tổn nào.
Nghe hắn để cập chuyện đứa bé, Tô Doanh San cảm thấy kinh ngạc, nhanh tay vén ống tay áo của hắn lên, bi thương nhìn hắn, cầu xin: "Đứa bé vô tội, không cần thương tổn nó, không cần tìm nó, không cần.....không cần...."
"Anh sẽ không thương tổn nó, sẽ không đâu." Đổng Thiệu Vĩ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt nàng, dịu dàng trấn an trái tim bất an của nàng.
"Không thể thả em đi sao? Em không cần thứ gì cả, em chỉ muốn một mình sống thật bình thản, có được không. " Nàng không hy vọng xa vời gì cả, chỉ cầu mình có thể sống yên ổn đến hết cuộc đời
"Ngay cả anh, em cũng không cần sao?"
"Xin anh!" Nàng không thể ở lại bên cạnh hắn!
Tiến vào thật sâu trong đôi mắt đẫm lệ của nàng, hắn khó nén đau lòng, nói: "Thật sự không có cơ hội cứu vãn sao?"
Tô Doanh San không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có im lặng cúi đầu.
Lúc này, thím Phương đột nhiên vọt vào trong phòng, hơi thở dồn dập nói: "Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân đã trở về."
Trong mắt Đổng Thiệu Vĩ chỉ có Tô Doanh San, chỉ đợi lời hứa hẹn của nàng, cho dù là tổng thống đến đây hắn cũng không để ý.
Tiết Trấn Kỳ nghe vậy, nhíu mày nghĩ. Chắc là họ nghe phong phanh chuyện gì nên mới từ Pháp trở về Đài Loan, xem ra mọi chuyện sẽ không đơn giản giải quyết nhanh như vậy.
"Không....." Tin tức thím Phương vừa báo làm cho Tô Doanh San như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Không! Nàng không thể gặp họ, cũng không muốn gặp họ.
Cảm giác sợ hãi giống như một tấm lưới vô hình vây chặt lấy nàng, làm cho lòng của nàng vất vả lắm mới có thể bình tĩnh, giờ lại hỗn loạn hết cả lên. Ác mộng giống như đôi bàn tay to tàn nhẫn bóp chặt cổ của nàng, nàng thật sự khó thở, mồ hôi lạnh ứa ra, tựa trong lòng ngực hắn, nàng không thể gặp họ
"San!" Tim Đổng Thiệu Vĩ giống như bị dao cắt, ôm chặt lấy nàng. Cảm nhận được sự gầy yếu của nàng, cảm thấy đau lòng không thôi.
Những năm gần đây, thật ra nàng đã chịu bao nhiêu khổ sở rồi?
Nàng chỉ là một cô gái thiện lương, vô tội và nhát gan.
Hoảng loạn không thể giải thích hết lần này đến lần khác nghiến chặt tim hắn, hắn rất sợ nàng sẽ bỏ hắn mà đi.
Không! Hắn phải giữ nàng thật chặt, bảo vệ nàng, không để cho nàng chịu bất kỳ thương tổn nào nữa. Chỉ cần hắn còn một hơi thở sẽ sống chết bảo vệ nàng.
Năm đó hắn không làm tròn trách nhiệm. Từ nay về sau hắn sẽ không để cho nàng chịu nửa điểm tủi thân.
Tiếng gọi quen thuộc làm cho trí nhớ của nàng trở nên mê loạn, cực kỳ sợ hãi kêu: "Vĩ! Anh ở đâu?"
Chú ý thấy tinh thần của nàng có chút hoảng loạn, trong lòng Đổng Thiệu Vĩ vang lên tiếng cảnh báo, hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng trấn an: "Anh ở đây, anh đang ở bên cạnh em."
"Đừng rời xa em, em sợ lắm....." Tô Doanh San giống như đứa bé bị khiếp sợ, sợ hãi con dã thú năm đó lại đột nhiên xuất hiện.
Cơn ác mộng tàn nhẫn cay nghiệt kia như cái bóng luôn đi theo sát nàng. Chiếc chìa khóa ký ức dường như đang vội vã mở ra cánh cửa cho nàng, tái hiện lại quá khứ nghĩ đến mà đau lòng kia.
"Đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em."
"Vĩ?" Nàng uất ức đau xót la lên, hai tròng mắt mơ mơ màng màng, tay nhỏ bé bất lực sờ soạng tìm kiếm .
Hắn lòng chua xót đem bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở trên mặt hắn, "Là anh, anh ở đây."
Tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, tâm tình của nàng hỗn loạn chậm rãi yên ổn trở lại, trên mặt hé ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, tựa vào trong ngực hắn nói: "Đừng rời khỏi em, đừng cho người xấu mang em đi! Em sợ lắm, rất sợ!"
"Anh sẽ không rời đi, người xấu sẽ không tới đây được." Người kiên cường nhất lúc này cũng không thể chống đỡ được. Theo như lời của nàng, hắn hiểu được người xấu mà nàng nói kẻ năm đó đã cưỡng bức nàng.
Nàng nhát gan như thế, sao có thể vượt qua được đau khổ này, làm sao có thể chống đỡ suốt ba năm qua?
Đáng chết! Nếu để cho hắn tra ra kẻ nào dám đụng đến người phụ nữ của hắn, hắn sẽ bầm thây tên kia thành trăm mảnh, trong lòng hắn hung hăng thề.
Tiết Trấn Kỳ lặng lẽ nhìn hai người bọn họ, hiểu được cảm tình của Đổng Thiệu Vĩ đối với Tô Doanh San đã khắc sâu đến mức không thể thu hồi, bi kịch có thể sẽ phát sinh hay không?
Tình cảm của Đổng Thiệu Vĩ đối với Tô Doanh San ngày càng sâu, một khi bị tổn thương nhất định cũng càng sâu.
"Ông chủ, bà chủ." Thím Phương cung kính chào hỏi hai vợ chồng Đổng thị đang đi vào trong phòng, hiểu được bọn họ nhất định là chờ ở đại sảnh quá lâu mà không thấy thiếu gia, nên mới vội vã đi lên lầu.
Thím Phương cảm thấy vô cùng nghi hoặc, ông chủ với bà chủ khẩn cấp cái gì chứ? Bọn họ từ trước đến nay luôn bình tĩnh, vì sao lần này trở về, lại có chút bất an cùng sợ hãi vậy?
"Hai đứa đang làm cái gì?" Khi Đổng Dịch Trung phát hiện con trai đang ôm chặt một cô gái với động tác dịu dàng che chở, cơn giận lập tức bốc lên hừng hực. Con trai của Đổng Dịch Trung hắn, nên là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không nên vì một người phụ nữ mà tinh thần sa sút, không có chừng mực.
"Cha." Đổng Thiệu Vĩ nhẹ nhàng gật đầu thăm hỏi, rõ ràng cảm nhận được người ở trong lòng ngực đang run rẩy kịch liệt.
Kỳ lạ, nàng dường như cực kỳ sợ hãi cha, thật ra là có chuyện gì?
Lúc Tô Doanh San đang nghe thấy hắn mở miệng gọi "cha", ký ức tối tăm kia lập tức siết chặt nàng không buông, ánh mắt sợ hãi chậm rãi dời về phía Đổng Dịch Trung.
Khi Đổng Dịch Trung với Trần Châu Kỳ nhìn thấy gương mặt của cô gái đang tựa vào lòng ngực của con trai mình, cả hai đếu khiếp sợ lui về phía sau ba bước, kinh hãi hô to: "Tại sao lại là cô?"
Thoáng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, thân thể Tô Doanh San không ngừng run rẩy như chiếc lá rụng bay trong gió, tiếng hét chói tai từ trong miệng của nàng bật ra, "Không! Không! Người xấu! Vĩ, anh ở đâu?"
"Anh ở đây, anh ở đây nè!" Đổng Thiệu Vĩ thấy nàng không ngừng run rẩy, trong lòng hoài nghi càng sâu, dùng ánh mắt nghi vấn bắn về phía cha mẹ.
"Tránh ra! Tránh ra! Tất cả tránh ra!" Chẳng biết sức lực ở đâu ra, nàng dùng sức đẩy Đổng Thiệu Vĩ, bước chân lảo đảo lùi về phía góc, dùng sức túm lấy tóc của mình, dường hồ cho rằng thương tổn chính mình mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
"San! Đừng như vậy, là anh mà!" Đổng Thiệu Vĩ muốn ôm nàng đang sợ hãi quá độ vào trong lòng ngực, nhưng nàng lại hoảng hốt đẩy hắn ra.
Tô Doanh San đột nhiên chạy đến trước mặt vợ chồng Đổng gia, dùng sức dập đầu, "Tôi không có gặp anh ấy, tôi không có, tha cho tôi, van xin các người tha cho tôi!"
Đổng Thiệu Vĩ khó hiểu khi nhìn thấy tình huống trước mắt, trong phút chốc một ý tưởng lủi qua trong đầu hắn làm cho hắn khiếp sợ.
Hắn chạy đến bên cạnh nàng, gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực, đau lòng nhìn cái trán đã muốn dập đến mức ửng đỏ.
"Hai người rốt cuộc đã làm gì cô ấy?" Hắn quay đầu hướng về phía cha mẹ điên cuồng hét lên, tất cả những chuyện này chẳng lẽ là do cha mẹ hắn làm sao?
Khó trách, Tiết Trấn Kỳ tra ra chân tướng cũng không dám nói rõ với hắn.
Khó trách, nàng một mực van xin muốn rời khỏi.
Khó trách, hắn tra không ra tung tích của nàng.
Trần Châu Kỳ nhìn Tô Doanh San gầy yếu đến mức làm cho người ta đau xót đang nằm trong ngực của con trai, sau đó bà lại lo lắng nhìn về phía chồng mình.
Từ trước đến nay bà với con trai không thân thiết, nhưng trông thấy bộ dáng phát cuồng của nó, thì đáy lòng bà hơi nhức nhối đau đớn. Con trai bà cá tính vốn bình tĩnh cao ngạo, tại sao lại bị ép đến nông nổi như vậy?
Tuy rằng quan hệ mẹ con không thân thiết, nhưng dù sao nó cũng là đứa con trai bà mang thai mười tháng sinh ra, thấy dáng vẻ nó như vậy, bà cũng cảm thấy đau lòng lắm!
Ba năm qua, quan hệ mẹ con càng ngày càng xa cách, làm cho bà đau lòng biết bao, hối hận biết bao!
"Ta có thể làm cái gì con bé sao?" Đổng Dịch Trung xụ mặt, lạnh lùng nói.
"Nếu không phải ông, tại sao tôi lại không tìm thấy cô ấy? Nếu không phải ông hạ lệnh, tôi sẽ không thể tìm ra được dấu vết sao? Tôi nên sớm hoài nghi ông chính là người ở giữa gây trở ngại." Đổng Thiệu Vĩ chua xót lên án .
"Vì một người phụ nữ, mày dám can đảm nói chuyện với cha của mày như vậy ư!" Trong giọng nói Đổng Dịch Trung lộ ra tức giận rõ rệt.
Khóe mắt Đổng Thiệu Vĩ khóe liếc nhìn về phía người bạn thân đang tính toán dời bước đi, "Tiết Trấn Kỳ, đem tất cả sự thật nói cho tôi biết, bằng không, ngày mai cậu đừng hòng thấy ánh mặt trời!"
Tiết Trấn Kỳ bất đắc dĩ dừng chân lại, chuyện đã tới nước này hắn có thể không nói sao? Đổng Thiệu Vĩ gần như đã biết chân tướng, nếu lừa dối thì chỉ mang đến thật nhiều phiền phức.
"Ba mươi triệu kia là do bác Đổng cho người gửi trực tiếp vào tài khoản tiết kiệm của Tô Doanh San, khoảng thời gian mà cô ấy mất tích, là ở trong nhà của bác Đổng." Giọng điệu của Tiết Trấn Kỳ bình thản, nhưng sự thật tựa như quả bom, hung ác nổ tung trái tim của những người ở đây.
Thoáng chốc Tô Doanh San ngừng khóc và giãy dụa, bình tĩnh giống như pho tượng bê bằng gốm sứ.
Sắc mặt Đổng Dịch Trung với Trần Châu Kỳ biến đổi xanh trắng.
"Các người đã làm gì cô ấy?" Ánh mắt Đổng Thiệu Vĩ cuồng loạn, hung tợn trừng mắt nhìn cha mẹ, dù nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, thì ra kẻ đầu sỏ trong chuyện này chính là cha mẹ của mình.Đổng Dịch Trung nhìn vẻ mặt tức giận không thể kìm chế của con trai, sau đó nhìn về phía Tô Doanh San im lặng khác thường liếc mắt một cái, sự thật quả thật có thể nói sao?
"Nói! Thật ra các người đã làm gì cô ấy?"
"Huyết thống của Đổng gia không được phép có tạp chất." Đổng Dịch Trung đặc biệt kiên trì quan niệm môn đăng hộ đối, Đổng gia có địa vị hết sức quan trọng trong Diễm bang, ngàn lần không thể để cho Tô Doanh San phá hủy huyết thống Đổng gia.
"Huyết thống?" Đổng Thiệu Vĩ thấp giọng lẩm bẩm, cười khổ. Nhìn người phụ nữ trong lòng ngực mà kiếp này hắn yêu nhất, kinh ngạc khi phát hiện nàng rõ ràng cười ngây thơ với hắn, từ sâu trong đáy lòng lặng lẽ dâng lên một cảm giác tuyệt vọng và khủng hoảng. Không! Không cần đối với hắn tàn nhẫn như vậy.
"San? San. . . . . . San?" Trái tim co thắt lại, ông trời, đừng đối xử với hắn tàn nhẫn, như vậy, hắn nhất định sẽ bù đắp lại cho nàng!
Mọi chuyện trong trời đất bao la này, đều có hắn thay nàng gánh vác!
"Có thể đi chơi đu dây được không?" Tô Doanh San cười ngọt ngào, làm nũng với hắn.
Nghe vậy, Đổng Thiệu Vĩ chỉ cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, trong đầu trống rỗng, nhìn nàng cười hồn nhiên lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, hai tròng mắt hắn hàm chứa hơi nước, nghẹn ngào nói: "Em nói lại lần nữa xem."
"Mẹ nói, phải đợi mẹ trở về mới có thể đi ra ngoài chơi, nhưng con rất muốn ra ngoài chơi đu dây! Chú à, cũng không được sao?" Nàng lôi kéo tay hắn, làm nũng nói muốn đi ra bên ngoài chơi.
"Đừng kêu bằng chú, gọi anh là Vĩ ca ca, anh lập tức mang em ra ngoài chơi đu dây." Hắn cố nén đau lòng xoa nhẹ khuôn mặt mềm mịn của nàng, biết được nàng từng bị đưa vào bệnh viện tâm thần, nên hắn đã hiểu lại xảy ra chuyện gì.
Trời ơi! Tại sao phải đối xử với hắn như vậy?
Đừng cướp đoạt cơ hội bồi thường của hắn chứ!
"Vĩ ca ca."
"Tốt, anh dẫn em ra ngoài chơi." Đổng Thiệu Vĩ ôm nàng giống như ôm một cô bé, nghĩ muốn rời đi.
Tất cả mọi chuyện cho tới lúc này đều không còn quan trọng, bây giờ hắn chỉ thầm nghĩ bảo vệ nàng.
"Thiệu Vĩ, tôi còn chưa nói xong." Tiết Trấn Kỳ đối với những chuyện mà Tô Doanh San gặp phải cũng cảm thấy vô cùng đồng cảm, có điều chân tướng của mọi chuyện hắn còn chưa nói ra.
"Không cần phải nói, người đàn ông đó là do cha tôi phái đến phải không?" Đổng Thiệu Vĩ mất hết ý chí hỏi, động tác mềm nhẹ vỗ về khuôn mặt Tô Doanh San, đau lòng quá! Ngây thơ như nàng, sao có thể chấp nhận được đả kích lớn như vậy?
Thân hình Đổng Dịch Trung hơi hơi chấn động, nhưng vẫn chưa lên tiếng phản bác.
Tiết Trấn Kỳ muốn nói sự cố không may chính xác là.... nhưng khi ánh mắt rơi xuống trên người Tô Doanh San, càng làm lời sắp thốt ra khỏi miệng phải nuốt vào trong bụng, có lẽ như vậy cũng tốt.
"Huyết thống của Đổng gia? Nói cho cùng, tôi sẽ cho các người hiểu rõ ràng, cái gì gọi là huyết thống cao quý của Đổng gia." Nói vừa xong, Đổng Thiệu Vĩ liền ôm món bảo vật quý giá trong lòng rời đi.
Đổng Dịch Trung và Trần Châu Kỳ nhìn theo bóng dáng rời đi của bọn họ, không biết nên nói cái gì.
"Các người có biết hay không, năm đó, cô ấy bị các người làm hại đến mức điên rồi, vất vả lắm mới có thể xuất viện, bây giờ lại vì các người mà phát bệnh, không biết trong lòng các người có cảm thấy vui vẻ hay không, dù sao, loại chuyện bức điên một cô gái vô tội không phải ai cũng làm được đâu. Bác trai, bác giái, nếu không phải nể mặt các người là cha mẹ của Thiệu Vĩ, tôi nhất định hung hăng tẫn các người một trận!" Tiết Trấn Kỳ căm giận rời đi.
Đổng Dịch Trung với Trần Châu Kỳ liếc mắt dò xét lẫn nhau, chuyện xảy ra năm đó, mãi cho đến hôm nay mới làm bọn họ cảm thấy hối hận.
Bọn họ chỉ là muốn cho Tô Doanh San hoàn toàn rời khỏi con trai, thật không ngờ con trai của mình đối với con bé tình thâm ý trọng, là chính tay bọn họ đã đẩy con trai của mình xuống vực sâu vạn trượng, hiện giờ có hối hận cũng không còn kịp rồi.
Đổng Thiệu Vĩ tựa vào bức tường trong hoa viên, ánh mắt yêu thương dừng trên bóng dáng đang chơi đu dây, chơi vui đến mức phát ra tiếng cười ha hả.
Có lẽ, đối với nàng như vậy cũng là kết cục tốt nhất. ((T_T))
"Đáng chết! Nếu là lão tử không đi tìm Tô tiểu thư, nói không chừng bây giờ cô ấy còn có thể tranh cãi ầm ĩ với cậu, mà không phải. . . . . ." Tiết Trấn Kỳ tự trách không thôi, một tuần trước nếu hắn không đi tìm nàng, có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến tình trạng này.
"Cô ấy trở nên như vậy cũng không phải lỗi của cậu." Đổng Thiệu Vĩ cười khổ một tiếng, "Chuyện này tốt hơn nhiều so với việc cô ấy khóc lóc van xin được rời khỏi."
"Bác sĩ nói như thế nào? Nếu cái bọn lang băm này không có cách nào, lão tử sẽ xử đẹp bọn họ, ngay cả một cô bé cũng không thể cứu không được, còn gọi là bác sĩ con mẹ gì nữa."
"Trừ phi chính cô ấy muốn tỉnh, nếu không, cô ấy vĩnh viễn sẽ tránh ở nơi mà cô ấy cho là an toàn nhất." Tiếng cười vui vẻ của Tô Doanh San, làm cho khuôn mặt hắn hơi hơi hiện lên ý cười, "Mang đứa bé ấy về dùm cho tôi. Mặc kệ nó là con của ai, chỉ cần là con của cô ấy, thì cả đời này tôi sẽ thay cô ấy chăm sóc nó, mau đi đi."
"Đáng chết!" Nếu không phải Đổng Dịch Trung là cha của Đổng Thiệu Vĩ, Tiết Trấn Kỳ sớm dần ông ta một trận để phát tiết hết tức giận trong lòng.
"Ủa, làm sao vậy?" Đổng Thiệu Vĩ bước nhanh về hướng bị Lục Ức Quyên đang dìu Tô Doanh San rời khỏi đu dây, vẻ mặt quan tâm cùng lo lắng hiện ra không thể nghi ngờ.
"Lục tỷ tỷ nói không thể chơi lâu lắm." Âm điệu Tô Doanh San nhẹ nhàng đáp lời, tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn thật tự nhiên, "Vĩ ca ca, em có thể uống nước trái cây hay không? Khát quá đi!"
Hắn yêu thương nhìn nàng phơi nắng đến hai má đỏ bừng, dịu dàng nói: "Muốn uống nước trái cây loại nào?"
"Em muốn uống nước cam."
"Được, chúng ta vào nhà uống." Hắn nắm tay nàng đi vào nhà, nhưng nàng lại chu cái miệng nhỏ nhắn không chịu đi, hắn nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ôm một cái."
Môi mắt Đổng Thiệu Vĩ chứa đầy ý cười yêu thương, vươn một tay ôm lấy nàng vào trong ngực. Nàng nhẹ đến mức không có bao nhiêu lạng thịt, làm cho hắn đau lòng không thôi, quyết định phải dưỡng mập nàng.
"Người anh em, tiện nghi của bạn nhỏ cậu cũng chiếm?" Tiết Trấn Kỳ nhịn không được cười nhạo, hiếm khi nhìn thấy Đổng Thiệu Vĩ lộ ra vẻ mặt dịu dàng.
"Tiết ca ca thật xấu xa!" Tô Doanh San đột nhiên quay đầu làm mặt quỷ với Tiết Trấn Kỳ, "Lục tỷ tỷ, đừng để ý đến Tiết ca ca nữa, anh ấy rất xấu! Đừng cùng anh ấy trở về, theo em đi!"
Từ trong đáy lòng Lục Ức Quyên rất yêu thương cô gái Tô Doanh San có vận mệnh đáng thương này, mấy tháng trước bản thân nàng cũng đã từng nếm trải uất ức và đau khổ, mà kẻ ban tặng cơn ác mộng nhục nhã này cho nàng chính là Tiết Trấn Kỳ. Khóe miệng nàng lộ ra ý cười nói: "Được, chị sẽ ở lại với em."
"Thật sao? Chúng ta chơi đập tay đi!" (tức là hai người ngồi đối diện, tay phải người này vươn ra đánh vào tay trái người kia) Tô Doanh San nhanh chóng muốn cùng nàng chơi đập tay.
Lục Ức Quyên kéo nàng ngồi trên ghế, dịu dàng lau mồ hôi cho nàng, "Được, chơi đập tay, chúng ta đừng để ý tới Tiết ca ca, Lục tỷ tỷ chơi với San nhi."
Tiết Trấn Kỳ hướng về phía người có dự định trốn cùng người khác, quát: "Trong mắt em còn có sự tồn tại của anh không, có mặt lão tử ở đây mà dám đồng ý đi cùng người khác. Em đi cùng người khác, còn anh thì sao? Buổi tối ai đi ngủ cùng anh? Ai giúp anh làm vận động? Ai. . . . . ."
"Tại sao cần phải có người ngủ cùng?" Tô Doanh San nhấp nháy hai tròng mắt, tò mò hỏi.
Hai gò má Lục Ức Quyên thoáng chốc đỏ bừng, Tiết Trấn Kỳ bị hỏi cũng có chút thẹn thùng, "Tiết ca ca thích Lục tỷ tỷ, cho nên chị ấy mới phải ngủ cùng anh." Lục Ức Quyên nhìn thấy nụ cười mờ ám của hắn, ước gì có cái lỗ để nàng chui vào.
"Thích thì sẽ ngủ cùng nhau sao?"
"Đúng, cho nên nếu buổi tối Tiết ca ca không được ngủ cùng Lục tỷ tỷ thì sẽ ngủ không ngon, em sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ, muốn Tiết ca ca không thể ngủ ngon sao?"
"Nhưng em cũng thích Lục tỷ tỷ, vậy thì chị ấy cũng phải ngủ cùng em nha." Vẻ mặt Tô Doanh San kiên trì, trừng mắt với Tiết Trấn Kỳ, kẻ muốn cùng nàng cướp người.
"Đổng Thiệu Vĩ, cô ấy muốn cướp vợ tôi!" Con mẹ nó, loạn hết rồi, sao có thể túng quẫn đến mức cùng một "Đứa bé" đoạt phụ nữ. Hắn dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Tô Doanh San, hy vọng nàng sẽ vì sợ hãi mà bỏ qua ý định này.
"Vĩ ca ca!" Tô Doanh San thở phì phì, nhõng nhẽo hô lên, chán ghét, Tiết ca ca giống như con gấu muốn đoạt đi Lục tỷ tỷ của nàng, đáng ghét muốn chết.
"Chuyện gì?" Đổng Thiệu Vĩ ôm nàng vào trong lòng ngực, ánh mắt cảnh cáo Tiết Trấn Kỳ đừng dọa nàng, nếu không, tự mình gánh lấy hậu quả.
"Đuổi Tiết ca ca đi đi. Em không thích nhìn thấy anh ấy, anh ấy cứ muốn đoạt Lục tỷ tỷ với em, còn thường xuyên lôi kéo Lục tỷ tỷ đến bên cạnh, có vài lần em còn nhìn trộm, Tiết ca ca cởi quần áo của Lục tỷ tỷ, sau đó còn đè nặng Lục tỷ tỷ, làm cho Lục tỷ tỷ đau đến kêu lên." Nàng lớn tiếng vạch tội.
Lời nói của nàng khiến cho nam nữ diễn viên chính muốn vùi mặt vào trong đất không dám gặp người. Trời ơi! Bọn họ "làm việc" rõ ràng bị người bắt gặp, còn cái gì mất mặt hơn nữa không?
"Được, chúng ta không cần quan tâm đến bọn họ." Đổng Thiệu Vĩ nhẫn nại cười nói.
"Nhưng em muốn Lục tỷ tỷ ngủ với em."
"Em đã lớn rồi, không cần người khác ngủ cùng em, đừng có giành vợ của anh." Tiết Trấn Kỳ bất mãn gầm nhẹ.
"Anh nói thích thì sẽ ngủ cùng nhau mà, em thích Lục tỷ tỷ, cho nên em muốn được ngủ cùng chị ấy."
"Được, chị ngủ với em." Lục Ức Quyên vội vàng phản chiến, nghĩ muốn đầu quân về phe Tô Doanh San, lại bị Tiết Trấn Kỳ hung hăng túm vào lòng ngực.
Ánh mắt giết người của hắn nhìn chằm chằm nàng, rống lên: "Em dám!"
"Anh nói đi?" Vẻ mặt Lục Ức Quyên cao ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực trừng mắt ngược lại hắn, cũng không tin hắn dám làm gì nàng.
"Doanh San, trong lòng em thích nhất là ai?" Tiết Trấn Kỳ thay đổi phương pháp giành người.
"Vĩ ca ca!" Tô Doanh San trả lời không chút suy nghĩ, Đổng Thiệu Vĩ tươi cười rạng rỡ, vuốt ve mái tóc của nàng.
"Tiết ca ca thích nhất Lục tỷ tỷ, cho nên phải ngủ cùng Lục tỷ tỷ, người em thích nhất cũng không phải Lục tỷ tỷ, tại sao lại giành với Tiết ca ca chứ?" Hắn cẩn thận thuyết phục, hy vọng nàng đừng giành vợ với hắn. Hắn không thể đánh, không thể mắng, không thể hung dữ với nàng, cho dù không quan tâm tới việc Đổng Thiệu Vĩ sẽ trả thù, hắn cũng phải nghe theo mệnh lệnh của bà xã, nếu không, hắn còn có mạng để sống sót sao?
"Vậy buổi tối em phải ngủ cùng Đổng ca ca!" Nàng nhìn Đổng Thiệu Vĩ, chờ đợi hắn đồng ý.
Đổng Thiệu Vĩ giật mình nhìn nàng, cùng hắn ngủ ư? Ông trời! Hắn cũng không phải là thánh nhân, nàng không sợ nửa đêm bị đại dã lang ăn sạch sẽ sao?
"Không được sao?" Tô Doanh San khẽ kéo ống tay áo hắn, vội vàng thề nói: "Em sẽ không đá người, cũng sẽ không giành chăn."
"Anh. . . . . . Được rồi." Hắn bất đắc dĩ âm thầm thở dài, đêm dài đằng đẵng, nhất định gian nan.
Tiết Trấn Kỳ chết tiệt, hắn tức giận trừng mắt nhìn Trấn Kỳ, đã thấy Tiết Trấn Kỳ kéo Lục Ức Quyên rời đi, xem ra là không cho nàng có cơ hội thoát ly.
"Buổi tối chúng ta đây có phải làm vận động không?" Vẻ mặt nàng ngây thơ hỏi.
Đổng Thiệu Vĩ suýt chút nữa bị sặc nước miếng chết.
Tiết Trấn Kỳ chết tiệt!
Sớm muộn gì cũng phải chém chết hắn!
Đánh chết hắn! Báo lỗi chương Bình luận
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top