chap 2
Tiết Trấn Kỳ giao báo cáo điều tra Tô Doanh San cho hắn sớm hơn thời gian đã định nửa ngày. Đổng Thiệu Vĩ chậm rãi lật xem, bề ngoài bình tĩnh không nhìn ra có điểm gì khác thường.
Báo cáo ghi chi tiết danh tính của nàng, ngày tháng năm sinh, gia đình, còn có tên trường mà nàng đã học từ nhỏ đến lớn.
Tên của hắn xuất hiện khi nàng học cấp ba. Đọc đến chỗ này, lông mày của hắn khẽ nhếch lên, khi đó hắn là bạn trai của nàng.
Tên của hắn vừa xuất hiện thì báo cáo cũng kết thúc.
Đổng Thiệu Vĩ nhăn mặt nhíu mày, bất mãn nói: "Cái này mà cậu gọi là báo cáo sao, nếu tôi muốn thứ này thì cần cậu phải đích thân ra tay à? Những thứ này thì mạng lưới tình báo của tôi cũng điều tra ra được."
Tiết Trấn Kỳ ngồi trước mặt hắn, trên mặt lộ vẻ tươi cười vụng trộm "Lão tử thật không ngờ, từ trước đến nay cậu không chạm đến phụ nữ, nhưng lại sớm đem người ta...... Hắc hắc!"
"Rửa sạch cái miệng của cậu cho tôi!" Đổng Thiệu Vĩ trầm giọng quát, trong lòng xuất hiện một mong muốn bảo vệ mãnh liệt, không cho bất cứ kẻ nào đặt điều nói xấu Tô Doanh San.
"Đáng khen! Vừa tròn mười tám tuổi, người anh em, cậu thật là lợi hại. Nhưng mà, đó là hành vi "giao cấu với trẻ vị thành niên" nha." Tiết Trấn Kỳ không sợ chết cười nói, không nghĩ tới bản thân có lòng tốt hỗ trợ lại đào ra được nhiều bí mật lâu năm của người bạn chí cốt, quả thật có lòng tốt thì sẽ được báo đáp.
"Tiết Trấn Kỳ, tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, tôi chưa hề chạm vào cô ấy! Cậu nghiêm túc một chút cho tôi, nếu không, cậu có thể về, không cần ở đây nói lung tung."
Đổng Thiệu Vĩ nổi trận lôi đình rống lên với hắn.
Ba năm trước, hắn cố gắng đè nén khát vọng với nàng, tuân thủ lễ nghi phép tắc, làm một quân tử, không muốn trước khi kết hôn đã ép buộc nàng, cố ý để cho nàng giữ thân trong sạch. Đợi đến khi nàng tốt nghiệp sẽ cưới nàng vào cửa Đổng gia.
Nhưng không biết tại sao nàng lại biến mất không tung tích, cứ như là bốc hơi khỏi thế giới, khiến hắn tìm không ra.
"Có chạm vào hay không trở về kiểm tra chẳng phải sẽ biết sao. Báo cáo tỉ mỉ ngày mai sẽ đưa cho cậu." Tiết Trấn Kỳ cười nói, chuẩn bị mở đường về nhà. Nếu không phải người phụ nữ trong nhà cáu kỉnh với hắn, hắn đâu cần khẩn trương trở về nhìn nàng như vậy.
Người anh em tốt của hắn chưa từng biểu lộ tính khí thất thường trước mặt người khác, nay lại vì một cô gái mà gỡ bỏ mặt nạ lãnh đạm, con mẹ nó, thật sự là thú vị nha! Hắn phải thừa cơ trêu đùa một chút, không thể bỏ phí.
Tiết Trấn Kỳ cười cười rời đi, hoàn toàn không để ý đến cái người thiếu chút nữa đã lấy văn kiện đập lên đầu hắn.
Đổng phó tổng tài tỉnh táo nhất cũng có lúc tức giận đến mức quăng ném đồ đạc sao?
Ngoài văn phòng, ba nữ thư ký sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhìn theo Tiết Trấn Kỳ, người luôn nổi tiếng với cá tính nóng nảy, tươi cười bước đi. Các cô bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên rất nhiều nghi vấn J
Cười lạnh vốn là thương hiệu độc quyền của Đổng phó tổng tài, từ khi nào thì đã bị Tiết phó tổng tài giành mất?
"Còn không bước vào cho tôi!" Đổng Thiệu Vĩ tức giận không thể nén, quát ba nữ thư ký "Thuê các cô đến đùa giỡn sao?"
Xem ra giờ phút này phó tổng tài đang nổi nóng, các cô động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng vọt tới trước mặt sếp.
"Phó tổng tài có gì căn dặn?"
"Hôm nay có việc gì không?"Hắn dùng ánh mắt muốn giết người trừng các cô, trong lòng lại bị Tiết Trấn Kỳ khuấy đảo thật mạnh mẽ.
Hắn có chạm qua Tô Doanh San hay không, chẳng lẽ hắn còn không rõ sao?
Đáng chết! Hắn sao có thể chạm qua nàng chứ?
Nếu hắn thật sự chạm qua nàng, sao có thể để cho nàng trốn mất ba năm?
Hắn hoàn toàn không có chạm qua nàng.
Thư ký phụ trách sắp xếp hành trình mỗi ngày của Đổng Thiệu Vĩ tuôn ra một chuỗi dài những việc nên làm hôm nay.
"Hủy bỏ toàn bộ." Đổng Thiệu Vĩ quyết định phải về nhà tự mình tìm hiểu. Hắn chưa hề chạm vào Tô Doanh San, nhưng mà kiểm tra cũng là một đề nghị không tồi. Nghĩ đến đây, tức giận trong lòng thoáng hạ thấp.
"Nhưng mà, có chút việc không hủy bỏ được." Dù thế nào cũng không thể bảo người ta hôm khác hãy cử hành hôn lễ, bởi vì hôm nay tâm trạng phó tổng tài của chúng tôi không tốt, xin hãy lựa khi nào tâm trạng của ông ấy tốt thì kết hôn nha.
"Hủy bỏ không được thì không thể tìm người khác đi thay sao! Công ty từ trên xuống có dưới mấy nghìn người, đừng nói với tôi không tìm được người nào tham gia!" Đổng Thiệu Vĩ còn chưa nguôi giận, trừng mắt liếc các cô một cái. Các cô sợ đến mức gật đầu như đánh trống, nhìn hắn nhanh chóng rời đi.
Ba người nhất trí với nhau sau này khi Tiết Trấn Kỳ đến tìm Đổng Thiệu Vĩ, bọn họ có thể trốn thì trốn, có thể chạy liền chạy.
"Thiếu gia." Thím Phương quản gia cung kính kêu.
Trên đường chạy như bay về nhà lửa giận trong lòng Đổng Thiệu Vĩ đang cuộn sóng mãnh liệt cũng đã dần dần lắng đọng, vẻ mặt bình tĩnh nói "Đi xuống đi."
"Từ sau khi thiếu gia rời đi cho đến bây giờ, vị tiểu thư kia vẫn còn khóc."
Hắn khẽ nhíu mày, có chút đau lòng, lại có chút tức giận hỏi: "Cô ấy không có ăn cơm sao?"
"Không hề."
"Không hề?" Vẻ mặt hắn không còn có thể duy trì bình tĩnh được nữa, bừng bừng lửa giận đẩy cửa phòng ra, sau đó dùng sức đóng cửa lại.
Thím Phương có chút bất an khi nhìn cánh cửa khép lại, từ trước đến nay thiếu gia là người luôn biết kiềm chế và bình tĩnh, tại sao hôm nay lại thất thường như vậy? Thay đổi này liệu có liên quan đến cô gái ở trong phòng hay không?
Trong phòng, Đổng Thiệu Vĩ híp hai tròng mắt nguy hiểm, lửa giận ngập trời nhìn Tô Doanh San vẫn như cũ cúi đầu trốn ở trong chăn, nước mắt ròng ròng, hắn kiềm chế không được, quát to lên: "Vì sao không ăn không uống?"
Thân hình nhỏ xinh của nàng rõ ràng bị tiếng quát to của hắn làm cho run rẩy một chút, khóc đến mức cặp mắt sưng đỏ, trong mắt che kín sợ hãi cùng bất an, nhưng chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào đáp lời hắn.
"Đáng chết! Ai cho phép em khóc!" Hắn thô bạo túm lấy bả vai mảnh khảnh của nàng, thấy nàng khóc đến mức hai mắt sưng to như quả hạch đào, khiến cho trái tim của hắn đau như bị người ta dùng dao hung hăng đâm vào.
"Buông!" Tô Doanh San kinh hoảng thét chói tai, kịch liệt giãy dụa muốn thoát khỏi hai tay của hắn, không muốn để hắn đụng chạm vào một tấc da thịt nào của nàng.
Thấy nàng chán ghét hắn đụng chạm như thế, làm cho từ trong đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên một nỗi phẫn hận, ba năm trước đây nàng mất tích không rõ lý do, có phải đã có người đàn ông khác đi vào cuộc sống của nàng hay không?
Sở dĩ nàng rời đi, có phải là bởi vì muốn đi theo tiếng gọi của tình yêu hay không?
"Buông ra? Hừ! Tôi càng muốn chạm vào em!" Đổng Thiệu Vĩ không hề dịu dàng ôm nàng vào trong lòng ngực, có trời biết ba năm nay hắn khát vọng nàng biết bao nhiêu, mà nàng lại dám trốn đi một lúc ba năm.
Hắn thô bạo che lại đôi môi anh đào của nàng, cố ý cướp lấy sự ngọt ngào của nàng, lấy tay chân kiềm chế không cho nàng giãy dụa, vững vàng đặt nàng ở dưới thân, tay trái vươn ra dùng sức vặn bung hàm răng đang đóng chặt của nàng ra, để cho đầu lưỡi trơn trượt của hắn tiến vào trong đôi môi ngọt ngào của nàng.
Tô Doanh San biết giãy không ra, liền thừa cơ dùng sức cắn vào đầu lưỡi xông vào trong miệng nàng.
Hắn chịu đựng đau đớn, ánh mắt phẫn uất khóa chặt hai tròng mắt sợ hãi của nàng, tay trái dùng sức vặn bung khớp hàm của nàng ra, sau đó gắt gao đè nàng ở dưới thân, phẫn nộ quát: "Tại sao lại đối xử với anh như vậy?"
"Thả em đi." Nước mắt lại chảy xuống khuôn mặt trắng noãn không tỳ vết của nàng, nàng điềm đạm đáng yêu cầu xin hắn.
"Đừng hy vọng xa vời. Em dám chạy trốn khỏi anh, trốn một lúc mất ba năm, em cũng thật giỏi lắm!"
"Giữa chúng ta cũng không có hứa hẹn gì, không thể nói là trốn hay không trốn." Từ khi gặp lại cho tới nay, đây là lần đầu tiên nàng cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, lên án hắn đã đối xử không công bằng với nàng.
"Không có hứa hẹn gì? Năm đó, tất cả tình cảm, tất cả kỷ niệm, em đã xóa sạch không còn dấu vết rồi sao? Hẹn ước sau khi em tốt nghiệp sẽ kết hôn, em cũng không thừa nhận sao!" Ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn trừng trừng nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thái độ vứt bỏ tình cảm trước đây của nàng làm cho hắn lửa giận càng bốc cháy, biết bao nhiêu tình cảm, từ đầu đến cuối đều bị nàng coi như không đáng một đồng.
Tất cả nhu tình (tình cảm dịu dàng), thì đáng là cái gì?
"Tất cả đều là quá khứ." Đề cập đến chuyện cũ, làm cho đáy lòng đau đớn bị thương của Tô Doanh San càng thêm đau hơn, nàng thầm nghĩ phải rời xa nơi thị phi này.
"Có phải có người đàn ông khác hay không?" Đổng Thiệu Vĩ trầm giọng chất vấn, không thể tin được cô bé năm đó luôn dựa vào trong lòng hắn bây giờ lại yêu thương người đàn ông khác.
"Phải." Nếu có thể rời đi, thì cho dù có phải nói dối nàng cũng nói, nàng chỉ cần có thể rời đi.
"Là ai?"Hắn gào thét lớn như sấm, ôm nàng thật chặt, ép buộc nàng trả lời vấn đề của hắn. Không ai có thể cướp đi người con gái duy nhất mà hắn muốn, nàng chỉ có thể thuộc về hắn.
Gần ba mươi năm qua, nàng là người duy nhất phá vỡ mặt nạ bình tĩnh của hắn và tiến vào lòng hắn. Mà nàng dám can đảm rời đi, cùng người đàn ông khác sớm tối bên nhau, quả thật đáng chết!
"Anh không biết, cũng không cần biết người đó là ai."
"Em đã hứa với anh sẽ gả cho anh, hứa hẹn cả đời ở cùng một chỗ với anh."
"Khi đó em còn nhỏ, không thể xem là thật."
"Thật sự có người đàn ông khác? Ba năm qua không phải là em cùng hắn ở chung một chỗ chứ?" Ánh mắt của hắn càng ngày càng nguy hiểm và quỷ dị, bất luận lòng của nàng có ai, thân thể đã cho người đàn ông khác hay chưa, nàng vẫn phải làm bạn với hắn cả đời, hắn nhất định phải có nàng.
"Đúng."
Trên mặt hắn chậm rãi hiện lên một nụ cười âm trầm kỳ lạ, trong mắt tản ra tia sáng nguy hiểm, "Em không còn trong trắng nữa?"
Hắn bất thình lình hỏi, làm cho sắc mặt Tô Doanh San càng thêm tái nhợt, lời nói của hắn khiến cho ký ức của nàng một lần nữa rơi vào vực thẳm u tối, tại nơi xảy ra cơn ác mộng đêm đó...........
"Có phải hay không?" Thấy sắc mặt của nàng lúc xanh lúc trắng, hận ý trong lòng Đổng Thiệu Vĩ càng sâu, nàng dám đối đãi hắn như thế, uổng công hắn thật tâm thương nàng.
"Không phải!" Nàng rống to ra tiếng, đau đớn trong lòng không hề ít hơn so với hắn, cho dù có rơi nhiều nước mắt hơn nữa thì cũng không có biện pháp tẩy sạch những đau đớn trong tâm hồn do bị cưỡng hiếp gây ra.
"Phải hay không phải, cũng không phải do em nói là được, tôi muốn đích thân kiểm tra một chút." Hắn quyết định nghe theo đề nghị của bạn tốt.
Một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân bốc lên, nhanh chóng lủi qua toàn thân, nàng giãy dụa vặn vẹo thân thể, "Buông, em không phải, không phải. . . . . . Buông tha em, buông tha em. . . . . ."
"Phải hay không phải, chờ anh kiểm tra qua rồi sẽ biết." Nói xong, hắn ôm nàng đang giãy dụa không ngớt đi vào phòng tắm.
"Không!" Nàng quát lớn.
Dù giãy dụa và kháng nghị nhiều hơn nữa thì hắn cũng không dư hơi đi quan tâm, hắn đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi, cho dù là nàng cũng giống nhau.
Đem nàng đặt vào trong bồn tắm, mới phát giác áo ngủ trên người nàng vì giãy dụa mà bị mở rộng ra, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài, làm cho lửa giận trong hai tròng mắt của hắn biến thành lửa dục.
Khóe miệng của hắn lộ ra ý cười quỷ quái, chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người. Thân thể hắn vô cùng khát vọng nàng, hắn đã muốn đến mức không thể nhẫn nại được nữa, vật nam tính nóng rực đã vì nàng mà trở nên cứng rắn như thép.
Khát vọng hơn một ngàn ngày, trong giờ phút này đều cùng nhau sống lại, hò hét yêu cầu được giải phóng.
"Anh muốn làm gì?" Trong bồn tắm to khoảng năm mét vuông, dòng suối nước nóng không ngừng chảy ra cũng không làm cho Tô Doanh San cảm thấy ấm áp, khi nhìn thấy hắn cỡi quần áo, cả người nàng lại lạnh đến mức giống như rơi vào trong băng tuyết.
"Em nói xem." Khuôn mặt hắn từ trước đến nay luôn luôn bình tĩnh không hề gợn sóng, nhưng lúc này lại lộ ra ý cười tà ác, trong hai tròng mắt tràn ngập dục vọng nóng bỏng, động tác của hắn rất nhanh, làm lộ ra nửa thân trên trần trụi, mặc dù không tráng kiện nhưng cũng rất rắn chắc, tản ra sức hấp dẫn trí mạng, nguy hiểm mê người.
Ánh mắt rực lửa của hắn chưa từng rời đi nàng dù chỉ một giây, chú ý thấy nàng hướng về một góc khác của bồn tắm, dường như cách hắn càng xa càng bảo đảm an toàn. Sau đó, hắn hướng về nàng chứng minh, khoảng cách này hắn hoàn toàn không để ở trong mắt.
Trong lúc thấy hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo, Tô Doanh San kinh hoảng cầu xin: "Tha cho em! Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, anh cần gì phải miễn cưỡng một người phụ nữ không muốn chứ."
Khóe môi Đổng Thiệu Vĩ cười lạnh, vẻ mặt lãnh khốc vô tình, nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của nàng, quát: "Không muốn? Em không muốn sao?"
Ánh mắt nàng hoảng sợ là đáy lòng của hắn đau, cũng là châm chọc sâu nhất.
Người phụ nữ mà hắn yêu nhiều năm, lại có thể đau khổ nói với hắn: nàng không muốn!
Hắn tức giận vứt bỏ trói buộc cuối cùng trên người, bày ra dáng vóc kiêu ngạo của mình, vật to lớn nóng rực cương cứng, đã chứng tỏ hắn khát vọng nàng đến cỡ nào.
Hắn trần trụi đi từng bước về phía nàng, nàng hoảng sợ khi phát hiện hai chân của mình như nhũn ra, không thể di chuyển dù chỉ một bước, cơn ác mộng như lốc xáy lại vô tình đánh úp nàng lần nữa.
Nàng không cần đâu!
Hai tròng mắt của hắn khóa chặt nàng, không sao cả, nếu nàng muốn chơi đùa, hắn sẽ chơi với nàng, dù nàng có muốn trốn cũng trốn không thoát tay khỏi lòng bàn tay hắn.
"Anh trước kia. . . . . . Không phải là người như thế. . . . . ." Nàng nghẹn ngào nói, nước mắt không nhịn được chảy dài trên khuôn mặt mịn màng, rơi vào trong dòng nước ấm.
Đáy lòng nàng yêu nhất chính là Thiệu Vĩ, hắn là người luôn dịu dàng quan tâm nàng nha!
Đừng đối xử với nàng như vậy, nàng không thể chấp nhận được.
Lời nói của nàng đâm thật sâu vào trái tim Đổng Thiệu Vĩ, một mặt nàng nói câu nàng đã là người đàn bà của kẻ khác, mặt khác nàng lại nói câu nàng không muốn, từ đầu tới cuối nàng xem Đổng Thiệu Vĩ hắn là ai? Là món đồ chơi trong tay nàng để nàng tung qua tung lại sao?
"Tôi trước đây là người như thế nào? Là em làm trái với lời thề của chúng ta, chạy trốn khỏi tôi ba năm, vậy mà hôm nay, em dám can đảm nói với tôi, em là người đàn bà của kẻ khác, không muốn để cho tôi chạm vào em dù chỉ là một chút, em như vậy là sao đây?" Sau khi điên cuồng rống xong, hắn không để cho nàng có cơ hội trốn thoát, chặt chẽ khóa nàng bên trong đôi cánh tay cứng như thép.
"Buông tay! Buông!" Tô Doanh San kiên trì giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi vòng vây.
Hắn nhốt nàng ở trước ngực, lưng của nàng dựa vào vách tường ấm áp, hai tay bị hai tay hắn bắt chéo ra sau lưng, hắn cúi đầu ở bên tai nàng, mở miệng uy hiếp: "Buông em ra? Đừng nằm mơ, Đổng Thiệu Vĩ tôi tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào phụ tôi, thiếu nợ tôi, nếu nợ tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời."
Bàn tay to của hắn bừa bãi trượt trên thân thể mềm mại trắng mịn như ngọc của nàng, thống hận khi phát hiện ra tuy hắn đụng chạm nàng như vậy, nhưng nàng lại cứng ngắc như một khúc gỗ.
"Em không nợ anh bất cứ thứ gì cả!" Nàng sợ hãi gào thét, loại cảm xúc thân thiết khác thường này khiến cho từ đáy lòng nàng dâng lên sợ hãi.
"Em đang sợ hãi." Cảm nhận rõ ràng nàng run rẩy dữ dội, cỗ hận ý trong lòng Đổng Thiệu Vĩ càng thêm nóng cháy.
Chẳng lẽ hắn khiến cho nàng chán ghét đến vậy sao?
Hắn mới tới gần nàng một chút, nàng liền sợ hãi như thế.
Hắn thô bạo xé tất cả quần áo trên người nàng, dùng nụ hôn che lại tiếng kêu sắc bén, bất luận nàng phản kháng như thế nào, cũng không có biện pháp ngăn cản hắn.
"Tôi sẽ ở trên người em hạ những dấu vết thuộc về tôi, tẩy sạch hơi thở của người đàn ông khác." Hắn nâng khuôn mặt tái nhợt không có chút máu của nàng lên, dùng ánh mắt kiên quyết nhìn nàng.
Hắn khẽ cắn vành tai mềm mại mẫn cảm của nàng, giống như trừng phạt lại giống như yêu thương.
Một cảm giác ghê tởm tập kích thượng nàng, nàng nhịn không được nôn khan ra tiếng.
"Em. . . . . ." Đổng Thiệu Vĩ trợn to mắt trừng nàng, không thể tin được nàng lại có thể ác cảm với sự đụng chạm của hắn như thế, "Đụng chạm của tôi ghê tởm như vậy sao?"
Không đợi nàng kịp phản ứng, hắn mạnh mẽ tách hai đùi của nàng ra, chen vào giữa hai chân nàng. Nàng hoảng sợ hét lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, lại không thể tránh thoát sự kiềm chế của hắn, thoát ly khỏi cơn ác mộng này.
"Em thuộc về tôi!" Biết rõ như vậy sẽ làm nàng cảm thấy đau đớn, nhưng hắn không thể nhịn được nữa, đáy lòng hắn đau đớn nên hắn cũng muốn làm cho nàng nếm trải một chút.
Vật nóng rực cương cứng mạnh mẽ đâm vào thiên đường chặt khít của nàng, hắn thỏa mãn rên ồ ồ, mà nàng thì nghẹn ngào khóc thét chói tai.
Trong giây phút xâm nhập, hắn rõ ràng cảm giác được nàng đã sớm mất đi tấm màng bảo vệ trinh tiết.
Là ai dám can đảm cướp đi sự trong sáng vốn dĩ thuộc về hắn?
"Nói, người đàn ông đó là ai?" Hắn thô bạo rống nàng. Vốn tưởng rằng nàng chỉ thuận miệng nói, nghĩ là nàng chỉ muốn để cho hắn biết khó mà lui, không ngờ nàng thật sự có người đàn ông khác.
Nhận thức được chuyện này làm cho hắn tức giận tận trời, nếu không bắt được tên kia, hắn Đổng Thiệu Vĩ ba chữ này sẽ viết ngược trở lại.
"Nói!"
"Đau quá. . . . . ." Tô Doanh San ngước mắt nhìn vào ánh mắt khát máu của hắn, đau đớn trong lòng càng sâu, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một lớp mồ hôi lạnh.
"Em cho rằng tôi sẽ đối xử dịu dàng với em sao, Tô Doanh San, em dám can đảm có người đàn ông khác sau lưng tôi, em đáng chết!" Thân thể hắn không lưu tình kịch liệt tiến lên, nàng nhịn không được khóc thét ra tiếng.
Sự phản bội của nàng làm cho tim của hắn càng thêm đóng băng.
Một mảnh chân tình đổi lấy tuyệt tình cùng chờ đợi, tình cảm như vậy hắn cũng không luyến tiếc nữa.
Tình không cần, nhân hắn lại càng cố ý giữ lại.
Hắn cuồng nhiệt phóng túng chính mình, không để ý nàng đau đớn cầu xin, ở trên người nàng liên tục hạ xuống những dấu vết vĩnh viễn thuộc về hắn. Đau đớn vì bị phản bội dường như giảm bớt chút ít khi nghe tiếng cầu xin của nàng.
Khao khát ba năm qua, khiến hắn càng thêm cuồng nhiệt đoạt lấy thân thể mành mai của nàng.
Hắn sẽ làm để cho biết, hắn mới là người đàn ông thật sự của nàng.
Tiếng rên rỉ trong cơn khoái cảm tình dục không ngừng cuồn cuộn dâng lên trong phòng tắm. . . . . .
Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Đổng Thiệu Vĩ ôm Tô Doanh San không biết đã ngất khi nào quay về trên giường.
Hắn khoác thêm áo tắm, gọi thím Phương và nữ giúp việc đến giúp nàng lau sạch thân thể ướt đẫm, bản thân ngồi ở trên ghế, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn người đang hôn mê trên giường.
"Thiếu gia, vị tiểu thư kia . . . . . ." Thím Phương sấy khô tóc và đắp xong chăn cho Tô Doanh San, thì đi đến trước mặt hắn nói.
"Đi xuống."
"Nhưng mà cô ấy. . . . . ."
"Tôi nói đi xuống!" Hắn thấp giọng gầm lên uy hiếp. Cá tính lạnh lùng rất ít nhìn thấy, một khi gặp được chuyện có liên quan đến nàng, sẽ trở nên táo bạo hẳn lên.
"Thiếu gia, tối nay tạm tha cho vị tiểu thư kia đi, nơi đó của cô ấy đã muốn sưng đỏ, hơn nữa. . . . . ." Vừa rồi khi thím Phương giúp Tô Doanh San lau khô thân thể, ngạc nhiên khi phát hiện thiếu gia đã cắn khắp người vị tiểu thư này, cắn đến mức cả người đầy những dấu vết đỏ tím, hơn nữa hạ thể vừa sưng lại vừa đỏ, nếu thiếu gia muốn tiếp tục thỏa mãn dục vọng, thì e là vị tiểu thư kia có thể chịu không nổi.
Từ trước đến nay thiếu gia là người nhã nhặn lễ độ, tại sao lại làm ra những chuyện như vậy chứ?
Chẳng lẽ thiếu gia cưỡng bức con gái nhà người ta sao?
Không thể nào! Không biết có bao nhiêu phụ nữ chờ để được lên giường thiếu gia, thiếu gia cần gì phải miễn cưỡng một người không muốn chứ.
"Cút cho tôi!" Đổng Thiệu Vĩ gào thét như núi lửa bùng nổ, chuyện của hắn không cần bất kỳ kẻ nào quan tâm, huống hồ hắn đang trả thù nàng, hắn không cho phép bất kỳ ai nhúng tay vào.
Hắn chưa bao giờ ở trước mặt người khác mà biến sắc, nhưng hôm nay sắc mặt hắn xanh mét, rống to, thím Phương và nữ giúp việc lập tức nhanh chóng rời khỏi phòng, trong lòng thầm đồng cảm với cô gái đang hôn mê trên giường.
Thiếu gia càng ngày càng không bình thường, thím Phương nghĩ thầm, không biết có nên bẩm báo ông chủ cùng bà chủ hay không?
Đổng Thiệu Vĩ đốt thuốc liên tục, ánh mắt u tối nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ bé trên giường, trong đầu lần nữa vang lên lời nói của thím Phương.
Ban nãy, giữa lúc tình cảm mãnh liệt, hắn bị tức giận và thù hận làm cho lu mờ đầu óc, chỉ thầm nghĩ phải tra tấn nàng, thầm nghĩ phải điên cuồng chiếm lấy nàng, hoàn toàn quên mất phải khống chế bản thân.
Hắn làm nàng bị thương sao?
Dụi tắt điếu thuốc trong tay, cuối cùng hắn cũng kiềm chế đau đớn trong lòng, đứng dậy đi đến bên giường. Hắn khẽ cau mày, ánh mắt dừng ở cổ của nàng, khi phát hiện có rất nhiều dấu vết màu hồng, trong lòng không khỏi tự trách bản thân đã quá thô lỗ, ở trên người nàng lưu lại quá nhiều dấu vết.
Hắn nhẹ nhàng xốc chăn lên, thấy thân thể vốn dĩ mềm mại trắng noãn không tỳ vết bây giờ che kín dấu hôn và dấu cắn, bàn tay to hướng xuống mảnh đất thần bí của nàng thăm dò, nghĩ muốn kiểm tra một chút xem có nghiêm trọng như lời thím Phương đã nói hay không, bỗng nhiên nàng hoảng sợ nhảy dựng lên.
"Anh muốn làm gì?" Tô Doanh San nhanh chóng kéo chăn qua bao lấy thân hình trần trụi của mình, cơ thể nhỏ xinh run như lá rụng trong gió.
Giữa hai chân truyền đến từng trận đau nhức, làm cho khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn của nàng càng có vẻ tái nhợt, nàng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.
"Tôi muốn làm cái gì? Muốn làm cũng đã làm rồi, em nên nhớ rõ những gì tôi vừa mới làm." Tất cả nhu tình của hắn đã bị vẻ mặt đề phòng và lạnh lùng làm cho biến mất không còn dấu vết.
Thân thể truyền đến đau nhức, đã báo cho nàng biết lúc nãy đã xảy ra chuyện tàn khốc gì. Nàng nghẹn ngào nhìn lên khuôn mặt mà nàng yêu thương sâu sắc, thét gào lên án hắn: "Anh đã đạt được những gì anh muốn, vậy thì có thể thả tôi đi được chưa?"
"Còn muốn chạy, không có dễ dàng như vậy." Sau khi hai người thân mật như thế, mà nàng lại vẫn muốn rời khỏi? Nàng đừng nghĩ chuyện cùng người đàn ông khác mãi mãi bên nhau, nàng đã là người đàn bà của hắn, cả đời này cũng đều như vậy, không ai có thể thay đổi được sự thật này.
"Anh dựa vào cái gì?"
"Bằng hiện tại tôi đã là người đàn ông của em."
"Ta không có cho anh quyền như vậy."
"Nhưng em cũng đừng quên tôi là ai." Hắn thô bạo nâng cằm của nàng lên, "Tôi là tả phó bang chủ của Diễm bang, có nhiều quyền lợi, ta nghĩ em nhất định là hiểu rất rõ, chỉ cần tôi muốn giữ em lại, trên đời này có người nào dám nhảy ra nói không."
"Giữ lại một người phụ nữ đã không còn yêu anh, đối với anh có ích lợi gì?" Yêu và hận đã quấn lấy nàng suốt ba năm, sao hắn không chấp nhận có hợp có tan chứ?
"Yêu thì sao? Mà không yêu thì sao? Lúc trước em luôn miệng nói yêu tôi, nhưng lại vứt bỏ tôi suốt ba năm, em coi tình yêu giữa chúng ta là cái gì? Bây giờ không yêu, ngược lại em có thể ở lại bên cạnh của tôi, để mặc tôi muốn làm gì thì làm, như vậy yêu và không yêu, tôi thà rằng lựa chọn không yêu."
Bị người yêu bỏ rơi, đau đớn này tra tấn hắn suốt ba năm, hắn chính là vì nàng nà chịu hết nổi khỗ tương tư.
Cứ cho rằng không biết nàng đã gặp biến cố gì mà mất tích, hắn dùng đủ mọi cách để tìm kiếm tung tích của nàng, không nghĩ tới sự thật đúng là nàng thay lòng đổi dạ, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
"Nếu yêu mà phải thống khổ như thế, thì tại sao lại không tách ra, kiếp này không cần gặp lại?" Tình yêu của nàng đối với hắn không phải là không sâu sắc, không phải là có thể dễ dàng tách rời, chia lìa ba năm, khổ sở mà nàng phải chịu tuyệt đối không hề thua kém hắn!
"Chỉ có tôi chủ động nói không cần, không ai dám nói với tôi như vậy."
Chẳng lẽ nàng không biết, tình yêu của hắn dành cho nàng quá lớn đến mức không thể thu hồi, cho dù nàng đối với hắn không còn một chút tình yêu, hắn vẫn muốn giữ lại nàng, hắn không thể để nàng đi.
"Không cần tiếp tục dây dưa nữa, được không? Anh hãy coi như là em phụ anh, là em có lỗi với anh, em thật lòng xin lỗi anh, tất cả hãy chấm dứt ở đây đi, được không?" Tô Doanh San dùng hai tay che mặt khóc rống, những khổ sở trong lòng nàng, ai có thể hiểu được.
"Em chỉ mong sao được rời khỏi anh ư?" Hắn thân thiết ôm nàng ở trước ngực, không để ý tới nàng đang giãy dụa, nhất định không chịu buông tay.
"Anh tội gì phải làm như vậy chứ?"
"Người đàn ông kia thật ra là ai? Anh không thể không bắt hắn, lóc thịt hắn, giết chết hắn. Nói! Hắn là ai vậy? Nói! Nói đi!"
Hắn giống như người lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, liên tục lay mạnh nàng.
Nàng không ngừng rơi lệ, nhưng vẫn không nói một câu.
"Đáng chết! Không được khóc, ai cho phép em rơi lệ, ai cho phép!"
Nước mắt Tô Doanh San càng rời càng nhiều, càng rơi càng nhanh.
Đừng hỏi nữa, tất cả đều là quá khứ rồi, không phải sao?
Khi đem sự thật ra phơi bày dưới ánh mặt trời, có bao nhiêu người có thể tiếp nhận được đây!
Nước mắt của nàng hòa tan tức giận của hắn, trong lòng Đổng Thiệu Vĩ âm thầm thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thất vọng lau đi nước mắt trên mặt nàng. Lần đầu tiên kể từ sau khi tái hợp, hắn dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon."
Bàn tay to xoa nhẹ khuôn mặt tái nhợt và hai tròng mắt sưng đỏ của nàng, nhìn thấy nàng như vậy làm cho tim của hắn đau đớn như bị người ta lấy xe cán qua.
Giọng nói dịu dàng quen thuộc, làm cho nàng quyến luyến khép hai mắt lại, tựa vào trong lòng ngực ấm áp của hắn, nước mắt dính ướt ngực hắn, làm tan chảy trái tim băng giá của hắn.
Nhìn khuôn mặt khóc đến mệt mỏi thiếp đi, trong lòng hắn không khỏi muốn rống giận hỏi ông trời, trong lúc đó giữa bọn họ thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Mất tích ba năm, nàng ở nơi nào?
Đã làm gì? Chung sống với người nào?
Người đàn ông đó là ai? Báo lỗi chương Bình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top