6. Bạn trai Hà Chi.

Đừng bao giờ nghĩ ta có thể hiểu tường tận một người khi ta không phải là họ. Bởi có những kẻ rất giỏi ngụy trang và che đậy, cứ ngỡ đã tung tăng đi guốc trong bụng họ nhưng sự thật là chân ta chỉ mới ngấp nghé ngoài rốn kẻ đó. Như Danh Khôi là ví dụ điển hình nhất. Sau cái hôm anh ta nâng chức lên thành bạn trai Hà Chi, chiếc mặt nạ hiền lành điềm tĩnh như suối nước mát cũng chính thức bị đánh rớt, một-cách-cố-ý.

Nếu lúc trước Danh Khôi kệ Hà Chi tự tung tự tác và chẳng bao giờ phàn nàn hay gắt nạt thì bây giờ hết thảy hành động, cử chỉ của cô bé như bị anh ta dùng kính lúp săm soi. Sau nhiều lần ăn trọn những tràng quát mắng và cái trừng mắt từ anh bạn trai ghê gớm, Hà Chi bớt lộn xộn hơn hẳn. Bát đũa úp gọn ghẽ, giày dép xếp ngay ngắn, quần áo treo thẳng thướm, chăn đệm gấp thẳng tươm.

Tối tối, Hà Chi làm xong bài vở qua loa lại sà đến Danh Khôi như bồ câu với mẩu bánh vụn. Cô bé vòng tay ôm anh bạn trai từ phía sau, thoải mái tựa đầu lên bờ vai rộng, phớt lờ vẻ mặt không thoải mái của hắn ta. Có hôm cô bé ngồi góc riêng cày bộ anime hài hước Gintama, nhưng cứ kết thúc một tập phim lại chạy tót đến bên Danh Khôi, nhào vào lòng anh và gào tướng:

- Nói mau! Anh là của ai nào?


- Của Hà Chi!

Hà Chi cười tủm tim mi nhẹ vào má Danh Khôi một cái rồi lại bỏ đi xem Gintama, hồn cô bé lâng lâng giữa tầng mây.

Mấy ngày trời dở chứng mưa liên miên, Hà Chi ốm phải nghỉ học, Danh Khôi cũng ở nhà chăm bẵm cô bé trán nóng mũi sụt sịt. Chân Hà Chi vắt ngang qua chân Danh Khôi khi hai người cùng ngồi trên giường, chàng sinh viên IT nghiên cứu sách lịch sử cổ đại còn cô bé nghịch điện thoại, lượn vào mấy trang web về cung hoàng đạo. Đầu giường, cốc trà gừng và tách cà phê đen tỏa làn khói mỏng.

Mưa tí tách rơi ngoài trời, từng tia nước mát rượi chảy dọc trên cửa kính trơn nhẵn. Hơi lành lạnh lẹ làng luồn vào căn phòng. Một tiếng hắt xì bật ra. Danh Khôi vội đặt sách xuống, kéo chăn bọc kín Hà Chi một cách cuống quít rồi đưa tay sờ lên vầng trán nóng ran, mắt anh lộ tia lo lắng. Hà Chi quyết định ở lại là do Danh Khôi tất, anh phải  bảo toàn và gìn giữ cô bé như nhân viên coi sóc món đồ quý trong viện bảo tàng.

Hớp một ngụm trà nhỏ, ngón tay trỏ của Hà Chi chọc chọc lưng Danh Khôi:

- Anh là tiểu Yết! - Cô bé chớp chớp mắt.

- Tiểu tiện cái gì? - Tông giọng của Danh Khôi cao vút.

Hà Chi cười ngặt nghẽo, bất chấp cổ họng đang khàn đặc.

- Là Thiên Yết cơ mà! Cung hoàng đạo của anh đấy!

Danh Khôi thờ ơ ừm một tiếng rồi mắt dời về trang sách, lòng không dấy lên chút hứng thú. Trong khi Hà Chi lại rất hớn hở tìm tòi những thông tin hay ho và thao thao bất tuyệt bên tai anh như chiếc radio:

- Tật xấu của tiểu Yết là để ý quá nhiều và hay săm soi người khác, mặc dù điều này hoàn toàn không bộc lộ ra ngoài. Dễ nổi điên nếu quyền cá nhân bị người khác không tôn trọng.

Rất lịch sự để Hà Chi nói nốt câu, Danh Khôi mới rút phắt đi chiếc di động khỏi tay cô bé. Anh ném ra ánh mắt cáu kỉnh:

-  Nghe này, mỗi người chúng ta là mỗi sắc thái, không thể hòa lẫn hay cùng gói chung trong cùng một bì tải như hàng hóa. Anh chúa ghét mấy thứ vớ vẩn như cung hoàng đạo. Anh là Danh Khôi mà không phải đứa tiểu tiện nào cả nên em thôi ngay đi!

Hà Chi lè lưỡi, làm mặt quỷ sau lưng Danh Khôi và ấm ức lầm bầm:

- Người ta đã bảo là tiểu Yết!

Trời sau mưa xanh biếc tựa chiếc gương khổng lồ phản chiếu đại dương rộng bất tận, vài ánh nắng nhẹ nhàng lăn xuống bên bậu cửa, táp vào gian bếp thoảng mùi dầu mỡ và tiếng " wing, wing " vui tai của trò Flappy bird. Một cô bé ngồi hẳn trên bàn ăn vừa đung đưa chân chơi điện tử, vừa hay ngẩng mặt khỏi chiếc màn hình bé tẹo của di động và nói liến thoắng:

- Eo, anh bỏ nhiều muối thế?

- Anh trở cá đi, hình như cháy rồi kìa!

- Ui giời, anh đừng bỏ cà chua vào làm gì!

Khóe miệng chàng trai đeo tạp dề cong dần trước những tiếng càu nhàu ý kiến liên tục, ngoái đầu lại thấy cô bé con đang bí xị bò trên bàn than đói, anh ngoắc tay ra hiệu cô lại gần như kêu cún cưng.

- Anh nấu lâu quá thế! Em đói chết rồi đây! - Mặt Hà Chi nhăn nhăn, tay xoa xoa chiếc bụng đang biểu tình dữ dội.

Danh Khôi đút vào miệng Hà Chi miếng thịt viên, nín cười nhìn cô bé híp mí hài lòng và nhai nhồm nhoàm:

- Em bớt nói đi, có phải đỡ tốn calo rồi không?

Hà Chi nổi đóa cấu eo Danh Khôi rồi xô anh ra, chen vào đứng trước nồi thịt viên thơm ngon, biểu cảm háu ăn như chuột con tia thấy miếng pho mát nức mũi.Cô bé phát thèm cơm thịt sau những ngày nuốt cháo.

Lâm Viên về nhà vào tối muộn với bó hoa hồng to tướng và hộp chocolate hảo hạng như thể hôm nay là ngày lễ tình nhân. Anh đưa hết cho Hà Chi một cách vội vã như tống nhanh chiếc bánh mốc vào sọt rác, miệng ngậm chặt trước những câu hỏi tò mò của em gái. Anh cởi áo khoác quăng bừa xuống sàn, mở tủ lạnh lấy lon bia tu ừng ực.

- Anh ơi, sao thế? - Hà Chịu rối rít bấu tay Lâm Viên, sốt ruột gặng hỏi.

Lắc đầu tỏ vẻ không-gì-cả, Lâm Viên cười cười nhéo mũi Hà Chi trêu:

- Khỏi ốm hẳn rồi cơ à? Bảo mẫu kia mát tay ghê!

Lời đùa cợt lọt tỏm vào tai Danh Khôi đang bỏ đồ ăn vào lò vi sóng, anh nhã nhặn đáp lại với giọng điệu quan-tâm-giả-tạo:

- Đúng rồi, tớ giỏi chăm trẻ lắm, chăm cậu béo tốt, ngon lành thế kia nên bà chị trưởng phòng mới cứ suốt ngày gạ tình!

Lâm Viên sặc bia, che miệng ho khù khụ. Ánh nhìn tóe lửa bắn thẳng về phía Danh Khôi đang nín cười sắp bát đũa còn Hà Chị thì tựa người bên tủ lạnh, ngửa cổ làm một tràng " muahahaha " man rợ.

- Lần sau anh hai dặn chị dâu mua hãng merci nhá! Ngon hơn loại này nhiều! - Hà Chi mút đầu ngón tay dính sô cô la.

Lâm Viên trợn mắt gắt lên:

- Chị dâu á? Khỉ gió! Thế giới còn nhiều người chết đói, nghĩ thế anh mới không vứt sô cô la của mụ dê!

- Anh thiển cận quá! Nhìn rộng nhìn xa đi nào! Chị dâu tuy hơi " dừ " nhưng dư thừa khả năng bao nuôi anh hết đời. Anh xem, người ta mới ve vãn anh thôi đã hào phóng thế! - Hà Chi hươ hươ viên sô cô la trước cánh mũi anh trai đang phập phồng vì tức.

Cả buổi tối Lâm Viên nằm ườn trên giường ngắm trần nhà một mảng trắng tinh, bộ dạng thiểu não khiếp khủng. Nếu cái hôm Hà Chi mất tích, không phải anh cuống quá mới vác mặt tới văn phòng giám đốc nhân sự xin nghỉ thì đã chẳng lọt vào mắt bà ta. Mỗi lần hình ảnh mụ lóe lên trong óc, da anh lại sởn lạnh như thấy ma giữa ban ngày. Bỗng dưng rơi vào tình thế mắc dịch, anh cũng tự thấy buồn cười kinh khủng.

Một ly nước hoa quả mát lạnh chườm lên má Lâm Viên, đánh thức tâm trạng ủ ê. Anh lập tức ngồi bật dậy cạnh cậu bạn thân, trút sạch bách ra những sầu não đang chất chật lòng.Đúng như sự tin tưởng của Lâm Viên, Danh Khôi rất nghiêm túc lắng nghe, bày ra vẻ mặt cảm thông sâu sắc và không hề phá lên cười. Cậu ta vỗ vỗ vai anh:

- Nhắn bà chị lần sau mua hoa hướng dương. Đẹp hơn! 

Lâm Viên suýt hắt luôn ly nước vào khuôn mặt đẹp đẽ của hắn. Khuya khoắt anh ôm laptop cùng cục tức to đùng ra phòng khách, hack hòm mail Danh Khôi và xóa thư tứa lưa. Cú chơi khăm trả đũa của Danh Khôi sau đó cũng chẳng kém phần thâm độc, khiến Lâm Viên tức sộc máu.  Là ngấm ngầm cài vào chiếc laptop Lâm Viên xách tới công ty đoạn nhạc chuông khởi động là tiếng rên phụ nữ trong các bộ phim người lớn.

 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: