Phiên ngoại 3

Mộ Tử Dục đi ở đằng trước, trên tay cầm một đầu sợi tơ vàng kim, đầu còn lại của sợi tơ được buộc trên tay của Khổng Bạch, cả hai tay cậu đều bị trói lại một chỗ.

Khổng Bạch bị Mộ Tử Dục đi phía trước kéo đi theo sau, bước chân thất tha thất thểu.

Một chân của Khổng Bạch từng bị thương tổn, không mấy linh hoạt, đi đường có chút khập khiễng.

Khổng Bạch kéo kéo dây tơ, Mộ Tử Dục quay đầu hỏi cậu: "Làm gì?"

Khổng Bạch có chút không được tự nhiên vặn vẹo thân mình, nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi ngoài."

Mộ Tử Dục híp mắt, rầu rĩ than: "Ngươi thật phiền toái."

Khổng Bạch mặt đỏ lên, "Là người thì đều có ba cái gấp, ngươi mau cởi dây trói cho ta."

Mộ Tử Dục không cho là đúng, run run sợi tơ trên tay, dây tơ kim sắc từng chút biến dài, thẳng đến khi dài gấp ba lần mới dừng lại, "Được, đã đủ dài rồi, ngươi đi đi."

Khổng Bạch: "...." Tên cầm thú này!!

Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục, giận dữ nói: "Ngươi trói tay ta thế này, ta làm sao cởi quần!"

Mộ Tử Dục nghiêng đầu nói: "Ngươi có thể dùng nguyên lực. Bằng không để ta thay ngươi cởi?"

Khổng Bạch lập tức sắc mặt trắng bệch, lảo đảo nghiêng ngả lùi lại hai bước, "Không cần, tuyệt đối không cần, ta có thể tự xử một mình!"

Mộ Tử Dục có chút tiếc nuối nói: "Vậy sao, vậy được rồi."

Mộ Tử Dục thấy Khổng Bạch vẫn nhìn mình, y liền nghiêng đầu hỏi: "Ngươi còn nhìn ta làm gì?"

Khổng Bạch do dự một chút, thật cẩn thận hỏi: "Ngươi sẽ không nhìn lén chứ?"

Mộ Tử Dục tràn đầy ghét bỏ liếc nhìn Khổng Bạch một cái, đáp lời: "Ngươi thì có cái gì đẹp để ta nhìn? Đều đã một năm mà còn chưa tắm rửa."

Khổng Bạch: "......"

Cậu đầy bụng buồn bực mà đi, quay đầu lại nhìn thân ảnh Mộ Tử Dục, lại nhanh chóng quay đầu về.

Không biết từ đâu chạy tới một tên quỷ con, y ăn thuốc nổ mà lớn sao? Công kích của cậu với đối phương mà nói chỉ như cào ngứa. Khổng Bạch nhìn lên không trung, có chút ủy khuất hít hít mũi nhỏ, sinh ý làm không tốt a, sinh ý làm chẳng tốt tẹo nào, cậu nguyên bản vừa chuẩn bị đổi sang nơi khác, kết quả chỉ vì lười biếng chậm mất hai ngày liền thành thế này đây.

Thật sống uổng phí một thân thủ đoạn của cậu mà, sợi tơ kim sắc trên tay có chút ít lỏng lẻo, nhưng mỗi lần khi cậu có ý định trốn thoát, nó liền lập tức siết chặt lại.

Khổng Bạch cắn chặt răng, thử xả đoạn dây vàng, nổ lực nửa ngày, một chút tác dụng cũng không có.

Khổng Bạch cùng sợi dây tơ cứ thế giằng co cả buổi, cuối cùng không khỏi có chút chán nản thất vọng.

Cậu trở lại bên người Mộ Tử Dục, liền thấy y hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt nghiêm túc ngồi đả tọa.

Mộ Tử Dục mở mắt, vừa nhìn thấy cậu liền hỏi: "Xong rồi?"

Bị tên đó nhìn chằm chằm, trong lòng Khổng Bạch không khỏi có chút khẩn trương, gật gật đầu nói: "Xong rồi."

Mộ Tử Dục liếc nhìn Khổng Bạch, vẻ mặt có chút đáng khinh nói: "Ngươi làm gì lại lâu như vậy, chẳng lẽ táo bón sao?"

Khổng Bạch đen mặt, giận đến phát run, đồ quỷ nhỏ đáng chết, thứ không có giáo dưỡng, trong lòng Khổng Bạch đã quay cuồng một trận, cuối cùng, cậu tự nhủ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt mà hộc ra hai chữ: "Một chút."

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, chân thành nói: "Nếu như ngươi táo bón, vậy ta khuyên ngươi vẫn là ăn nhiều rau một chút, không cần cả ngày đều mơ ước tới thịt hầm!"

Khổng Bạch: "......"

Mộ Tử Dục kéo cậu tiếp tục đi về phía trước, Khổng Bạch có chút do dự hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi nơi nào?"

"Ta đói bụng, trước tiên tìm chỗ ăn cơm đã." Mộ Tử Dục cực kỳ nghiêm trang trả lời.

"Ngươi không có ăn ta?" Khổng Bạch hồ nghi hỏi.

Mộ Tử Dục quay đầu, liếc mắt nhìn Khổng Bạch một cái, suy tư rồi nói: "Ngươi quá bẩn."

Khổng Bạch: "......." Tên khốn kiếp, Khổng Bạch thầm ngẫm lại, cậu quá bẩn, không thể ăn, vậy... nếu đem đi rửa sạch, liền có thể làm thịt sao?

Mộ Tử Dục nhìn dòng nước trong cái hồ bên cạnh, "Ngươi xuống nước tẩy rửa chút đi."

Rửa sạch sẽ, chờ y ăn? Cậu mới không cần, Khổng Bạch vội vàng phe phẩy tay, nói: "Không cần, không cần, ta phải ba năm mới tắm rửa một lần, hiện tại mới qua có một năm, phải hai năm nữa ta mới lại tắm tiếp."

Mộ Tử Dục nhíu mày, một chân đem Khổng Bạch quẳng xuống nước.

Khổng Bạch vô cùng ủy khuất ở trong nước vùng vẩy, "Ta không cần tắm a, ta không cần phải chăm chỉ tắm rửa thế này!"

Mộ Tử Dục nhướng mày, nguyên lực được huy động, một cỗ uy áp đánh úp lại, Khổng Bạch bị cỗ uy áp này hung hăng ép cho xuống nước, một lúc sau uy áp tán đi, Khổng Bạch mới có thể lại ngóc đầu dậy.

"Ngươi hảo hảo tẩy rửa cho đàng hoàng đi." Mộ Tử Dục ngồi bên bờ, nhìn chằm chằm Khổng Bạch, lạnh lùng nói.

Khổng Bạch hung hăng sặc mấy ngụm nước, tràn đầy ủy khuất cắn chặt răng.

Khổng Bạch nhìn người bên hồ, trong mắt không khỏi không tự giác xuất hiện thêm vài phần phẫn uất.

"Mau tẩy." Mộ Tử Dục có chút không kiên nhẫn tiếp lời.

Khổng Bạch nghẹn một bụng khí, nói: "Tay ta bị trói."

"Vậy ta liền giúp ngươi." Mộ Tử Dục nâng tay lên, dòng nước hung hăng xông lên người Khổng Bạch.

Khổng Bạch bị đầy trời nước non tẩy rửa một lần lại một lần, trong lòng sớm than thở rốt cuộc tên quỷ nhỏ này ở đâu chạy tới, thứ quái thai a! Quái thai này còn thật đáng sợ!

Khổng Bạch đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng hét lớn: "Mau! Mau kéo ta lên!"

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, nói: "Không được, ngươi đã một năm không tắm rửa, phải tẩy cho sạch mới được."

Khổng Bạch cắn môi, cậu đâu có một năm không tắm a, cậu chỉ gạt y thôi!

"Ngươi mau kéo ta lên! Cái hồ này có đại yêu thú a!" Khổng Bạch khóc không ra nước mắt kêu lên.

"Đại yêu? Cái gì mà đại yêu?" Mộ Tử Dục nhíu mày hỏi.

"Ta sẽ bị nó ăn thịt mất, thật sự nó sẽ nhai đầu ta đó!" Khổng Bạch điên cuồng nói.

Cậu vừa nhớ ra vùng nước trong hồ này là lãnh địa của một con giao long, sở thích của nó chính là ăn thịt các tiểu yêu tu vị thành niên, nó cảm thấy thịt của bọn họ rất nộn nộn thơm ngọt, gia tộc Khổng Tước phải trăm tuổi mới được xem là thành niên, cậu còn những mười tám năm nữa mới thoát khỏi cái tuổi vị thành niên này.

Tuy rằng ở gia tộc Khổng Tước, địa vị của Khổng Bạch vô cùng thấp kém, nhưng tốt xấu gì thì vẫn là hậu đại của Phượng Hoàng, được truyền thừa một tia Phượng huyết, yêu thú muốn ăn khối thịt mềm này của cậu vẫn có rất nhiều.

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, nghiêng đầu nói: "Lá gan ngươi thật nhỏ, thế mà còn dám giả dạng đại yêu thú."

"Thề với trời ta không dám nữa." Khổng Bạch khóc la nói.

Một con giao long đỏ như máu từ trong hồ trồi lên, giao long giương đôi mắt to tràn đầy tham lam nhìn Khổng Bạch cùng Mộ Tử Dục.

Thân mình Khổng Bạch trong chốc lát bắt đầu run rẩy không ngừng, hu hu, sau này cậu không bao giờ giả thần giả quỷ gì đó nữa đâu.

"Ngươi đừng ăn ta! Từ khi còn bé ta đã ăn toàn cơm thừa canh cặn, cả người ta đều rất là dơ a!" Khổng Bạch hoảng sợ nói.

Mộ Tử Dục liếc mắt nhìn Khổng Bạch, tràn đầy khinh thường phun một câu: "Lá gan quá bé."

Khổng Bạch "......" NGAO!!!! Cậu là bị cái tên mặt than ngu xuẩn này làm cho tức muốn chết rồi này.

Trên người Mộ Tử Dục trào ra uy áp, con giao long đang giương nanh múa vuốt chuẩn bị đi gây họa nhân gian kia liền cứ thế bị định trụ, linh hồn lực của Mộ Tử Dục đột ngột nhảy vào trong thức hải giao long khiến nó kêu thảm thiết một tiếng, thân mình mong manh mềm mại ngã xuống hồ.

Khổng Bạch mở to mắt, linh hồn con rồng kia đi bán muối rồi! Thân thể của nó thoạt nhìn chẳng tổn hao xíu nào, nhưng mà linh hồn thì đi bán muối thiệt rồi!

Oa oa oa! Nhiều người như vậy nhưng sao lại để cậu gặp trúng tên quái thai đáng sợ này thế! Cậu đây là tạo nghiệt gì a?!

Mộ Tử Dục phất tay, thân hình dài cả vài trăm thước của giao long lập tức trôi nổi trên không trung sau đó hạ xuống cạnh bờ hồ, thoạt nhìn hoành tráng vô cùng.

"Được rồi! Không còn đại yêu nữa, ngươi mau tắm rửa đi. Chỉ là một con giao long bát cấp nho nhỏ, cũng không tính là đại yêu gì." Mộ Tử Dục thả tay xuống, có chút kiêu ngạo nhìn Khổng Bạch nói.

Khổng Bạch: "......" Tên quỷ con biến thái.

Mộ Tử Dục phất phất tay, đôi tay Khổng Bạch đang bị trói lại với nhau lập tức được nới lỏng ra một bên, trên cổ tay còn lại vẫn như cũ bị dây tơ kim sắc buộc chặt.

"Tắm rửa cho sạch sẽ." Mộ Tử Dục nói.

Khổng Bạch "......" Rốt cuộc là gia tộc nào dưỡng ra được tên quỷ con này vậy! Vì sao trước kia chưa từng nghe nói qua!

Mộ Tử Dục ngồi trên bờ hồ, một bên vừa tiến hành phân giải thịt giao long, một bên vừa trò chuyện với Khổng Bạch: "Ta nghe nói qua nơi này của các ngươi có Tứ Trân Cầm, một là hậu duệ của phượng hoàng - Thất Thải Khổng Tước, hai có Chân Long huyết mạch - gia tộc Giao Long, thứ ba là Phi Thiên Hổ mang huyết mạch của Bạch Hổ và cuối cùng, Thiên Nứt Thần Quy - một chi huyết mạch của Huyền Vũ."

Khổng Bạch "......" Gia hỏa này muốn làm gì? Tứ đại gia tộc, trong mắt tên quái thai như y lại chính là đồ ăn?

Mộ Tử Dục vẫn ở bên hồ ung dung tách rời thịt yêu thú, Khổng Bạch tại trong nước lại nơm nớp lo sợ mà cẩn thận tẩy rửa.

Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục, hung hăng cắn cắn môi, thầm tự mắng một câu vận khí cậu năm nay thực thảm.

"Ta... tắm xong rồi." Khổng Bạch run rẩy thân mình, nhìn Mộ Tử Dục nói.

Mộ Tử Dục gật gật đầu: "Vậy ngươi lên được rồi."

Khổng Bạch cẩn thận từ trong hồ leo lên. Thật là, chỉ là một tên quỷ con mới mười bốn tuổi, lông còn chưa mọc đủ đâu, vì sao lại có thể lợi hại như vậy? Tên này so với cậu còn nhỏ hơn biết chừng nào.

Mộ Tử Dục thu thập xong thịt giao long, tiện tay nướng một khúc thịt, hương khí nồng đậm tán ra phiêu đãng quanh quẩn bên chóp mũi Khổng Bạch, bụng cậu vậy mà "ọt" một cái kêu lên.

Mộ Tử Dục quay đầu nhìn Khổng Bạch: "Ngươi đói bụng sao?"

Khổng Bạch sờ sờ bụng nhỏ xẹp lép, đoạn nói: "Có chút chút."

"Muốn ăn thịt nướng sao?" Mộ Tử Dục hỏi.

Khổng Bạch nuốt nuốt nước miếng, hỏi: "Có thể chứ?"

Mộ Tử Dục liền lắc lắc đầu, nói: "Không thể, ngươi đang bị táo bón." =))))

Khổng Bạch: "......" Ngươi mới táo bón! Cả nhà ngươi đều táo bón!

Mộ Tử Dục chọn ra vài quả linh quả, đưa qua cho Khổng Bạch: "Ngươi ăn tạm cái này đi."

Khổng bạch: "......" Cậu muốn ăn thịt a!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top