Phiên ngoại 12
Khổng Bạch bị hai huynh đệ Mộ gia kéo đi nơi nơi ăn uống thả cửa, trong một lần đang ăn, Khổng Bạch rốt cuộc mới buồn bực phát hiện ra thể trọng của cậu cứ như biết bay mà vèo vèo tăng lên.
Dựa theo cách nói của Mộ Tử Hàm thì chính là thịt của cậu càng ngày càng nộn, làm cho người ta càng muốn một ngụm nuốt luôn vào bụng. Nếu đem cậu nướng lên, chắc chắn là thập phần mỹ vị.
Mộ Tử Dục đánh giá tức phụ nhà mình một chút, nói: "Ngươi vậy mà ăn khỏe ghê!"
Quỷ con, nói chuyện cho có lương tâm chút đi! Lão tử ăn còn không nhiều bằng một phần mười ngươi đâu, ngươi còn có mặt mũi nói lão tử tham ăn?
Mộ Tử Dục nhéo nhéo mặt Khổng Bạch, cảm thán: "Ồ! Ngươi có nọng rồi này!"
Khổng Bạch: "..." Này quỷ con, nọng thôi mà, ngươi có cần la lớn vậy không?!
Khổng Bạch nhìn nhìn huynh đệ nhà người ta, trong lòng thập phần rầu rĩ. Hai tên tiểu quỷ này ăn còn nhiều hơn cậu, nhưng cớ sao thể trọng lại không thèm tăng? Cái thể chất ăn không mập này thật đáng ăn đòn một phen mà!! (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Mộ Tử Dục nhìn cậu, nói: "Tu vi của ngươi đã đến Võ Tông."
Khổng Bạch gật đầu: "Đúng vậy!". Trong khoảng thời gian này, Mộ Tử Dục cho cậu dùng không ít cực phẩm nguyên thạch, còn phối rất nhiều nước thuốc cho cậu khiến tu vi bay vù vù lên vô cùng nhanh.
Mộ Tử Dục gật gật đầu, treo lên vẻ mặt thiếu đánh nói: "Tu vi hiện tại của ngươi xem như miễn cưỡng thông qua được thông đạo tinh hệ."
Khổng Bạch: "..."
Mộ Tử Hàm có chút thất vọng ca thán một hồi: "Tu vi đại tẩu tiến triển thật nhanh, đệ còn chưa ăn đủ đồ nơi này mà đã lên Võ Tông rồi."
Khổng Bạch âm thầm bĩu môi, ngươi chính là cái thùng cơm, cho ngươi ở lại đây mấy năm nữa, có bao nhiêu nguyên thạch cũng ăn không đủ.
Khổng Bạch tức đến nghiến răng, lúc trước tu vi cậu chưa đến Võ Tông, hai huynh đệ này cả ngày lẩm nhẩm lầm nhầm kè kè bên tai nói tư chất cậu thiệt nát. Giờ cậu đã là Võ Tông, hai tên nhóc này lại than ăn chưa đủ, đúng là khó hầu hạ!
"Không thể đợi nữa, chúng ta về thôi." Mộ Tử Dục nói.
Mộ Tử Hàm gật đầu đồng ý: "Cũng được!"
Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, không nhịn được có chút lo lắng sốt ruột: "Tiểu Bạch, càng ngày càng béo, nếu lại béo thêm chút nữa, Xuyên Vân Toa* cũng chẳng chở nổi hắn."
(*: hình như là một loại thuyền có thể bay ý)
Khổng Bạch: "..." Đồ quỷ con chết tiệt! Đúng là gần đây cậu hơi béo lên, nhưng cũng có nhiều lắm đâu, nếu cái Xuyên Vân Toa gì kia mà chở không nổi cậu thì có thể chứng minh cái thứ quỷ kia là đồ đồng nát a.
..........
Khổng Bạch ngồi bên trong Xuyên Vân Toa, tràn đầy tò mò nhìn ngân hà bên ngoài.
Một biển trời sao lấp lánh, phảng phất như thể chỉ cần vươn tay là đã có thể chạm tới được. Cảm thụ khác thường như vậy làm Khổng Bạch không khỏi có chút cảm xúc mênh mông.
"Thật xinh đẹp!" Khổng Bạch cảm thán.
"Đẹp lắm sao? Chỉ là mấy viên đá to mà thôi, cũng không ăn được."
Khổng bạch tràn đầy khinh thường liếc nhìn Mộ Tử Dục. Ăn, ăn, ăn! Tên quỷ con này trừ bỏ ăn còn biết cái gì? Một chút tình thú cũng không hiểu.
"Viên tinh cầu kia thật sáng!" Khổng Bạch có chút kinh ngạc.
"Đó là một viên Hoả tinh. Nếu ngươi đi ngang qua, liền biến thành khổng tước nướng! Có khi cả tro cũng không còn." Mộ Tử Dục nói.
Khổng Bạch: "..." Quỷ con này cứ không chịu nói tiếng người hoài sao?
"Vậy nếu là ngươi? Cũng thành tro luôn à?" Khổng Bạch tức giận hỏi ngược lại.
Mộ Tử Dục ngẩng đầu, trưng ra bộ dáng không ai sánh bằng nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ yếu đuối mong manh giống ngươi sao?"
Khổng Bạch nhìn nhìn y, nói cũng đúng! Da y dày như vậy, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, đương nhiên không giống cậu rồi.
Mộ Tử Dục chắp tay sau lưng, đắc ý dào dạt: "Nếu là ta, ta có thể đem viên tinh cầu kia đập cho rớt."
Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục, ngoài cười nhưng trong không cười thâm sâu khen ngợi: "Ngươi thật lợi hại!"
"Chuyện nhỏ mà thôi, nếu ngươi đã biết ta rất lợi hại thì tốt." Mộ Tử Dục vô cùng hài lòng.
Khổng Bạch: "..." Này quỷ con, không khoe khoang thì ngươi liền chết sao?
"Ca ca, có yêu thú ngoài tinh hệ bay tới." Mộ Tử Hàm nói.
Mộ Tử Dục lập tức đi tới bên người đệ đệ, hỏi: "Ở nơi nào?"
"Nơi đó." Mộ Tử Hàm chỉ.
Khổng Bạch có chút tò mò hỏi: "Yêu thú ngoài tinh hệ? Ngoài không gian này cũng có yêu thú?"
Mộ Tử Dục gật đầu, đáp: "Có."
Mộ Tử Hàm nói: "Không gian ngoài tinh hệ này tuy rằng mỹ lệ, nhưng cũng là một địa phương rất nguy hiểm."
Khổng Bạch hỏi tiếp: "Vậy chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Mộ Tử Hàm lắc đầu, trả lời: "Sẽ không. Nếu chỉ có mình đại tẩu, không bao lâu sẽ bị đám yêu thú ngoài này ăn luôn, nhưng nếu có đệ cùng ca ca thì tẩu có thể ăn ngược lại bọn chúng."
Khổng Bạch cười gượng hai tiếng: "Vậy phải cám ơn ngươi rồi!"
Mộ Tử Hàm xua tay, hào phóng nói: "Đều là người một nhà, tẩu không cần khách khí thế đâu."
..........
"Về tới Trung Châu rồi." Mộ Tử Dục có chút hưng phấn mà nói.
Khổng Bạch nhìn không trung xa lạ, trong lòng không khỏi có loại cảm giác không chân thật. Cậu thật sự "gả xa" rồi! Cậu vậy mà gả đi xa như vậy!
Mộ Tử Hàm quay đầu nhìn đại ca, nói: "Chúng ta mau trở về Mộ phủ thôi."
Mộ Tử Dục gật đầu: "Được."
Khổng Bạch bị Mộ Tử Dục kéo đi phía trước, cậu nhìn sợi tơ vàng* trên tay, thầm mắng tiểu quỷ này sao còn không cởi bỏ cho cậu a! Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên, không phải cái loại ý tứ này a!
(Do hồi trước mình không rõ, đến giờ mới thấy bản QT nhắc là sợi chỉ/tơ vàng chứ không phải dây thừng :v. Sẽ sửa lại mấy chương trước sau.)
Khổng Bạch bị Mộ Tử Dục đưa đến trước một tòa lâu vũ* nguy nga.
(*: tòa nhà to lớn.)
Khổng Bạch nhìn cửa lớn, phía trên là hai chữ rồng bay phượng múa "Mộ phủ", trong lòng không khỏi có chút lo sợ.
Mộ phủ so với Khổng gia nhà cậu còn lớn hơn nhiều, bên trong không biết có gì.
"Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, các ngài cuối cùng đã trở lại! Tiền bối Bạch Diên Tinh mấy ngày nay cứ nhắc các ngài mãi." Thấy huynh đệ Mộ gia, thủ vệ gác cổng lập tức bước lên trước nói.
Mộ Tử Hàm vuốt cằm: "Mẫu phụ nhớ ta rồi!"
"Hai vị thiếu gia, các ngài bắt một con khổng tước đặc sản ở Thần Thú Tinh về sao? Ngàn dặm xa xôi mang khổng tước sống trở về vì muốn đồ vẫn còn tươi tốt à? Hai vị thiếu gia thực sự có hiếu tâm." Thủ vệ đầy mặt tươi cười khen tặng.
Khổng Bạch: "..."
"Không phải đặc sản." Mộ Tử Hàm quay đầu lại nhìn Khổng Bạch, lại nói: "Ừm, cũng coi như đặc sản đi, bất quá không phải để ăn."
Mộ Tử Dục lôi kéo Khổng Bạch, thúc giục: "Đi nhanh đi, mẫu phụ khẳng định sẽ thích ngươi."
Trong lòng Khổng Bạch một trận quay cuồng, mẫu phụ nhà ngươi đương nhiên thích ta, đệ đệ ngươi nói rất nhiều lần rồi! Mẫu phụ ngươi nhìn thấy bộ dáng ta béo tốt mập mạp thế này, hẳn sẽ nghĩ đem nướng lên nhất định ăn rất ngon.
Nghe được tin tức huynh đệ Mộ Tử Dục trở về, Diệp Thạch gấp không chờ nổi từ trong tu luyện thất chạy ra.
"Cuối cùng cũng trở lại a!" Diệp Thạch nhìn bọn hắn.
Khổng Bạch từ phía sau Mộ Tử Dục thò đầu ra, một gương mặt tuấn dật đập vào mắt cậu.
Khổng bạch nhìn Diệp Thạch, thầm nghĩ đây là nam tử trúng lớn trong truyền thuyết sao? Nhìn qua cũng không phải quá tuyệt sắc, khó trách tất cả mọi người đều nói phu nhân của Mộ Thần trúng đại vận.
"Tử Dục! Con mang một nhóc gà con trở về chi vậy?" Diệp Thạch vừa đánh giá Khổng Bạch, vừa hỏi.
Khổng Bạch: "..." Cậu không phải nhóc gà con! Cậu là nhóc khổng tước đó. Mà khoan, cũng không đúng, cậu không phải nhóc con, cậu sắp thành niên rồi mà.
Diệp Thạch nhìn cậu, rất có hứng thú nói: "Tuy rằng có chút nhỏ nhưng nhìn qua thật béo mập! Con mang về ăn? Chỉ mới là Võ Tông thôi à, trông yếu ghê! Sao con lấy tơ trói nhóc này? Yếu như vậy, trốn không được đâu."
Khổng Bạch: "..."
Mộ Tử Dục đem tức phụ nhà mình kéo đến bên người, nghiêm túc nói: "Mẫu phụ, đây là bạn lữ của con. Phụ thân nói khi tìm được bạn lữ, phải đem tơ trói lại cùng một chỗ, cho nên con lấy tơ quấn hắn."
Phụ thân nói, thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên, mình quấn Khổng Bạch thế này, còn không ngừng không nghỉ cùng nhau đi qua mấy ngàn dặm, không, chính xác mà nói đã qua hơn mấy vạn dặm rồi chứ đâu có ít.
Diệp Thạch gật đầu, hài lòng nhìn con trai: "Lời phụ thân con nói đều đúng! Con phải nghe lời phụ thân, phụ thân con là người cơ trí nhất đấy!"
Khổng Bạch: "..."
Mộ Thần có lẽ là một người cơ trí, nhưng nếu hắn thật sự cơ trí như vậy, thì ban đầu ý của hắn khẳng định không phải như thế này đâu!
Mộ Tử Dục gật gù, nghiêm túc nói: "Đúng vậy! Lời phụ thân nói đều đúng."
Khổng Bạch: "..." Gia hỏa chết tiệt này, vậy mà cũng sẽ có ngày mù quáng sùng bái một người nha.
Diệp Thạch nhìn nhìn 'con dâu' tương lai, nói: "Nhìn qua cũng còn nhỏ quá đi."
Khổng Bạch trừng lớn mắt, có lộn không vậy!? Cậu mà nhỏ á? Mau nhìn lại đi, nhi tử của ngài cũng có lớn hơn tẹo nào đâu chứ!
"Mẫu phụ, hắn còn chưa thành niên." Mộ Tử Dục nói.
"Thì ra còn chưa thành niên, khó trách lùn như vậy." Diệp Thạch nói thầm.
Khổng Bạch nhìn Diệp Thạch, nghĩ thầm trong bụng tuy rằng ta còn chưa thành niên, nhưng tuổi của ta so với ngài lớn hơn nhiều đó!
Mộ Tử Dục gật đầu: "Mẫu phụ, hắn còn có thể cao hơn mà ."
Khổng bạch thầm khinh bỉ, quỷ con ngươi nên tự lo cho chính ngươi trước đi.
"Bộ dáng không tồi, thật tinh mắt." Diệp Thạch nói.
Mộ Tử Dục cười cười, đắc ý dào dạt: "Đương nhiên rồi ạ."
Khổng Bạch nhíu nhíu mày, âm thầm phỏng đoán Diệp Thạch này hẳn là không phải khen cậu lớn lên đẹp mắt, mà là trông rất "ngon miệng" đi.
Mộ Thần chắp tay sau lưng đi đến: "Trở về rồi."
Khổng Bạch chú ý thấy người này vừa xuất hiện, Mộ Tử Dục cùng Mộ Tử Hàm nguyên bản là hai tên cà lơ phát phơ, thế mà sắc mặt đều lập tức trở nên nghiêm túc, cậu liền đoán được thân phận người tới.
"Phụ thân." Hai huynh đệ Mộ gia đồng thời nghiêm trang gọi ra tiếng.
Ánh mắt Mộ Thần dạo một vòng trên sợi tơ kim sắc quấn trên tay Mộ Tử Dục cùng Khổng Bạch, cười cười nói: "Tử Dục, đây bạn lữ con tìm được sao?"
Khổng Bạch có chút kinh ngạc nhìn Mộ Thần, trong lòng đột nhiên dâng lên kính ngưỡng vô vàn, thần quả nhiên không hổ là thần nha! Người khác đều đoán cậu là đồ ăn, thậm chí ngay từ đầu chính cậu cũng cho là như vậy, chỉ có Mộ Thần liếc mắt một cái đã phát hiện cậu là tức phụ mà Mộ Tử Dục tìm được.
"Làm sao ngươi biết được? Ta còn tưởng là đồ ăn đấy." Diệp Thạch tiến đến trước mặt Mộ Thần thần thần bí bí hỏi.
"Chỉ là một yêu thú thất cấp, nếu muốn ăn, Tử Dục sẽ không hao tổn tâm huyết mang sống trở về." Mộ Thần đáp lời hắn.
Diệp Thạch gật gật đầu, cảm thán than mấy tiếng: "Đúng nha! Vì sao ta không nghĩ tới vậy cà!"
Khổng Bạch nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch, chỉ cảm thấy một cổ khí lạnh từ hai bàn chân dâng lên. Vì sao cậu lại có cảm giác như đưa dê vào miệng cọp thế này...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top