25.
hắn là luôn người làm những công việc nhà từ nhẹ đến nặng, em chỉ cần ngồi đó chỉ tay năm ngón. điều này khiến cả gia đình hắn bất ngờ khi thấy điều như vậy, vì hắn chưa từng nghe theo lời ai ở ngoài nhà cả, à, cùng lắm thì nghe theo nhưng cho rằng đó là điều hắn muốn làm. mẹ hắn đã mừng lắm khi thấy hắn như vậy, còn nói rằng hắn nên nghe lời em hơn và chăm sóc em kĩ trước khi ra về
"tôi biết rồi bớt nói đi!"
"mày mà làm gì con dâu tao là mày no đòn nha con. bác về nhé, y/n"
"dạ bác đi đường cẩn thận ạ"
hắn bỏ vào trong trước, em thì tiễn mẹ hắn rồi mới đóng cửa đi vào. hắn còn đống chén đĩa chưa rửa, em thì lại ra ngồi bấm điện thoại.
"con heo kia, ăn rồi nằm, không sợ béo à?"
"kệ tôi, ai là người vỗ béo tôi chứ"
"tch-không làm thế rồi làm sao mà chuyện này qua nhanh cho được"
"thôi đi, cái hôn sự chết tiệt này đã là một vấn đề lớn rồi. tôi còn cuộc sống dài như thế, tại sao lại phải cưới một người cọc cằn như anh?"
"bộ cô nghĩ tôi không khổ à?"
thì đấy, chuyện hôn sự giữa hai đứa cũng không biết từ đâu ra, chỉ một năm trước mới biết và chuyển thẳng vào ở chung với nhau. mới thời gian đầu thì hai đứa còn chẳng gặp nhau nhiều quá năm phút, bây giờ thì hai đứa gặp nhau thường xuyên vì đang kì nghỉ đông. và cái chuyện hắn nghe lời em cũng là việc hắn yêu cầu em khi mẹ hắn tới thăm. và theo cốt truyện thì em và hắn sẽ phát hiện ra mình yêu đối phương từ khi nào chẳng biết, nhưng theo hướng này thì chỉ có hắn, còn em thì vẫn đang vô tư chẳng biết tình cảm hắn dành cho em. nhiều khi những câu nói em chỉ buột miệng nói ra làm hắn khó chịu vô cùng.
"oi! Bakugou, tôi đi mua đồ, anh mua gì không?"
"để tôi đi chung, còn cả đống thứ phải mua"
"vậy thì lẹ lên"
hắn kéo em đi khắp cái siêu thị, em cứ kêu ca mua gì nhiều thế, hắn còn chẳng thèm liếc mắt nhìn em, làm em bực dọc ném một mớ đồ ăn vặt vào xe đẩy. hắn biết mà chẳng buồn nói, vì em cũng bỏ vào thứ cay cay cho hắn. trên đường về em vẫn bực mình vì hắn lại bắt em xách đồ, nhưng lại không cằn nhắn vì em biết hắn còn cầm mấy thứ nặng hơn.
"nhanh lên coi!"
"rồi từ từ!"
hắn đứng lại bỏ đồ xuống, cởi áo khoác, đợi em đi tới choàng lên kéo dây kéo rồi lại bỏ đi trước.
"nè... quan tâm thì quan tâm cho trót đi chứ?"
hắn im lặng quay lại, lấy luôn mấy cái túi em đang xách rồi kéo em đi
"về nhanh, lắm chuyện quá"
em vui vẻ đi theo hắn, về đến nhà thì em là người xếp đồ vào đúng chỗ, còn hắn thì ngâm mình vào bồn tắm. hắn mệt mỏi ngụp hẳn đầu xuống nước, nhắm mắt tận hưởng làn nước ấm bao quanh cơ thể mình.
"Bakugou"
hắn nghe thoáng tên hắn ở ngoài cửa, đành luyến tiếc rời khỏi dòng nước, vớ đại cái khăn quấn quanh hông rồi ló đầu ra nhìn con người đứng trước cửa
"gì?"
"ờm, thì..."
em bị đứng hình vì độ đẹp trai của hắn khi tóc ngấm nước xẹp xuống, người em nóng rực lên, mặt thì vì trời lạnh nên ửng hồng, bây giờ thì đỏ bừng hết lên
"làm sao? sốt à?"
hắn đưa tay sờ lên trán của em, không nóng lắm. em bối rối lắp bắp nói
"kh-không có, t-tôi chỉ muốn lấy, cá-cái đồ buộc tóc..."
"để ở đâu?"
"tr-trên chai sữa rửa mặt"
hắn quay lại tìm, em thấy cơ thể rắn chắc của hắn phản chiếu trên gương làm em suýt ngất nếu không quay đi kịp
"này"
"c-cảm... ơn"
em nhận lấy đồ buộc tóc từ tay hắn rồi chạy thẳng vào phóng đóng chặt cửa. tay em vuốt ngực tự trấn an bản thân
"bình tĩnh, không thể nào, anh ta ăn cái gì mà ngon như thế? không được, bình tĩnh"
hắn nghe được những lời nói của em cũng tự nhiên mà mỉm cười, lúc đó hắn cố tình để lộ hay không chỉ hắn biết, nhưng ai cũng biết đây là bước đệm tốt để tiến thêm bước nữa. tối khuya hắn lẻn vào phòng sau khi làm việc, thấy em nằm ngủ ngon lành trên giường rồi, hắn cũng nhẹ nhàng nằm lên. thường hai người sẽ không ngủ chung phòng, hắn sẽ ngủ ở phòng làm việc vì bên đó cũng có một cái giường. đương nhiên lúc thích hợp để thực hiện ý đồ của hắn là ngay buổi tối nên hắn đã chui vào phòng. hắn cố tình nằm sát bên cạnh, em chỉ cần quay lại là mặt cách nhau khoảng năm centimet. hắn luồng tay xuống ôm và kéo em lại gần hơn, em chỉ khó chịu kêu lên một tiếng rồi bất ngờ qua ôm lại. hắn lại cố tình không mặc áo đi ngủ sao, hay là nóng mới bỏ áo như thế?
sáng hôm sau, trời mới hửng sáng em đã bắt đầu tỉnh giấc. tối qua em ngủ ngon hơn mọi ngày rất nhiều, muốn vươn vai một cái nhưng có gì như bọc khắp người em, em cũng không di chuyển được. mở mắt ra thì em hoảng khi thấy hắn nằm bên cạnh mình, không những vậy, tay còn ôm em cứng ngắt, mặt em đỏ dần vì thấy cơ thể của hắn. em kéo tay lên che mặt tiện thể co chân đạp hắn một cái bay xuống giường
"mới sáng sớm làm gì vậy?"
"s-sao anh lại ở đây? tối qua anh làm gì tôi? sao không ngủ bên kia mà lại qua đây?"
"bộ vợ chồng ngủ chung là sai chắc!"
"trên giấy tờ thôi! còn thực tế..."
"thì tối qua là thực tế còn gì, a đau chết tôi rồi"
"t-tối qua? đồ khốn nạn anh đã làm gì tôi!!??"
em lấy gối ném hắn liên tục, không để chỗ hở cho hắn đứng lên. hắn thì lại cố thoát ra khỏi trận mưa gối đó, còn một cái cuối cùng em đang tính ném luôn thì từ đâu hắn đã ôm em lại và hôn lên môi em một cái rất lâu. đây là nụ hôn thứ hai em nhận được từ hắn, cái đầu là ở lễ đường. lúc hắn thả em ra thì em đã lấy cái gối đang cần trên tay mà ấn vào mặt hắn
"biến thái mà!!"
"ưm!"
hắn cầm cái gối giựt ra, có đà em té lên người hắn. bốn mắt nhìn nhau, mặt em lại một lần nữa ửng lên, tay chân luống cuống không biết làm gì lại bị hắn kéo lại mà ôm hôn. em bị cuốn theo đến mức tay chân bủn rủn không kháng cự được gì nữa
"tối qua tôi chưa là gì em hết, chỉ ôm thôi"
"vậy... vậy sao anh nói tối qua là sao?"
"ồ, có con mèo không nhớ gì hết, vậy để tôi kể cho em nghe"
hắn kéo em ngồi dậy rồi để em ngồi lên chân mình
"hôm qua lúc tôi chuẩn bị đi ngủ thì em nói mớ rằng em yêu tôi đấy"
"có điên mới tin anh, làm sao tôi yêu anh được"
hắn ghé sát tai em, hạ giọng làm măt em lại ửng đỏ
"chắc không?"
"t-thì..."
"không thì thôi, ngủ thêm tí nữa, còn sớm mà"
hắn ôm em ngã lưng xuống giường, lấy cái gối lúc nãy để cả hai nằm lên rồi lại rúc đầu vào vai hít hà hương thơm toả ra từ người em. em đang cố xử lý dữ liệu thì hắn đã thiếp đi từ khi nào, em nhìn vẻ mặt của hắn rồi cũng đưa tay kéo mềm lên cho cả hai rồi cũng đành thiếp đi một tí
"anh yêu em, anh sẽ đợi đến khi nào em cũng có tình cảm với anh, bao lâu cũng được, cả đời cũng không sao"
'vậy anh không cần đợi nữa đâu'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top