chap 5
Taehyun đã tự hỏi rất nhiều lần. Beomgyu yêu hắn từ khi nào. Và hắn đã có cùng cảm giác như thế từ bao giờ. Hắn đến nay vẫn không có câu trả lời.
Cho đến một ngày hắn biết hắn không còn được đặc ân tách biệt nữa thì hắn đã hiểu hắn cần Beomgyu ngay từ những phút đầu tiên. Bóng của hắn nói hắn phải trả lại cuộc sống cho nó. Taehyun đã không bao giờ ngờ được… cái bóng của hắn yêu Beomgyu.
Kể từ ngày Beomgyu không đến quán café nữa thì Taehyun phải lên sân thượng chung cư của cậu. Ở nơi đó, điều duy nhất hắn làm là đổ bóng lên người Beomgyu và im lặng nằm ngủ. Hắn nghiện cảm giác ngủ trên người cậu. Hắn không biết rằng cái bóng của hắn cũng thế. Cái bóng nghiện cảm giác đổ lên người Beomgyu.
Taehyun chưa bao giờ nói yêu Beomgyu. Beomgyu cũng không hỏi vì Beomgyu biết hắn không thích câu hỏi đó. Và thật sự cảm giác của hắn cũng không phải là yêu.
Là sống.
Beomgyu của hắn yêu bầu trời xanh. Beomgyu của hắn thích nước đá tan. Beomgyu của hắn không thích ở một mình. Beomgyu của hắn không thích café đen và xì gà. Beomgyu của hắn có giọng nói như một làn khói thuốc mờ đục trong sương sớm. Beomgyu của hắn là một kẻ không có bóng. Beomgyu của hắn là một kẻ cô độc.
Tất cả đều là Beomgyu của hắn, không phải của cái bóng Taehyun.
Những ngày hắn ở trên sân thượng với Beomgyu, nội dung đối thoại cũng vô cùng ngắn gọn và chỉ đơn thuần về những chiếc bóng, chẳng hề có yêu thương. Những lúc hắn ngủ có khi cái bóng Taehyun đã lợi dụng mà tán tỉnh cậu không chừng.
“Ngươi đã tán tỉnh Beomgyu của ta sao?”
“Haha!” – cái bóng của hắn cười khẩy – “Beomgyu vốn chỉ yêu ta. Chỉ thấy mỗi ta ngay từ đầu. Ngươi thậm chí còn không thèm nhìn cậu ấy. Điều ngươi làm chỉ đơn giản là ngồi ở đàng sau mà thôi.”
“Điều đó chẳng nói lên gì cả!” – hắn đập bể chiếc gương và quay lưng ra khỏi phòng, bỏ mặc chiếc bóng từ tốn đi theo.
“Kang Taehyun, ngươi biết rằng dù ngươi ở đâu thì ta cũng có thể tìm ra mà!”
Hắn dập mạnh cửa, siết chặt tay. Nếu Beomgyu yêu cái bóng của hắn, không sớm thì muộn nó sẽ trở thành con người. Và đổi lại, hắn sẽ chỉ còn là ảo ảnh. Hắn buông mình vào dòng người đông đúc dưới góc ngã tư đường, băng ngang và tìm đến khu chung cư có mảng từ loang lổ.
Beomgyu. Beomgyu. Taehyun cảm thấy mình đang bị mất bình tĩnh, cái bóng của hắn vốn là thứ hiểu hắn hơn ai hết, cái bóng chết toi đó luôn biết cách làm hắn điên tiết.
Beomgyu. Beomgyu. Taehyun rảo bước nhanh trên chiếc cầu thang dài, hẹp và tối tăm đầy ẩm mốc. Tay hắn lướt đi qua những mảng tường, những vệt sơn khô rơi lả tả theo những đường miết tay của hắn.
Ở một góc tối cầu thang hẹp, có một người thanh niên đứng quay lưng vào tường, để lộ chiếc cổ trắng muốt đầy cô đơn.
Beomgyu. Beomgyu. Taehyun bước lại chỗ người thanh niên đó, đấm mạnh vào tường, giọng của hắn đục ngầu:
“Tại sao còn chưa cút đi?”
Cái bóng của Beomgyu quay lại sợ sệt nhìn Taehyun:
“Hôm nay anh không đem theo bóng của mình.”
Taehyun trừng mắt với cậu ta:
“Hoặc là ngươi cút đi cho khuất mắt Beomgyu, hoặc là ta sẽ cho ngươi không bao giờ tồn tại nữa!”
Trước cơn thịnh nộ như ngày bão to của hắn, cái bóng lùi sát về góc tường, dần dần lẩn khuất sau những mảng sơn loang lổ màu xanh đen và biến mất.
“Ngươi chết đi. Ta nguyền rủa cho ngươi chết đi!” – vừa tan biến, cái bóng vừa vọng lại giọng nói nhẹ tênh nhưng đầy căm hận.
Taehyun đanh mặt lại và quay lưng đi, bỏ mặc lại nơi đó một góc tối không người không bóng, chỉ còn mảng tường loang lổ xanh đen. Hắn bước thẳng lên sân thượng, nơi mà Beomgyu chắc chắn đang nằm đó, phóng ánh nhìn vô định lên bầu trời xanh ban chiều.
“Có gì để cậu nhìn?” – hắn gằn giọng, trút mọi bực tức ra ngay trong câu hỏi.
“Bầu trời không có bóng. Neh Taehyun, trước đây tôi không phải là con người như thế này!” – khác với những lần trước, Beomgyu không im lặng mà bắt đầu lên tiếng – “Trước khi gặp anh, tôi là một con người bình thường, sống bình thường, có những vấn đề bình thường dễ giải quyết. Mọi thứ bây giờ sao lại quá phức tạp đến vậy?”
“Tôi chẳng làm gì cậu cả!” – thấy được sự khác lạ trong giọng nói của Beomgyu, hắn quên đi cơn giận và ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Anh đã chụp tôi một tấm hình. Có thứ gì trong đó? Bóng của anh, tôi và bóng của tôi. Anh ngay từ đầu đã nói dối.”
“Phải. Tôi và cậu ngay từ đầu đều đã nói dối. Lần đầu tiên gặp nhau, cậu không hề bị mất bóng. Ánh mắt của cậu chỉ là buồn, không phải là của một người bị mất bóng.”
“Vậy tại sao anh lại đi theo trò chơi của tôi?” – Beomgyu quay lại nhìn hắn.
“Vì.” – hắn đột nhiên ngưng bặt.
Vì sao? Taehyun không thể nói. Hắn đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô đắng. Beomgyu đối với hắn… đối với hắn…
Là không thể định nghĩa được.
“Tại sao hôm nay lại hỏi tôi?” – hắn đánh trống lảng.
“Vì trông anh có vẻ giận. Nói bậy bạ một chút thì anh có thể không giận nữa. “
“Cậu biết tôi giận sao? Cậu thậm chí còn không quay lại nhìn!” – hắn nhếch mép cười.
“Đâu phải điều gì cũng cần phải dùng mắt đâu, đúng không? Anh nên hiểu rõ hơn tôi chứ!”
Vừa nói, Beomgyu vừa nhẹ nhàng quay lại nhìn thẳng vào mắt Taehyun, đôi mắt của cậu bao trọn lấy hắn dưới bầu trời xanh chiều ngả nắng. Môi cậu khẽ nhoẻn cười.
Taehyun biết được ngay lúc đó có hai sự việc đã xảy ra. Sự việc thứ nhất, tim hắn ngưng đập. Sự việc thứ hai, hắn mất tự chủ.
Hắn chồm dậy giựt tung vạt áo của cậu và kéo Beomgyu dậy. Beomgyu vẫn rất bình tĩnh, nhìn hắn và hỏi:
“Hôm nay anh không đem bóng của mình theo sao?”
Beomgyu đột nhiên nhắc đến cái bóng khiến hắn điên tiết. Hắn kéo cậu vào bên trong mái hiên, thô bạo thảy cậu đập người vào tường.
“Không!” – hắn trả lời – “Không thì sao? Cậu cần bóng của tôi làm gì?”
“Không làm gì cả!” – Beomgyu điềm tĩnh nói, nhếch mép cười.
“Cậu làm sao vậy? Trước đây cậu không hề như thế. Cậu trở nên lãnh đạm như vậy từ khi nào chứ?” – hắn gào to.
“Từ khi anh bảo rằng tôi không được hỏi anh điều gì về cảm xúc của anh. Anh không cho tôi hỏi, tức là anh không cần biết, như vậy bây giờ anh hỏi làm gì?” – Beomgyu từ tốn nói.
“Bây giờ thì tôi muốn biết.”
“Chà chà… anh biết không, những lúc ở trên sân thượng này, những lúc anh ngủ trên người tôi, bóng của anh đã ôm tôi đấy.” – Beomgyu mỉm cười.
“Cái gì? Làm sao cậu biết được bóng của tôi có ôm cậu hay không?” – hắn nắm chặt lấy vai cậu, lắc mạnh.
“Vì bóng của anh yêu tôi. Chính anh nói mà!”
Hắn thẫn thờ buông tay khỏi người Beomgyu. À, ra vậy, Taehyun cuối cùng cũng có thể hiểu được điều gì đang xảy ra. Vì hắn đã bảo rằng bóng của hắn yêu Beomgyu. Là do hắn.
“Vậy nên… lần sau phiền anh đem bóng của mình theo!” – cậu đứng dậy và nói với hắn, giọng nhuốm vẻ cay đắng.
“Không đời nào!” – Taehyun gắt lên giựt tay cậu về phía mình.
Beomgyu bị mất đà và té xuống người Taehyun. Hắn nói với cậu, thật nhỏ:
“Bóng của tôi không yêu cậu. Tôi nói dối!”
“Vậy thì anh còn làm tôi thấy mình đáng thương hơn nữa!” – Beomgyu nằm hẳn lên người Taehyun, cười lớn – “Bóng của tôi vì tôi mà bỏ đi và biến mất. Tôi tưởng rằng ít ra còn có bóng của anh yêu tôi, nhưng nó lại không phải thế. Và bây giờ thì tôi chẳng có gì cả!”
“Có tôi yêu cậu!” – hắn lập tức nói nhanh và cắn mạnh vào tai cậu.
Chiều buông đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top