chap 3
Tuy rằng ngày nào cậu cũng đến quán café nơi Taehyun phục vụ, ngày nào cả hai cũng có những mẩu đối thoại nhỏ về cái bóng, nhưng chưa bao giờ cậu biết điều gì về hắn hơn là những chiếc bóng chỉ có hai phần ba ánh phản chiếu. Taet quyết định tìm hiểu.
“Anh có thích đi tàu điện ngầm không Taehyun?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Vì ở đó có quá nhiều người có bóng.”
Taehyun chưa bao giờ đứng ở bên cạnh chiếc ghế cậu ngồi. Ngay từ lần đầu tiên, hắn cũng chỉ đứng ở phía sau chiếc ghế màu xanh đen. Cậu cũng chẳng mấy khi quay lại nhìn hắn, đối thoại trò chuyện chỉ là nói với cái bóng của hắn trong gương mà thôi.
Chưa một lần nào Beomgyu không thắc mắc về việc này. Tại sao hắn không đến ngồi đối diện với cậu mà nói chuyện? Không phải vì hắn là phục vụ, cậu biết như thế. Tại sao hắn không ít nhất đứng bên cạnh mà nhìn cậu?
Beomgyu không hiểu lý do của Taehyun, vì con người này có những thứ mà cậu không chạm đến được. Nhưng đôi khi, cậu cảm nhận được cả hơi thở của Taehyun.
Giọng Taehyun khá nhỏ, là do hắn không nói lớn chứ còn việc hắn có thể tăng âm lượng hay không thì Beomgyu chẳng thể nào biết được. Hắn thường kéo một chiếc ghế và ngồi đằng sau Beomgyu để nói chuyện với cậu thay vì phải đi phục vụ những bàn khác. Thật là nực cười vì gần như cậu bỏ tiền ra đến đây như để thuê Taehyun nói chuyện với cậu vậy. Hình như hao hao một host club.
Beomgyu đã từng khẽ mỉm cười với ý nghĩ đó, cho đến lúc cậu thật sự không thích việc hắn chỉ đáp lời cậu từ phía sau. Những gì Beomgyu có thể thấy được là bóng của hắn ẩn hiện trong gương phía sau chiếc ghế bành màu xanh đen.
Đôi khi gương mặt của hắn áp rất sát gáy cậu, nói thật nhỏ và thở đều.
“Taehyun, anh có biết là… như thế này tôi có thể bị nghiện không?” – trong một lần vô thức, cậu đã vô tình buột miệng khi hắn thở nhẹ vào gáy cậu.
“Như thế này là thế nào?” – hắn hỏi lại, rất từ tốn và điềm tĩnh.
Cậu im lặng. Hắn cũng không hỏi tiếp, chỉ nhẹ nhàng thở.
Taehyun đối với Beomgyu, chỉ đơn giản là thở mà thôi. Vậy mà có thể gây cho cậu nhiều ảo giác đến thế. Như vậy không phải đã có lý do để cậu tin rằng Kang Taehyun là một con quỷ hay sao?
Kang Taehyun không có nhiều cảm xúc cho bản thân, hắn biết như thế. Những thứ như yêu, hận, phấn khích, giận dữ, điên cuồng, hắn đều không có. Taehyun chỉ có thích và không thích. Tất cả mọi thứ trên đời đều được hắn quy vào chung những khái niệm như vậy.
Và việc trò chuyện với Beomgyu đằng sau lưng cậu là một khái niệm rất mới mẻ với hắn. Taehyun nghĩ rằng mình thích như thế. Hắn thích ngồi đằng sau cậu, nhìn mái tóc đen tuyền mềm mại của cậu với gáy được cắt thật cao, để lộ chiếc cổ trắng muốt. Cổ của Beomgyu có điểm một nốt ruồi nhỏ. Những lúc Beomgyu nói, mắt hắn chẳng thể nào rời khỏi cổ cậu được. Taehyun ngồi đằng sau Beomgyu, vì khao khát bóp nát chiếc cổ trắng muốt và cái nốt đen nhỏ cô độc đó.
Taehyun cố tình thở nhẹ vào cổ cậu, hắn không hiểu vì sao mình lại làm thế, chỉ đơn giản rằng hắn thích cảm giác này. Mỗi lần như thế, vai Beomgyu khẽ run nhẹ và đầu hơi cúi xuống. Từ đằng sau, Taehyun chỉ thấy được mái tóc ngắn mềm nhẹ của cậu nhưng dường như tất cả những hành động dù nhỏ nhặt nhất thì vẫn làm hắn hình dung ra được những biểu cảm trên mặt Beomgyu.
Taehyun khi ở bên Beomgyu, có một vài mảnh ký ức đột nhiên trở lại. Như là những ký ức vào một ngày 15 tuổi, hắn phát hiện ra mình chỉ còn một nửa chiếc bóng. Là lúc hắn thấy người đàn ông hắn gọi là ba nằm sóng soài trên sàn với con dao cắm ngay ngực. Máu loang lổ. Taehyun không có mẹ, nhưng có một người đàn bà nào đó bàn tay đầy máu vào ngày hôm đó chạy ra và ôm hắn khóc. Người đó tự bảo rằng là mẹ của Taehyun. Điều tiếp theo hắn nhận ra là bà ta cũng nằm bên cạnh chồng mình, cũng với một con dao cắm ngay ngực. Hắn bỏ đi trong một đêm mưa tầm tã, gột rửa máu trần gian. Cuối cùng, Taehyun thấy rằng mình chỉ còn một nửa chiếc bóng và không có một mảnh ký ức nào tồn tại.
Ngày hôm đó trở đi, Taehyun đang chết dần. Vì hắn không thể yêu và cũng không biết yêu.
Tuy nhiên, hắn càng ngày càng thấy rằng chiếc bóng của mình đang trở về. Về với hắn, nhất là mỗi khi hắn ở bên cạnh Beomgyu. Trong những khoảnh khắc vô tình nào đó, Taehyun biết rằng, bóng trở lại vì hắn không còn chết nữa.
Người ta hay bảo, kẻ không có bóng là những kẻ không tồn tại.
Taehyun đang dần tồn tại.
Và Beomgyu đang dần chết đi.
Beomgyu thật đang chết dần. Cậu mỗi lần nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong tấm gương trước mặt đều chẳng thấy chiếc bóng của mình. Thứ duy nhất cậu thấy là bóng Taehyun đang say đắm nhìn chiếc cổ của cậu.
“Hình như chiếc bóng của anh yêu tôi.” – một ngày nọ Beomgyu lên tiếng.
“Bóng của tôi yêu cậu? À, phải!” – hắn thản nhiên thừa nhận mà thậm chí không ngẩng lên nhìn ảo ảnh trong gương.
“Còn anh thì sao?” – Beomgyu lại hỏi, giọng cậu khẽ run.
Taehyun im lặng, hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng thở đều vào cổ cậu.
“Taehyun?” – cậu hỏi lại, giọng gấp gáp.
Đột nhiên Beomgyu thấy trong gương bóng hắn chồm lên. Beomgyu nghĩ rằng cậu vừa thật sự chết.
Ngày hôm đó là một hôm nắng yếu, trời mây âm u. Thoảng qua hình bóng trong gương không có Beomgyu. Thoảng qua hình bóng trong gương, chỉ có Taehyun. Đen.
Beomgyu đã chết. Khi hắn từ tốn đưa bàn tay của mình lên che mắt cậu, bàn tay của hắn ấm nóng và đầy sát khí; khi hắn nhẹ nhàng dùng tay còn lại đặt ngang miệng cậu và như đang truyền một hơi lạnh từ thế giới bên kia, Beomgyu biết ngay thời điểm đó mình đã chết.
Kang Taehyun một tay nhẹ nhàng áp sát mắt cậu, một tay bóp chặt miệng Beomgyu khiến cậu không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, và hắn đã cắn vào chiếc cổ trắng muốt của cậu. Ngay bên trong quán café đang có một vài vị khách, kang Taehyun đã làm điều chiếc bóng của hắn sai bảo.
Cổ Beomgyu đau nhói, rỉ ra một vài giọt máu đỏ tươi. Hắn không kéo dài lâu hành động đó để cậu kịp có một cảm giác nào khác ngoài hoảng sợ, Taehyun nhanh chóng buông tay khỏi mặt Beomgyu và quẹt vết máu trên cổ cậu đưa lên miệng liếm.
“Cậu đã muốn đi về chưa, Choi Beomgyu?” – hắn trầm giọng nói thật nhỏ – “Đừng bao giờ hỏi tôi như thế một lần nữa!”
Beomgyu biết rất rõ, Kang Taehyun là một người không thể yêu. Cậu không được yêu hắn và hắn cũng sẽ không bao giờ yêu cậu.
Trong tấm gương trước mặt, bóng của hắn lạnh lùng quay lưng đi, để lại chiếc ghế màu xanh đen trống không người. Cái bóng của Beomgyu đã nói đúng.
Beomgyu chết khi không có bóng. Con người ta chết khi không có bóng.
Và Beomgyu chết vì yêu một người không thể yêu.
Ngày hôm sau, Beomgyu không trở lại quán café.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top