chap 2
Hắn vốn không biết cậu tên là Beomgyu. Hắn tự đặt cho cậu một cái tên và gọi trong đầu là “Ảo Ảnh Đen”. Ảo Ảnh Đen cũng có hai phần ba chiếc bóng mà thôi. Chỉ khác chăng cậu đúng thật là hai phần ba chiếc bóng, còn hắn thì chỉ còn một nửa. Kể cả khi bóng hắn hiện quá nửa trong gương, thì hắn cũng không thể thấy được, cuối cùng lại chỉ còn một nửa.
Ảo Ảnh Đen đến quán mỗi ngày và ngồi đúng một vị trí, làm đúng một việc nhìn ra tấm kính trong và uống đúng một loại nước. Cậu kêu ra một hũ đường, một tách café đen nóng, một ly đá và một điếu xì gà. Ảo Ảnh Đen trả tiền cho tất cả những món trên nhưng cậu không hút xì gà, không uống café đen nóng. Cậu chờ đá tan, bỏ đường vào café đen và uống ly nước đá. Taehyun cho rằng đó là hành động tâm thần nhất mà hắn từng biết.
Tuy Taehyun là một kẻ không thèm quan tâm đến bất kỳ thứ gì, nhưng hắn vẫn là một con người, mà con người thì cũng có những thắc mắc riêng. Và đến tuần thứ tư cậu ngồi ở quán, hắn đã phải giải tỏa bản thân khỏi những thắc mắc đó.
“Vì chiếc bóng của tôi thích hút xì gà, uống café đen đường.” – cậu trả lời hắn như thế – “Tôi làm thế để chờ nó về. Còn anh, Taehyun? Bóng của anh thích gì?”
“Cậu tên gì?” – hắn hỏi.
“Choi Beomgyu.” – cậu trả lời.
“Bóng của tôi thích uống nước đá tan, không hút xì gà và không uống café.” – hắn đáp câu hỏi của cậu, khẽ nhếch mép cười, đôi mắt của hắn trong tíc tắc đã không còn là ánh nhìn vô cảm.
Ảo Ảnh Đen quay lại nhìn hắn:
“Tôi không phải là cái bóng của anh.”
“Tôi biết. Chỉ là sở thích trùng hợp mà thôi!” – Taehyun lại nhoẻn miệng cười, nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro của cậu.
Hắn đứng dậy và bỏ vào trong, cảm thấy vô cùng thoải mái. Lần nào hắn nói chuyện với Ảo Ảnh Đen cũng cảm thấy rất vui. Miễn là không nhìn vào mắt cậu. Như vậy thì có thứ còn vui hơn chụp ảnh để mà giải trí.
Từ ngày gặp Ảo Ảnh Đen, hắn không có điều gì bất mãn, chỉ trừ một việc.
Bóng của Taehyun đang rõ dần.
Beomgyu thật sự không giết người. Đó là một ngày vô cùng bực mình đối với cậu. Cậu đã đấm một cú vào mặt tên sếp của mình và lập tức được bảo vệ thảy ra đường, đồng thời xe cấp cứu từ đâu vang lên inh ỏi.
Thật vô vị! Beomgyu nghĩ thế khi mà cậu bị đuổi việc chỉ vì một cú đấm. Nhưng thật ra cậu biết, thường thì chẳng ai được ở lại làm sau khi đấm vào mặt sếp cả. Cũng chẳng mấy ai có tính cách như cậu chịu ở lại làm nơi đó sau khi tên sếp đã nhất quyết đòi tắm chung với mình.
Beomgyu tạt vào một quán café nhỏ ở góc ngã tư mà hàng ngày cậu vẫn đi làm ngang đấy nhưng chưa bao giờ uống tại đây. Chỉ đơn thuần là một quán café bình thường mà thôi, trừ người phục vụ. Ngay khi đẩy cửa ra, Beomgyu đã cảm thấy vô cùng bất bình với người phục vụ bàn đang đứng ở quầy.
Ánh mắt hắn bất cần và trông vô cùng đáng để bị đập một trận. Chiếc áo sơmi trắng hắn mặc cài nút chỉ đến nửa ngực và luồng không khí xung quanh hắn tỏa ra một sự chết chóc. Nhưng trên tất cả, đối với Beomgyu, hắn thật sự trông như một cái bóng, mờ ảo và không hiện hữu.
Cậu ngồi đại xuống một chiếc ghế gần nhất và quay lưng về phía hắn. Tấm kính trước mặt dưới ánh mặt trời chói chang phản chiếu lại bóng hình của hắn. Beomgyu thấy hắn chụp cậu một tấm hình, có Beomgyu, có chiếc ghế màu xanh đen và có cả tấm kính.
Qua tấm gương, chiếc bóng của hắn chỉ mập mờ hiện lên hai phần ba. Đối với Beomgyu chuyện này cũng không có gì đặc biệt, vì ai cũng thế cả. Khi đứng dưới hình ảnh phản chiếu của mình trong một tấm gương không dùng để soi như thế, bóng hiện lên thật ra không bao giờ là nguyên vẹn. Nhưng đối với người phục vụ bàn này, hắn có một nụ cười đáng sợ.
Taehyun, Beomgyu biết tên hắn là Taehyun khi nhìn vào bảng tên. Hắn có một nụ cười làm tim cậu bị thắt lại vì khó thở, vì sợ sệt và vì kinh hoàng.
Nhưng thật sự…
Taehyun cười như thế, với cậu mà nói, là rất đẹp.
Từ ngày cậu bắt chuyện với hắn về những chiếc bóng, Beomgyu biết chắc chắn rằng Kang Taehyun là một con quỷ. Một con quỷ có thể gây ảo giác.
Beomgyu dần dần không còn thấy bóng mình nữa. Bóng của cậu đang mờ đi.
Đến một chiều kia, khi cậu trở về từ quán café của Taehyun, kết thúc cuộc đối thoại của những chiếc bóng và thói quen của nó, Beomgyu thấy chiếc bóng của mình ở một góc tối cầu thang chung cư. Ban đầu, Beomgyu không biết đấy là chiếc bóng của mình.
Cậu uể oải bước lên cầu thang dài và hẹp của chung cư cũ nát như thường lệ. Ở một góc cầu thang, Beomgyu đột nhiên thấy một thanh niên đứng quay mặt vào tường tối, vai rung lên nhè nhẹ. Tấm lưng của cậu thanh niên này khiến Beomgyu cảm thấy khẽ đau, một sự cô độc quen thuộc đến lạ lùng.
“Này anh…!” – cậu kêu thật nhỏ.
Anh ta quay lại và khiến Beomgyu hoảng hồn. Đây là gương mặt mà ngày ngày cậu vẫn thấy trong gương, là gương mặt ngày càng mờ dần đi, là nỗi lo của cậu.
“Cậu không cần tôi nữa rồi, phải không?” – cái bóng của Beomgyu lên tiếng.
“Không phải đâu!” – cậu xua tay.
“Beomgyu à…” – cái bóng nói nhỏ, giọng nhẹ tựa sương trời – “Một người không có bóng là một người không thể sống. Cậu rời bỏ tôi, điều đó tức là cậu đang chết dần đi, hiểu không Beomgyu?”
“Tôi không có! Tôi vẫn đang tìm cậu!”
“Vậy tại sao không thấy?” – cái bóng hỏi cậu, xoáy sâu ánh nhìn u uất của mình vào trái tim đang đập mạnh của cậu.
“Tôi…” – Beomgyu lúng túng.
“Vì cậu mải lo nhìn một cái bóng khác. Nếu như vậy, hãy đổi cho tôi làm người và cậu làm bóng đi!” – đột nhiên, ánh mắt của cái bóng đột nhiên trở nên sắc lạnh nhìn Beomgyu.
Beomgyu giật bắn và lùi lại vài bước. Cái bóng vừa đe dọa cậu. Ý nghĩ đó làm Beomgyu cảm thấy tức giận, cậu gằn giọng:
“Cút đi!”
Không có bóng thì Beomgyu vẫn sống, như từ trước đến nay. Cậu mặc kệ chiếc bóng của mình bị hoảng bởi tiếng gằn của cậu, đang đứng nép vào góc tối cầu thang hẹp, Beomgyu quay lưng bước lên lầu. Bước chừng trên mười bậc, cậu lại đột nhiên cảm thấy áy náy, lập tức quay xuống nhìn chiếc bóng để xin lỗi.
Ngày hôm đó trời đã ngả chiều vàng rượm, ánh nắng yếu ớt hắt vào bên trong không chạm được hết bóng tối của góc chiếc cầu thang dài và hẹp. Từ trên cầu thang nhìn xuống góc tối đó, Beomgyu chỉ thấy một hình bóng mờ ảo đứng dựa vào tường ngẩng lên đầy ảm đạm. Bức tường cũ tróc vôi thành từng mảng đột nhiên trở nên ma quái hơn bao giờ hết, không rõ vì ánh sáng mặt trời buổi chiều hay vì điều gì, những mảng tường xám đột nhiên trở thành màu xanh đen. Những màu xanh đen loang lổ như bao lấy cái bóng của cậu, cô độc và quạnh quẽ.
Chỉ là mười bậc thang mà đã dài xa tít tắp. Chiếc cầu thang đã dài lại còn hẹp, qua mười bậc thang, những thứ Beomgyu thấy được ở dưới kia, cuối cùng chỉ là những ảo ảnh. Ánh nắng chiều vàng ngả dài bóng cậu mờ ảo dưới chân và trôi hẳn đến góc tối cầu thang hẹp.
Ảo ảnh màu xanh đen đơn độc và lạnh lẽo.
Cậu hấp tấp quay lưng đi trở về căn hộ của mình và tự nhủ mọi thứ chỉ là ảo giác. Ánh nắng tắt hẳn. Đứng trước cửa nhà không đèn, cậu đột nhiên cảm thấy thật khó chịu. Xung quanh là bóng đêm đang xuống và một không gian tĩnh mịch đến ngộp thở.
“Đi mất rồi…!” – cậu khẽ mỉm cười cay đắng khi tra chìa khóa vào mở cửa.
Đi mất rồi. Chiếc bóng của Beomgyu. Đã đi mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top