phi tu cau ta ma 24 - 26

Phi Tử chương 24

Chương 24                         Thâm Cung Nội Chiến ( Phần hai )

Jessica biết Jae Joong bây giờ đã không còn là Jae Joong của ngày xưa…..

Jessica cũng biết mình không thể chống lại Jae Joong lúc này…….

Jessica càng biết mình đang nằm trong vòng nguy hiểm, và phải cẩn thận hơn với Jae Joong…….

Nhưng đến cuối cùng, dù Jessica có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Jae Joong, cô chính thức trở thành một con rối mặc Jae Joong đùa giỡn…..

Mịch Nguyệt Cung, vào đêm yến tiệc náo nhiệt mừng hoàng phi Jessica khỏi bệnh, do đích thân hoàng hậu Kim Jae Joong tổ chức.

Yến tiệc đêm nay tuy kém phần náo nhiệt như ngày hội ngắm hoa hôm ấy vì sự hiện diện của những “ người đá ” cấm vệ quân, nhưng thay vào đó người ta lại cảm thấy có phần an tâm hơn.

Không ồn ào, không huyên nháo, yến tiệc diễn ra một cách rất trật tự, sau màn ca múa góp vui của vài vị thiên kim tiểu thư, thì mọi người nhập tiệc, sau khi yến tiệc xong thì đến lượt quan lại đại thần chúc rượu Jessica mừng cô khỏi bệnh, rồi Jessica nâng ly cảm tạ lại mọi người. Cuối cùng là phần quan trọng nhất, mà cũng là phần Jessica không mong muốn nhất, đó là cô phải quỳ giữa đại điện kính rượu Jae Joong, như một phàm nhân kính thần linh của họ, đó là phong tục của người Dong Bang.

Vì vậy Jae Joong đối với Jessica bây giờ đã là một thần linh không thể làm phật lòng…..

Cho nên, nếu như Jessica có một hành vi phản nghịch nào đối với Jae Joong, thì cô nhất định sẽ có một kết cục không mấy tốt đẹp cho lắm, hơn nữa trong mắt người đời cô còn là một kẻ “ vong ân bội nghĩa ” tiếng xấu lưu danh thiên cổ.

-         Kim hậu, cảm ơn người đã cứu mạng Jessica, ân nghĩa này suốt đời này Jessica mãi khắc sâu trong tim, nếu có kiếp sau, Jessica nguyện làm trâu làm bò đền đáp người. – Quỳ giữa đại điện Jessica cố nuốt giận trong lòng mà gọi Jae Joong một tiếng “ Kim hậu ”.

-         Muội muội mau đứng lên đi, muội chỉ vừa mới khỏi bệnh không cần câu nệ lễ tiết, chỉ cần ta hiểu tm lòng của muội đối với ta thếnào là được rồi ? Ta cũng không hy vọng kiếp sau muội phải báo ân gì, ta chỉ mong muội muội sau này có thể mãi lạc quan, vui vẻ, không phải cc kh, buồn ti, gian trưng hay tịnh mch là tốt rồi. –  Khi nói Jae Joong cố tình nhấn mạnh vài tiếng trong câu.

Khi Jae Joong tiến đến giữa đại điện đỡ Jessica đứng lên, đồng thời nhận lấy chung rượu trong tay Jessica, và dưới ánh mắt không thể tin được của cô, Jae Joong đã làm một động tác tay nhỏ rất nhanh, mà chỉ có người đứng gần như Jessica mới có thể thấy được. Chỉ một cái phất tay của Jae Joong, thì chung rượu mà Jessica kính lên lúc nãy vốn dĩ chỉ là một chung rượu bình thường, bây giờ đã trở thành một chung rượu độc.

-         KHÔNG ĐƯỢC UỐNG………..

Khi Jessica hốt hoảng hét lên thì cũng là lúc Jae Joong đã nuốt xong ngụm rượu độc xuống bụng. Trong tích tắc khóe môi Jae Joong khẽ nhếch lên, rồi nhanh chóng thay vào đó là một khuôn mặt ngỡ ngàng nhìn Jessica.

-         Muội muội làm sao vậy, trong rượu không lẽ…..hộc…..- Nhanh chóng một dòng máu tươi chảy ra từ khóe môi của Jae Joong, cậu ôm bụng đau đớn nhìn Jessica như thể không tin nổi. – Trong….rượu…..có độc….- Cố nói ra những từ cuối cùng, Jae Joong như muốn khẳng định lại với mọi người rằng Jessica đã hạ độc cậu.

-         Không phải ta…..là tự hắn hạ độc chính mình……là hắn muốn vu oan giáng họa cho ta… THẬT ĐẤY….. KHÔNG PHẢI TA LÀM..….- Jessica biết mình đã bị Jae Joong gài bẫy, giờ phút này cô thật sự hối hận, hối hận mình ngày trước không một kiếm đâm chết tiện nhân kia, để bây giờ sẽ không phải đối diện với tình cảnh trớ trêu, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay thế này.

Jessica nhanh chóng bị cấm vệ quân áp giải vào tử ngục, ở trong một căn phòng không thể thấy được ánh sáng mặt trời, xung quanh toàn những tên đầu trâu mặt ngựa, lưng hùm mặt gấu.

-         Ha ha …chúng bây, ả này từng là hoàng phi đấy……Ha ha ha….- Một tên có gương mặt đầy sẹo dùng đôi bàn tay chai sần của mình bóp lấy cằm của Jessica bắt cô phải ngẩng mặt lên đối diện với gã.

-         Đúng là sắc nước hương trời nha…..- Một tên khác có một bên mắt bị hỏng, trên mặt bị bỏng nặng một bên má, nhìn vào không khác gì quái nhân.

-         Nghe nói Kim hậu từng có ơn với ả, nhưng ả lại lấy oán báo ân hạ độc người nên mới bị bắt vào đây…..hazzz…..đúng là nữ nhân càng xinh đẹp thì càng ngoan độc nha….- Một tên khác dáng vẻ như thư sinh, mặt mày cũng thuộc loại dễ nhìn, xem ra là người có chút học thức.

-         Lão đại, mỡ đã dâng đến tận miệng rồi, anh xem chúng ta có nên ăn hay không? – Tên mặt đầy sẹo hướng tên thư sinh kia gọi lão đại, còn hỏi ý kiến của hắn, trong khi nước dãi của gã đã chảy dài xuống đất.

-         Phải đấy lão đại….anh là người thông minh nhất trong ba chúng ta, anh xem nếu như chúng ta “ăn” mỹ nhân này rồi, sau này có bị án chém đầu nữa không ? Nói gì thì cũng không phải lần nào chúng ta cũng may mắn được Kim hậu ân xá như vậy đâu. – Gã một mắt khi nói chuyện với tên thư sinh kia, cũng không quên dùng con mắt còn lại mà nhìn Jessica một cách sỗ sàng, như thể Jessica đang không mặc y phục vậy.

-         Hứ…..đã vào đây rồi, các ngươi còn sợ cái gì chứ, ngày xưa khi còn bên ngoài ngay cả phòng của thiên kim nhà thượng thư ta còn dám vào, thì một ả quý phi bị bắt vào ngục tù chờ ngày hành quyết thì tính cái gì….các ngươi cứ vui vẻ đi

Tên thư sinh cũng chính là lão đại kia sau khi bỏ lại một câu thì tìm một góc tương đối sạch sẽ nhất nằm xuống, mặc kệ kế bên mình có đang diễn ra một màn điên loan đảo phượng hay không.

Jessica vì khi bị đưa vào ngục đã bị Kibum ép uống không ít nhuyễn cân tán, song song còn điểm ba đại nguyệt trên người, khiến cô dù sau khi thuốc hết tác dụng vẫn không thể sử dụng nội lực để chữa thương, cũng như dùng võ công để chạy trốn. Cho nên Jessica bây giờ như một miếng mồi ngon bày ra trước mắt đám dã lang bị đói lâu ngày, mặc tình nó xấu xé ra.

-         Này, đừng đểả chết, nếu không cuộc sống sau này của chúng ta lại tẻ nhạt đấy. – Tên thư sinh đó bỗng lên tiếng, làm cho hai tên kia phải giật mình giữa cuộc vui.

-         Ha Ha …..lão đại yên tâm….- Tên mặt sẹo cười đáp trả lại tên thư sinh kia, sau đó là vùi đầu vào lạc thú trăm năm khó gặp.- Mỹ nhân cho gia gia ta hôn cái nào…..ha ha ….quý phi có khác, da dẻ thật mịn màng….- Tên đó tươi cười một cách khảố, sau đó dùng đôi bàn tay chai sần của mình lướt đi trên thân thể Jessica.

-         Bỏ… ta ra….ta nhất định….khiến …đám vô lại….các ngươi….chết không….toàn thây….- Khi Jessica yếu ớt nói ra những lời độc địa, thì liền bị gã một mắt cho một bạt tai thật mạnh vào mặt.

-         Tiện nhân…..đã vào đây rồi còn ra oai con khỉ khô gì ….tao đây cóc cần cái gì thương hoa tiếc ngọc hết….tao giết mày…..tiện nhân……

Nói rồi tên một mắt đó liên tiếp tung những quyền đấm cước đá vào người Jessica không thương tiếc…..mà cũng đúng thôi, ai biểu cô chọc trúng vào nỗi đau của hắn, ngày xưa nếu như nương tử hắn không độc mồm độc miệng, thường xuyên ra oai trước mặt hắn, thì hắn cũng không đến nỗi trở thành cuồng sát rồi bị bắt vào tử lao này.

Năm ngày sau, khi quan cai ngục phát hiện Jessica bị những tên tử tù khác đánh đập và cưỡng bức, thì cô đã người không ra người ma không ra ma.

Trong khi đó ở Thái Y Viện, Jae Joong sau khi được đưa tới nơi thì nhanh chóng được đệ nhất thần y Kim Junsu bắt mạch cho uống thuốc giải, vì vậy mà tính mạng cả lớn lẫn nhỏ đều được bảo toàn.

-         Jae Joong huynh, lần này huynh thật gan bằng trời, dám hạ độc chính mình chỉ để báo thù, huynh có biết huynh làm như vậy có thể sẽ gây ảnh hưởng đến thai nhi không ? – Junsu tức giận trừng mắt Jae Joong.

-         Huynh đã định liệu trước rồi, chỉ cần huynh phong bế hết tất cả bát kinh kỳ mạch, như vậy chất độc sẽ không thểảnh hưởng đến cơ thể. – Jae Joong vẫn ung dung thưởng thức những món khoái khẩu của mình gần đây: me, quýt, xoài, cóc, ổi chua, và không thể thiếu ô mai chua.

-         Nhưng dù vậy đi nữa thì huynh cũng quá liều lĩnh, nếu lỡ như xảy ra sơ xuất gì thì huynh tính sao đây, KHÔNG LẼ HUYNH MUỐN LẠI MẤT ĐI CHÚNG….. – Junsu biết mình giận quá mất khôn, nhưng lời đã nói ra rồi làm sao thu lại đây.

-         ……

-         Đệ……đệ xin lỗi, đệ không cố ý…..Jae Joong huynh……hic….đệ xin lỗi….hu hu hu……- Nhìn thấy Jae Joong bỗng trở nên trầm lặng, đờ người ra, Junsu hiểu mình đã làm tổn thương cậu ấy. Quỳ dưới chân Jae Joong, nước mắt Junsu không ngừng rơi xuống như thay cho lời xin lỗi của mình.

-         Huynh……Có lẽ……thật sự sai rồi, huynh…..huynh không nên đem tính mạng của mình và bảo bối ra đối đầu với nguy hiểm chỉ để báo thù. Nhưng đệ yên tâm, huynh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Sau này dù có tan xương nát thịt, thì huynh cũng sẽ nhất quyết bảo vệ hai bảo bối này đến cùng….Oẹ…….- Jae Joong vừa nói dứt câu thì chạy ngay ra cửa nôn thốc nôn tháo. 

-         Hii….là bảo bối đồng ý với huynh đấy. – Junsu lau nước mắt chạy ra xoa lưng giúp Jae Joong.

-         Nó hành huynh thì có, mới có hơn bốn tháng tuổi mà đã biết cách quậy huynh rồi. -  Jae Joong mỉm cười xoa xoa cái bụng đã hơi nhô ra của mình.

-         Bụng huynh cũng bắt đầu to ra rồi, huynh có nghĩ đã đến lúc công khai thân phận của bảo bối chưa ? Ít nhất cũng nên cho phụ thân bọn nó biết sự có mặt của bọn chúng chứ !! – Junsu cười thâm tình nhìn Jae Joong.

-         Ưm…..cũng sắp rồi, hazz…..màn kịch này cũng nên kết thúc thôi, huynh cũng không muốn bảo bối lại gặp nguy hiểm vì Jessica, với lại…..

-         Với lại huynh rất nhớ Yunho huynh, muốn nằm trong vòng tay mà làm nũng với huynh ấy phải không ….ha ha ha…..- Junsu cười hả hê khi thấy gương mặt Jae Joong đỏ bừng như quả cà chua, trong khi đó thì cái miệng cũng nhanh chóng bị lấp đầy bởi quýt chua.

-         Kim Junsu, đệ càng ngày càng lớn gan nha, dám chọc cả huynh nữa….đệ có tin……Hưm….Junsu, đệ…..đệ đang ăn cái gì vậy ? – Jae Joong kinh ngạc nhìn Junsu đang ăn quýt chua một cách ngon lành.

-         Thì quýt đó, ngon lắm….huynh cùng ngồi xuống ăn với đệ đi. – Kéo Jae Joong ngồi xuống, Junsu chuyển sang ngậm ô mai chua.

-         Junsu, nghe huynh hỏi này…..đệ thèm cái này lâu chưa?

-         Ưm….cũng mới đây thôi. – Vì vẻ mặt Jae Joong tỏ ra rất nghiêm nghị, nên Junsu cũng hơi sợ mà nghiêm túc trả lời Jae Joong.

-         Vậy đệ có thường hay buồn nôn không ?

-         Lâu lâu cũng có, chắc do đệ thường ăn mấy thứ đó nên đau dạ dầy ấy mà.

-         Đệ đưa tay huynh xem nào.

-         Đệ thật không có bệnh gì đâu Jae Joong huynh. – Dù nói vậy nhưng Junsu vẫn đưa tay ra.

-         Ưm……đúng như huynh nghĩ, đệ không bị bệnh, mà là CÓ RỒI….ha ha ha chúc mừng đệ Junsu. – Jae Joong vui mừng hớn hở siết tay Junsu.

-         Không thể nào…..- Junsu lắc đầu không tin.

-         Vậy đệ kiểm tra lại đi, đệ là thần y mà.

Jae Joong cốc cho Junsu một cái, sau đó lấy bàn tay trái đặt lên mạch cổ tay phải cậu, Junsu sau một hồi bắt đi bắt lại mạch tượng trên cổ tay phải, còn chạy đi làm vài cái thử nghiệm kì lạ gì đó, đến một lúc lâu sau cậu mới trở lại ngồi đối diện với Jae Joong.

-         Jae Joong huynh à.

-         Huynh đây.

-         Jae Joong huynh ơi !!

-         Ờ

-         Jae Joong huynh…..đệ…đệ…..

-         ……….

-         JAE JOONG HUYNH, ĐỆ THẬT SỰ CÓ RỒI, ĐỆ CÓ HÀI TỬ VỚI YOOCHUN RỒI….Hic……hu hu hu……..đệ có thai rồi…….- Junsu ôm lấy Jae Joong mà khóc rống lên.

-         Phải, chúc mừng đệ…..hic…..- Jae Joong bị Junsu làm cho xúc động.

-         Kì tích, đúng là kì tích, Chang min nói quả không sai….đệấy thật sự đã cho đệ một cái kinh hỷ….hic…..Jae Joong đệ vui quá…..vậy là ước mơ của đệ được thực hiện rồi…..hu hu hu…..

-         Phải…..nhưng huynh thật không biết, đệ tại sao lại có thể mang thai được chứ ? Rồi còn cái gì kì tích, chuyện đó thì có liên quan gì đến Chang min. – Jae Joong kéo cậu ngồi lại ghế, sau đó lau nước mắt cho cậu. – Đừng khóc nữa, nếu không hài tử sau này sinh ra sẽ hay khóc nhè lắm.

-         Hic…..hii…..huynh cứ chọc đệ, huynh cũng vậy thôi. Chuyện này phải bắt đầu kể từ hơn hai tháng trước….

___________________###***###____________________

Đó là một ngày mưa, dạo ấy Yoochun vì bận lo cho vụ huynh vào cung mà thường hay đi sớm về khuya. Có một hôm, ngày ấy mưa rất lớn, còn Yoochun thì đi vẫn chưa về, lúc đó đệ đang ngồi bên cửa sổ chờ Yoochun thì Chang min và Heechul huynh đến.

~ Cốc…..cốc…..

-         Ai vậy ? – Junsu giật mình tiến về phía cửa, bởi vì trời cũng khá tối rồi, nên Junsu cũng tỏ ra hơi thận trọng.

-         Huynh…..Heechul đây, còn có Chang min nữa.

Chất giọng trong trẻo không thể lẫn lộn của Heechul cất lên, như nhận ra chủ nhân của tiếng nói đó cánh cửa phòng Junsu nhanh chóng được mở ra, đối diện với Junsu đúng là Heechul và Chang min, nhưng…..còn có thêm hai nhân vật khác nữa…..sau đó thì bóng tối chợt bao trùm lấy cậu.

Đến khi Junsu tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, như thường lệ cậu vẫn đang nằm trong vòng tay ấm áp của Yoochun…..chỉ có điều, ngày hôm nay hơi khác với mọi ngày một chút, đó là khắp toàn thân cậu đều đầy rẫy dấu hôn ngân, lưng và hông thì vừa đau vừa mỏi đến cực điểm, đáng thương nhất chính là tiểu nguyệt phía sau, đau đến không thể động đậy được.

-         Ừm…..đau

-         Nương tử tỉnh rồi sao, có đau lắm không ? Để tướng công xoa cho nào, nhưng phải công nhận Su đêm qua thật nồng nhiệt nha, Chun chưa bao giờ thấy Su nhiệt tình và quyến rũ như vậy đấy. – Yoochun yêu thương hôn lên má Junsu, bàn tay mới đầu còn xoa trên lưng bây giờ đã di chuyển gần tới hông.

-         Đau…..đáng ghét…..người ta đang đau lắm đấy, Chun còn ở đó lợi dụng người ta…..- Junsu sau khi mơ hồ nhớ lại chuyện đêm qua thì mặt mày đỏ bừng cả lên.

Thật ra đêm qua xảy ra chuyện gì Junsu cũng không nhớ rõ nữa, cậu chỉ loáng thoáng nhớ được mình bị Heechul cho uống một cái gì đó rồi bỏ đi cùng Chang min và hai người lạ mặt kia, sau đó cơ thể cậu rất đau, đau đến dữ dội, cơn đau như muốn phá tan cơ thể cậu ra. Nhưng chỉ một lúc sau cơn đau qua đi, cơ thể cậu lại bắt đầu nóng lên, sự nóng bức như làm cậu muốn điên lên, rồi Yoochun về, khi được Yoochun ôm thì cảm thấy rất dễ chịu, cơ thể y cứ như một tảng băng vậy.

Khi Junsu có thể đi ra khỏi phòng đã là chuyện của hai ngày sau. Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, khi Junsu đi dạo trong vườn thì bắt gặp Heechul và Chang min đang chơi đùa với Tiểu BumMin và Bảo Bảo.

-         Hai đứa nó thật dễ thương, đệ thật muốn có một hài tử như thế để chơi đùa. – Junsu dùng ánh mắt ao ước nhìn hai nhóc con.

-         Rồi huynh sẽ được nhưước muốn thôi. – Chang min sờ cái bụng hơn ba tháng của mình mỉm cười nhìn Junsu.

-         Không thể nào đâu, hazzz……trừ phi kỳ tích xuất hiện.  – Junsu nằm dài ra bàn thở dài.

-         Biết đâu kỳ tích xuất hiện thì sao ? Đệ phải có lòng tin chứ ? – Heechul xoa đầu Junsu giúp cậu lên tinh thần.

-         Rồi thế nào đệ cũng sẽ cấp cho huynh một cái kinh hỷ, huynh hãy chờ đi.

Nói rồi Chang min mỉm cười bỏ đi ra ngoài chơi cùng lũ trẻ, Heechul cũng chạy theo, để lại cho Junsu cả một ngàn câu muốn hỏi.

___________________###***###____________________

-         Thì ra là thế….huynh biết thuốc Heechul huynh cho đệ uống là gì rồi….không ngờ nó thật sự có công dụng.  – Jae Joong sờ cằm tỏ vẻ đã hiểu.

-         Chỉ có Thiên Quả mới có khả năng biến đổi cơ thể làm cho nam nhân cũng có thể mang thai….KHÔNG LẼ…..Heechul có Thiên Quả thứ hai. – Junsu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Jae Joong.

-         Thiên Quả thì huynh ấy không có đâu, nhưng mấy cái thuốc tự chế thì huynh ấy nhiều lắm. Thuốc mà đệ uống chính là một trong những chế phẩm đó, có tên là Huyết Tử, thành phần chính của nó chính là máu, gồm có máu của huynh, Chang min và huynh ấy. Heechul huynh nói là vì máu ba chúng ta rất đặt biệt có thểcải tạo lại cơ thể làm cho nam nhân cũng có thể mang thai, vì vậy huynh ấy quyết định chế Huyết Tử. Huynh thật không ngờ huynh ấy lại mang đệ ra làm vật thử nghiệm, cũng may là không có chuyện gì, hơn nữa lại có công dụng như thế, thật hay quá. – Jae Joong thật sự mừng cho Junsu, vì cậu cũng có thể sinh cho người mình yêu nhất một hài tử nối dõi tông đường, sau này cũng không phải sợ cậu ấy già cả không có người phụng dưỡng.

-         Đệ phải nhanh chóng báo tin này cho Chun mới được, và cảm ơn hai người kia nữa. – Nói chưa dứt câu thì Junsu đã lao nhanh ra khỏi Thái Y Viện.

-         Này đừng chạy như thế, đệ đang mang thai đấy. – Jae Joong gọi với theo, nhưng Junsu đã chạy rất xa rồi. –Cái tính trẻ con đó, Hazz…..không biết đệấy có thể làm được mẫu thân người ta không nữa. – Jae Joong mỉm cười lắc đầu chào thua.

Có lẽ chốn thâm cung này cũng không quá tĩnh mịch…..

Ít nhất thì nó cũng khá vui nhộn vì những cuộc nội chiến…..

Hết chương 24.

Phi Tử chương25

Chương 25                            Kết Thúc

Ngày thứ sáu sau vụ hạ độc mưu sát hoàng hậu Dong Bang Kim Jae Joong, Hoàng phi Jessica bị tống giam vào tử tù chờ ngày hành quyết đột nhiên lãnh được thánh chỉ miễn tội, mà chính Jae Joong là người đã phê chuẩn.

Trở về, Jessica vẫn là một Hoàng phi cao quý, tội danh hạ độc cũng chỉ bị Jae Joong xử phạt đánh ba mươi trượng, khấu trừ hai năm lương bổng. Hoàng phi cũng có lương sao???

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hành phạt này đối với Jessica là quá nhẹ cho cô, nhưng họ nào biết năm ngày trong ngục tù kia của Jessica có bao nhiêu khốn khổ cùng tủi nhục, rồi những ngày tháng sau này của một Hoàng phi tuy cao quý, nhưng bị người đời phỉ nhổ với tội danh “ vong ân bội nghĩa ”.

Trong khi đó vì hành động hiền từấy của Jae Joong, mà danh tiếng hoàng hậu Dong Bang Kim Jae Joong  càng được bay xa hơn, đối với người dân Dong Bang bây giờ Kim Jae Joong đã trở thành một vị thánh sống, vì sự nhân đức của người mà không một người phàm nhân nào có thể đạt được.  

Cho dù Jessica rất ghét danh xưng mới này của Jae Joong, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng, mình chưa bao giờ có thể giết được con người kia.

Hay tại vì cô chỉ là một phàm nhân nên không thể thắng được thần linh.

 Mịch Nguyệt Cung

~ Rầm……Xoảng……Xoảng……

 -         Tức chết ta ….Kim Jae Joong ngươi giỏi lắm, lấy ta ra làm bức bình phong làm nền cho ngươi diễn trò nhân nghĩa…..HỪ….ngươi cứ chờ đấy tiện nhân…..TIỆN NHÂN………..

 ~ Xoảng……..xoảng……..

Trong khi đó tại Tâm Thiên Điện, một cuộc hội nghị bí mật đang được diễn ra.

 -         Ta biết trong những người đang đứng ở đây đã có vài người có ý đồ tạo phản, nói thật thì trong tay ta bây giờ đã nắm tất cả các chứng cứ buộc tội những người đó rồi. Nhưng niệm tình các người đã hết lòng dốc sức vì triều đình này cả đời, nên ta quyết định sẽ ban hồng ân đại xá, chỉ cần người nào thật tâm hối cải, tự nguyện đứng ra nhận tội, hoặc người vì có kẻ xúi giục mà làm bậy, hay kẻ bị bắt ép gì đó, chỉ cần tại nơi này đứng ra nhận tội mình đã làm, thì ta Jung Kibum Nhiếp chính vương do chính hoàng đế Jung Yunho sắc phong, đảm bảo sẽ không khép  các ngươi tử tội. Còn ai, nếu cứ cho rằng việc mình làm là không sai trái, cứng đầu không nhận tội thì chờ mà lãnh án tru di tam tc đi.

Một lời Kibum vừa nói ra liền làm cho tất cả quan lại từ nhỏ đến lớn đều xám mặt, có nhiều người nhát gan đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Một lúc qua đi, chính giữa đại điện vẫn chưa có người nào đứng ra nhận tội, không khí càng lúc càng nặng nề. Trong đám quan lại đã có vài tên lục, ngũ phẩm nhúc nhích như muốn đứng ra nhận tội, nhưng có lẽ vì sợ uy quyền của bề trên mà chần chừ không dám.

-         Hazzz…có lẽ hôm nay kinh thành Dong Bang này máu sẽ chảy thành sông rồi…. Người đâu chuẩn bị chiếu chỉ…….- Dùng chiêu khích tướng, Kibum biết chỉ cần mình ra một lệnh bất kì gì đó trong giờ phút này cũng có thể kích động đám quan lại đại thần nhát gan kia.

 -         Nhiếp Chính Vương tha tội, tội thần ngu muội bị vàng bạc làm cho mờ mắt mà đi theo giặc, nay vì hồng ân như trời biển của Nhiếp Chính Vương làm cảm động, cảm thấy thật hổ thẹn với đất nước, nhưng xin Nhiếp Chính Vương tha cho một mạng này, ngày sau tội thần nhất quyết sửa đổi, làm một thanh quan liêm chính báo hồng ân.

Ngay lập tức một thượng thư bộ hình chạy ra  giữa chính điện quỳ lạy xin tha mạng. Vì có người khởi xướng nên chỉ trong vòng chưa đầy một khắc, tất cả quan lại đại thần có góp chút sức trong cuộc tạo phản ấy đều lũ lượt quỳ xuống nhận tội.

-         Tội thần nhận tội

 -         Tội thần nhận tội

Trong khi bên kia đang diễn ra một cuộc nhận tội rầm rộ nhất chưa từng có trong lịch sử Dong Bang, thì ngồi trong một góc khuất gần đó Jae Joong đang mỉm cười vì kế hoạch sắp thành công của mình.

-         Bẩm hoàng hậu nương nương, Hoàng phi vừa ra khỏi cung. – Một tên công công có hơi tròn trịa chạy vào nói nhỏvào tai Jae Joong.

 -         Ta biết rồi, ngươi cứ lui ra trước đi. – Jae Joong mỉm cười phất tay. – “ Hừ….bây giờ ta đã có thể bắt ngươi chịu tội rồi Jessica, còn có cả đám đồng bọn ngoan cố của ngươi nữa.”

___________##***##____________

   

Cách kinh thành khá xa về phía đông có một rừng trúc khổng lồ, giữa không gian bao la bạt ngàn đó có một ngôi nhà nhỏ, bên trong nó bây giờ có hai người đang ngồi đối mặt nhau.

-         Ngài sẽ giúp ta thật sao ? – Jessica hỏi

-         Nhất ngôn cửu đỉnh. – Người bí ẩn đáp lại một cách thờơ.

-         Vậy ta muốn ngài giúp ta lật đổ triều đại này. – Mắt Jessica như ngập tràn lửa.

-         Ngươi muốn làm nữ vương sao ? – Người bí ẩn xoay lưng bước đi.

-         Nữ Vương….ha ha ha ….cũng được đấy, cái chính là ta muốn chính tay mình giết chết  tiện nhân đó thôi. – Vẻ mặt Jessica càng thêm hung ác, ánh mắt càng thêm cay nghiệt.

 -         Vậy ta sẽ được lợi ích gì ? – Người bí ẩn đột nhiên xuất hiện đối diện Jessica.

 -         Dong Bang, chỉ cần ngài giúp ta, ta tình nguyện làm một chư thần của Trung Nguyên, mãi mãi phục tùng dưới chân ngài, hoàng đế Trung Nguyên. – Như tỏ tấm lòng, Jessica trực tiếp quỳ xuống cúi lạy người bí ẩn kia. 

 -         Vì báo thù, cô tình nguyện bán nước ? – Dáng vẻ chán ghét thoáng xuất hiện trên mặt người bí ẩn trong chốc lát.

 -         Đúng vậy, chỉ cần giết được tiện nhân đó, ta có chết cũng cam lòng. – Jessica ngẩng đầu nhìn thẳng người bí ẩn kia khẳng định ý muốn của mình.

 -         Ta sẽ giúp ngươi, nhưng với một điều kiện. – Người bí ẩn lại xoay người đi.

 -         Ngài cứ nói.

 -         Nếu như có người thứ hai biết được chuyện này, thì coi như hiệp ước này vô hiệu.

 -         Được.

Sau khi kí được hiệp ước với hoàng đế Trung Nguyên, Jessica nhanh chóng mang theo hiệp ước phi thẳng đến phủ đại tướng quân bàn bạc tình hình, chuẩn bị xuất binh tạo phản. Nhưng cô nào biết Đại tướng quân Lee So Man lúc này đang rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc trong cung, khi Jessica vừa bước chân vào phủ thì cũng là lúc phủ tướng quân bị quân lính bao vây.

 -         Bao vây tất cả cho ta, một con ruồi cũng không thể cho bay ra ngoài. – Thống lĩnh cấm vệ quân lớn tiếng hạ lệnh.

 -         Các ngươi làm gì vậy, mau cho ta ra ngoài, ta muốn về cung…..

 Jessica thấy tình cảnh trước mắt thành ra cớ sự này, cô biết mọi chuyện có lẽ đã bị phát hiện cả rồi, bây giờ chỉ có một người mới có thể cứu được cô, nhưng cô cũng không biết phải làm sao mới có thể cầu cứu người kia.

-         Các người mau cho ta ra ngoài, các người không biết ta là ai sao ? – Jessica dùng hết sức hét lên.

-         Hoàng hậu nương nương ra lệnh, không cho phép bất kì ai ra khỏi phủ, Hoàng phi, người cũng không ngoại lệ. – Thống lĩnh cấm vệ quân nhìn Jessica cười một cách khinh miệt.

-         Ngươi……“ người này hình như mình từng gặp ở đâu rồi ? ” – Khi nhìn kỹ tên thống lĩnh cấm vệ quân, Jessica mơ hồ nhớ đến một người vào một đoạn thời gian mà cô không bao giờ có thể quên trong đời. – Ngươi chính là tên thư sinh bị nhốt chung cùng hai tên đã…..ngươi chính là người đó có phải không ? – Jessica như nổi điên lên.

-         Hoàng phi có lẽ nhận lầm người rồi. – Tên thống lĩnh lại mỉm cười, chỉ có điều nụ cười này lại chính là nụ cười đặt trưng của tên thư sinh ngày đó trong ngục tù.

-         Ta hiểu rồi……..là tiện nhân đó sai khiến các ngươi làm vậy có đúng không ? Hắn là muốn trả thù ta……hắn làm tất cả mọi chuyện cũng đều là muốn trả thù ta….ha ha ha……kể cả lấy tính mạng của con mình ra đùa giỡn với nguy hiểm….Ngu Ngốc……Hắn tưởng làm vậy thì có thể giết được ta sao….HA HA HA…….. – Lớn tiếng cười to lên, Jessica cười như ngây như dại, cười cho cuộc đời của mình, cười cho sự ngu ngốc của người khác, và cười cho những toan tính mưu kế từ trước đến nay của mình bây giờ tàn theo tro bụi. – TA SẼ KHÔNG THUA…..TA SẼ KHÔNG THUA NGƯƠI ĐÂU……

Hai ngày sau, đại tướng quân Lee So Man vì có hành vi tạo phản nhưng cứng đầu không chịu hối lỗi, bị lãnh án trảm tại chỗ, người thân của Lee So Man đều bị lưu đầy đến biên cương phục dịch hai mươi năm không cho trở về. Jessica bị tình nghi là chủ mưu trong cuộc nổi loạn này, bị Jae Joong cho người áp giải trở về hoàng cung.

 Qùy dưới chính điện bây giờ Jessica không còn là một Hoàng phi nhan sắc kiều diễm, quần áo lụa là, phục sức quý giá nữa, mà thay vào đó là một tội nhân đầu tóc rối loạn, quần áo xốc xếch, gương mặt bám đầy bụi bặm và vết thương như vết cào gây ra, miệng lúc nào cũng lảm nhảm một mình, như một người điên dại.

-         Jae Joong huynh, cô ta bị làm sao vậy ? – Kibum nghiêng người qua nói nhỏ với Jae Joong.

-         Huynh cũng không biết nữa, chỉ nghe nói ngày hôm qua khi còn ở trong phủ của Lee So Man, cô ta từng bị ngất đi, khi tỉnh lại thì điên điên dại dại như thế này rồi. –  Jae Joong chống cằm, dùng ánh mắt sắc bén nhất chăm chú nhìn Jessica bên dưới đại điện.

-         Huynh có nghĩ là cô ta giả điên để chạy tội không ? – Kibum dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Jae Joong.

-         Điên cũng được, mà không cũng tốt, dù cô ta có thế nào đi chăng nữa, thì cuối cùng cô ta cũng vẫn bị hành quyết, vì những tội lỗi mà cô ta đã gây ra.

Khi nói ra câu này, Jae Joong gần như không thể kìm được xúc động cùng giận dữ, nước mắt cũng vì thế mà chảy thành hàng.            

Những giọt nước mắt này là dành cho những người đã vì cậu mà đổ không biết bao nhiêu mồ hôi cùng xương máu.

Là dành cho những người bị cậu làm liên lụy mà mất mạng oan uổng.

Cuối cùng là dành cho hai sinh linh vô tội đã bị Jessica giết chết khi còn chưa thành hình.

-         Jessica Jung, thân là Hoàng phi lại kết bè kết đảng với quan lại trong triều, còn câu kết với ngoại quốc âm mưu tạo phản, tội chứng rành rành hết đường chối cãi, nay ta Jung Kibum nhiếp chính vương do chính đích thân hoàng đế Jung Yunho sắc phong, xin thay mặt người phán Jessica tội tru di cửu tộc, khâm thử – Tiếng của vị công công già vang vọng cả đại điện, và sau khi vị công công đó dứt lời cũng là lúc quan lại trên dưới trong triều đều đồng loạt quỳ xuống hô to.

 -         Nhiếp chính vương anh minh….. vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

 -         Mang ra ngoài…..trảm….. – Ngồi trên long ỉ Kibum uy nghiêm ra lệnh, ngay lập tức hai tên cấm vệ quân liền đi vào bắt lấy Jessica.

 -         Không được giết, thánh chỉ của tiên hoàng ở đây, không ai được giết Jessica. – Đột nhiên vị lão thái sư già Jung Tea Won từ ngày hoàng đế Jung Yunho mất tích chưa lần nào có mặt trên đại điện, thế mà ngày hôm nay lại đột nhiên xuất hiện tại nơi này, còn lớn tiếng ngăn cản hành hình Jessica.

 -         Cửu cửu cứu con với !! – Jessica khi thấy Jung Tea Won xuất hiện thì liền từ một người điên dại trởlại bình thường như xưa, còn lớn tiếng gọi Jung Tea Won là cửu cửu.

 -         Jessica, ngươi còn muốn ta cứu ngươi sao ? Ngươi có chết một trăm lần ta cũng không quản,  chẳng qua vì bị ngươi làm liên lụy đến, nên ta mới cực chẳng đã ra mặt thôi…hứ….– Jung Tae Won sau khi quay mặt lớn tiếng mắng Jessica một trận, mới cầm lấy thánh chỉ giơ lên cao – Thánh chỉ này do đích thân tiên hoàng ngày trước xét thấy gia tộc họ Jung chúng tôi hết lòng vì nước mà không tiếc hi sinh ban cho, có thể miễn tử tội tru di cửu tộc, trừ phi trong ba ngày sau khi đọc chỉ do đích thân hoàng đế thu hồi, nếu không sẽ có hiệu lực đời đời. Nhiếp chính vương, người cho dù là đích thân hoàng đế sắc phong thì cũng không đủ tư cách để thu hồi, trừ phi là hoàng thượng sống lại. – Jung Tae Won nở một nụ cười nửa miệng hết sức khó ưa, hất mặt lên nhìn Kibum và Jae Joong.

Không lường trước được tình huống này sẽ xảy ra, cả Jae Joong và Kibum lúc này đều phải điêu đứng trước bản thánh chỉ bí ẩn đó. Cả từ trên xuống dưới đại điện đều lâm vào im lặng, một bầu không khí nặng nề không báo trước bao phủ cả không gian.

-         Làm sao đây Jae Joong huynh, không lẽ thả cô ta ra sao ? – Kibum nghiêng người hỏi ý kiến Jae Joong.

-         Không biết ông ta đào đâu ra cái thánh chỉ đó nữa, nhưng Yunho còn đang trong giai đoạn dưỡng thương không thể đi xa được, hơn nữa nơi ấy cách đây khá xa nội trong ba ngày trở về là không thể….hazz…..

Trong lúc Jae Joong đang không biết phải tính làm sao, thì giữa đại môn nội điện lại xuất hiện thêm hai người xa lạ, và sự xuất hiện của hai người làm cho Jae Joong rất vui mừng, phấn khởi.

-         Phụ thân…..Cha thân……- Jae Joong lao như bay về phía hai người, quên cả việc hiện giờ mình đang mang thai.

-         Jae Joong….hài tử đáng thương của ta…..- Thấy thế lão mỹ nhân liền nhanh tay nhanh chân quấn lấy Jae Joong như bạch tuột.

-         Jae Joong , con đang mang thai đấy sau này đừng chạy nhanh như thế, nếu con có chuyện gì thì ta không biết ăn nói sao với Yunho đâu. – Lão soái ca liền gõ lên trán Jae Joong một cái nhắc nhở.

-         Vâng phụ thân, sau này con sẽ chú ý hơn….hii…..phải không cha thân – Jae Joong chu miệng làm nũng với lão mỹ nhân.

-         Ừ…..hii….- Hai phụ tử cùng nhìn về lão soái ca nở một nụ cười giống hệt nhau, khiến ông lạnh xương sống. – Ừm….phải rồi ta quên mất, Jae Joong hôm nay cha thân có mang một người về trả lại cho con này…..còn không mau vào đi.

Sau câu nói của lão mỹ nhân thì giữa cánh cửa đại điện lại xuất hiện thêm một người nữa mặc long bào, đầu đội vương miện có gắn trăm hạt ngọc, uy phong lẫm liệt, bá khí vương cao, không ai khác chính là hoàng đế Jung Yunho.

-         Yunho……..hic…..-  Ngay khi nhìn thấy Yunho thì nước mắt liền chảy dải trên gương mặt Jae Joong, hai chân cũng như tự chủ chạy về phía Yunho.

-         Jae…..- Vòng tay ôm lấy thân ảnh mà hắn ngày đêm mong nhớ, tại giờ phút này Yunho cảm thấy mình như tìm thấy ánh mặt trời sau cơn mưa dài tâm tối.

Hai người cứ như thế ôm lấy nhau trên đại điện, khiến cho trên dưới gần một trăm người gần như hóa thạch, khoảng một lúc lâu sau Kibum mới có thể cử động, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở hai người kia, ở đây còn có việc quan trọng đang cần xử lí.

-         Khụ…..Yunho huynh, cuối cùng thì huynh cũng chịu xuất hiện rồi. – Kibum tươi cười vỗ vai Yunho một cái thật mạnh.

-         Ha ha….Kibum làm tốt lắm, sau này huynh nhất định sẽ trọng thưởng cho đệ. – Yunho cũng tươi cười vỗ lại cho Kibum một cái đau điếng.

-         Đau…..

Cũng nhờ tiếng hô đau này của Kibum, mà từ trên tới dưới trong triều mới thoát khỏi hiện trạng hóa thạch, và phản ứng đầu tiên của họ chính là quỳ xuống hô to khẩu hiệu nằm lòng.

-         Hoàng thượng hồng phúc tề thiên…….vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……..

-         Các khanh gia bình thân. – không còn là dáng vẻ cười đùa lúc nãy, Yunho bây giờ thật uy nghiêm và xa cách.

-         Tạơn hoàng thượng. – hành động theo thói quen, chứ thật ra từ trên xuống dưới quan lại ở đây không người nào là không sợ hãi, không người nào là không run rẩy, đối với họ sự xuất hiện này của Yunho nhưmột đòn chí mạng đánh thẳng vào tinh thần vốn dĩ đã yếu đuối của họ.

-         Ta biết, sự xuất hiện hôm nay của ta đã làm các khanh gia kinh sợ cùng hoài nghi, nhưng ta có thể khẳng định với các khanh một lần nữa, ta Jung Yunho vẫn chưa chết, lúc nãy các khanh cũng nhìn thấy hoàng hậu ôm ta rồi đấy. Còn lý do vì sao ta mất tích có lẽ các khanh cũng biết rồi, và hôm nay ta trở về cũng là vì chuyện ấy…..Jessica chắc ngươi không ngờ tới ta vẫn còn sống có phải không ? – Nở một nụ cười nửa miệng, Yunho dùng ánh mắt sắc còn hơn dao nhìn về phía con người đang run sợ dưới kia.

-         Không …..không thể nào……Ngươi rõ ràng đã trúng cực độc…..lửa lại cháy lớn như thế….còn có hỏa dược bên trong….làm cách nào ngươi lại có thể thoát khỏi đó chứ…..ngươi nhất định là giả……LÀ GIẢ…..- Jessica thật sự hoảng sợ hét toáng lên.

-         Là giả sao ? Ngươi đừng quên, ngươi từng dùng nhiếp hồn đại pháp với ta, sinh mạng của chúng ta là tương liên, nếu như ngươi nói ta là giả, vậy thì không phải bây giờ ngươi cũng chỉ là nắm xương trắng rồi sao ? – Yunho dùng ánh mắt giận dữ nhìn về phía Jessica.

-         Không sai, nhưng nếu như ngươi đã nói chúng ta sinh mệnh tương liên, vậy tai sao ta bây giờ có làm như thế này, ngươi vẫn không hề cảm thấy đau đớn gì ? – Nói rồi Jessica dùng kiếm của tên cấm vệ quân bên cạnh cắt một đường dài trên cánh tay mình.

-         Ngươi không biết sao ? Đó là vì hắn đã từng thật sự chết đi, tính mạng này là do ta dùng Thiên mệnh nhặt về từ quỷ môn quan. – Lời lão mỹ nhân vừa nói ra liền  khiến cho Jessica cũng như trên dưới trong triều đều hết sức kinh ngạc.

-         Là Thiên Mệnh trong truyền thuyết sao ? – Jessica si ngốc hỏi lại.

-         Đúng, là Thiên Mệnh trong truyền thuyết. – Lão mỹ nhân không tiếc lập lại câu trả lời một lần nữa.

-         Ha ha ha……Ngay cả ông trời cũng muốn giúp hai người họ…..Ta thua thật rồi….cuối cùng thì con người cũng không thể nào chống lại được ý trời…..Kim Jae Joong ta đấu không lại ngươi, ta đấu không lại số phận của mình….Hứ…..- Jessica tự kết liễu mình với thanh kiếm trên tay, trước khi nhắm mắt cô vẫn cố mỉm cười nhìn Yunho. – Vì quá yêu…..nên ta càng hận …..nhưng cuộc đời này ta chưa từng hối tiếc vì đã yêu….. ta chỉ biết từ lần đầu gặp gỡ….. khi ánh mắt đó nhìn về phía ta……thì trái tim này…… đã trao cho người……   

 ……….Một dòng máu đỏ……….

……….Một hàng lệ rơi……….

……….Chuyển đổi càn khôn……….

……….Nghịch thiên phản địa……….

……….Tranh giành hơn thua……….

……….Sinh linh oai oán……….

……….Nước mất nhà tan……….

……….Cũng vì muốn đạt……….

……….Tình yêu của người……….

Hết chương 25.

Vốn Tố dự định kết thúc fic Phi tử này trong 25 chương, thế những……đúng là người tính không bằng ngồi viết….Hiii

Thôi thì, hẹn gặp lại các bạn trong chương cuối vậy sắp tới vậy.

 Phi tử chương 26

Cuối cùng thì sau nhiều ngày dồn hết tâm huyết, cuối fic “Phi tử là của ta mà” cũng đến hồi kết thúc.

Tố chân thành cảm ơn các bạn độc giả đã quan tâm theo dõi từ ngày đầu tiên đến ngày cuối cùng của truyện.

Cảm ơn những bạn đã nhiệt tình com cho Tố ( đó chính là động lực để Tố có thể hoàn thành fic như hôm nay )

Và điều cuối cùng là : Tố yêu các bạn rất nhiều, hi vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ Tố với những fic sau này.

…Tạm biệt và hẹn gặp lại….

Chương 26

Hỷ Kết Đoàn Viên

Một hồi sóng gió qua đi, cuối cùng mây đen cũng được xua tan, ánh mặt trời lại soi sáng nhân gian.

Dong Bang Triệu Thiên năm thứ hai mươi ba, hoàng đế Jung Yunho trên đại điện Tâm Thiên Điện hạ chính thức ban ra một chiếu chỉ chưa từng có ở Dong Bang.

“ Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Ta Jung Yunho vì không thể tề gia, dung túng hậu cung ngang nhiên làm bậy, máu chảy thành sông, oan uất tận trời, làm hại sinh linh, chúng sanh đồ thán. Nay trẫm viết chiếu chỉ này chiếu cáo toàn thiên hạ, trẫm Jung Yunho chính thức cúi đầu xin lỗi với toàn dân, quỳ gối xin nhận tội trước những vong linh vô tội bị liên lụy, và quyết định tự phế chính mình, trả lại dân chúng một cái công đạo. ”

Sau khi chiếu chỉ này được công bố trước toàn dân, ngay lập tức từ trong nhân gian nổi lên một cơn sóng lớn. Từ quan lớn đại thần quyền cao chức trọng, đến tên khuất cái ở hang cùng ngõ hẻm đều bàn tán xôn xao vấn đề có nên đồng ý việc phế truất hoàng đế Jung Yunho.

Vấn đề này không chỉ nằm trong vòng công bằng lẽ phải của một con người, mà nó còn liên quan đến sự an nguy của toàn quốc gia. Nếu như phế truất hoàng đế Jung Yunho, thì nhất định sẽ dẫn đến một cuộc nội loạn tranh quyền đoạt vị mới, nhưng nếu như người có tội không bị xử phạt thì còn đâu là pháp luật, đâu là công bằng chính nghĩa.

Dong Bang lại một lần nữa vì sự kiện này mà nhốn nháo lên, cuối cùng hình thành hai phe đồng tình và phản đối, trên đường người dân có thể vì chuyện này mà không tiếc giữa chợ cãi nhau, trong tửu quán nếu không nói thì thôi, nếu chuyện này bị người nào đó vô tình gợi lên thì y như rằng tương lai nhất định sẽ có cuộc ẩu đả, cha nói con không nghe, chồng nói vợ cãi, một gia đình vui vẻ cũng vì chuyện này mà có thể xung đột, khổ nhất chính là kẻ đứng ở giữa bị hai phe làm cho đầu óc rối loạn.

Trong triều, vấn đề này càng thêm sôi nổi bởi các quan lại không ngày nào là không lôi ra tấu, dù là giữa đại điện uy nghiêm họ cũng không sợ cãi nhau nảy lửa, khiến Kibum vô pháp lên tiếng.

Trong khi ngoài kia thiên hạ đang vì hắn mà rối như tơ vò, thì tại Mai Nghi Cung kẻ chủ mưu lại đang vui vẻ ôm mỹ nhân bên hồ tây ngắm cảnh thưởng trà.

- Người cũng thật biết cách hưởng thụ thật nha, trong khi ngoài kia dân chúng đang vì người mà không tiếc bỏ công bỏ sức, la khàn cả cổ, rối thành một nắm – Ngồi trong lòng Yunho, Jae Joong nhắm nghiền đôi mắt hưởng thụ sự chăm sóc quá mức ân cần của Yunho.

- Không phải tất cả đều nằm trong kế hoạch của Jae đó sao ? Như thế nào bây giờ lại quay ra trách cứ ta chứ ??? – Yunho mỉm cười đút vào cái miệng nhỏ nhắn kia một quả nho đã bóc vỏ bỏ hột.

- Nhưng Jae đâu có bảo người phải truất phế chính mình đâu chứ ? Là tự người hành động quá lên rồi đổ thừa Jae là sao ? – Jae Joong mởmắt liếc Yunho một cái.

- Phải là ta sai, Jae đừng nổi giận không tốt cho cục cưng đâu. Cơ mà nếu ta không làm vậy, thì làm sao có thể cho dân chúng biết được tầm quan trọng của hoàng đế Jung Yunho này, sẵn tiện xóa luôn tội danh “ dung túng hậu cung ” trong lòng mọi người, tránh để cho những kẻ tiểu nhân ngày sau lấy chuyện này ra mà làm khó làm dễ. – Yunho cười híp mắt hôn một cái lên đôi môi đang hơi chu chu ra kia.

- Hii….Vẫn là người anh minh nhất……ui…… đau…..- Đột nhiên Jae Joong nhăn mặt ôm lấy bụng.

- Jae làm sao vậy…..không lẽ …..Jae sắp sinh sao ??? – Yunho hốt hoảng cả lên.

- Sinh cái gì…..mới có hơn sáu tháng làm sao sinh….có sinh non cũng…..- Jae Joong chưa nói đứt lời đã bị Yunho bịt miệng lại.

- Ta cấm Jae nói như vậy, nhất định hai cục cưng sẽ khỏe mạnh bình yên vô sự đến ngày Jae khai hoa nở nhụy. – Ánh mắt Yunho tỏ ra rất kiên quyết, Jae Joong biết mình đã nói lỡ lời, vì vậy cậu khẽ mỉm cười nắm lấy bàn tay hắn áp lên má mình.

- Ừm….Jae cũng tin tưởng những điều đó, bởi vì bên cạnh Jae bây giờ đã có sự bao bọc của người rồi…Jung đế của ta.

Những ngày cuối thu thường qua mau, Dong Bang vẫn tiếp tục nằm trong vòng hỗn loạn, trong khi đó trong hậu cung Yunho và Jae Joong thì vui vẻ hưởng thụ những ngày nhàn nhã hiếm có. Và rồi khi mùa đông đến, khi những bông tuyết se lạnh bay bay trong gió, hai tháng sau khi Yunho hạ chiếu chỉ tự truất phế chính mình, thì cuối cùng nhân vật chính sau cùng đương kim hoàng đế Trung Nguyên Kim Tại Thiên cùng hoàng hậu Lee Jung cũng xuất hiện.

Hoàng Cung, chính điện Tâm Thiên Điện.

- Không biết hoàng đế Trung Nguyên lần này không quản đường sá xa xôi đến Dong Bang này vì việc gì ? – Ngồi trên long ỷ Kibum không hay biết phần cuối trong kế hoạch, nên cứ ngây ngô ra oai trước nhị vị nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân đáng sợ của hoàng huynh mình.

- Cũng vì chuyện tốt của hoàng huynh ngươi thôi, có hoàng đế nào như hắn không, chỉ vì một chuyện bé tý thế mà tự truất phế chính mình, nếu không phải vì hoàng nhi của ta thì có cho mười núi vàng ta cũng không đến. – Lão mỹ nhân cũng là đương kim hoàng hậu Trung Nguyên Lee Jung lạnh lùng lên tiếng.

- Jung, đã nói là không nổi giận nữa mà. – Lão soái ca, cũng là đương kim hoàng đế Trung Nguyên Kim Tại Thiên nhỏ giọng khẽ kéo lão bà đang nóng giận của mình lại.

- Hứ……- Lão mỹ nhân kìm lại tức giận, khoanh tay đầu quay đi chỗ khác.

- Kim đế này, dù người có là hoàng đế Trung Nguyên đi nữa, nhưng dù sao hoàng huynh của ta cũng là vua một nước, không thể tùy tiện để hoàng hậu người muốn gọi gì thì gọi. – Kibum nghiêm mặt không sợ chết ra oai trước hai người.

- Đa tạ nhiếp chính vương quan tâm, bây giờ chúng ta quay lại chuyện chính đi, lần này ta đến là muốn cùng với Dong Bang người bàn một chuyện làm ăn. – Lão soái ca lại lộ ra nụ cười gian xảo của mình.

- Chuyện làm ăn…..- Kibum không khỏi nhíu mày suy nghĩ. – không biết Kim đế đây muốn bàn chuyện làm ăn gì với Dong Bang ta vậy. – Kibum không tài nào nghĩ ra lý do vì sao một đất nước Trung Nguyên to lớn như thế lại muốn làm ăn với một đất nước nhỏ bé hơn mình và xa xôi như Dong Bang.

- Ta lấy sự hòa bình của ba nước Dong Bang, Shin Ki, Mirotic, và sự yên ổn thái bình của Dong Bang từ nay về sau, để đổi lại một hoàng tử của Dong Bang, người thấy vụ làm ăn này thế nào ? – Lão soái ca ung dung đưa ra ý kiến của mình.

- Hoàng tử Dong Bang không bao giờ !! Làm sao chúng ta có thể trao cho người hoàng tử Dong Bang, điều này không khác gì muốn chúng ta quy thuận dưới chân người, Kim đế người thật hồ đồ – Kibum không kìm được tức giận, lớn tiếng mắng cả đương kim hoàng đế Trung Nguyên giữa đại điện.

- Ngươi nói chúng ta hồ đồ, vậy hoàng đế các người thì mặt dày kim vô sỉ chắc, dám dùng thủ đoạn hạ lưu ép buộc hoàng nhi của ta phải theo hắn về nhà, ta đây còn chưa tính sổ với các ngươi, thì các ngươi có tư cách gì mà mắng chúng ta….Hừ….được vậy trả hoàng nhi lại cho ta đi. – Lão mỹ nhân nổi giận đùng đùng không còn kiêng nể ai, tại chính giữa đại điện đòi người.

- Được, người nói hoàng nhi của người là ai, chỉ cần hắn còn ở trong đất nước Dong Bang này, thì ta Jung Kibum hứa nhất định sẽ bắt hắn lại trả cho người…Hứ… – Kibum cũng không kiêng nể ai lớn tiếng quát to.

- Nó đang ở trong hoàng cung này, hoàng nhi của ta là Kim Tại Trung cũng chính là đương kim hoàng hậu Dong Bang Kim Jae Joong. – Lão mỹ nhân cũng thét to lên.

- HẢ ??? – Tất cả bá quan văn võ công thêm Kibum đều phải thét lên khi cái tên Kim Jae Joong được lão mỹ nhân đề cập đến.

Ngay lúc này, khi tất cả mọi người trên đại điện đều đang trong tình trạng kinh sợ, thì đột nhiên có một người quần áo xốc xếch, mặt mày trắng xanh chạy đến, người còn chưa tới nơi tiếng đã vang khắp đại điện.

- KHÔNG ĐƯỢC.

Và người đang thét ầm lên đó chính là Jung Yunho, khi hắn chạy đến nơi thì ngay lập tức quỳ gối dưới chân lão soái ca và lão mỹ nhân cầu xin.

- Là con không tốt, là con chậm trễ tiếp đón nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân, hai người đại nhân đại lượng, không chấp hoàng đệ ngu muội đã không biết trời cao đất dày phạm thượng, xin nhạc phụ nhạc mẫu rộng lòng tha thứ, chỉ cần nhạc phụ nhạc mẫu muốn không chỉ một đứa, mà người muốn mười đứa chúng con cũng sẽ cố gắng giao cho người…..đừng bắt Jae đi, con xin hai người đó.

Chỉ thiếu nước mắt nước mũi đầy mặt, Yunho giờ phút này đã không còn lòng dạ nào quan tâm người khác nói mình ra sao, hắn chỉ sợ nếu như không làm cho nhạc mẫu đại nhân kia nguôi giận thì nguy cơ hắn mất nương tử là chắc một trăm phần trăm. Nếu như lúc đầu từ trên xuống dưới trong triều đều vì lời nói của lão mỹ nhân làm cho kinh sợ thì lúc này đây khi nhìn thấy cảnh trước mắt này bọn họ đã bi thương trở thành những cái xác không hồn.

- Được rồi, nếu như ngươi đã nói vậy, thì chúng ta cũng không ép ngươi quá đáng, vì chúng ta chỉ có một Jae Joong là nhi tử, nhưng bị ngươi lừa đi rồi, vì vậy ta muốn nhị hoàng tử của Dong Bang sẽ theo họ mẫu thân, khi mười tám tuổi sẽ sang Trung Nguyên kế vị, người thấy như vậy có được không ? – Có lẽ vì bị hành động của Yunho làm cho cảm động, không phải, nói làm cho xấu hổ thì đúng hơn, nên mới tạm gác chuyện riêng này lại, xử lý chính sự trước.

- Được ….đương nhiên là được rồi, nhưng nhạc mẫu đại nhân, những điều kiện trước đó có được tính không vậy ? – Yunho e dè nhìn vị nhạc phụ đại nhân đối diện.

- Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, lời ta đã nói ra thì nhất định sẽ làm, đây là bản hiệp ước chung sống hòa bình ba nước, Shin Ki và Mirotic đều đã đóng dấu đồng ý, bây giờ chỉ cần Dong Bang đóng dấu nữa là xong. Còn chuyện xôn xao ngoài kia, ngày mai này ta sẽ dẹp yên giúp các người, chỉ có điều là phiền Jung đế đây lại hạ một chiếu chỉ công bố toàn thiên hạ vậy.

Hai ngày sau.

“ Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Trẫm Jung Yunho, sau nhiều ngày tịnh tâm suy nghĩ đã nhận ra hành động bồng bột tự truất phế chính mình ngày đó thật quá sai lầm, cứ tưởng làm vậy thì thiên hạ có thể thái bình, nhân dân vui vẻ, thật không ngờ đã sai còn thêm sai, khiến cho dân chúng càng thêm lầm than. Nay ta hạ chiếu chỉ này xin dập đầu tạ lỗi với toàn dân, để chuộc lại lỗi lầm.

Một: trẫm quyết định bỏ chế độ hậu cung có từ các đời trước, sau này dù là ai trị vì Dong Bang này cũng phải tuân thủ chế độ “một đế, một hậu”, nhằm tránh tình cảnh vì hậu cung tranh giành quyền đoạt vị, tàn sát lẫn nhau, làm liên luỵ người vô tội mất mạng oan uổng.

Hai : trẫm vì sự yên bình của trăm họ mà quyết định cùng với hai nước Shin Ki, Mirotic, kí kết hiệp định chung sống hòa bình mãi mãi, do chính hoàng đế Trung Nguyên Kim Tại Thiên chủ trì. Ngày sau nếu như hoàng đế nước nào có ý định phá vỡ hiệp định, thì sẽ bị hai nước còn lại, cùng với sức giúp đỡ của Trung Nguyên xoá sổ khỏi bản đồ. ”

Khi chiếu chỉ này được chiếu cáo toàn thiên hạ, thì cuối cùng Dong Bang mới thật sự thoát ly khỏi thời kì hỗn loạn, bước vào giai đoạn hưng thịnh nhất trong lịch sử Dong Bang, đổi thành niên hiệu Trị Thiên.

Thiên Trị năm thứ hai, tại Tâm Thiên Điện.

- Chúc Jung đế phúc như long hải, thọ tỷ nam sơn.

- Thì ra bất ngờ mà Jae nói đến là họ sao ?

Đứng trước Yunho bây giờ là một đám người đã hai năm rồi chưa từng gặp lại, Han Kyung, Kim Heechul, Park Yoochun, Kim Junsu, Shim Chang min, Jung Kibum, và không thể thiếu những hài tử đáng yêu của họ, Bảo Bảo HanChul, Tiểu BumMin, nha đầu KiMin, Tiểu ChunSu dễ thương, và hai cục cưng song sinh của Jae Joong và Yunho, trưởng công chúa MiJae cùng thái tử YunJae.

- Phụ hoàng, mẫu hậu.

Ngay lập tức MiJae và YunJae chạy nhanh ùa vào lòng Yunho và Jae Joong. Vì là song sinh nên MiJae và YunJae rất giống nhau, từ nhỏ đã đều xinh đẹp mỹ miều, thậm chí YunJae có phần xinh đẹp hơn tỷ tỷ của mình.

- Mẫu hậu, vì sao bảo Bảo ca chỉ thích chơi với YunJae mà không thích chơi với con vậy ? – MiJae nước mắt lưng tròng ngẩng đầu hỏi Jae Joong.

- Chắc vì MiJae là nữ nhi nên Bảo Bảo ca mới ngại không dám chơi với con thôi. – Jae Joong xoa đầu nữ nhi của mình an ủi.

- Vậy tại sao, BumMin ca, ChunSu đệ cũng đều là nam nhân, mà Bảo Bảo ca có chơi chung với họ đâu ?

MiJae lại ngây thơ tiếp tục hỏi, nhưng Jae Joong bây giờ đã không còn thời gian đâu mà trả lời nữ nhi của mình, ánh mắt cậu lúc này đang dán trên đứa trẻ chín tuổi đằng kia, nhất cử nhất động gì của nó đều lưu lại trong đáy mắt cậu.

- “ Tên ngốc tử kia chắc không phải nhắm trúng YunJae nhà ta rồi chứ, chắc không phải đâu, đầu óc nó đâu có….. ”

Suy nghĩ thế nên Jae Joong ngay lập tức vứt mối hiềm nghi này qua khỏi đầu, nhưng cậu không biết rằng, khi mình quay lưng đi thì tiểu hài tử chín tuổi có vẻ ngốc nghếch kia đã nở một nụ cười nửa miệng gian trá không khác gì Han Kyung.

Và sự thật chứng minh, vào một ngày của mười tám năm sau, thái tử YunJae đã để lại một bức thư cho Jae Joong xin thứ tội y bất hiếu, song song bên kia Shin Ki, hoàng đế Han Kyung vui vẻ tổ chức yến tiệc linh đình, mừng thái tử HanChul tìm được một thái tử phi như ý.

Đại công chúa Jung MiJae được gả cho thái tử Mirotic, tương lai là một hoàng hậu cao quý, Jung KiMin thì được gả cho nhi tử của tể tướng đương triều. Còn Park Chunsu và Jung BumMin thì theo chân nhị hoàng tử Jung JoongHo đến Trung Nguyên rộng lớn. Trên đường Chunsu thì tình cờ thú được một cái hài tử võ lâm minh chủ làm nương tử, còn BumMin thì liều sống liều chết lấy bằng được ma đầu giáo chủ Thiên Nhất giáo.

Trong khi đó nhị hoàng tử JoongHo trên đường du ngoạn cùng hai vị một là ma đầu một là đại hiệp, vì vậy không khỏi từng lên Võ Đang, từng xuống Ngũ Độc, từng ở Hoa Sơn, từng vào Thiếu Lâm, xong vào Không Động, giấu mình giữa Nga Mi. Nhưng cũng vì những chuyến đi này mà hắn mang về không ít phi tần, một tân nhiệm chưởng môn đời thứ hai mươi chín của Võ Đang, nhi tử của giáo chủ Ngũ Độc giáo, đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, chưởng môn Hoa Sơn, và nhi tử bí mật của chưởng môn Nga Mi, và cuối cùng là đại đệ tử của Không Động.

Thế nhưng khi JoongHo mang được các chàng về tới hoàng cung thì cũng là lúc lục đại môn phái kéo quân đến kinh thành đòi người. Đứng trên lầu cao Jung JoongHo chỉ có thể đau lòng mà nhìn phụ mẫu bọn họ lôi kéo, bắt giữ từng người từng người trở về, khi hình ảnh của đám người đó dần khuất khỏi tầm mắt, thì trên lầu cao hắn cũng chỉ có thể uất ức hét to.

PHI TỬ LÀ CỦA TA MÀ !!!

**Hết**

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: