chương 16

Gió, thổi không tiếng động.

Lá cây, theo gió nhẹ nhàng lay động, thỉnh thoảng có là khô vàng rụng đáp xuống, du du nhiên nhiên rơi trên mặt đất, cuối cùng trằn trọc thành bùn, tư vị cả vùng đất.

Thỉnh thoảng có âm thanh của chim hót, bọn họ là loài chim bay, không cảm thấy giờ phút này đang xảy ra nguy cơ, như cũ khoan khoái ca xướng.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây, rải rác nho nhỏ rơi vào trên đất, thỉnh thoảng mơ hồ. Ngẩng đầu nhìn lại, ánh mặt trời tản mát ra như bảo thạch hoa lệ ánh sáng.

Đây vốn là thời điểm ấm áp, bọn họ lại cảm thấy lạnh, không khí bốn phía cùng nhiệt độ rõ ràng rất cao, nhưng mồ hôi lạnh còn là hiện đầy thân thể của bọn họ.

Lạnh, là phát ra từ nội tâm, cái loại rùng mình này, sợ rằng, đều là do sinh lòng, cũng không do bọn họ khống chế. Vào giờ phút này, bọn họ sợ, trong lòng run sợ, nhưng không thể không đối mặt.

Bầy sói, mắt nhìn chằm chằm, cấp bách chằm chằm người. Trong mắt của bọn nó, trừ thù hận, chính là món ăn ngon trước mắt, món ăn thượng đẳng, bọn nó đã thật lâu không có hưởng qua rồi.

Đám người Hiên Viên Vũ thật ra thì năng lực tự vệ vẫn phải có, nhưng là, Hiên Viên Vũ vì Tiêu Tương Phi lo lắng, bởi vì nàng cách bầy sói gần nhất, mà bị ăn sạch đầu tiên có khả năng là nàng.

"Nữ nhân, đến nơi này của ta." Hiên Viên Vũ lần nữa lạnh giọng nói, hắn không hiểu nữ nhân này tại sao không sợ hãi, nàng chỉ là sắc mặt biến đổi một chút, nhưng là rất nhanh, nàng liền trấn định lại.

Thanh âm của hắn lần nữa khiến bầy sói xôn xao bất an, nhiều con sói đã kiềm chế không được, bọn nó gắt gao theo dõi hắn, còn có nàng.

Tiêu Tương Phi hiểu, người đàn ông phía sau rất có thực lực, ít nhất cũng không yếu, như vậy nếu bọn họ cùng nhau lao ra giết bầy sói cơ hội sẽ rất lớn. Nhưng, lại phải đánh quần công, phân tán đối với bọn họ không có lợi.

Thời gian không nhiều lắm, không thể nữa suy tư, không thể do dự nữa, cô nhanh chóng quyết định phương án, dựa vào vũ khí trên người, cô tự vệ không có vấn đề, vấn đề là như thế nào khiến đám người kia toàn bộ bình yên vô sự, còn sống rời đi cánh rừng rậm này.

"Chúng ta không cách nào chạy trốn, chỉ có thể cùng bọn nó chiến đấu, chúng ta không thể phân tán, phân tán bị ăn thịt khả năng lớn nhất, cùng nhau trợ giúp lẫn nhau giết nó cơ hội lớn hơn, thương vong thấp nhất. Chỉ cần bắt bọn nó đánh lui, chúng ta là có thể nhanh chóng an toàn rời đi. Vừa rời đi, lập tức ra khỏi rừng rậm." Cô nhanh chóng phân tích nói, đem ý tưởng của mình truyền đạt cho bọn họ, chính là để cho bọn họ hiểu sách lược của cô. Thời điểm động thủ, không đến nỗi mù quáng.

Lời của cô mới vừa nói xong, Hiên Viên Vũ liền kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới vào thời điểm này, cô lại có thể như thế tỉnh táo, còn đem tình thế trước mắt phân tích được đạo lý rõ ràng.

Bầy sói đại khái cũng hiểu bọn họ muốn cùng mình quyết tử chiến rồi, rốt cuộc không còn nguyện ý chờ đợi nữa, bọn nó từng bước một đến gần, tùy thời chờ đợi một cơ hội nhào tới.

"Động thủ." Khi bầy sói không có cử động lớn là lúc cô hét to lên một tiếng, súng lục Glock trong tay liền trong một giây đánh chết một con sói phía trước đang rục rịch chộn rộn.

Lần này tựa như nổ oanh một dạng, bầy sói nổi giận, Tiêu Tương Phi lập tức giết chết hai con đồng bạn của bọn nó, bọn nó dưới cơn nóng giận, hướng cô nhào tới.

Hiên Viên Vũ đã hành động rồi, hắn hướng phương hướng của cô phóng tới.

Đám người Viên Quân Lâm Vân vừa thấy, sợ tới mức cũng liền vội vận công hướng tới phương hướng bọn họ chạy như bay, trong lòng kinh ngạc, hoàng thượng lại vì một nữ nhân, tính mạng cũng không cần. Bọn họ là lần đầu hiểu biết.

Sói là động vật sống thành đàn, sói cùng sói ở giữa phối hợp ăn ý, trở thành nhân tố có tính quyết định thành công. Bất kể làm bất cứ chuyện gì, bọn nó luôn có thể dựa vào lực lượng đoàn thể đi hoàn thành. Sức quan sát nhạy bén, mục tiêu chuyên nhất, ăn ý phối hợp, lòng hiếu kỳ, chú ý chi tiết cùng với kiên nhẫn khiến cho sói lun có thể đạt được thành công.

Thái độ của sói rất đơn thuần, đó chính là việc thành công cứ định vị phía hang. Sinh mệnh ở bên trong, không có gì có thể thay thế tinh thần bm riết không tha, chính là bởi vì nó phải ly thin tn vạn khổ còn sng, sói có năng lực khống chế biến hóa làm chúng nó trở thành một trong những động vật trên địa cầu có sức sống ngoan cường nhất.

Sói là một loại động vật trung làm tương đối thành công, ngàn vạn năm nay chưa từng diệt chủng, cũng không bị thuần phục. Sói nổi bật kiểu cuộc sống vô cùng phong phú có mùi vị triết học. Chúng một lòng, biểu hiện ở sói nếu như không được đối mặt với động vật cường đại hơn mình, cần phải hợp nhau tấn công. Đồng tiến đồng lui, soid mặc dù có lúc một mình hoạt động, nhưng là động vật đoàn kết nhất, bạn sẽ không thể phát hiện ở sói khí có đồng bạn bị thương lại một mình chạy trốn.

Biết người biết ta, sói tôn trọng mỗi đối thủ, sói ở mỗi lần công kích trước cũng sẽ đi hiểu đối thủ, mà không sẽ khinh thị nó, cho nên sói cả đời rất ít công kích sai lầm, sói là một trong những động vật giới trung cực kỳ có trật tự cùng kỷ luật. Ra vẻ cực mạnh, tinh thần đoàn đội. Loài sói nguyên nhân là vì đánh vỡ tất cả cấp bậc giới hạn thời gian cung cấp, trường hợp cùng cơ hội, sói ở chung một chỗ gào thét thì tất cả cấp bậc giới hạn đều biến mất.

Ở hiện đại, cơ hồ mỗi người cũng biết tập tính của sói, bọn nó có tinh thần đoàn đội, cơ hồ trở thành mỗi công ty văn hóa bắt buộc.

Mà Tiêu Tương Phi càng thêm quen thuộc tất cả, trong đầu cô đem tập tính của sói nhớ lại một lần, cô biết hôm nay là khó thoát một trận đánh, chỉ là sói không dễ đối phó.

Đang ở thời điểm cô nghĩ như vậy, Hiên Viên Vũ thần tốc đi tới bên người cô, chặn cô ở phía sau. Động tác này làm liền một mạch, như nước chảy mây trôi loại tự nhiên, khiến cho cô có chốc lát mất hồn.

Có vài phần không biết đã bao lâu, từ khi cô có trí nhớ lên, bắt đầu hiểu chuyện, tới giờ chưa từng có bất cứ người nào, đứng ở trước mặt của cô, vì cô che gió che mưa, bảo vệ cô, mến yêu cô. Cho đến khi thành một đặc công, có năng lực tự vệ, cô càng thêm không cần người đàn ông nào bảo vệ, thói quen của cô.

"Ngươi một hồi đi theo đám bọn hắn chạy đi, nhất định phải chạy ra rừng cây, biết không?" Hiên Viên Vũ dặn dò, chỉ sợ một lát chú ý cô không kịp, cho nên vội vàng giao phó.

"Ta không chạy, ta có thể đối phó." cô lạnh lùng nói, không chút nào nhận tình của hắn. Đối diện nguy cơ, thủ đoạn xử lý của cô thiên thiên vạn vạn. Sói, cô còn sẽ không sợ.

Hiên Viên Vũ có chút nổi cáu, cả giận nói: "Một nữ nhân có thể trổ tài cái gì." Hắn lại hướng sau lưng Viên Quân nói: "Viên Quân, ngươi một hồi dẫn nàng đi, mang tới chỗ an toàn."

"Dạ, hoàng thượng." Viên Quân có chút ngạc nhiên, nhưng là mệnh lệnh là muốn hắn phục tùng .

Tiêu Tương Phi cũng có chút căm tức, người đàn ông này thế nào nghe không hiểu..., mình nói là quốc ngữ, cùng người đàn ông này nói là giống nhau, không phải điểu ngữ.

Cô nghĩ nổi giận, nhưng cô lại không được phép phản bác nữa. Bầy sói, lúc này đã không kềm chế được rục rịch chộn rộn, bọn nó đợi được quá lâu, rốt cuộc ở một tiếng của con sói thủ lĩnh, nhanh chóng hướng bọn họ nhào tới.

"Cẩn thận." Không biết là người nào hô một tiếng, đao và kiếm cũng đồng loạt rút ra ngoài, cũng hướng nhào tới tới bọn sói chạy đi.

Cùng sói đấu tranh, rốt cuộc bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top