chương 100

Tin tức này làm mọi người kinh hãi, hoàng thượng trúng độc, tiểu thư trúng độc, lần này ngay cả Thái hậu cũng trúng độc. Trong nhất thời, hoàng cung đại loạn, người người cũng cảm thấy bất an.

Bận rộn nhất là ngự y, bởi vì ba người đồng thời trúng độc, hơn nữa chỗ trúng độc đều không giống nhau, Thái hậu nhẹ nhất, tiếp theo là hoàng thượng, còn bị độc nặng và khó giải nhất là Tiêu Tương Phi, không có thuốc nào giải được.

Chuyện lớn như vậy nếu truyền ra ngoài thì biết phải làm sao? Nếu hoàng thượng hoặc Thái hậu có việc gì không hay xảy ra, đầu của bọn họ cũng không giữ được rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, hoàng cung đại loạn, thật may là lúc này, người đầu tiên chạy tới là Viên Quân, Lâm Vân cũng suất lĩnh cấm vệ quân khống chế cục diện, rất nhanh cục diện đã yên ổn trở lại.

"Thái y, hoàng thượng cùng Thái hậu như thế nào?" Lâm Vân lo lắng nhất là hai người vội vàng hỏi tới.

Bởi vì Thái hậu và hoàng thượng trúng độc không sâu, cũng dễ dàng giải độc nên có thể thở phào nhẹ nhóm : "Lâm đại nhân, hoàng thượng cùng Thái hậu không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng. Nhưng, nhưng Tiêu tiểu thư thì. . . . . ." Bọn thái y hai mặt nhìn nhau, không biết nói như thế nào.

Lâm Vân vốn đã yên tâm, nghe bọn họ nói như thế thì quát lên: "Nói mau, Tiêu tiểu thư như thế nào?" Thiếu chút nữa đã tiến lên nắm lấy y phục của bọn họ.

Bên kia Viên Quân cũng đã nghe thấy, biết hoàng thượng không sao thì hắn hoàn toàn yên tâm, nhưng lại lo lắng cho tình trạng của Tiêu Tương Phi. "Nói mau, tiểu thư như thế nào?" Ba bước gộp làm hai xông lên, níu lấy một thái y gặng hỏi.

"Nàng, nàng …… tình huống không tốt lắm, độc này không có giải dược, chúng lão thần cũng thúc thủ chịu thua, không thể ra sức a." Một thái y bất an nói, kì thực có thể cứu sống hoàng thượng và Thái hậu, họ đã cố hết sức rồi.

Viên Quân vừa nghe, ngu người, nàng trúng độc không thể giải? Là ai ác tâm như vậy muốn mạng của nàng đây? Tại sao cùng nhau trúng độc mà lại khác nhau như vậy?

"Lập tức phái người đi mời cao thủ giải độc trên giang hồ tới, nhất định phải giữ được tính mạng tiểu thư. Nơi này để ta xử lý, ngươi mau mau đi." Viên Quân lập tức buông thái y ra, xoay người hét lên với Lâm Vân.

Lâm Vân lập tức gật đầu, theo như phân phó để lại cấm vệ quân cho Viên Quân điều động còn mình đi tìm cao thủ giang hồ.

Sắp đặt người bảo hộ hoàng thượng và Thái hậu, Viên Quân liền tới trước giường Tiêu Tương Phi, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt xanh xao, nhất thời có thể nhìn ra khổ sở của hắn.

Nếu như không cứu được nàng thì sao đây? Nếu nàng cứ như vậy mà đi? Hắn phải làm sao? Bọn họ phải làm sao? Ô ô ô, nàng không thể chết được, nàng không thể chết như vậy.

Hai chân Viên Quân quỳ sụp xuống trước giường nàng, bên cạnh bọn Hỉ Nhi thương tâm rơi lệ, trong lòng ai cũng hết sức nặng nề, chỉ sợ có tin xấu.

Tiêu Tương Phi lúc này ý thức càng ngày càng yếu, nếu không phải do tố chất thân thể tốt so với người thường sức chịu đựng dẻo dai, cho nên vẫn gắng gượng chịu đựng đau đớn mới không bị độc tính phát tác đoạt đi tính mạng ngay. Nhưng không hề dễ chịu chút nào, độc tính hoành hành toàn thân, xâm thực thần kinh khiến lực chống cự của nàng càng ngày càng yếu, hô hấp ngày càng khó khăn suy yếu.

Bảy ngày sau.

"Nàng đâu? Nàng đâu rồi?" Hiên Viên Vũ khàn cả giọng la hét với đám người Hướng Dương cung, Hướng Dương cung đã không còn chủ nhân của nó, chỉ còn lại một đám cung nữ thái giám cùng thị vệ.

Tất cả nội thị Hướng Dương cung run sợ, không kìm được lui về phía sau, Tiêu Tương Phi ở đâu, bọn họ làm sao biết? Chuyện này chỉ có Viên đại nhân và Lâm đại nhân mới biết.

"Hoàng, hoàng thượng, chuyện này, Viên đại nhân cùng Lâm đại nhân mang tiểu thư ra ngoài rồi, chúng nô tài quả thật không biết tiểu thư ở nơi nào." Một thái giám run run rẩy rẩy nói, sợ tới mức mắt cũng nhắm lại, hai chân run giống như gió rung cây vậy.

Viên Quân? Lâm Vân? Hiên Viên Vũ vừa nghe tên hai người này, lập tức lạnh giọng phân phó nói: "Lập tức truyền Viên đại nhân và Lâm đại nhân tới gặp trẫm, lập tức, lập tức."

Hắn đã mệt mỏi không chịu nổi, kiệt sức ngã xuống ghế, từ ngày trúng độc đến giờ hắn đã nhiều ngày không được gặp Phi Nhi rồi, hắn không biết nàng thế nào. Khi hắn hoàn toàn đem độc tống ra ngoài mới biết trên người nàng trúng độc không có thuốc giải, một khắc kia hắn thiếu chút nữa phát điên, hắn thật muốn giết người, hắn không thể tin được.Cho đến khi đến cung điện đã không còn chủ nhân này, thấy bọn Hỉ Nhi khóc thành một đoàn, hắn thiếu chút nữa ngất đi.

"Hoàng thượng, Viên đại nhân cùng Lâm đại nhân đã mang tiểu thư đi tìm giang hồ thánh y, từ đó đến nay cũng chưa trở lại, không có bất kỳ tin tức gì." Hỉ Nhi vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói.

Thảo Nhi các nàng lệ rơi không dứt, hối hận mình ban đầu nên cùng đi theo, không nên để Viên Quân bỏ các nàng lại, bây giờ không biết tiểu thư sống chết ra sao.

Hiên Viên Vũ lập tức như già đi, hắn vốn muốn lập nàng làm hậu, trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, cùng cai trị vương triều này, hắn vẫn tin tưởng hai bọn họ cùng chung tay thì Hiên Viên vương triều sẽ có bao nhiêu thành tựu, bao nhiêu cường đại. Nhưng giờ không có nàng, chỉ còn lại một mình hắn.

Đang suy nghĩ lung tung thì bên ngoài cung truyền đến thông báo, Viên Quân cùng Lâm Vân đến. Chỉ chốc lát sau, hai người đã cung kính đứng trước mặt hắn.

"Nói cho trẫm biết, nàng ở nơi nào? Nàng còn sống không? Mang trẫm đi gặp nàng." Vừa thấy hai người, Hiên Viên Vũ không kềm chế được kích động, bỗng chốc đứng lên lớn tiếng hỏi.

Viên Quân, Lâm Vân thấy dáng vẻ hắn nóng nảy như thế, không khỏi hai mặt nhìn nhau, vô cùng lo lắng, hai người cũng trầm mặc không nói .

Hiên Viên Vũ thấy vậy trái tim lập tức cảm thấy không ổn, đập thình thịch trong lồng ngực, cơ thể vốn còn đang suy yếu càng thêm vẻ đơn độc bạc nhược lảo đảo muốn ngã.

"Hoàng thượng, xin hoàng thượng bảo trọng long thể." Lâm Vân hoảng hốt vội nói, hắn không hiểu sao hoàng thượng phải vì một nữ nhân mà gấp gáp, thương tâm như vậy. Hậu cung hoàng thượng có nhiều phi tần như vậy, thêm một người không coi là nhiều, thiếu một kẻ không tính là ít.

"Mau nói cho trẫm, nàng ở đâu?" Hắn nổi giận, bọn họ tại sao có thể đối đãi hắn như vậy, tại sao không để ý cảm thụ của hắn.

Lúc này, Viên Quân vẫn an tĩnh lên tiếng "Hoàng thượng, thần cho là trước tiên người nên truy tìm hung thủ hạ độc , nếu không có thể còn sẽ có lần sau." Bọn họ tra tới tra lui cũng không tra được cái gì, người nào lại dám hạ độc hại hoàng thượng Thái hậu? Hắn vẫn nghĩ không ra, tìm không được hung thủ.

"Trẫm để các ngươi đến làm gì? Tróc nã hung thủ, bảo vệ nàng, hiện tại thế nào? Hung thủ không tìm được, nàng lại không thấy. Các ngươi nói đi, các ngươi đưa nàng đi đâu rồi?" Hiên Viên Vũ gào thét như sấm, ngón tay vẫn chỉ vào hai người, nếu không phải là bạn tốt, hắn sớm đã kêu người lôi ra chém.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top