Chương 87 - 88

087 Đêm viên phòng hồi hộp (8)


Bích Thủy ngoảnh mặt sang một bên thì thầm to nhỏ với Cảnh Thanh, không thèm để ý đến nàng.

Lão Thiết mặc dù đã đưa thuốc cho nàng nhưng thương thế của Tứ Đại quá nặng, chỉ có người nam nhân kia mới có thể cứu. Nàng cho dù có hận thêm nữa cũng chỉ có thể vác mặt dày đến cầu xin hắn.

Nàng cắn chặt răng, bước mấy bước sang đối diện với Bích Thủy: "Bích Thủy cô nương, xin cô nương hãy chuyển lời đến gia giúp ta"

Bích Thủy mất kiên nhẫn: "Kiều chủ tử, cũng không phải nô tỳ không muốn đi mà là nô tỳ sợ gánh không nổi hậu quả, cách xử phạt của gia thế nào người cũng biết rồi đó, tỳ nữ của người chính là một ví dụ_____"

Nhưng tình trạng của Tứ Đại bây giờ còn nguy hiểm hơn cả Mỹ Nhân lần trước, Kiều Sở nóng ruột, gắng chịu đựng cơn đau thắt ngực dữ dội, mở miệng đang tính cầu xin lần nữa thì Cảnh Thanh liếc xéo nàng, bực mình nói với Bích Thủy: "Bích Thủy, ngươi đi gọi gia đi, đỡ phải nghe nàng ta lải nhải phiền chết đi được!"

Bích Thủy nhíu mày: "Được rồi, đợi tới lúc gia ra ngoài dặn dò chuyện gì nô tỳ sẽ nói với ngài ấy"

Kiều Sở biết mình từ này về sau sống ở Duệ vương phủ e là rất khó khăn, vốn đã định tận lực nhân nhượng cho yên ổn, nhưng mạng sống của Tứ Đại giờ như chỉ mành treo chuông buộc nàng phải làm liều, vỗ tay ra hiệu cho Mỹ Nhân.

Bích Thủy chỉ kịp thấy trước mắt hoa lên, một cỗ hàn khí bức ngay yết hầu, nàng cúi đầu nhìn một thanh chủy thủ sắc bén kề trên cổ, hoảng hốt ngẩng đầu nhận ra người đang uy hiếp mình là Mỹ Nhân, vẻ mặt nàng ta đằng đằng sát khí.

Cảnh Thanh gầm nhẹ một tiếng rồi hợp với hơn mười tên thị vệ khác cùng xông lên.

"Chủ tử, đứng sát vào ta"

Kiều Sở bước tới cầm lấy thanh chủy thủ kề bên cổ Bích Thủy để Mỹ Nhân rảnh tay đối phó với mấy người kia, Mỹ Nhân hiểu ý buông tay rồi rút trường tiên treo bên hông, quét mắt nhìn đám người vây quanh.

Cảnh Thanh cả giận: "Ngươi muốn làm gì vậy hả?"

Kiều Sở lạnh lùng đáp: "Gọi chủ tử của ngươi ra"

Tứ Đại đang nguy hiểm đến tính mạng nên nàng cũng không kiêng kị gì nữa, thanh chủy thủ ấn vào yết hầu Bích Thủy, Bích Thủy ăn đau kinh hãi ré lên một tiếng chói tai.

Vốn Cảnh Thanh sợ làm kinh động đến Duệ vương nên trước đó luôn cố ý hạ thấp giọng, lúc này cửa phòng ngủ bật mở, một nam nhân vận trường bào màu trắng bạc bước ra ngoài.

"Gia, cứu nô tỳ với!" Bích Thủy nức nở.

Duệ vương ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Kiều Sở.

Kiều Sở hít sâu một hơi, hạ chủy thủ xuống, chậm rãi bước đến quỳ trước mặt hắn.

Duệ vương cười lạnh, Kiều Sở nhắm mắt lại, yếu ớt khẩn cầu: "Xin ngươi cứu lấy tỳ nữ của ta____"

"Gia, có chuyện gì vậy?"

Một giọng nữ dịu dàng nhỏ nhẹ vang lên, Lang Lâm Linh bước ra, nhìn thấy Kiều Sở đang quỳ thì khẽ nhíu mi.

Ánh đèn tà tà chiếu lên người nàng ta hiện rõ lên những dấu vết xanh tím trên cần cổ trắng như bạch ngọc, Kiều Sở cảm thấy lòng chua chát nhưng không dám phân tâm nghĩ nhiều, chỉ thành khẩn đăm đăm nhìn Duệ vương.

Nam nhân chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái, chỉ nhìn Lang Lâm Linh khẽ mắng: "Trời hôm nay rất lạnh, nàng ra ngoài làm gì!"

Lang Lâm Linh nhìn Kiều Sở, thở dài: "Gia, chàng đi cứu tỳ nữ của Kiều muội muội đi"

Duệ vương không nói tiếng nào, ôm Lang Lâm Linh xoay người đi vào phòng ngủ.

Mỹ Nhân quýnh lên tính chặn Duệ vương thì bị ai đó kéo tay lại, giọng nói thì thầm yếu ớt nhưng rõ ràng rành mạch của Kiều Sở vang lên: "Thượng Quan Kinh Hồng, ta thật sự không còn cách nào khác, ta cầu xin ngươi cứu nàng ấy"

Mỹ Nhân đau lòng cũng quỳ xuống theo Kiều Sở.

Kiều Sở cắn chặt răng, nhìn đăm đăm cánh cửa phòng đã đóng chặt, cái lạnh từ mặt đất thấm lên đầu gối rồi đến cả tay chân nàng cũng đóng băng, trên người vẫn chỉ mặc hỉ phục chưa kịp thay ra, cảm giác như cái lạnh lẽo thấu xương ấy đang cứa sâu vào đáy lòng....

Bích Thủy nhếch mép cười khẩy: "Kiều chủ tử, nơi này không phải Bắc địa, không có chỗ cho người thích làm việc ác đâu."

Không biết trải qua bao lâu, cửa lại mở.

Một cánh tay của Duệ vương vươn tới, thẳng tắp xách nàng dậy.

Mỹ Nhân cả kinh tính cản hắn lại, nhưng Duệ vương thậm chí chẳng thèm quay đầu cứ thế bồng Kiều Sở đi.

Chủy thủ của Mỹ Nhân đã đưa tới sau lưng hắn, lòng vừa sợ vừa giận, một đao kia cũng không biết là đâm hay không nên đâm, đúng lúc nàng còn đang do dự, trước mắt đã thấy một bóng đen từ đâu vọt tới.

Nàng kinh hãi, người tới thân thủ rất lanh lẹ, ra tay cực kỳ sắc bén, trình độ võ công hoàn toàn khác xa với đám hộ vệ trong phủ, chẳng lẽ là ám vệ của hắn? Tuy nàng không sợ nhưng trong lúc bận đối phó người này thì Duệ vương đã bồng Kiều Sở đi mất, chỉ còn giọng nói trầm thấp lạnh lùng của hắn từ phía xa vọng lại.

"Đừng giết chết"

Vốn đang định cầu xin hắn tha cho Mỹ Nhân, nhưng nghe được câu đó Kiều Sở mới hơi khoan tâm.

Nàng đoán là hắn đang đưa nàng về phòng mình, cũng cùng một cái sân với phòng ngủ bên kia, ban đêm yên tĩnh, nàng vừa rồi còn có thể nghe được thanh âm thở gấp than nhẹ của Lang Lâm Linh.

Nào biết hắn lại đi dọc theo sân, sau đó dừng lại ở trước một gian phòng.

Hắn trầm giọng ra lệnh: "Đẩy cửa ra"

Hai tay của hắn còn đang bận bế nàng........Nàng nghe lời mở cửa ra.

Bên trong rất tối, ánh mắt của nàng nhất thời không thể thích ứng, trên người đột nhiên đau đớn, đã bị hắn hung hăng ném lên trên giường.

Trong bóng tối nàng nghe được tiếng cửa đóng lại.

Ánh mắt của hắn lợi hại giống như trong đêm đen dày đặc cũng có thể nhìn thấy được, nàng loáng thoáng nhìn thấy hắn đi đến bên cạnh một cái bàn.

Nháy mắt sau, trước mắt sáng ngời. Mặc dù không có tâm đi đánh giá, nhưng cảnh vật trong phòng vẫn đập vào mắt nàng.

Nơi nàng đang nằm chính là trên một chiếc giường nhỏ, phía trước là cái bàn điêu khắc trạm chỗ bằng gỗ. Bên cạnh bàn có một lối đi nhỏ, phía trước là án thư, phía sau án thư là một cái ghế dựa. Sau ghế dựa là một giá sách, trên giá sách xếp đặt hỗn tạp các loại thư tịch, chậu cảnh cùng bình hoa.

Hai bên giá sách lại đặc biệt khắc một cái giá sắt, bên trên giá có đặt một ngọn đèn cung đình lụa mỏng. Ánh sáng ngọn đèn mờ nhạt, đem căn phòng chiếu thành một vầng sáng lượn lờ. Dựa vào hai vị trí đó, lộ ra một một bức họa vẽ một mỹ nữ thổi địch dưới trăng. Mỹ nữ nghiêng người thổi địch, không thể nhìn được khuôn mặt, nhưng trong bức họa này có trăng tròn nhô cao trên không trung, dưới mặt đất hoa rơi rụng lả tả, nàng kia tay áo phiêu diêu, lại khiến cho người ta nhìn thấy liền thong thả hướng về.

Nam nhân dài thân thẳng tắp dựa vào cạnh bàn.

Nơi này có lẽ là thư phòng của hắn. Nàng còn đang nghĩ ngợi, thanh âm của hắn đã lạnh lùng truyền đến: "Ngươi không phải muốn cứu tỳ nữ của ngươi sao? Nếu ngươi có thể lấy lòng bổn vương, bổn vương liền cứu!"

Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, tròng mắt hắn phản chiếu dưới ánh đèn, không thể nhìn ra hỉ giận. Chỉ có thể mơ hồ phên biệt ra được, chính là cực kỳ nặng nề.

Nàng nắm chặt tay, bước xuống giường, lảo đảo tiến đến gần hắn.

088 Đêm viên phòng hồi hộp (9)

Tay nàng run rẩy quàng lên cổ hắn, cũng rất nhanh liền đình chỉ động tác.

Trong trí nhớ kiếp trước, nàng và Tần Ca trong lúc đó đều là do Tần Ca chủ động, căn bản không cần nàng phải làm cái gì, hắn đã đưa nàng vào ham muốn trong bức bách. Hắn mặc dù chưa từng chân chính chiếm lấy thân thể nàng, nhưng mỗi lần như vậy đều lưu lại trên người nàng những dấu vết mãnh liệt nhất.

Người của nàng bị nam nhân nắm lấy, nàng bị éo buộc chống lại ánh mắt của hắn.

Con ngươi đen hiện lên một tia đùa cợt: "Như thế nào, không thể sao?"

"Đầu mùa tuyết ngày đó câu dẫn ta, còn điềm đạm đáng yêu ra sao? Cùng Nhị ca của ta chơi đùa cũng thật tận hứng đi, để bổn vương đoán thử xem, ngươi đã là người của hắn, hay là, hắn đem ngươi chơi đùa, chỉ có không phá thân của ngươi? Ân, Nhị ca ta đúng là sẽ không làm như thế, hắn là một người rất biết chừng mực."

Nàng cho rằng nước mắt của chính mình đã muốn khô cạn rồi, nhưng khi bàn tay của hắn tiến vào bên trong lớp y phục của nàng tùy ý sờ soạng, khi miệng hắn ghé bên tai nàng nói ra những lời mỉa mai ngoan tuyệt, khóe mắt của nàng bất giác lại ẩm ướt.

"Ta vốn tưởng rằng, bộ dáng ngươi tầm thường, hắn như thế nào có thể coi trọng ngươi? Thì ra là vì làn da nõn nà này, xúc cảm này, quả nhiên........"

Hắn nói xong liền cắn vào vành tai nàng, một tay kéo nàng về phía hắn, một tay ở nơi mềm mại của nàng dùng sức sờ.

Cảm giác đau đớn, tê dại cùng khuất nhục làm cho cả người nàng run lên, dạ dày từng trận chua xót, cái loại cảm giác khiến người ta muốn nôn mửa quét khắp thân thể nàng. Nàng chỉ muốn hung hăng đẩy hắn ra, nhưng tay nàng so với lý trí của nàng lại không đủ kiên định, vẫn lởn vởn quấn quanh canh bạc của hắn. Đó là sinh mệnh của Tứ Đại.

Hắn bất chợt thu tay lại, rời khỏi thắt lưng của nàng, rút ra khỏi áo nàng.

Hắn so với nàng cao lớn hơn rất nhiều, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Ta nói, lấy lòng ta, ngươi nghe không hiểu sao?"

Nàng nghe hắn cười khẽ một tiếng, lại nói tiếp, cũng được, nhưng trước hừng đông, nô tỳ kia của ngươi nếu không được cứu thì chỉ có một con đường là chết.

Nàng chưa từng nghĩ đến, hắn...kỳ thật cũng có thể âm tàn, ngoan lệ đến như vậy. Nào có một chút bộ dáng trước kia? Có lẽ đây mới chân chính là hắn.

Nàng biết có lẽ có một số việc sẽ mãi không có đáp án, nhưng lại vẫn nhịn không được bi phẫn, thốt ra: "Ngươi nếu hận ta như thế, lúc trước tại sao phải đối đãi tốt với ta như vậy? Trên người ta có chỗ nào có thể cho ngươi lợi dụng được, có phải không?"

Hắn mị mâu nhìn chằm chằm nàng, sau một lát mới thấp giọng nở nụ cười. Nàng và hắn dán sát người vào nhau, thân hình cao lớn của hắn áp bách nàng.

"Kiều Sở, ngươi sai rồi!"

"Đối với ngươi, ta đúng thật có lợi dụng, ta lợi dụng ngươi khiến phụ hoàng nghĩ ta vô tâm tranh đoạt vương vị; ta lợi dụng ngươi lập công cứu giá nhị ca; càng lợi dụng ngươi để thoát khỏi nghi ngờ của phụ hoàng đối với ta về chuyện phái cơ sở ngầm ở phủ nhị ca"

"Phụ hoàng sao có thể dễ dàng tin tưởng ta chỉ là đến cây liễu ven hồ để uống rượu giải sầu? Trên điện Kim Loan, ta chẳng qua là giả vờ ngất đi, Nhị ca đã cho ta là thuận thế mượn thương thế tranh công, không, ta là mượn cơ hội này vào tẩm điện lập tức hướng phụ hoàng thỉnh tội. Ta nói, ta ở trên Kim Loan điện là nói dối, ta sở dĩ biết ngươi ở cây liễu ven hồ là bởi vì ta đã phái cơ sở ngầm ở phủ thái tử. Cơ sở ngầm này ta phái đến thực ra là vì Kiều Sở, bởi vì ta biết ngươi cùng Kiều Mi bất hòa, sợ ngươi có cái gì sơ suất."

Giọng nói của hắn rất nhẹ, nàng nghe được lại rét lạnh đến thấu tâm can.

"Phụ hoàng tin! Nhị ca hẳn vẫn cho rằng ta cố ý gợi lại cảm tình của phụ hoàng đối với mẫu phi của ta, cùng một cái phương pháp sao có thể dùng hai lần? Ta muốn chính là được phụ hoàng tuyệt đối tín nhiệm, chứ không phải chỉ vì mẫu thân của ta mà không truy cứu chuyện phái cơ sở ngầm, nếu không, cho dù phụ hoàng không truy xét, nhưng vẫn tồn tại nghi ngờ, binh phù như vậy liền tuyệt đối sẽ không rơi vào tay ta."

Nàng nhẹ nhàng cười: "Quả nhiên ngươi đối với ta là có lợi dụng, nhưng điều này có thể được sao? Hoàng thượng sao có thể tin tưởng ngươi lại yêu ta đến như vậy?"

Hắn không nói gì, khẽ dương khóe môi, thản nhiên quay lại nhìn nàng.

Trong lòng nàng hoảng hốt, hắn lại đúng lúc nàng còn đang bối rối liền đưa tay tóm chặt nàng, thấp giọng nói: "Không! Hắn tin."

"Nghe nói, ngươi lúc trước sinh bệnh cho nên đã quên mất một số việc"

Kiều Sở chấn động, đúng là như vậy, nàng tỉnh lại trên người "Kiều Sở" vừa bị trọng thương mới khỏi, vì đề phòng Kiều Chấn Trữ và Mịch La tư nghi, cho nên từng nói những sự tình trước kia chính mình đều không nhớ rõ. Tất cả mọi người ở Bắc địa đều biết chuyện này.

Nàng phát kinh nghi, lại nghe hắn khàn giọng nói: "Mẫu thân ngươi trước khi bị phế vẫn là Mịch La đại phi, ngươi từng theo cha nương ngươi tới Triêu Ca một lần, cũng rất được mẫu phi của ta yêu quý"

"Ngoại công của ta thích đi ngao du khắp nơi, thường đến Bắc địa du ngoạn, từng cùng ngoại công của ngươi kết tình huynh đệ, cho nên mẫu thân của ngươi cùng mẫu phi của ta từ nhỏ đã quen biết, sau khi lớn lên đều gả cho quân chủ. Ta thời điểm được bảy, tám tuổi cũng từng gặp qua ngươi, ngươi khi đó còn rất nhỏ, cho dù ngươi không bệnh nặng, cũng đã sớm quên việc này."

"Mẫu phi của ta cùng mẫu thân của ngươi thậm chí còn từng đính hạ hôn minh ước hẹn. Phụ hoàng biết rõ đối với mẫu phi, ta quan trọng tới cỡ nào, cho nên, hắn tin ta! Thậm chí còn khuyên giải ta hồi lâu, nói ta nên lấy đại cục làm trọng, giúp hắn phân ưu, thú Lâm Linh làm vợ"

Cả người Kiều Sở run lên, thanh âm của hắn đột nhiên biến rét lạnh.

"Đối với ngươi, trừ bỏ lợi dụng, ta quả thật từng nguyện ý thú ngươi làm vợ, thuận theo nguyện vọng của mẫu phi chiếu cố ngươi. Mẫu phi ta nói, mẫu thân ngươi chính là nữ tử chí tình chí nghĩa nhất trên đời này, đáng tiếc ngươi thì không!"

"Ta bình sinh chán ghét nhất chính là hai chữ phản bội, ta từ lúc tám tuổi đã bắt đầu đề phòng người, trong mười bốn năm này, chỉ cần ta bị phản bội một lần, kết cục của ta cũng chỉ có một chữ chết"

"Chỉ còn hai canh giờ nữa là hừng đông"

Hắn buông nàng ra, khoanh tay lại, trừng mắt nhìn về phía cửa sổ. Giống như đang thản nhiên nhìn bức tranh vẽ mĩ nữ bên trên, lại giống như đang nhìn bầu trời đầy tuyết bên ngoài.

Có lẽ, nàng nên cảm ơn hắn chung quy vẫn nhớ tình bằng hữu cũ, còn như thế đi giải thích với nàng.

Ánh mắt nàng có chút đau, rõ ràng hắn nói chuyện của mình nhưng lại đạm mạc như nói chuyện của người khác.

Bọn họ rốt cuộc vẫn là phải bỏ lỡ.

Trước mắt chỉ có tình thế bức bách, chỉ có hắn đối với nàng là khinh thường, là chơi đùa cùng cợt nhã.

Nàng kiễng chân hôn lên môi hắn. Mắt hắn đột nhiên biến sắc, nàng chỉ kịp cảm thấy một cỗ lực cường đại đánh úp về phía mình, dưới chân lảo đảo, bật ngã ra sau.

Hắn lấy ra một chiếc khăn tay, dùng sức lau môi, lau xong liền ném khăn xuống đất.

Nàng cắn răng đứng lên, đi đến trước mặt hắn, chậm rãi cởi y phục trên người ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nguoc