Chương 167 - 168
167 Tỷ thí đêm lửa trại ___ Áo hồ cừu của Hạ vương (4)
Nàng cười khổ, cả người nàng hiện tại đều mềm nhũn không còn chút sức lực nào, đã một ngày một đêm không có gì vào bụng, hơn nữa còn bị nhiễm phong hàn, hiện giờ như thế nào mà còn khí lực đi ra ngoài? Nếu lúc nãy không phải bọn họ tiến vào, nàng thật còn đang muốn uống một chút nước....
Nhưng hai người bọn họ quả thật không an tâm về nàng...Mà nói thực ra là nàng cũng không muốn chính mình phải ở lại trong doanh trướng lạnh lẽo như băng này, hơn nữa, ở bên ngoài còn có Duệ vương đang chuẩn bị cùng Trầm Thanh Linh hợp tấu một khúc....Nàng nhớ không lầm thì chính Thượng Quan Kinh Hồng đã dạy Trầm Thanh Linh thổi sáo, nàng nhớ hắn từng nói với nàng là Bắc địa di nữ không tinh thông nhạc khí, cho nên nàng muốn qua đó xem bọn họ một chút.
Nghĩ đến đây, nàng rốt cuộc cười nói: "Được, vậy ta đi cùng các ngươi"
Hạ vương cùng tiểu Cửu nghe vậy cực kỳ vui mừng, hai tỳ nữ cũng đã giúp nàng chuẩn bị thỏa đáng. Hạ vương bảo tiểu Cửu leo xuống khỏi người nàng, sau đó nhìn về phía hai nha hoàn kia muốn bảo bọn họ tiến lên đỡ nàng đứng dậy, Kiều Sở vội hạ giọng nói: "Cửu gia, ngươi có thể tới gần đây một chút được không?"
Hạ vương nghĩ nàng muốn nói việc gì đó quan trọng, cho nên lập tức phất tay bảo hai nha hoàn kia lui ra, sau đó hơi hơi cúi thân mình tới gần nghe nàng nói....
Nhìn thấy hành động đó của hắn lại càng khiến Kiều Sở thêm xấu hổ, vốn cái nàng sắp nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, rất ngại để mở lời. Tim đập dữ dội, nàng cắn cắn môi, nói: "Đã hai ngày nay ta không có ăn gì, có thể phiền ngươi gọi người đem tới cho ta chút gì đó để ăn được không, ta hiện tại thật không còn chút khí lực nào...."
Nàng có chút xấu hổ nhỏ giọng nói xong, sau một lúc lâu không thấy Hạ vương có động tĩnh gì, nam nhân ở trước mặt vẫn còn duy trì tư thế như vừa rồi. Nàng còn đang do dự không biết có nên lặp lại câu kia lần nữa không, đã thấy Hạ vương đứng thẳng người lên, phân phó hai nha hoàn đem một ít thức ăn lại đây, rất nhanh, hắn lại giống như nhớ tới cái gì, gọi hai nha hoàn đứng lại, sau đó đối với nàng nói: "Thân thể của ngươi hiện giờ vốn chỉ nên ăn chút đồ nhẹ mà thôi, nhưng thức ăn có sẵn lúc này chỉ toàn là những món ăn dân dã dầu mỡ, ngươi có ăn được không? Nếu không hiện tại chạy đi nấu món khác, cũng phải mất thêm nửa canh giờ, ta sợ ngươi......"
Kiều Sở giật mình, nhìn thấy mâu quang hắn tối sầm lại, nàng miễn cưỡng cười nói: "Có thể ăn...Nhưng nếu phiền đến ngươi quá liền không cần."
Hạ vương gật gật đầu, nhìn về phía hai nha hoàn, ánh mắt có chút sắc bén: "Đi hâm nóng một bình trà mang lại đây, trong thời gian nửa chén trà nhỏ phải quay lại, đã hiểu chưa?"
Hai nha hoàn hoảng sợ hướng hai người cúi mình một cái, sau đó vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
"Thật phiền đến ngươi." Kiều Sở bất an nói.
Tiểu Cửu nhìn thấy Kiều Sở còn chưa có chuẩn bị xuất phát khiến hắn có chút ỉu xìu, nhưng cũng biết Kiều Sở đang đói bụng, cho nên chỉ có thể nhu thuận ngồi chồm hổm trên mặt đất giống Tuyết ngân, một người một thú cả hai đều nhăm nhe muốn được ngồi lên đùi của Kiều Sở.
Hắn còn chưa có kịp hành động, liền nghe ca ca của hắn quát một tiếng chói tai: "Thượng Quan Kinh Vân, ngươi cùng Nguyên Bảo lên trên ghế mà ngồi, nếu còn dám quấy nhiễu Bát tẩu ta lập tức đem con súc sinh kia ra làm thịt!"
Tuy tiểu Cửu thường xuyên bị ca ca mắng cũng đã sớm thành thói quen, nhưng thật chưa có lần nào thấy ca ca hắn tức giận giống như lần này, hắn bị dọa cho suýt nữa phải đặt mông ngồi xuống đất...Hắn ập tức túm lấy Nguyên Bảo, mặc kệ Nguyên Bảo kêu la dãy dụa, túm nó cùng ngồi lên trên ghế, một người một hồ ngoan ngoãn nghiêm túc ngồi, không dám hé miệng nói nửa lời.
Đừng nói là tiểu Cửu, ngay cả Kiều Sở cũng bị Hạ vương dọa cho hoảng sợ một trận...Không lẽ là hắn tức giận là vì phải làm "quản ăn" cho nàng sao, quả nhiên thật sự là đã làm phiền đến hắn?
Nàng còn đang bất an nghĩ, đột nhiên nghe Hạ vương rét lạnh cười, gằn giọng nói: "Thật đúng là hạng chó đẻ mà, lão Bát súc vật!!! Ta nhất định phải đi cho hắn một trận, hắn coi nữ nhân của hắn là cái dạng gì, đối đãi chết tiệt như thế!"
Hắn mắng xong còn chưa hả giận, bước nhanh đi đến cái bàn nhỏ phía đối diện nàng, giơ chân lên muốn hung hăng đá một cái, cuối cùng nghĩ lại, siết chặt nắm đấm, đem chân thu hồi, xoay người lại, lông mày nhíu chặt nhìn nàng: "Làm ngươi sợ rồi, ngươi...đừng sợ ta."
Hắn khàn khàn giọng nói, thanh âm có chút nặng nề, hô hấp cũng dồn dập, trong tròng mắt đen sâu lại như nổi lên một ngọn lửa nhỏ...Nhìn hắn lúc này, thật giống như bộ dáng một cậu thiến niên hiếu chiến chuẩn bị đi ẩu đả đánh nhau với đám thanh niên đầu phố....
Lòng nàng thật sự rất ấm áp, rất cảm kích, nhưng cũng không thể mở miệng nói lời cảm tạ, cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Cửu gia, nếu ngươi coi ta là bằng hữu thì đừng đi tìm hắn."
Hạ vương nghe vậy thân mình liền chấn động, hơi hơi rũ mi mắt, trầm mặc một lát mới nói: "Kiều Sở, nếu ta sớm gặp...."
Hắn nói tới đây bỗng dưng ngừng lại, im lặng một hồi mới thản nhiên nói tiếp: "Ta ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ trở lại."
*****
Sự bối rối trước đó lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng Kiều Sở, nàng khẽ hít một hơi thật sau, lần nữa đối với chính mình nói, là chính mình quá đa tâm thôi....Tiểu Cửu ở một bên không có hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn nhu thuận không có lên tiếng.
Sau đó hai nha hoàn kia đã quay lại, hầu hạ nàng dùng cơm, tiếp đó là Hạ vương không nói một lời xốc liêm trướng tiến vào, đưa một cái hộp gấm bằng gỗ cây tử đàn cho nàng: "Ngươi ăn xong liền dùng thuốc này đi."
Hắn nói xong liền mở nắp hộp ra, bên trong chính là một viên thuốc đen sẫm to bằng đầu ngón tay út tỏa ra một mùi hương thơm ngát.
"Cái này là?" Nàng hơi hơi ngửa đầu hỏi.
"Chớ có hỏi, chỉ ăn thôi, cái này đối với thân thể của ngươi rất tốt." Ngữ khí của hắn đột nhiên có chút lãnh ngạnh.
Kiều Sở có cảm giác viên thuốc này rất quý, nàng đang muốn cự tuyệt, lại nghe hắn trầm giọng nói: "Ngươi có biết, ta từ trước tới nay đã đem cho thứ gì liền không có thói quen sẽ thu hồi lại."
Nàng còn chưa thể đem ân huệ lúc trước trả lại cho hắn, vậy mà lần này lại một lần nữa nợ hắn một cái nhân tình, Kiều Sở thở dài trong lòng, khẽ nhắm mắt lại, đưa tay tiếp nhận viên thuốc kia.
Nếu ban đầu nàng chỉ là dự đoán, thì hiện tại nàng là hoàn toàn chắc chắn, rằng viên thuốc này không phải là một vật tầm thường. Cơm canh dù thế nào cũng không thể khiến cho nàng nhanh như vậy đã có thoải mái trở lại, tuy thân thể vẫn còn đau đớn, nhưng không còn cảm giác muốn nôn nữa, ngay cả cảm giác đau đớn ở tứ chi và cổ họng đau rát cũng đã chậm rãi giảm đi vài phần.
Hắn lại tiếp tục phân phó hai nha hoàn hầu hạ nàng súc miệng, còn chính mình thì dẫn tiểu Cửu ra ngoài trước....
Sau khi dọn dẹp gói ghém hết thảy đâu vào đó, nàng đang muốn tiến ra ngoài, đột nhiên ánh mắt rơi xuống áo hắc cừu tử của Hạ vương, nàng chần chờ một lúc, nói nha hoàn gọi hắn trở vào, đem áo cừu tử trả lại cho hắn.
Hắn hơi trầm ngâm, nói: "Nếu ngươi không cần cái này, vậy hiện giờ chúng ta qua doanh trướng tỳ nữ của ngươi lấy áo hồ cừu trước đã, rồi sau đó hẵng qua chỗ lửa trại bên kia."
Nàng lắc lắc đầu, cười khổ: "Ta không thể mặc áo hồ cừu qua này qua bên đó..."
Hắn ngẩn ra, mâu quang chợt lóe lên giống như đang nghĩ tới cái gì, sau đó hơi nhíu mày, cười nói: "Kiều Sở, ta biết điều ngươi đang băn khoăn, nhưng ngươi yên tâm, ta có biện pháp giúp ngươi có thể quang minh chính đại mặc nó tham gia đại hội lửa trại."
*****
Đại hội lửa trại.
Còn chưa có tiến vào bên trong, vậy mà Kiều Sở đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho bản thân phải một phen choáng ngợp.
168 Tỷ thí đêm lửa trại ___ Áo hồ cừu của Hạ vương (5)
Nơi tổ chức hội lửa trại thật ra không cách xa doanh trướng của nàng là mấy, đứng ở bên ngoài rìa khu đất đốt lửa trại mà quan sát, có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu là một tảng trời đêm rộng mênh mông, ở phía xa xa là rừng rậm sâu đến vô ngần, phía trong bày ra mấy trăm cái doanh trướng, trước mỗi doanh trướng đều có đốt một đống lửa trại.
Ánh lửa hòa thuận vui vẻ, mùi rượu trái cây thơm ngào ngạt, mùi thịt nướng không ngừng lan tỏa khắp nơi, cho dù ngoài trời đang tràn ngập rét lạnh nhưng trong khu đất đốt lửa trại liền cũng phải giảm lạnh đi vài phần.
Mặt sau của doanh trướng có thể nhìn thấy cấm quân thị vệ đang đi tuần tra, bốn phía lửa trại cũng có những tốp cấm quân thị vệ không ngừng đi lại tuần thú xung quanh.
Hoàng đế cùng chúng phi tất nhiên là phải ngồi ở một chỗ nổi bật nhất, mỗi người tình tự ngồi ở các vị trí sau chiếc bàn dài bình thường.
Hoàng đế ngồi ở giữa, hai bên trái phải là hoàng hậu, Trang phi, Lệ phi cùng chúng phi tần khác. Tào, Mạc hai vị đại thái giám thì lui ở một bên cùng đám cung nhân hầu hạ hoàng đế. Phía trước bàn có đặt một cái giá thật lớn, có mấy cái đầu heo treo bên trên không ngừng quay trên ngọn lửa.
Sở dĩ nói là hoàng đế dùng bàn dài bình thường, là bởi vì những nơi khác căn bản đều không có dùng bàn dài giống như vậy. Ở xung quanh hoàng đế có rất nhiều đống lửa trại, và xung quanh những đống lửa này đều ngồi đầy người, vây thành vòng tròn xung quanh.
Lửa trại là dùng những cây củi gỗ dựng lên nền đất, lửa cháy bập bùng khói bốc lên cao, bên trên đặt cái giá đang nướng các con mồi. Bên cạnh lửa trại bày ra những cái bàn nhỏ, trên bàn đặt rượu cùng đủ các loại trái cây hoa quả, mọi người đều ngồi bên trên những chiếc ghế được đặc chế từ gỗ, đàm tiếu uống rượu, thanh âm vang lên khắp nơi vô cùng náo nhiệt.
Đúng theo kiểu tiệc nướng phong cách cổ đại.
Kiều Sở nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng cũng chậm rãi trở nên tốt lên, mị mâu nhìn qua, lại sửng sốt phát hiện một cái nữa.
Ở đây tính ra có đến hàng chục đống lửa trại, nhưng liền cũng chỉ có hơn mười đống là dành cho các vị chủ tử ngồi, còn lại những đống lửa khác vây quanh chính là cấm quân thị vệ mặc áo giáp, nhìn quân phục có thể đoán bọn họ là cấm quân thị vệ cấp cao hơn một chút so với những thị vệ đang đi tuần tra xung quanh. Nếu là ngày thường thật thì rất hiếm cơ hội để bọn họ có thể được ngồi chung với hoàng đế cùng một chỗ như vậy, xem ra, đại hội lửa trại này là lúc quân thần cùng nhau tụ họp.
Hạ vương nhận thấy thần sắc hưng phấn của nàng, trên môi cũng hiện lên ý cười, tiểu Cửu cùng Nguyên Bảo đã sớm bị hắn giao cho cung nhân dẫn cả hai theo đường vòng trở về bên chỗ phụ hoàng, mẫu phi bên kia.
Nàng cười nói, đi thôi.
Hạ vương khoát tay, hỏi: "Kiều Sở, ngươi muốn tới bàn Thượng Quan Kinh Hồng bên kia ư? Bàn của hắn chính là ở một chỗ gần phụ hoàng, bàn thái tử và một số huynh đệ khác thì ở phía đối diện, còn bàn ta thì ở xa hơn một chút, thuận tiện thoải mái tự to tự tại."
Nàng không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Ở đây là tùy tiện muốn ngồi chỗ nào cũng được sao?"
Hạ vương cười: "Đúng vậy, lửa trại này không giống như cung yến, chẳng phân biệt phủ đệ, bất luận địa vị, thích ngồi ở đâu thì ngồi, thích ngồi cùng ai thì ngồi....Mà nói đến, bàn của ta ở bên kia cũng toàn là người ngươi quen biết cả."
Hắn nói xong dừng một chút, lại thản nhiên nói: "Nếu ngươi muốn đến nơi đó của hắn, ta liền đưa ngươi đi"
Kiều Sở đột nhiên phát hiện, Hạ vương đối với nàng và Thượng Quan Kinh Hồng đã thay đổi cách xưng hô....Hắn vốn gọi nàng là Bát tẩu.....Có điều, lúc này là thời khắc nên thả lỏng vui vẻ, vì vậy nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, giương khóe miệng, nói: "Nếu đã không có quy định, vậy ta tất nhiên là ngồi cùng với ngươi rồi."
Nàng vừa dứt lời, liền nhận thấy Hạ vương thật sâu ngưng mắt nhìn nàng, nàng có chút bất an: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, đi thôi." Hạ vương ho nhẹ một tiếng, thanh âm có chút phóng đại, trong lòng lại cười tự giễu chính mình...Nàng hỏi hắn làm sao vậy, nhưng hắn sao có thể trả lời nàng, rằng câu nói kia của nàng thật khiến hắn.....như mở cờ trong bụng. Bỗng lại nghe thấy nàng nói tiếp: "Cửu gia, tận lực tránh đi, ta không muốn Bát ca của ngươi nhìn thấy ta."
*********
Ở mỗi đống lửa trại thỉnh thoảng sẽ có người đứng lên lấy thêm thịt nướng hoặc này nọ vân vân, che che chắn chắn, còn hoàng đế thì không có cái gì muốn tuyên bố cho nên chỉ cùng chúng phi uống rượu đàm tiếu, bốn phía ồn ào huyên náo. Duệ vương cùng thái tử thì ngồi quá gần hoàng đế, mà bàn của Hạ vương lại cùng đám người bên đó cách đến bảy tám đống lửa trại, mặc dù nơi nơi đều là ánh lửa, nhưng vẫn có những chỗ khá tối, vì vậy cuối cùng Kiều Sở cũng thuận lợi đi đến bên bàn của Hạ vương mà không bị ai phát hiện ra.
Có điều, nàng xuất hiện lại khiến cho bàn Hạ vương một trận huyên áo ầm ĩ.
Nguyên lai đám người ngồi cùng Hạ vương là những người ngày hôm qua đã cùng nhau bắt tay hợp tác với nàng...Gồm có vợ chồng Trữ vương, Tông Phác, Tần huynh đệ, Tần Thu Vũ, Tần Đông Ngưng, Hạ tổng quản, Hạ Hải Băng, Phàn Như Tố cùng vài tên Vạn thị trường khác...Ngoài ra còn có thêm một nữ nữ bộ dáng xinh đẹp kiều mị, chính là ái thiếp Tri Thư của Hạ vương.
Một góc bàn ở nơi hẻo lánh, nguyên lại lại là ngọa hổ tàng long.
Trước khi có chuyến đi săn này, Hạ vương và Trữ vương mỗi người đều có phe cánh của riêng mình, mặc dù ngày hôm qua cả hai cùng hợp tác, nhưng tổng cảm giác vẫn là giữa bọn họ không được hòa thuận cho lắm, có điều Hạ vương này lại là người ngay thẳng phóng khoáng, cho nên đêm nay tất cả liền cùng nhau ngồi một bàn.
Đám người thấy hai người xuất hiện đều hết sức ngạc nhiên, đều hỏi thương thế của Kiều Sở thế nào, trong đó có Tần Đông Ngưng cùng Bội Lan là thân thiết quan tâm hỏi han nàng nhất.
Kiều Sở nói chính mình không sao, Bội Lan cười nói, vẫn là Bát gia chiếu cố đắc lực.
Kiều Sở chỉ cười cười không nói gì, chỉ cảm tạ tâm ý của mọi người. Phải nói là Trữ vương đối với Bội Lan mới xác thực gọi là chiếu cố đắc lực.
Trữ vương có chút kỳ quái, hỏi hai người tại sao lại cùng nhau lại đây.
Hạ vương không một chút hoang mang, chỉ nói sau khi hắn đưa tiểu Cửu về nghỉ ngơi, thấy nó không còn gì đáng ngại cho nên liền dẫn đứa nhỏ kia trở lại, trên đường đi lại trùng hợp gặp Kiều Sở.
Sự trùng hợp này cũng không có gì lạ, cho nên ai cũng không tư nghi đi hỏi thêm cái gì nữa, lúc này Tri Thư nhìn thấy Hạ vương đã trở về, liền tiến gần hắn, Hạ vương thuận thế ôm lấy nàng. Mọi người thấy nhưng cũng không thể trách, chỉ buông lời trêu chọc một trận, Hạ vương theo bản năng liếc mắt nhìn Kiều Sở, đã thấy Tần Đông Ngưng đang truyền tới cho Kiều Sở một chén rượu, Kiều Sở tiếp nhận chén rượu cúi đầu nhấp một ngụm. Hắn nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn nhịn không được, hơi hơi lớn tiếng phân phó Hạ tổng quản: "Ngươi đến doanh trướng bên kia mang trà thơm lại đây, Kiều phi nương nương uống không được rượu."
Kiều Sở lại cười khổ trong lòng, chỉ có thể mở miệng nói cảm tạ hắn, sau đó liền nghe mọi người bàn tán nói chuyện, rất nhanh đã nói đến việc sắp được thưởng thức nghe sáo hợp tấu. Mọi người phấn khích nói đến đó, nhưng ngược lại lại khiến cho tâm Kiều Sở trở nên căng thẳng, mới vừa rồi nán lại bên trong doanh trướng một lúc, nàng còn tưởng đã bỏ lỡ mất cái này, nguyên lai là còn chưa có bắt đầu...
Đột nhiên, Tần Thu Vũ mạnh mẽ đứng dậy, bước tới phía trước một chút, run giọng kêu lên: "Mau nhìn, bọn họ lên rồi kia, sắp bắt đầu rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top