Chương 163 - 164

Chương 163

"Là nữ nhân kia sao?" Thái tử như có điều gì suy nghĩ, ánh mắt hơi hạ xuống, bên môi lại lập tức gợi lên một tia hung ác tàn nhẫn: "Kiều Sở, ngươi quả nhiên là chọn cái kẻ tàn phế kia, ngươi sẽ phải hối hận, chung quy rồi cũng có một ngày....."

Nữ tử sẳng giọng: "Nghe ngữ khí của điện hạ như thế, hình như là có ý tương lai sau khi đăng cơ liền sẽ thu nạp Kiều Sở?"

"Cô chọn ai đều có mục đích của cô, còn ai thay cô làm việc gì, cô cũng sẽ nhớ rõ, đã hiểu chưa?"

Nữ tử nghe ra ngữ khí của hắn đã chuyển sang cường ngạnh, giống như có chút ý trào phúng, trong lòng liền thất kinh, rất nhanh lại nghe hắn ngữ khí vừa chuyển, nàng mới hơi bình ổn tâm tư. Lại nghĩ chính mình đã giúp hắn, tương lai sau này hắn đăng cơ sợ gì không được hắn sủng ái?

Thái tử nhìn thấy thần sắc trên mặt nữ tử, thản nhiên nói: "Có biết lý do vì sao hắn hôn mê hay không?"

"Nghe Trữ vương nói với Hạ vương, Trữ vương đêm trước từng đến phủ của điện hạ thăm dò tin tức, nhưng lại trúng phải cơ quan của điện hạ, thân trúng kịch độc, Duệ vương vì cứu Trữ vương cho nên mới hôn mê."

Thái tử cau mày: "Vậy người đêm đó đột nhập là người của Ngũ đệ?"

Nữ tử hơi khó hiểu: "Điện hạ, có điểm nào không ổn sao? Điện hạ không phải đã từng nói có người ban đêm đến phủ trộm bản đồ xa giá đó sao? Nếu vậy, người đó chính là Trữ vương."

Thái tử một tiếng cười lạnh: "Ngũ đệ đường đường một cái thân vương, tuyệt không có khả năng sẽ đích thân đi mạo hiểm, bởi nếu một khi bị bắt được, tiền đồ của hắn liền coi như xong! Hắn nói như vậy chẳng qua chỉ là để người ta thoạt nhìn qua thấy được hắn thẳng thắng không có giấu diếm, khiến cho người ta càng thêm tin tưởng mà thôi. Theo như lời ngươi nói, ta đoán người đêm đó đến nhìn lén thực đồ có thể là người của Ngũ đệ, hơn nữa còn là một người cực kỳ quan trọng với hắn, cho nên hắn mới nhờ tới Bát đệ cứu giúp, nếu không, chuyện trộm thực đồ hẳn không phải là chuyện có thể để cho người khác biết! Nếu quả thật là như thế, cái đó liền chứng minh Ngũ đệ thiếu lão Bát một cái nhân tình, lấy tính tình của Ngũ đệ, hắn làm như thế cũng không phải kỳ lạ, có điều......"

Thái tử bỗng dưng dừng một chút, nữ tử nghi hoặc trong lòng, đột nhiên giật mình, nói: "Ý của điện hạ có phải là..."

Thái tử không có trả lời. Một quân cờ, có khi không cần biết quá nhiều.....Chuyện lúc trước xảy ra ở cây liễu ven hồ đã làm cho hắn khẳng định, Duệ vương có bố trí cơ sở ngầm trong phủ của hắn, không lẽ cả Trữ vương cũng có cơ sở ngầm? Người lần này đến trộm bản đồ xa giá chẳng lẽ không phải lão Bát mà là lão Ngũ?

Nhưng nếu lão Ngũ nói dối, như vậy, giữa lão Bát và lão Ngũ nhất định là có ẩn tình!

Hiện tại binh phù đã muốn rơi vào trong tay lão Bát, chỉ còn chờ tuyên bố của phụ hoàng nữa là xong, nếu còn có lão Ngũ cũng ủng hộ lão Bát, khi đó lão Bát liền trở thành đối thủ có năng lực ngang ngửa với hắn, trở thành mối họa lớn!

Nhưng trận thi đấu săn bắn đã qua, hắn có hối tiếc thêm cũng vô dụng, hiện tại hắn nên tính toán kế hoạch tiếp theo nên như thế nào mới tốt....Đại ca ngu xuẩn kia của hắn trong lòng hẳn vẫn còn ôm giấc mộng xuân thu, nhất định sẽ nghĩ tới việc ám sát hắn trên đường trở về.

Nếu có thể lợi dụng cơ hội lần này, đem người nên loại trừ gạt bỏ, thì khi thời điểm về tới Triêu Ca, hết thảy hắn không cần phải lo lắng nữa!

Nữ tử sau một lúc lâu không thấy hắn trả lời, trong lòng thấp thỏm không yên, lại thình lình nghe thái tử trầm giọng phân phó: "Ngươi nghĩ cách điều tra quan hệ giữa Duệ vương và Trữ vương cho ta."

Chính lúc nàng đang đáp lời hắn, đột nhiên nhìn thấy thái tử nghiêng người, hướng về một gốc cây đại thụ sau một bụi cây rậm rạp, cười lạnh: "Kẻ nào? Mau bước ra đi!"

Nữ tử cả kinh, nghĩ may mắn là thân hình thái tử cao lớn đã che bớt cho nàng, hơn nữa nàng cũng đang đứng ở chỗ tối, nếu không nàng tuyệt chưa từng nghĩ đến nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ như thế nào.

*****

Sau gốc cây, nữ tử nhẹ nhàng đá văng ra một cành cây mà nàng vừa mới không cẩn thận giẫm phải, vừa rồi bất cẩn giẫm phải cành cây gây ra tiếng động, thật không ngờ lại là chuốc lấy phiền toái lớn.

Nàng cắn chặt răng, tâm vừa động, cảm thấy tốt nhất vẫn là nên lộ diện ra ngoài. Còn chạy trốn ư? Nàng làm sao có thể địch lại tốc độ của Thượng Quan Kinh Hạo....Trong tình huống như thế này, đi ra ngoài vẫn là tốt nhất.

Nàng còn đang chần chờ suy nghĩ, miệng đột nhiên đã bị một bàn tay to thô ráp bịt lại.

Thanh âm trầm thấp vang bên tai.

"Linh, đừng sợ, ta mang nàng đi"

"Kinh Hồng..."

Nàng đem thanh âm giảm tới mức thấp nhất, tâm tình cũng theo đó bình ổn đi.....Ngươi có biết, trên đời này có một số người rất đáng để cho ngươi tin tưởng, chỉ cần có hắn ở bên, ngươi cái gì cũng không còn thấy sợ nữa.

Có điều, chỉ một chút nữa thôi là nàng có thể biết được cơ sở ngầm kia của Thượng Quan Kinh Hạo rốt cuộc là ai.

Nữ nhân này, nhất định là người mà bọn họ quen biết.

Nàng thì thầm với hắn, Kinh Hồng, ngươi buông ta ra đi.

Bàn tay ở miệng nàng chậm rãi buông ra, nàng biết, người nam nhân này nhất định sẽ không cho phép nàng mạo hiểm tính mạng thêm một lần nào nữa, cho nên nàng nhân cơ hội liền lập tức nói to lên: "Điện hạ, là ta, Phương Kính."

"Trầm Thanh Linh___"

Nang nghe được thanh âm cười lạnh của Duệ vương, trong lòng cũng khẽ run rẩy, sợ hắn tức giận, liền vội vã chạy ra ngoài.

****

Đáng tiếc, thời điểm nàng ra tới, nữ nhân kia đã không còn ở đó nữa.

Thái tử hơi hơi mị mâu nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi sao lại ở đây?"

Nàng là nữ nhân, cho nên nàng biết, cách tốt nhất lúc này là................Nàng khẽ hừ một tiếng, ngữ khí không hài lòng hỏi: "Nàng ta là ai?"

Thái tử nhướn mày, một hồi lâu sau mới chậm rãi buông, khẽ cười nói: "Như thế nào, A Kính, à không, Thanh Linh, ngươi ghen sao?"

Trầm Thanh Linh nghiêng người đi, thản nhiên nói: "Đến đệ nhất mỹ nhân Kiều Mi công chúa ta còn không ghen, giờ phút này lại đi ghen với một bông hoa dại ven đường?"

"Nhưng sao cô nghe ra được trong giọng nói của ngươi lại có vị chua rất đậm a?"

Chỉ nghe thái tử cười, hơi thở nóng lên, đột nhiên vươn tay kéo nàng ôm vào trong lòng.

Nàng cả kinh, nếu người nọ vẫn còn ở đây.......Nhưng hắn hẳn là sẽ hiểu cho nàng, vả lại nàng nghĩ tới những việc hôm nay hắn làm vì Kiều Sở, trong lòng liền bắt đầu ão não, cho nên nàng cũng không giãy khỏi thái tử, mặc cho thái tử ôm. Cổ có chút ngưa ngứa, nam nhân đang kề miệng nơi cổ nàng ra sức mút vào, nàng cả người đều run lên, có chút hoảng hốt, rồi lại không dám giãy khỏi hắn, hơn nữa trong lòng lại tồn tại chút tâm lý muốn khiêu khích người nọ, liền ỡm ờ nói: "Kinh Hạo, đừng như vậy, ta đã từng hứa hẹn với ngươi, chờ tới sau khi ngươi đăng cơ, ta mới giao chính mình cho ngươi."

Thái tử động tình, hơi hơi thở gấp nói: "Cô còn hứa hẹn với ngươi, sau khi đăng cơ liền đem vị trí lớn nhất hậu cung tặng cho người, phong đứa con của ngươi làm thái tử..."

"Nhưng thật ra Trầm gia tiểu thư ngươi lại thật nhẫn tâm, không chịu thuận theo ta..."

Trầm Thanh Linh cúi đầu kêu "A" một tiếng, thái tử đã đưa đay dò vào y phục của nàng.

Nàng lần này là thật sự kinh hãi, giả bộ phẫn nộ xoay người đẩy hắn ra: "Hứa hẹn cái gì, ngươi còn nửa đêm ra ngoài rốt cuộc là cùng cô nương nhà ai quấn quýt như vậy!"

Thái tử cũng không mắng nàng, ngược lại còn ôn nhu ôm nàng vào trong lòng, hô hấp cộng với nhiệt khí thổi vào bên tai nàng: "Thanh, ngươi cũng biết nữ nhân kia......"

Hắn nói tới đây đột nhiên dừng lại, cười cợt nói: "Nhưng cô không nói cho ngươi biết đâu....Thật khó khăn tới cỡ nào mới có thể bắt gặp bộ dáng ngươi như thế này?"

Trầm Thanh Linh quýnh lên, lại nghe hắn khàn khàn giọng nói: "Ngươi chính là nữ nhân nhẫn tâm nhất trên đời này, nhưng cô lại vẫn luôn chiều theo ý của ngươi, ngươi biết cô đối với ngươi như vậy, là muốn có được thân thể của ngươi, tư vị của một người thú vị như ngươi cô sao có thể bỏ qua? Có điều trừ bỏ hôn ước giữa ta và ngươi do phụ hoàng ấn định, ngươi càng biết rõ là cô yêu ngươi, lúc này, nếu ngươi thuận theo cô, cô liền nói cho ngươi biết nữ nhân kia là ai."

Những lời này....Trầm Thanh Linh vừa nghe xong trong lòng vừa sợ vừa vội, đuôi mắt nhìn về một chỗ sâu bên trong rừng, đột nhiên nghe được một trận tiếng động vang lên, nàng hoảng hốt, chỉ nghe thái tử nói: "Đừng sợ, chỉ là đông điểu thôi."

Trầm Thanh Linh giật mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy phía trước có một đám tước điểu kêu ầm lên lao vụt ra khỏi ngọn cây.

Nàng còn không kịp nghĩ nhiều, người đã bị nam nhân ép phải xoay lại đối diện với hắn, hắn hơi hơi trầm giọng nói: "Không ngờ đám dã điểu kia lại có thể được ngươi ưu ái hơn cả cô. Như thế nào không trả lời cô? Chưa từng có nữ nhân nào dám đối với cô như vậy!"

Nàng cắn cắn môi, tuy nàng không yêu thái tử, trong lòng chỉ hướng về Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng khi nghe thái tử nói ra những lời như vậy lòng nàng cũng khó tránh khỏi có vài phần vui sướng. Đến một người cao cao tại thượng như thái tử cũng có thể giống như đệ đệ của hắn, đều yêu nàng.

Đương nhiên nàng không biết, khi thái tử nói đến một câu "Chưa từng có nữ nhân nào dám đối với cô như vậy", mặc dù hắn thậm yêu Trầm Thanh Linh, nhưng khi nói tới đó trong đầu hắn lại thoáng qua gương mặt của một người khác, chính là Kiều Sở.

*****

Doanh trướng của quan viên Đại lý tự, mỗi người một doanh trướng.

Từ trong rừng trở về, thời điểm Trầm Thanh Linh vừa mới rảo bước tiến vào trong doanh trướng của chính mình liền cảm giác có điểm gì đó không ổn, trong trướng hắc ám, nàng mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng mơ hồ cảm giác được xung quanh tràn ngập một cỗ mãnh liệt hơi thở đầy nguy hiểm.

Có người! Nhưng bên ngoài trướng hộ vệ vẫn đứng canh gác nghiêm chỉnh, hơn nữa còn có ám vệ mà Thượng Quan Kinh Hồng phái đến âm thầm bảo vệ nàng, nếu vậy là ai có năng lực có thể tiến vào bên trong doanh trướng của nàng?

Chính lúc nàng còn đang nghĩ ngợi, cho rằng tự mình đa tâm, khi ánh mắt quen đã với bóng tối, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh từ trên ghế đứng dậy, một người nào đó lạnh lùng đi sát qua người nàng....

Trong lòng nàng chấn động, không có nghĩ nhiều lập tức vươn tay ôm lấy đối phương.

"Kinh Hồng, ngươi sợ ta có việc, vừa rồi lưu lại Thiết thúc canh giữ bên kia, còn ngươi quay lại đây chờ ta, có phải không?"

"Người khắp thiên hạ này có đều việc, chỉ riêng Trầm Thanh Linh ngươi sẽ không có sự." Thanh âm âm trầm của nam nhân vang lên, kèm theo một tiếng cười lạnh.

Trầm Thanh Linh cả kinh, gắt gao nắm lấy cánh tay hắn, nàng biết, hắn nhất định là không nỡ thô bạo đối với nàng.

"Kinh Hồng, đêm nay chớ đi."

*****

Doanh trướng của Kiều Sở.

Mới vừa rồi Kiều Sở đã xuống giường bước đến gần liêm khẩu, theo một khe hở nhìn ra bên ngoài, ngoài trời vẫn là một mảnh tối đen, hộ vệ vẫn môt mực canh gác, mỗi người đều vận khôi giáp nặng nề, mang giày màu đen.

Hắn vẫn chưa về.

Từ sau nửa đêm, vết thương trên vai nàng lại bắt đầu đau đớn trở lại, mà đêm lại càng phát ra rét lạnh, sương lạnh như thấm vào da thịt.

Nàng ngưng mắt nhìn đám tro tàn cùng ngọn đèn dầu hôn ám cháy trên bàn, chậm rãi ghé đầu lại gần thổi tắt ngọn đèn đi.

Giống như nghe được một tiếng hát từ nơi xa xôi nào đó vọng lại.

Có một số việc ngươi hiện tại không cần hỏi, có một số người ngươi vĩnh viễn không cần chờ.

Ai cũng chán ghét bóng tối, ánh đèn là để chiếu sáng cho người về, nhưng nàng biết hắn đêm nay sẽ không trở lại, cho nên, lần này nàng cũng không cần lưu đèn làm gì nữa, về sau cũng vĩnh viễn không cần.

Nàng im lặng đem ngoại bào trắng lạnh như băng ở trên người cởi xuống, đặt lên trên chiếc ghế dài bên cạnh, sau đó ôm lấy thân mình lạnh như băng chui vào trong chiếc chăn cũng đồng dạng lạnh lẽo như băng, thầm nghĩ muốn đi ngủ......

Nàng co ro lạnh lẽo rúc vào trong đó, trong lòng lo sợ ngày mai lại phát bệnh, vừa rồi mơ hồ có nhìn thấy lão Thiết mang theo áo choàng đưa cho hắn, nếu như vừa rồi nàng đoạt lấy chiếc áo choàng kia có lẽ bây giờ đã tốt rồi.

164 Tỷ thí đêm lửa trại ___ Áo hồ cừu của Hạ vương.

Đêm, doanh trướng của Phương Kính.

"Ta không có lý do gì phải ở lại chỗ này, Phương chủ bộ."

"Ngươi vội vã trở về như vậy là vì Kiều Sở sao?" Trầm Thanh Linh cúi đầu nhìn bàn tay trống trơn của chính mình, lại ngẩng đầu nhìn thân ảnh đã đi đến gần cửa doanh trướng, lạnh lùng cười nói.

"Tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ." Thanh âm nam nhân nồng đậm sự mỉa mai: "Trong lòng ngươi có người khác, còn ta thì không được sao, huống chi trừ bỏ người đó ra, còn có Nhị ca ta chẳng phải là quần hạ chi thần của ngươi đó sao?"

Lòng hắn, trong lòng hắn có Kiều Sở.....Trầm Thanh Linh cảm giác giống như bị bàn tay ai đó bóp chặt tâm can, không thể thở nổi, lại lập tức nghĩ, đây chẳng qua chỉ là vì hắn tức giận cho nên mới nói vậy. Nàng cắn răng nói: "Trước nên khoan nói đến người nọ, nhưng ta ở cùng thái tử bên đó, nếu hết thả không phải là vì ngươi, ta vì cái gì còn lưu lại bên cạnh hắn lâu như vậy? Ta biết người buồn bực chuyện đêm nay, buồn bực ta lúc đó không cùng ngươi rời đi, nhưng nguyên nhân đều là vì muốn tra ra cơ sở ngầm kia của thái tử rốt cuộc là ai mà thôi!"

Duệ vương cầm cục đá chuẩn bị ném về phía xa xa để đánh lạc hướng đám hộ vệ, hắn thu tay lạị, mỉm cười, khoanh tay dừng cước bộ: "Nga, vậy xin hỏi Phương chủ bộ đã tra ra được cái gì?"

Trầm Thanh Linh biết hắn là cố ý khiến nàng khó xử. Đêm nay khi thái tử đến doanh trướng của nàng, hai người đang bàn bạc một trận, nàng lại hai lần nghe hắn hỏi hộ vệ bên ngoài lúc này là canh mấy, khi đó nàng liền lưu tâm....Bởi vì, nếu hắn muốn trở về doanh trướng của Kiều Mi căn bản không cần phải để ý đến canh giờ, sau đó khi hắn rời đi, nàng liền lặng lẽ đi theo hắn, quả nhiên biết được một chuyện kia.

Nhưng thái tử cùng cơ sở ngầm của hắn nói chuyện quá mức nhỏ, khiến nàng không thể nghe rõ ràng được nội dung, nàng liền phái người đi tìm lão Thiết, mang Duệ vương lại đây, vừa vặn hắn nội lực thâm hậu, có thể sẽ nghe được hai người kia đang nói cái gì. Hơn nữa, nàng biết đêm nay hắn nghỉ lại trong doanh trướng của Kiều Sở, cho nên nàng muốn mượn cơ hội này để mang hắn ra ngoài. Nếu không, vốn chỉ cần có lão Thiết đến thôi cũng đã có thể nghe được nội dung cuộc đối thoại.

Lúc này, nàng có chút nổi giận, lò dò đi đến ngồi xuống cạnh giường, đưa tay ôm lấy mặt, khóe mắt ươn ướt, trong lòng đau khổ, khiến nàng không khỏi cúi đầu khóc nức nở, lại lập tức bị người kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy người nàng. Trong lòng nàng chậm rãi trở nên vui mừng, quả nhiên là hắn vẫn không nỡ khiến nàng phải thương tâm.

Chỉ nghe hắn cắn răng nói: "Trầm Thanh Linh, ngươi liền không kiêng nể gì thì thôi, nếu lúc trước người giúp ta tìm lại tiểu cung cùng trân châu không phải là ngươi, nếu người ở lại cùng ta một đêm sau khi mẫu phi của ta mất đi không phải là ngươi, ngươi nghĩ ta còn có thể hay không để cho ngươi tổn thương ta như thế? Ngươi cùng Nhị ca ta đêm nay như thế, ta còn có thể hay không dễ dàng tha thứ cho ngươi!"

Cả người nàng chấn động, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, hắn nói đến sự việc ngày đó, nhưng người kia không phải......Nàng hung hăng cắn đầu lưỡi, ép mình không được nghĩ lại chuyện ngày xưa đó nữa, rồi lại nghe được hắn nói: "Trong lòng ngươi có nam nhân kia, ta biết hắn đang ở một nơi rất xa, nhưng nếu hắn cũng là người trong hoàng thất thì thế nào? Ngươi cũng sẽ cùng với hắn đối phó ta?"

"Ta sẽ không! Nếu không có hắn, ta và ngươi nhất định đã ở cùng nhau!"

"Không, ngươi sẽ làm như vậy!" Hắn bình tĩnh cười, nói một câu tổng kết: "Cho nên, Trầm Thanh Linh, ngươi cần phải cẩn thận, một ngày nào đó ta sẽ giết hắn."

"Ngươi sẽ không giết hắn, sẽ không." Nàng cười khổ, rồi lại nhịn không được chua xót rơi lệ, khiến cho y phục của hắn ướt nhẹp.....

Bên tai, hắn hơi hơi trầm giọng nói: "Không thể tiếp tục để ngươi ở lại bên cạnh Thượng Quan Kinh Hạo! Việc đêm nay, trừ phi là ngươi nguyện ý, nếu không chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng hắn trải qua một lần như vậy nữa hay sao? Ngươi nhiều lần cự tuyệt hắn, tâm hắn đối với ngươi đã sắp không kiên nhẫn được nữa, một ngày nào đó ngươi sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra. Sau khi trở về, ta sẽ giả trang cho Phương Kính chết, nghĩ cách lấy được Tuyệt nhan đan từ trong tay mẫu thân của Kiều Mi cho ngươi dùng, khi đó ngươi có thể đường đường chính chính ở bên cạnh ta, là nữ nhân của ta."

Trầm Thanh Linh nghe vậy run nhè nhẹ, trong mắt lại không thể nói rõ là đang vui hay đang buồn......Làm nữ nhân của hắn, sống ở bên cạnh hắn, điều đó kỳ thật nàng cũng đã nghĩ tới, nhưng có điều, nàng chung quy vẫn phải rời khỏi hắn......

Nếu thực sự trở thành nữ nhân của hắn, nàng sợ nàng sẽ luyến tiếc không đủ dũng khí để rời đi.....Dù sao, nàng mặc dù yêu nhất là người kia, nhưng nàng cũng người đó bất quá chỉ cùng nhau có vài năm, còn cùng hắn cũng đã hơn mười năm, nếu thực sự trở thành nữ nhân của hắn, thử hỏi nàng làm sao có thể bỏ đi được? Cả hai cái nàng đều muốn.

"Nhưng ta đoán, ngươi không muốn đi." Duệ vương tự giễu cười.

Trầm Thanh Linh trong lòng biến lạnh, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Vừa rồi là ngươi thử ta?"

"Ta thử ngươi, nhưng đó cũng là tâm ý của ta, nhưng ta đoán được tâm tư của Trầm tiểu thư ngươi, ngươi vẫn sẽ chọn ở lại bên cạnh Nhị ca ta, nguyên nhân lớn nhất là để tránh khỏi ta, bởi vì khi ngươi ở lại bên cạnh hắn, ta không thể không đem an toàn của ngươi đặt ở vị trí hàng đầu, bởi vì nếu ngươi rời khỏi phủ thái tử, thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng ngươi căn bản không thể tránh thoát khỏi ta!"

"Nhiều năm qua, tuy ngươi nói là ở lại bên cạnh thái tử làm tình báo cho ta, nhưng thỉnh tự vấn lòng, ngươi nghĩ cho tới nay ta từ trong tay ngươi đã lấy được bao nhiêu tin tức? Ta đã nói qua với ngươi nhiều lần rồi, tin tức nhỏ ta không quan tâm, nhưng nếu là tin tức lớn ta đều có cách tự mình lấy được, nếu ta lấy không được, ta cũng không cần, cùng ngươi chống đỡ, ta vẫn chọn ngươi."

Trầm Thanh Linh run lên, thì ra là hắn đã biết rõ tâm tư của nàng, hôm nay rốt cuộc cũng đã nói ra.

Trước mặt mọi người, tựa hồ là nàng giúp hắn, nhưng kỳ thật, hắn căn bản không cần nàng giúp, cho dù là chuyện ám sát ngày đó ở cây liễu ven hồ. Hắn trước đó cũng không có bố trí cơ sở ngầm trong phủ thái tử, hắn chỉ làm một việc duy nhất là mua chuộc người gác cổng trong phủ thái tử; mặt khác, ở bốn phương hướng của phủ thái tử, trên mỗi con đường đều có một cửa hàng là thuộc sở hữu của hắn, ở đó luôn có người âm thầm giám sát động tĩnh của phủ thái tử. Như vậy, vô luận là thái tử đi đâu, hắn đều có biện pháp để biết.

Mặc dù biện pháp này quanh co phức tạp, nhưng so với việc mai phục cơ ở ngầm vào trong phủ thái tử nghe lén lại an toàn hơn rất nhiều.

Có lẽ, từ trước tới nay, việc duy nhất nàng giúp hắn chính là đánh cắp bản đồ xa giá, nhưng hắn lại không cho phép nàng đi làm điều này, mà lại nàng lại cố chấp không nghe, cuối cùng lại khiến hắn vì cứu nàng mà gặp họa suýt chút nữa là không thể lấy được binh phù.

Như vậy thì cuối cùng nàng và Lang Lâm Linh có cái gì khác biệt? Trong khi đám thủ hạ của hắn, thậm chí là đám người Trữ vương đều nghĩ rằng các nàng là những nữ nhân giúp hắn làm đại sự, nhưng trên thực tế, các nàng cái gì cũng không phải. Mà Lang phi tối thiểu còn là đồng giá trao đổi với hắn, còn nàng thì chẳng đổi cho hắn được thứ gì.

Qua nhiều năm như vậy, có lẽ người chân chính giúp được hắn chỉ có hai nữ nhân.

Một là người đã cứu hắn trong văn lâu ngày đó, chính là Kiều Sở. Nhưng đương nhiên, nàng sẽ không nói cho hắn biết bí mật này.

Còn có nữ nhân kia, nhũ danh gọi Tình Ngữ.

Khi đó hắn vẫn chỉ là một thiếu niên không có thế lực gì, phụ hoàng hắn tùy thời có thể sẽ giết hắn, mà lão Thiết, người hầu trung thành nhất của hắn, lại sắp chết, cho nên hắn chỉ có thể hướng Tình Ngữ cầu xin sự giúp đỡ.

Hắn nhờ Tình Ngữ giúp đỡ, cái giá mà hắn phải trả cũng là cực kỳ lớn. Nhưng nhiều năm qua đi, hắn lại vẫn không quên tình nghĩa trước kia, mặc dù đã sớm đem ân tình trả lại cho Tình Ngữ, nhưng thời điểm gần đây vẫn ra tay cứu cả gia tộc nàng ta.

Cho nên, những nữ nhân kia ở bên cạnh hắn đều là vì thương hắn, nhưng hắn lại chỉ yêu mình nàng.

Nàng biết, hắn không muốn giết Kiều Sở, cả hai lần hắn muốn giết nữ tử kia là hắn phải trải qua bao nhiêu cân nhắc. Tuy có lẽ là không quan hệ đến tình yêu, nhưng quan hệ đến mẫu phi quá cố của hắn, quan hệ đến ân tình ngày đó trong địa lao Kiều Sở đã cứu hắn.

Chính là, vì nàng, cho nên cuối cùng hắn vẫn ra tay động thủ.

Đêm trước khi bọn họ xuất phát đi săn, nàng hy vọng có thể lưu lại cùng hắn một lát rồi đi, nhưng hắn lại không hề chạm vào nàng, đêm đó, hắn lãnh mạc nhìn chằm chằm nàng, nói, Trầm Thanh Linh, cảm ơn sự bố thí của ngươi.

Thẳng cho đến khi nhìn thấy hắn tỉnh lại trong doanh trướng, nàng rốt cuộc nhịn không được đã hôn hắn. Một khắc kia, nàng biết, rằng chính mình đã thua.

Mà hiện tại, nàng đau khổ dằn vặt, chỉ sợ chính mình không kiềm lòng được đi đáp ứng hắn. Bởi vì nàng sợ hãi, nàng sợ nếu nàng cùng hắn, nàng sẽ càng ngày càng đẩy hắn ra xa. Nàng có một loại cảm giác mãnh liệt, hắn đối xử với Kiều Sở không giống với những người khác, nàng cảm giác thời điểm khoảng khách giữa nàng và hắn càng xa thì khoảng cách giữa hắn và Kiều Sở sẽ càng gần.

Trong lòng nàng đấu tranh suy nghĩ, lo âu không ngừng, rúc vào trong lòng hắn thấp giọng khóc lên, thẳng cho đến khi cảm nhận từ cổ truyền đến nguồn nhiệt nóng rực cùng đau đớn nàng mới kinh ngạc phục hồi tinh thần, thanh âm trầm thấp cùng chiếm đoạt của hắn truyền tới nơi cổ nàng: "Vừa rồi, Nhị ca của ta đối đãi với ngươi như thế nào, ở đây hay là ở đây?"

Cánh môi của nam nhân mang đến lửa nóng kích thích da thịt nàng, cảm giác làm cho người ta kinh sợ kia khiến cho nàng không khỏi thấp giọng ngâm ra tiếng, bất giác nắm chặt lấy y phục của hắn. Nếu đổi lại là ngày xưa, nàng còn có thể đẩy hắn ra, nhưng lúc này nàng lại như mất hết toàn bộ khí lực, mặc cho hắn tùy ý chạm vào người nàng....

Ngay thời điểm khi nàng sắp hòa tan vào trong nụ hôn cùng sự vuốt ve của hắn, đột nhiên hắn lại dứt ra...Ngay khi nàng còn đang cả kinh sửng sốt, chỉ nghe thanh âm nhàn nhạt của hắn còn lưu lại bên tai.

"Theo như lệ cũ, ngày mai phụ hoàng ta sẽ dẫn ta ra ngoài đi săn, sau đó buổi tối sẽ tổ chức lửa trại để ăn mừng, chỉ một đêm này, ngươi nhớ kỹ....sau khi đêm lửa trại kết thúc, ta sẽ chờ ngươi ở khu vực săn bắn của Duệ vương. Đến lúc đó, nói cho ta biết quyết định của ngươi, là ở lại bên cạnh Nhị ca, hay là làm nữ nhân của ta, hoặc là rời đi khỏi nơi này. Nếu ngươi thật sự yêu người kia như thế, ta sẽ trả ngươi về cho hắn, chuyện của ta về sau tất cũng không cần ngươi quan tâm nữa."

Nàng muốn đuổi theo, lại chung quy kinh ngạc ngã quỳ trên mặt đất....

Con người hắn vẫn không ngừng thay đổi, trở nên cường đại, trở nên lãnh khốc. Nhưng hắn thủy chung vẫn đối với nàng rất tốt, nhưng dường như bắt đầu từ đêm đó ở Phi Thiên tự, hắn đã thay đổi. Hắn không còn khoan dung đối với nàng nữa, hắn chỉ lui về phía sau từng bước từng bước, cũng là bức bách nàng phải tiến đến gần hắn từng bước từng bước....

Nàng chỉ có thể lựa chọn, một là ở bên cạnh hắn, hai là rời đi, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Hắn đi rồi, có phải là trở về bên chỗ của Kiều Sở hay không?

Nàng ngã quỳ trên đất, chỉ cảm thấy xung quanh một mảnh rét lạnh......

(Ơn trời, cuối cùng cũng edit qua được đoạn có mụ Trầm biểu tiểu nhân...à nhầm tiểu thư này ~)

***********************************

Trong rừng.

Nam tử một thân áo choàng màu đen đang mị mâu nhìn chằm chằm vào đám cây cối phía xa xa, trầm mặc thật lâu không nói gì.

"Gia."

Nam nhân dung mạo xấu xí đứng bên cạnh hắn thấp giọng lên tiếng.

"Ta đang nghiền ngẫm tâm tư của Nhị ca..." Nam tử ảm đảm cười, lập tức dừng ý cười, nói: "Thiết thúc, gọi người tới đây, ta có việc cần giao đãi."

Lão Thiết mặc dù nghe ra ngữ khí của hắn lãnh đạm, nhưng biết hẳn là phân phó chuyện liên quan đến bố trí phòng thủ trên đường trở về, đây là sự việc trọng đại, không được có nửa điểm qua loa, cho nên lập tức ứng lời rời đi, vừa mới khập khiễng đi được vài bước lại bị hắn gọi ngược lại: "Y phục của nữ quyến do Bích Thủy trông coi, thúc thông tri Bích Thủy gọi hai tỳ nữ của nàng qua đó chiếu cố, mang thêm hai cái bếp lò. Y phục của ta do Cảnh Bình cai quản, nói Cảnh Bình tìm một chút, coi có tìm được áo cừu tử nào của ta không, đem qua đó tặng cho nàng một cái."

Lão Thiết ngẩn ra, quay người lại, chỉ thấy một tay Duệ vương đang khẽ vân vê áo choàng trên người, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, miệng hắn nói "Nàng" mặc dù không nói rõ là ai, nhưng lão Thiết hiểu được người hắn nói tới là người nào.

Hắn thấp giọng bẩm: "Lúc xuất môn, gia vì thân thể mình luôn rất khỏe, thêm nữa muốn tinh giản hành lý, cho nên áo cừu....thật ra chỉ mang duy nhất một cái này đến mà thôi."

"Ân, vậy thôi đi."

"Gia, Thanh Linh cô nương cùng Kiều chủ tử..."

"Thiết thúc, hai người các nàng có thể nào đánh đồng!" Ngữ khí Duệ vương hơi trầm xuống: "Đi đi, chuyện Kiều Sở không phải chuyện trọng yếu, ta chỉ thuận tiện phân phó một chút mà thôi. Hiện tai thúc mau thông tri ám vệ lại đây, mặt khác, bảo Cảnh Thanh đến khu vực phía đông nam của khu đi săn của Duệ vương quan sát, xem có thể tìm thấy chút dấu hiệu nào của bọn Tuyết ngân khác hay không."

"Hang trú ẩn của bọn Tuyết ngân này rất khó tìm" Lão Thiết giật mình một cái: "Gia là muốn săn mấy con Tuyết ngân này để làm áo cừu tử cấp Thanh Linh cô nương? Chính là, gia nếu không trở về, vẫn là nên phân phó chuyện của Kiều chủ tử một chút, nàng đang bị thương......"

"Không cần."

*****

Doanh trướng của Lang Lâm Linh.

Lang Lâm Linh thản nhiên hỏi: "Hắn thật nói như thế sao?"

Bên dưới giường, Bích Thủy gật gật đầu, lại nói: "Lang chủ tử, vậy nô tỳ cáo lui trước, còn phải thu xếp cho Kiều chủ tử bên đó."

Nàng nói xong đuôi mắt lướt nhanh qua Lang Lâm Linh, nhìn thấy thần sắc của Lang phi tựa hồ vẫn bình thường.

Lang Lâm Linh âm thầm cười trong lòng...Muốn nghiền ngẫm tâm tư của ta, Bích Thủy ngươi còn chưa có đủ tư cách! Ta mặc dù đã lưu ý với ngươi, rằng nếu có việc gì cổ quái liền bẩm báo cho ta biết, nhưng ngươi lúc này đến nói với ta việc gia phân phó sai người chiếu cố Kiều phi, chẳng phải là muốn ám chỉ với ta rằng gia còn không có giao đãi như thế với ta, thật càng có vẻ như rất yêu thương Kiều phi? Chẳng lẽ còn không phải là ngươi muốn nhìn thấy ta cùng Kiều phi đấu đá nhau sao? Kiều phi nửa đêm ai oán chẳng lẽ ngươi còn không biết? Cũng tốt thôi, lần này ta thành toàn cho ngươi, cũng là để cho ngươi rõ ta ở trong lòng gia rốt cuộc là như thế nào (Chả thế nào cả, cuối cùng chị cũng bị tác giả đá đi thôi =~=)

Nàng nhắm mắt lại, có lẽ.....Chính nàng cũng muốn chứng thực một chút.

Bích Thủy đang định rời đi, chỉ nghe Lang Lâm Linh đột nhiên nhẹ giọng nói: "Không cần thông tri cho tỳ nữ của nàng, ấm lô cũng tất không cần mang qua."

******************

Buổi tối ngày hôm sau, bên ngoài doanh trướng của Kiều Sở.

"Lửa trại này coi bộ rất náo nhiệt, đáng tiếc là chúng ta lại phải trông chừng cho vị Kiều phi ốm yếu kia, chẳng thể đi đâu được!"

"Đừng nói nữa, vạn nhất để Duệ vương biết, chúng ta không trả giá nổi đâu."

"....."

"Mới vừa rồi ta nghe mấy vị bằng hữu nói, Duệ vương cùng Lang phi hiện tại đang ở bên đó cùng hoàng thượng thưởng thức ca vũ rất vui vẻ...Nghe nói Duệ vương cùng Phương chủ bộ kia tài thổi sáo đều là nhất tuyệt, ai cũng ầm ĩ đòi hai người bọn họ hợp tấu một khúc, thật không biết là náo nhiệt tới cỡ nào đâu." Người nói trước hạ giọng nói: "Ta thật cảm thấy được, Duệ vương thật không phải sủng ái Kiều phi giống như trong lời đồn đãi. Nếu quả thật sủng ái nàng thì đâu có thể để một cái người bệnh như thế một mình ở trong này? Cũng không có gọi nha hoàn tới đây trông nom! Vị chủ tử này rất có thể đã bất tỉnh nằm bên trong rồi, vừa rồi ta nghe thấy tiếng ho của vị này vô cùng run rẩy, Duệ vương kia cũng thật là vững tâm......."

Kiều Sở bị thanh âm huyên náo bên ngoài đánh thức, trên người một mảnh lạnh như băng, đầu đau như búa bổ, toàn thân đau đớn giống như bị kim chích, nàng vật lộn mở mắt ra. Cổ họng ngưa ngứa, mà nghe được lời của mỗ hộ vệ bên ngoài doanh trướng, liền phải đem cái ho đã chạy lên tới cổ họng nuốt vào bụng, hợp lại toàn bộ sức lực đi nhẫn nhịn.

Lửa trại đêm? Nghe bọn họ nói vậy, xem ra là nàng đã ngủ suốt một ngày một đêm.

"Ta nghe nói vị Kiều phi này vốn bị ghẻ lạnh, hình như cũng chỉ là do một cái thứ phi sinh ra, làm sao có thể bì kịp với Nguyên phi nương nương......"

Thanh âm ngoài trướng lại một lần nữa truyền đến, nàng dù gì cũng là một vị chủ tử, vậy mà bọn họ có thể nào nói nàng khó nghe như vậy? Nàng nhẫn nhịn cái ho đã thập phần thống khổ, lúc này thật muốn ho một cái để cho đám người ngoài kia biết là nàng đã tỉnh rồi, thình lình nghe được một tiếng cười lạnh: "Chuyện của chủ tử há có thể để cho các ngươi tùy tiện đem ra nói sao? Nếu còn để cho bổn vương nghe được một lần nào nữa, ta mặc kệ các ngươi là người của ai, là người của Duệ vương hay là Hạ Hải Bằng, ta đều sẽ lấy mạng kẻ đó!"

Thanh âm này dường như có chút xa lạ lại có chút quen thuộc....Bổn vương? Là vị gia nào? Kiều Sở vỗ vỗ cái đầu đau nhức, lại nghe được một đạo thanh âm non nớt hỏi: "Cửu ca, ca tức giận như vậy làm cái gì? Ca chẳng phải nói đem tiểu Cửu đến đây gặp Bát tẩu sao?"

"Hừ, đám nô tài này đang nói xấu Bát tẩu của ngươi."

Thanh âm trẻ con lập tức phẫn nộ vang lên: "Ta thả hồ ly cắn chết các ngươi, Nguyên Bảo, cắn bọn họ!"

Theo thanh âm một lớn một nhỏ, chúng hộ vệ kinh hãi rối rít nhận lỗi, Kiều Sở khẽ bật cười, tựa hồ người đến là khách quý đi? Là Hạ vương và tiểu hoàng tử?

Nàng đang muốn lên tiếng bảo đám hộ vệ để cho hai người kia tiến vào, lại đột nhiên nghĩ đến bộ dáng chính mình tóc tai bù xù, y phục lộn xộn, làm sao có thể đi ra ngoài gặp khách?

Nàng nỗ lực đứng dậy, đi đến gần ghế dài cầm lấy ngoại bào, đang muốn mặc vào, bỗng dưng cổ họng lại đau đớn khó chịu, nàng nghĩ là do lạnh, nàng muốn hướng đến bàn uống một chút nước đã rồi mới lại thay y phục gặp khách sau. Không nghĩ tới vừa mới bước được hai bước, thể lực liền không chống đỡ được nữa, cả người lập tức té ngã trên mặt đất. Tay nàng nổi gân xanh chống vào đất mượn lực đứng lên, thình lình nghe được một tiếng vang nhỏ, liêm trướng đã bị người nào đó vén lên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nguoc