Truyen ngan_SD
HỄ ĐẾN LÀ ĐI
Nó muốn nổ tung!
Không, không phải! Mà là nó muốn làm tất cả mọi thứ nổ tung trừ nó và “cậu bạn dễ thương” ấy! Ôi! Vui hơn nhiều so với cái cách một đứa trẻ ngồi khóc nỉ non rồi được bố mua cho một cây kẹo mút và nhảy tưng tưng - dù nó cũng vừa kết thúc màn nhảy tưng tưng tương tự giữa phòng của mình! “Không thể kiềm chế cái sự sung sướng ấy lại được!”
Nhưng vẫn phải kiềm chế thôi! Vì cái Vân không thể cứ nhìn nó hành động bất thường mãi được. Cái Vân bắt nó kể câu chuyện mà nãy giờ nó đã dùng những tính từ như “kịch tính, hồi hộp, thót tim...” để miêu tả. Tò mò khủng khiếp! Bị con bạn tóm lại bắt ngồi yên, nó bắt đầu hắng giọng lên xuống, uống tới vài chục ngụm nước để “xuôi xuôi niềm hạnh phúc” và trình bày bằng một cái giọng ngọt hơn trà sữa...
- Rõ ràng mày biết rằng tao đã bị sét xẹt trúng đỉnh đầu vào chủ nhật tuần trước. Ơ kìa, tròn mắt ra cái gì? Thì cái tên mà tao với mày gặp trên Highland ý!
Thật ra cái Vân đang bị nghẹn hột ômai nên mắt mũi mới tròn tròn dẹt dẹt, chứ ai mà quên được cái hôm đó.
- Ực! Rồi rồi! Cả buổi hôm đó mày cứ gào thét với tao về sự ấn tượng mà hắn để lại cho mày. Khiếp quá! Tao chả thấy hắn đẹp trai ở chỗ nào cả?
Nhi giãy nảy:
- Vấn đề không phải ở chỗ đẹp trai, mà là ở chỗ tao thấy hắn thật sự ấn tượng. Vừa nhìn thấy hắn tao đã nghĩ: "Một kẻ đáng để mình thử kết bạn". Sau hôm đó, (e hèm) mày biết tao đã làm gì không? (lại e hèm) Ngày nào tao cũng lên Highland vào tầm giờ đấy, ngồi đúng chỗ đấy, chả để làm gì cả ngoài việc chờ đợi. Tao lên đó đựơc đúng một tuần và đau đớn sao, tao chả thấy hắn đâu cả!!!
Nhi vừa nói vừa nhăn nhó đúng kiểu người đi đào vàng mà đào mãi chỉ thấy toàn sỏi. Còn cái Vân thì vứt béng cả gói ômai ra sàn, ngạc nhiên cao độ:
- Hả? Mày bị điên à? Mỗi ngày mày ngồi đó bao lâu? Ba tiếng á? Mày điên rồi Nhi ơi! Tao không thể ngờ một đứa đi trên đường người ta chỉ nhìn thấy cằm như mày mà làm thế được! Trời ơi đất ơi con bạn mình sao thế này?
- Mày điên thì có! Đã nói là tao thấy đáng để thử kết bạn mà! Công nhận khổ thật! - Nhi tặc lưỡi - Mày cứ tưởng tượng cái cảm giác chờ đợi trong mơ hồ đó mà xem. Tao nhấp nhổm không yên. Mà kể cả lúc tao phải về nữa chứ, tao cứ nghĩ nhỡ đâu hắn ta sẽ tới sau 5 phút nữa thì sao... Khổ lắm mày ạ! Nhưng tao vẫn làm. Đấy mày phải thấy tao đã cố gắng thế nào...
- Rồi rồi. Tao hiểu. Tao thấy. Sao nữa?
- Từ từ nào! Thì rồi sau đấy mọi sự cố gắng cũng phải đựơc đền đáp chứ sao! Một hôm nọ, tao với thằng em kết nghĩa rẽ qua đó để thám thính tình hình, nào ngờ thấy hắn lù lù. Hehe, tao cuống hết cả, không còn biết phải làm gì nữa. May có thằng em, tao ghi vội một bức thư ngắn ngắn rồi dùng tất cả nanh vuốt của mình bắt thằng đó mang vào cho hắn. Tự nhiên hôm đó thằng em kết nghĩa của tao cũng tốt, hehe!
- Trời trời! Hay! - Vân vỗ sàn nhà đánh tét một cái, rồi nhăn nhó vì đau nhưng vẫn không ngừng tra hỏi - Vậy là hắn biết mày, làm quen với mày?
- (Lắc đầu) Thế thì dễ quá! Ông trời còn thử lòng người tốt nhiều lắm chớ! Nói chung là thằng em tao đưa cho hắn bức thư đó xong đồng nghĩa với việc hắn có số điện thoại của tao. Hehe, thằng em tao bảo lúc nó giơ bức thư ra, anh chàng ngạc nhiên đến mức không hiểu nó đang nói gì nữa.
- Dĩ nhiên rồi! Tự dưng đang yên đang lành người ta nhận được quả bom nổ chậm thế ai chẳng sợ...
- Láo toét! Để tao kể tiếp. Tối hôm đó, mày có nhớ tao đi xem The Beatels không? Đó, chỗ đó mới là chuyện. Tao đang sung sướng nhún nhảy ầm ỹ vì mua vé hạng bét mà xin xỏ hai câu được lên hạng nhất ngồi, thì bỗng nhiên tao thấy người tao nhè nhẹ, thiêu thiếu...
- Á! - Vân lại định đánh sàn nhà thêm một cái nữa, nhưng nghĩ sao nó giơ tay được nửa chừng rồi... rụt lại - Điện thoại, đúng không? Hoá ra mày bị mất điện thoại ở đó hả? Trời, mà lại còn là tối cái hôm mày đưa bức thư? Ặc ặc, thảo nào tao thấy mày rên rỉ suốt, trong khi mất cả con bò mày cũng chỉ tiếc nuối mấy câu!
- Ừ, thì thế! Tao ức gần chết! Hì hụi đi làm lại cái sim thì còn gì dã man hơn, tao không thể nào nhớ nổi đúng 5 số hay nhắn tin nhất. Lúc đó tao tính nhảy xuống sông Tô Lịch cho xong, nhưng nghĩ thế nào, tao lại sợ mày khóc hết nước mắt vì mất đi một con bạn hoàn hảo như tao ...
Vừa nói, Nhi vừa giả bộ xoắn xoắn vài sợi tóc. Cái Vân đã thuộc lòng điệu bộ này rồi, chứ người lạ thì chắc lăn ra sàn nhà mà cười không ra hơi.
- Thôi lạy mày! Nói tiếp đi, rồi mày làm gì nữa mà bây giờ tươi roi rói thế hả?
- Hehe, người như tao không thể chấp nhận số phận được. Một hôm, cũng lâu rồi, khoảng 8 giờ tối, tao để ý thấy cái xe của anh ta đỗ ở Vạn Phúc, chỉ có điều là không thấy người đâu nên cho qua. Đó, thế là cái hôm sau ngày tao mất điện thoại- tức hôm kia, tao quyết định ra Vạn Phúc khoảng 8 giờ tối để chờ đợi cái... xe máy đấy. Nào ngờ, mày ơi, cái xe nó ở đấy thật! Vĩ đại không? Haha! Thế là dĩ nhiên tao phải dùng hết dũng cảm của mình ra để tiến tới cái xe, hỏi thăm cái chị đang ngồi trên xe về cái cậu bạn mà thỉnh thoảng cũng đi cái xe này... May sao chị ý lại rất nhiệt tình với đứa dễ thương như tao...
- Hả? Thật á? Rồi sao? Mày hỏi han gì, có được gì từ chị ý?
- Ừ thì tao cũng hơi ngại, nên không dám hỏi địa chỉ nhà hay số điện thoại gì. Tao chỉ nói kiểu như “Có cách nào để liên lạc với bạn ý không ạ?”. Hehe, nào ngờ chị ý rất tâm lý, rút điện thoại ra đọc cho tao số của hắn. Haha, phải nói là lúc đấy tao sướng đến mức chỉ muốn ôm luôn chị ý, trông chị ý dễ thương kinh khủng và giống hắn kinh khủng (chắc là chị gái, mày ạ!). Tao cảm ơn rối rít rồi đi về với số điện thoại của anh chàng...
- Tuyệt! Haha thảo nào hôm qua mày nhất quyết đi mua điện thoại cho bằng đựơc. Rồi tối qua mày đã nhắn tin hì hụi cho hắn ta phải không?
- Dĩ nhiên rồi! Haha, và mày biết không, hắn hết sức cởi mở và cá tính! Haha. Tao nhìn người không lầm! Đầu tư công sức đúng chỗ! Sướng dã man con ngan! Haha hehe hoho hihi...
- Haha rồi rồi, tao hiểu! Công nhận câu chuyện của mày kịch tính thật! Đáng phải lên phim! Rồi, tao ủng hộ mày nhiệt tình trong vụ này. Cố lên Chiaki!
Cái Nhi cười lăn lộn. Nó đang hạnh phúc, chứ sao lại không! Nó nhớ lại cái lúc đứng trước chiếc xe của tên bạn lúc đó chưa quen, không biết có nên hỏi một cái gì đó hay không. Lúc đó nó đã rối lắm, vì làm như vậy chẳng ra sao cả, rõ ràng nó là con gái mà. Nhưng cuối cùng, nó sực nghĩ tới cái câu đã đọc được trên báo “Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm”. Vậy là nó đã quyết định, và chắc chắn đó là quyết định đúng, vì những ngày sau đó nó không thấy lại cái xe đó nữa, còn tên bạn mới quen nói rằng thật ra hắn năm thì mười họa mới lên Highland. Yeahhhhhh! Phải mạnh mẽ như thế, phải biết nắm chặt cơ hội trong tay như thế mình mới không bao giờ phải hối hận chứ! Cũng chỉ nhờ có thế nó mới có thêm một tên bạn mới hay ho tốt bụng mà nó luôn tự hào rằng “I got it myself!” Hehe.
- Tao khâm phục mày đấy Nhi ạ! Tao cũng để ý một cậu bạn bên lớp Anh, mấy tháng rùi lận, mà tao chưa dám làm gì bao giờ...
- Cố lên mày! Làm rồi thì mới thấy không quá khó. Làm xong rồi thì kết quả thật tuyệt vời! Mày có biết thế nào là nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm không huh?
“Ơ, đúng!” - Vân chẳng may quên mất, lại vỗ sàn nhà đánh tét một cái. Nó tự nhủ một tuần nữa thôi, nó sẽ là đứa sung sướng như cái Nhi bây giờ!
Những người bạn thân của chúng ta đều đã từng là một người lạ mà! Đừng bỏ lỡ dù chỉ một người bạn!
ĐỪNG LÊN MÀ ĐI
1. Hà Nội ngày 39C
Mặt đất đang nóng như thế nào thì đầu Vũ cũng bừng bừng như thế. Thì đang ngủ, thằng Đạt gọi sang đòi mượn bằng được mấy cái đĩa breakdance. Để thằng bạn khỏi mất công đi một vòng tránh đường một chiều, Vũ vội ra ngã tư Giám-Tôn Đức Thắng đứng chờ, quên cả mũ nón. Chờ đến 15 mới thấy Đạt phóng xe tới.
- Thế nào, đẹp chứ! - Đạt cười, nhìn Vũ trố mắt ngắm con Nouvo mới cáu của nó
Chẳng cần thằng bạn khoe, Vũ cũng đoán được đấy là phần thưởng đỗ Đại học của nó.
- Lên đi, tao đèo về - Đạt tít mắt
- Khỏi! Tao chẳng đủ tiền trả xe ôm đâu. Đi bộ được rồi.
Nghe vậy, Đạt cũng chẳng khách sáo, bye bye thằng bạn rồi rồ ga phóng thẳng. Vũ nhìn theo, thở dài. Nó cũng đã từng suýt có một con Nouvo như vậy. Ba mẹ đã bảo chỉ cần nó đỗ Đại học, nó sẽ có. Nhưng có lẽ không phải năm nay, vì nó trượt.
Từ hôm biết điểm, cả chục ngày nay Vũ chẳng buồn ra khỏi nhà, suốt ngày ở nhà ôm cái PC, online suốt ngày nghe bọn bạn cùng cảnh ngộ ca cẩm. Hôm nay không phải thấy tội thằng bạn lóc cóc xe đạp đi xa thì nó đã chẳng nó đi bộ ra đây, nhưng giờ nó lại thấy tội nghiệp cho mình.
Trên đường về nhà, đi qua cổng Văn Miếu, bỗng Vũ thấy có một đám trẻ con đang đứng túm tụm lại. Vốn tò mò, nó cũng ngó đầu vào thì thấy có ba nhóc nước ngoài đang ngồi quanh ông lão làm tò he. Trên tay hai cô bé mắt xanh mỗi người cầm một con tò he, trong khi cậu bé còn lại đang khua chân khua tay cố gắng miêu tả cho ông lão hiểu con tò he cậu muốn ông làm. Với vốn tiếng Anh cũng khá khẩm, khiến Vũ hiểu cậu bé đang miêu tả Người nhện. Nhìn cậu bé đang cố diễn đạt đến toát mồ hôi, Vũ cũng thấy tội nghiệp, thế là nó thành phiên dịch viên bất đắc dĩ. Nghe cậu bé cao hơn nó cả cái đầu, tay cầm người nhện, nhìn nó nói câu “thanks” đầy biết ơn, tự nhiên Vũ thấy vui vui. Suốt quãng đường còn lại về nhà, thằng nhóc vừa đi vừa huýt sáo.
2 Nhà sách
- Hi! - Một bàn tay đập bộp vai làm Vũ giật nảy mình quay lại. Thằng nhóc mấy hôm trước gặp ở cổng Văn Miếu nhìn nó, hồ hởi:
- Lại gặp nữa rồi! Anh đi mua sách à?
- Ừ! – Vũ trả lời, trong bụng thầm nghĩ “đi đọc cọp thì có”.
- À, đi mua bản đồ. Hà Nội nóng quá. Anh có khuyên gì bọn này không? - Thằng nhóc trả lời ánh mắt tò mò của Vũ. Hai cô gái cùng nhóm thấy thằng nhóc vẫy gọi cũng đã tiến lại chỗ nó đứng.
- Nếu chỉ đi ngắn ngày, các bạn nên lên Tam Đảo, trên đấy vừa mát mẻ mà không khí cũng trong lành. Đi đầu tuần sẽ đỡ đông…
Vũ giới thiệu một hồi, làm bọn kia đứng ngẩn mặt, chăm chú nghe. Bỗng thằng nhóc chen ngang:
- Vậy anh là hướng dẫn viên à?
- Không, suýt thôi! Nhưng anh cũng từng đến đó vài lần nên biết.
Tụi kia quay sang bàn bạc gì đó với nhau còn Vũ quay ra đọc cọp tiếp cuốn truyện tranh.
- Nếu bạn rỗi thì đi cùng bọn mình nhé! – Cô bé tóc vàng, Larry, đề nghị - Dù sao bạn cũng biết hơn bọn mình, đi càng đông càng vui, phải không? Chi phí bọn mình chịu.
Vũ bất ngờ bởi lời mời, gật đầu, sau khi thòng thêm một câu:
- Chúng mình sẽ chia đều.
3. Nhật ký đi đường
Ngày…tháng….năm
Ban tối, mình nói với ba mẹ về chuyến đi. Ba mẹ đồng ý, hơi bất ngờ, cứ tưởng sẽ phải nói khó. Ba mẹ bảo muốn cho tâm lý mình thoải mái một tí, chứ cứ ngồi nhà dí mắt vào PC cũng chẳng hay ho gì. Vừa chuẩn bị đồ xong, một balô to uỳnh. Mình thường thấy trong phim và trên tiểu thuyết, trong mỗi chuyến đi khám phá người ta thường hay viết “Nhật ký đi đường”, cũng hay hay nên mình cũng thử viết, để sau này có cái lưu truyền cho con cháu. Hehe. Nhưng nói thật hồi hộp quá, định đi ngủ sớm mà mãi cứ trằn trọc nên bò dậy viết vài dòng…
Ngày…tháng...năm…
Thế là bọn mình thành một nhóm, Tracy – tóc vàng, Larry – cao kều, Cathy – tóc ngắn và mình - thằng nhóc tuy lớn tuổi nhất nhưng lại thấp nhất đoàn. Bây giờ là 12h trưa, vừa mới lên. Ngồi xe bus mệt lử. Thế mà vừa vứt balô lên phòng nghỉ, tụi kia đã hỏi đường đi chơi rồi. Mình thì chỉ muốn duỗi thẳng cẳng ra giường, tiết trời man mát làm mắt mình díp cả lại, muốn ngủ lắm nhưng làm thế bất lịch sự quá. Thôi đành phải cố vậy.
Bây giờ là 12h đêm. Mọi người vừa ngủ. Hôm nay mệt thật đấy. Ban trưa, ăn xong, tụi kia kéo mình chỉ đường lên Thác Bạc, mình leo dốc thở hộc bơ mà bọn nó đi như không ý. Chơi mãi đến gần 5h chiều mới về. Trên đường, nhìn những dàn su su xanh mướt, tụi nó cứ “oh, ah” mãi. Ngộ thiệt! Lúc về, mây ngang tầm với, cứ mịt mù, đứng gần nhau mà cứ thấy mờ mờ ảo ảo, cái cảm giác ấy thích thật đấy! Nhưng cũng vì thế mà hôm nay suýt lạc mất Tracy, cả bọn sợ, nên về sớm. Đi cả ngày mệt, không khí lại mát mẻ nên ai cũng ăn được nhiều, mấy nhóc kia có vẻ đang khoái khẩu món su su luộc chấm vừng.
Nhà trọ mình ở bé tẹo, nằm lọt thỏm so với mặt đường. Từ phòng mình và Larry, nhìn thẳng ra là mặt đường. Từ cửa sổ cách đường cũng chỉ mét rưỡi. Đôi khi nghĩ mấy con bò đang đi ngoài kia bỗng nổi hứng phi thân qua cửa sổ, đủ làm mình ớn cả người, trong khi Larry bảo nếu thế thật nó sẽ thử vuốt ve mấy chú bò.
Mình bắt đầu thấy díp cả mắt, viết bằng ánh sáng đèn pin làm mình đau cả mắt. Ai bảo ban tối, hết trò chơi, mình rủ tụi nó thi kể chuyện ma. Thế là bốn đứa, trùm chăn, tắt đèn kể chuyện ma. Những câu chuyện trong quyển “Liêu trai chí dị” mà mình từng đọc, những tên cướp biển với những con tàu ma, lại còn tiếng gió vít những ngọn tre xào xạc bên kia đường nữa chứ. Báo hại cho Tracy, Cathy sợ không dám ngủ một mình, tụi nó ôm gối sang bắt mình với Larry nhường giường, trải chăn xuống đất mà nằm. Lần sau thì mình cạch…
Ngày…tháng…năm…
Mưa từ đêm qua mãi chưa dứt. Thấy anh lễ tân bảo bão đang về. Chán. Cả bọn đành loanh quanh chơi trong nhà trọ. Larry chơi với con mèo tam thể, Cathy và Tracy, đứa nghe ipod, đứa ngồi nghịch mưa ở ngoài hiên, còn mình chẳng biết làm gì nên lôi nhật ký ra viết, nhưng cũng chẳng có gì để viết cả, chẳng bù hôm qua…Giá cứ được tất bật như thế lại hay. Thôi đành đi ngủ vậy.
Ngày…tháng….năm…
Vẫn mưa. Có lẽ phải 3, 4 ngày nữa mới hết. Trò kể chuyện ma mãi cũng chán. Hôm nay dự định đưa mọi người đi đến đền Tây Thiên, chùa Can Bi… nhưng xem ra hỏng hết rồi.
Ngày…tháng…năm…
Vẫn mưa. Mình vừa đi hỏi xem có xe về Hà Nội không, nhưng lễ tân bảo đoạn đường vào đây bị lở đất nên trong mấy ngày nữa chưa chắc đã có xe. Chán! Thế là bị giam chân ở đây sao?
Ngày…tháng…năm…
Mệt phờ! Quảng cáo Lifebouy cho mình một ý tưởng hay đến bất ngờ. Mưa đã ngớt. 7h sáng, mình lôi 3 đứa kia dậy, nói là đưa đến một nơi thú vị. Cả bọn đội mưa, đi bộ gần 5 cây số đến nơi bị lở đất và bắt đầu dọn dẹp… Có hơn hai chục người nữa làm với bọn mình, ban đầu họ ngạc nhiên khi thấy ba cô cậu nước ngoài cũng xách đất, nhặt đá… nhưng phải nói ba tên đấy làm trâu thật, mình chẳng quen với việc này lắm nên cứ hụt hết cả hơi. Nhìn họ hào hứng làm việc, những giọt mồ hôi trộn lẫn nước mưa lấm tấm đầy trên những khuôn mặt khiến mình cũng phải cố gắng mà theo, không thể để thua được… Chiều, mưa ngừng. Việc dọn dẹp đoạn đường đó đã xong, nhưng trời tối quá, không về được nhà trọ, bốn đứa ở tạm nhà của một gia đình gần đó. Ba đứa kia hí hửng chui xuống bếp nướng khoai, còn mình phụ trách nồi ngô luộc tranh thủ viết mấy dòng...
4. Những cuộc hành trình
Ngày…tháng…năm…
Vừa tiễn tụi kia ra ga đi Huế. Trước lúc đi, Cathy đưa cho mình một quyển sổ to bự, nói là quà cảm ơn của tụi nó. Bất ngờ hơn nữa là những dòng tâm sự viết ở ngay trang đầu, mình đã đọc đến thuộc:
“ Cảm ơn vì chuyến đi. Nói thật, bọn này chưa bao giờ nghĩ sẽ được tham gia một tour “trải nghiệm” được sống, làm việc với người dân bản địa như thế vì thường giá rất đắt. Thế nên rất cảm ơn! Bọn này biết anh vẫn viết sổ tay đi đường, nên tặng anh quyển sổ này, mong sẽ sớm đầy những lịch trình, những tour, những kỷ niệm…”
Vậy là họ lại lên đường, tiếp tục cuộc hành trình khám phá Việt Nam. Còn mình, sẽ tiếp tục cuộc hành trình khám phá bản thân, tìm cho mình một con đường để tiếp tục theo đuổi những mơ ước, đó có thể là một con đường vòng, cũng có thể là một con đường gập ghềnh, nhưng mình vẫn sẽ đi. Quyết thế!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top