146. Ta Sẽ Không Để Nàng Lại Một Mình
Độc Cô Thiên Diệp chỉ chú ý tới Dã tượng trước mặt, còn tưởng rằng hôm nay mình sẽ chết ở đây, không nghĩ tới lúc cuối cùng lại được người cứu.
"Ngao --" Dã tượng kêu đau thảm thiết, vốn muốn bước qua thân thể nàng chân nhịn không được lùi về sau. Lúc này nàng vẫn chưa phản ứng lại được, thân thể đã bị người khác ôm lấy lui về sau mấy chục thước.
"Phốc -- "
Cú ngã vừa rồi làm lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, hiện tại thân thể bị di chuyển như vậy, máu tụ trong lồng ngực liền phun ra.
"Khụ khụ." Độc Cô Thiên Diệp ho khan ra máu, còn trộn lẫn một ít thức ăn trong bụng.
"Nàng sao rồi?"
Giọng nói thân thiết từ đỉnh đầu truyền đến, lúc này nàng mới ý thức được mình đang ở trong ngực người ta. Tầm mắt nàng có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn nghe ra giọng nói này là của ai.
"Khụ khụ, Tử Tiêu, sao ngươi lại ở đây?" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc nhìn hắn, càng kinh ngạc hơn là sao hắn có thể ở trong bí cảnh.
"Gần đây ta vẫn ở trong này." Tử Tiêu nói, "Lát nữa ta sẽ giải thích với nàng, giờ nàng nuốt đan dược trước đi."
Tử Tiêu lấy một đan dược ra bỏ vào miệng Độc Cô Thiên Diệp, sau đó tay trái ôm chặt nàng, tay phải cầm kiếm, đối kháng với đàn thú trước mặt.
Độc Cô Thiên Diệp nuốt đan dược, là Thánh tê đan nàng từng thay đổi qua. Đan dược vừa vào miệng, cảm giác róng rát trong ngực liền giảm bớt không ít.
"Không thể dùng linh lực công kích nhóm siêu thần thú này." Độc Cô Thiên Diệp nhỏ giọng nhắc nhở.
Tử Tiêu ôm chặt nàng hơn, trầm thấp dịu dàng nói: "Ta biết, nàng yên tâm."
Đàn thú trước mặt rất hưng phấn khi đột nhiên xuất hiện thêm một người, một đám chen chúc muốn xông lên. Mà những linh thú bị thương không thể động chỉ có thể trừng mắt nhìn và ở trong trạng thái không bình thường.
Tử Tiêu ôm Độc Cô Thiên Diệp, nhìn linh thú đã chạy tới, sau đó giơ kiếm chém về phía chúng nó. Hắn không dùng linh lực mà dùng kiếm khí, một kiếm chém tới là một vết thương trí mạng.
Hiển nhiên Tử Tiêu lợi hại hơn Độc Cô Thiên Diệp nhiều. Nhiều siêu thần thú cùng nhau công kích nhưng lại muốn che chở cho Độc Cô Thiên Diệp không bị linh thú đụng vào nên hắn cũng ngày càng cố hết sức, động tác càng ngày càng chậm, vài tình huống vì muốn che chở cho nàng, chính mình cũng bị linh thú làm bị thương.
"Bây giờ ngươi rời khỏi đây thì còn có thể toàn thân trở ra." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Tử Tiêu chém đứt chân trước của một linh thú, nói: "Ta sẽ không bỏ nàng lại một mình, vĩnh viễn cũng sẽ không. A."
Tử Tiêu vì nói chuyện với nàng nên mình lại bị đụng vào, vết máu đã loang lổ ở khắp chỗ trên y phục màu tím. Độc Cô Thiên Diệp ngây ngốc nhìn hắn, câu nói kia tựa như một trận mưa xuân rơi vào trong lòng khô cạn của mình, nhưng nàng lại không biết câu nói đó có phải chân thật hay không.
"Vì sao." Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Thật ra nàng và hắn cũng không phải rất quen thuộc, nhiều nhất cũng chỉ là gặp nhau vài lần thôi, xuất hiện cùng một lúc vài lần thôi. Vì sao hắn có thể vì nàng, đặt chính mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy chứ? Trong nháy mắt trái tim rung động, nhưng nghĩ đến kiếp trước bị phản bội, tiềm thức của nàng liền áp chế cảm giác này.
"Ta nói rồi, nụ hôn đầu tiên của ta cho nàng, vậy nàng sẽ phụ trách với ta. Nàng là của ta, ta là của nàng, đương nhiên ta không thể bỏ một mình nàng ở đây, nếu nàng xảy ra chuyện, ai sẽ phụ trách với ta?" Tử Tiêu nói.
Độc Cô Thiên Diệp nghe hắn nói trở thành không biết nói gì.
Vì đã nuốt đan dược, lại nghỉ ngơi ở trong lòng hắn chốc lát, hiện tại miễn cưỡng có thể chiến đấu. Nàng dùng linh lực ngưng tụ ra một trường kiếm, rời khỏi sự ôm ấp của hắn, nói: "Chúng ta cùng nhau đi."
Trong khoảnh khắc Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi trong lòng hắn cảm thấy hơi trống rỗng, nhưng nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, hắn lại nâng tinh thần lên. Tuy rằng hắn rất muốn nàng ở dưới sự bảo vệ của mình, nhưng hắn cũng biết, nàng không phải là một nữ nhân nguyện ý tránh sau lưng người khác. Chỉ cần nàng nguyện ý để hắn ở bên người, sóng vai chiến đấu cũng không tệ rồi.
Hắn lấy một viên đan dược ra nuốt vào, sau đó lưng tựa lưng cùng Độc Cô Thiên Diệp cùng nhau chiến đấu. Cho dù bị thương, cũng muốn chém đứt đầu linh thú!
Bộ dáng liều lĩnh của bọn họ quá mức điên cuồng, ngay cả linh thú không có lý trí cũng cảm giác được sợ hãi, một đám khiếp đảm chạy tới sau đó, hoặc chết đi hoặc bị thương, linh thú nằm đầy rẫy trên mặt đất.
Y phục trên người Độc Cô Thiên Diệp đã dính đầy máu, có của nàng, cũng có của linh thú, cảm giác rất ẩm ướt. Thấy linh thú thối lui, nàng đi được hai bước, đột nhiên quỳ xuống, linh khí hóa thành kiếm trong tay dần dần mất đi, nàng ngã xuống. Lúc vẫn chưa kịp ngã xuống mặt đất, một đôi tay tiếp được nàng.
Rõ ràng là người không phải rất quen thuộc, nhưng mùi vị lại quen thuộc như thế. Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi Độc Cô Thiên Diệp hôn mê.
Không biết qua bao lâu, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy cả người đều nóng rát đau đớn, sau đó có cái gì đó mát mẻ chạy khắp người mình. Chỗ nó đi qua, cảm giác nóng rực đau đớn kia liền biến mất một chút.
Nàng muốn tỉnh lại nhưng không mở mắt ra được, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.
"Ưm."
Độc Cô Thiên Diệp cảm giác thấy mình bị rình coi, thân thể trực giác để nàng tỉnh táo lại từ trong giấc ngủ say. Mở hai mắt, nhận ra mình đang dựa vào trong ngực ấm áp.
"Nàng tỉnh rồi." Giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu lên nhìn thấy một chiếc cằm trơn bóng.
"Ừ." Độc Cô Thiên Diệp đáp lại, nhìn chung quanh.
"Nàng đang nhìn gì vậy?" Tử Tiêu hỏi.
"Ta cảm thấy có gì đó đang nhìn trộm ta." Độc Cô Thiên Diệp nói, không phát hiện ra khả nghi gì, thật ra thuận tiện nhìn sơn động này một chút.
"Đây là đâu?" Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi trước ngực Tử Tiêu, đứng lên, phát hiện hắn đang tựa vào vách tường, phía sau là hai bộ y phục.
Thấy Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi, Tử Tiêu không nói gì, chỉ trả lời vấn đề của nàng.
"Đây là một sơn động cách chiến trường thảm thiết lúc nãy không xa."
Tử Tiêu nói khiến nàng nhớ lại đám thú nổi điên kia, mi mắt cụp xuống, trong lòng tính toán. Nàng nhìn sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều của Tử Tiêu, hỏi: "Sao ngươi ở Không Linh bí cảnh?"
"Ta, Hắc Tử và Thất Nguyệt đi theo sau, tiến vào đạo môn kia, nhưng không nhìn thấy ngươi, lúc đi ra chính là ở đây." Tử Tiêu vuốt nếp nhăn trên y phục chỗ Độc Cô Thiên Diệp nằm, nói, "Sau đó ba người chúng ta phát hiện ra nơi này không có bóng người, bắt một con linh thú tới hỏi, mới biết được nơi này là một bí cảnh ở Không Linh đại lục. Linh khí nơi này có vẻ rất sung túc, chúng ta vừa tu luyện vừa chờ bí cảnh mở ra."
"Vậy các ngươi đã tiến hành huyễn hóa linh lực chưa?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, nếu chưa linh hóa, hai năm này bọn họ trải qua như thế nào.
"Chúng ta đã linh hóa. Người quen biết trước đây cho chúng ta một tiểu trận bàn linh hóa." Tử Tiêu hồi đáp.
Rất rõ ràng có lỗ hỏng, nhưng Độc Cô Thiên Diệp không miệt mài theo đuổi, tiếp tục hỏi: "Vậy hai người kia đâu?"
"Gần đây nơi này có điểm kỳ quái, bọn họ nói đi xem, ta lười đi, tu luyện ở phụ cận." Tử Tiêu nói, "Nghe thanh âm của đàn thú, còn tưởng rằng bọn hắn xảy ra chuyện. Thật may ta đi tới đó, bằng không hôm qua cũng không cứu được nàng. Như vậy ta sẽ hối hận cả đời."
Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới ái muội trong lời nói của hắn, trên người dính dính thực không thoải mái, muốn tắm rửa thay y phục, phát hiện mình đã có thể liên lạc lại với Luyện Yêu Hồ. Nhớ tới lúc nãy Tử Tiêu vừa xuất hiện liền cho nàng nuốt đan dược, hỏi: "Ngươi ở đây có thể sử dụng không gian giới chỉ sao?"
"Không thể." Tử Tiêu biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nói, "Chúng ta đến nơi đây, phát hiện có một số địa phương lại che lại liên hệ cùng không gian giới chỉ, nên lấy một vài thứ phòng thân ra bên ngoài."
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nếu giống bọn họ sống ở trong này hai năm, khẳng định đã khá hiểu biết nơi này.
Khoan đã! Y phục trên người không phải của nàng đúng không?
Cảm thấy ánh mắt không tốt của Độc Cô Thiên Diệp, Tử Tiêu nhún nhún vai, nói: "Lúc đó nàng bị thương không nhẹ, trên y phục đều là máu, ta chỉ cởi giúp nàng, sau đó mặc y phục của ta cho nàng. Nàng yên tâm, ta nhắm mắt lại thay cho nàng. Nhưng nói đi nói lại, ta đã là người của nàng, nhìn thì có gì đâu chứ?"
Sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp càng ngày càng đen theo lời nói của Tử Tiêu, Tử Tiêu thấy đã chọc giận nàng, đứng dậy nói: "Trong sơn động có ao nước, nước cũng rất sạch. Ta cũng phải đi ra ngoài gột rửa."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn một cái, xoay người đi vào bên trong sơn động. Lợi dụng lúc nàng không có ý thức ăn đậu hủ của nàng, được, rất tốt lắm, chuyện này nàng nhớ kỹ! Nhìn trên phân lượng hắn vừa mới cứu mình, hôm nay không so đo với hắn, nếu sau này hắn tái phạm, hừ hừ...
Bên trong động không lớn, ở giữa có một ao nước, bên trong đầy nước. Nàng dùng linh lực đun nóng nước, sau đó kêu Thanh Loan ra trông chừng giúp nàng. Tuy rằng nàng cảm thấy Tử Tiêu sẽ không nhìn lén, nhưng cái gì cũng có vạn nhất.
"Chủ nhân sao rồi?" Thanh Loan đi ra nhìn Độc Cô Thiên Diệp, phát hiện trên người nàng đều là vảy miệng vết thương, nói: "Chủ nhân có khỏe không?"
"Ta không sao. Ngươi không cần lo lắng." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Ta muốn tắm rửa, ngươi trông chừng trước cửa động trong chốc lát."
Tuy rằng bị chặt đứt liên hệ với Độc Cô Thiên Diệp, nhưng nàng bị thương ra sao, chúng nó ở trong Luyện Yêu Hồ vẫn có thể cảm giác được, mọi người đều vì nàng xuất một trận mồ hôi lạnh. Thật may nàng không có việc gì!
Xác nhận Độc Cô Thiên Diệp không có trở ngại, Thanh Loan đi ra trước cửa động, còn dùng linh lực ngưng ra một bức tường ngăn cản cửa động.
Độc Cô Thiên Diệp cởi y phục, lộ ra vết sẹo khắp người. Nàng đi vào ao nước, sờ sờ miệng vết thương trên người mình.
Bách Phượng Lan, nếu lần này ta không chết, vậy ngày ngươi xuống địa ngục sẽ nhanh tới!
Để Đô Đô thay nước cho mình mấy lần, Độc Cô Thiên Diệp thư giãn tắm rửa, thuận tiện làm dược liệu cho mình ngâm. Lúc lên, thương thế của nàng rõ ràng giảm bớt không ít.
Lấy một bộ y phục trong không gian giới chỉ ra mặc vào, gọi Thanh Loan trở về, lúc vừa đi ra thì đã thấy Tử Tiêu đã chờ ở bên ngoài. Hắn rửa mặt chải đầu xong, người nhìn cũng có tinh thần hơn.
Thấy Độc Cô Thiên Diệp, Tử Tiêu nói: "Nàng có biết ngày đó đàn thú xảy ra chuyện gì không?"
Người sáng suốt vừa thấy liền biết linh thú không bình thường, lại càng không nói hai người bọn họ.
"Biết đại khái." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
"Cần hỗ trợ không?"
"Không cần." Độc Cô Thiên Diệp lạnh nhạt từ chối, sau đó lấy một bình đan dược ra ném cho Tử Tiêu, nói: "Chữa thương."
Tử Tiêu biết bản sự luyện đan của Độc Cô Thiên Diệp, nếu cho hắn thì chính là có hiệu quả tốt dành cho cấp bậc của hắn. Hắn đổ một viên ra nuốt vào, sau đó không chút khách khí thu bình ngọc chứa đan dược còn lại vào không gian giới chỉ của mình.
Độc Cô Thiên Diệp cũng không so đo, ngồi đối diện hắn, nói: "Lần này, cảm ơn ngươi."
Đây đã là lần thứ mấy hắn cứu nàng rồi? Mới trước đây lúc gặp Hoạt Về, là hắn và Thứ Hồn cứu nàng. Sau đó ở ngoại thành Bồ Thành, cũng là hắn cứu nàng, tuy rằng khi đó nàng cũng không cần, nhưng hắn ra tay, đó là sự thật. Lần thứ ba là lúc ở thần điện, huyễn lực nàng tăng vọt vì Tiểu Bạch Cầu, lúc ấy ở bên người nàng là hắn. Lần này là lần thứ tư, là lần chân thật cần thiết nhất mà hắn cứu nàng. Nếu không có Tử Tiêu thì chắc chắn lần này nàng không thoát khỏi rồi.
"Không cần cảm ơn, quan hệ giữa chúng ta là gì chứ, việc nhỏ đó không cần cảm ơn." Tử Tiêu lấy ghế quý phi ra, nằm xuống, lại thành Ám các Các chủ tà mị ngày thường.
"Chúng ta không có quan hệ gì hết." Lời nói của Tử Tiêu làm Độc Cô Thiên Diệp nổi da gà, thẳng thừng phủ nhận nói.
"Sao có thể không quan hệ chứ?" Tử Tiêu nói, "Khó được hôm nay có thời gian, chúng ta sẽ tính một chút. Nụ hôn đầu của ta là cho nàng đúng không?"
Khóe mắt Độc Cô Thiên Diệp giật giật, đó cũng là nụ hôn đầu của nàng được không?! Nàng cũng không cần hắn phụ trách!
Tử Tiêu nhìn dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Không nói gì chính là cam chịu. Chuyện thứ hai, lúc ở huyễn hải, giường của ta là nàng nằm đúng không?"
Khóe miệng Độc Cô Thiên Diệp co rút, chuyện này cũng xem là vậy hả?
"Giường của ta ngoại trừ ta cũng chỉ có thê tử của ta mới có thể nằm, nàng nằm trên đó, đương nhiên không thể là thân phận khác rồi." Tử Tiêu nói, "Còn lần này nữa, thân thể của nàng, tuy rằng ta không nhìn, nhưng lúc chà lau thân thể cho nàng khó tránh khỏi sẽ đụng tới. Ta là người có trách nhiệm, tiếp xúc da thịt với nàng như vậy, chắc chắn là muốn phụ trách với nàng. Nếu hai người chúng ta đều phải phụ trách với đối phương, đương nhiên cũng chỉ có thể ở cùng một chỗ."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, không nói gì hết.
"Hơn nữa lúc trước không phải nàng nói sẽ bồi thường cho ta sao, như ta thì cũng không cần gì, chỉ cần đem nàng bồi thường cho ta là được rồi." Tử Tiêu tiếp tục nói, "Đừng nói không được, lúc đó nàng đáp ứng rồi. Mặc kệ từ trước tới giờ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng chỉ có thể ở cùng một chỗ."
"Phanh!"
Dưới thân ghế quý phi Tử Tiêu đang nằm đột nhiên bị một đạo linh lực đánh nát, Tử Tiêu xoay người, nhanh chóng tránh ra.
"Nàng mưu sát phu quân!" Tử Tiêu lên án nói.
"Ta chỉ giết tiểu nhân." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu nói, "Còn nữa, không phải người."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong xoay người đi ra khỏi sơn động, nếu nhìn hắn nữa, nàng không dám cam đoan linh lực vẫn đánh về phía dưới ghế quý phi đâu!
"Tiểu Diệp Diệp, một mình ở đây cũng được, nàng không cần bỏ ta lại mà đi một mình!"
Độc Cô Thiên Diệp đi đến gần cửa động, nghe Tử Tiêu nói, thiếu chút nữa đã lảo đảo ngã từ giữa sườn núi xuống chân núi. Nhưng tình huống hiện tại, nàng thật đúng là không thể đi một mình, ít nhất ở trong này, nàng cũng chỉ biết hắn!
Giữa sườn núi, gió nhẹ thổi qua, nàng nghĩ tới trận chém giết hôm qua. Nghĩ đến Tiểu Hỏa và nàng đều hút vào không ít chướng khí, nàng kêu Tiểu Hỏa ra, hai người nuốt Giải độc đan, sau đó mới để Tiểu Hỏa về Luyện Yêu Hồ.
"Bách Phượng Lan, ta phải đưa cho ngươi một phần đại lễ chứ đúng không?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn bình nguyên xa xa, ở chỗ nào đó đầy rẫy thi thể linh thú, lẩm bẩm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top