Chương 1204: Mang lòng khác nhau 1

Tô Lạc cười tủm tỉm nói: "Hóa ra cái cổ kia của ngươi bị người ta ngồi lệch ra à? Ngồi lệch thế nào? Chẳng lẽ giống như cưỡi ngựa?"

Lúc đó tốc độ của nàng rất nhanh, vừa ngồi lệch cổ Mặc Vân Tinh, trong nháy mắt đã dời đi, ở ngoài xe ngựa căn bản là chưa có người thấy thân ảnh của nàng.

Mặc Vân Tinh nhìn Tô Lạc, càng ngày thần sắc càng kỳ quái, bỗng nhiên đôi mắt nàng sáng ngời, trừng mắt Tô Lạc, lớn tiếng kêu la: "Chẳng lẽ ngươi chính là nữ nhân mặc áo lông chồn!?"

Mặc Vân Tinh đây là muốn vu oan giá họa Tô Lạc, muốn tiêu diệt Tô Lạc, nhưng Mặc cô nương thế nào cũng không nghĩ tới, vị nàng có ý đồ giá họa Tô Lạc cô nương này, chính là người ngồi lệch cổ nàng, một chút cũng không oan uổng.

Tô Lạc giống như cười mà không phải cười mà cau lông mày, khí định thần nhàn trả lời: "Ngươi cảm thấy có khả năng sao?"

Mặc Vân Tinh trừng to mắt: "Chính là ngươi! Hại người của ta chính là ngươi! Bổn tiểu thư nói là ngươi thì chính là ngươi!"

Tô Lạc chẳng muốn cùng Mặc Vân Tinh chua ngoa bốc đồng này nói nhảm, nàng chầm chậm nhìn Mặc Vân Phong: "Mặc nhị công tử, ngươi cảm thấy có khả năng sao?"

Mặc Vân Phong vẻ mặt tươi cười, mặt như dương quang ấm áp, kiên định nói: "Tất nhiên không có khả năng. Các ngươi một đoàn người phía trước, lẽ nào làm ra chuyện như vậy xong lại bay về đây? Thời gian căn bản không cho phép, cho nên tuyệt đối không có khả năng."

Mặc Vân Phong nói, lập tức rửa sạch hiềm nghi cho Tô Lạc.

Nếu như Mặc Vân Phong biết, cái hắn gọi là tuyệt đối không có khả năng nhưng đối với Tô Lạc mà nói là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay, không biết hắn có thể vì tức quá mà cổ lệch ra không.

Tô Lạc cười mỉm nhìn Mặc Vân Tinh: "Nghe thấy chưa? Ta trong sạch."

Nàng ở đây vậy mà không hề có chứng cứ.

Tô Lạc bên này, Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh yên lặng cúi đầu xuống. Thiên phú diễn kịch của hai người không mạnh, rất sợ không nín được mà cười ra tiếng, cho nên cúi đầu xuống cắn chặt môi dưới, dùng sức mà nghẹn lại.

Nam Cung Lưu Vân trên mặt nước chảy mây trôi, tựa hồ hoàn toàn không biết chuyện này của Tô Lạc, hắn kéo Tô Lạc: "Nha đầu ngốc, người khác nghi ngờ ngươi một chút, ngươi liền ngạnh cổ liều mạng chứng minh sao? Có mệt hay không?"

"Mệt." Tô Lạc tựa đầu vào vai hắn, gật gật đầu.

"Cho nên, đừng để ý tới là được." Nam Cung Lưu Vân ôn nhu mà vuốt thẳng tóc mái có chút vểnh lên của nàng.

Hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện, làm Mặc Vân Tinh tức giận cái mũi muốn lệch ra.

"Cũng dám câu dẫn Nam Cung ca ca của ta, ngươi muốn chết!" Mặc Vân Tinh nhìn bộ dáng hai người, lập tức nổi giận, một đạo roi liền quất lên.

Nam Cung Lưu Vân híp đôi mắt lại, đang muốn động thủ, Tô Lạc lại mỉm cười mà giữ chặt ống tay áo hắn: "Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu, để ta ứng phó."

Cái roi kia tung ra hết sức, cũng không thấy Tô Lạc ra tay như thế nào.

Mắt thấy lực roi kia muốn trút trên mặt nàng.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong ngực Tô Lạc bỗng nhiên bay ra một con vật nhỏ màu trắng, hai cái móng vuốt nhỏ trực tiếp  bắt được roi da uy thế hung mãnh này!

Tiểu Tuyết Hồ trừng hai con mắt mê hoặc, thần sắc bất thiện mà nhìn chằm chằm Mặc Vân Tinh.

"Cửu Vĩ Tiểu Linh hồ!" Mặc Vân Tinh nhìn thấy Tiểu Linh hồ này, lập tức cả kinh roi đều rớt xuống.

Đây chính là Cửu Vĩ Tiểu Linh hồ, siêu cấp thông linh trong truyền thuyết, có thể có được phép của Cửu Vĩ Tiểu Linh hồ!

Tiểu Linh hồ này từ đâu đến?

Không đợi Mặc Vân Tinh hiểu rõ chuyện gì, Mặc Vân Tinh chỉ cảm thấy đôi mắt hoa lên, một con tiểu Long toàn thân tuyết trắng xuất hiện bên cạnh Cửu Vĩ Tiểu Linh hồ, chỉ thấy nó trực tiếp cắn lấy roi da trong tay Cửu Vĩ Tiểu Linh! 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top