Chương 18+22 -- Thái tử điện hạ lạnh lùng


Bởi vì, ngày mai chính là sinh nhật của Thái Tử điện hạ. Nếu là trước kia, Cố Nhược Vân thân là một phế vật, tham hay không tham gia cũng không quan trọng, nhưng mà tình huống hiện tại lại không giống vậy.

Lần này một cường giả Luyện Khí Tông thân là sư phụ của Thái Tử sẽ tới tham gia, hơn nữa sẽ vì nhóm người trẻ tuổi của Thanh Long Quốc tiến hành khảo nghiệm năng lực, người có thực lực liền có thể gia nhập Luyện Khí Tông trở thành ngoại môn đệ tử.

Phải biết rằng ở đại lục Luyện Khí Tông có địa vị cực kì cường hãn, ở trong này cũng chỉ có người Đông Phương thế gia mới có thể không e ngại thực lực của Luyện Khí Tông, nhưng cũng chỉ là như thế, nếu có thể đi vào Luyện Khí Tông, chỉ là một ngoại môn đệ tử cũng sẽ được người hâm mộ.

Cho nên, Bệ Hạ sớm đã hạ mệnh lệnh, bất kể là ai cũng phải đi Hoàng cung tham dự sinh nhật của Thái Tử.

Bất đắc dĩ Cố lão Tướng Quân mới phái người đi tìm tung tích của Cố Nhược Vân.

Đương nhiên, dưới tình huống như vậy thế lực Luyện Khí Tông luôn luôn sẽ không nhận người, trừ phi có thiên phú dị bẩm giống như Thái Tử, cho nên lúc này đây ngay cả Cố lão gia tử cũng không biết mục đích chân chính của Luyện Khí Tông kia.

Mà mặc kệ Cố gia nghiêng trời lệch đất thế nào, ở trong Thượng Cổ Thần Tháp Cố Nhược Vân không chút nào biết tình hình bên ngoài. Lúc này, ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm đan đỉnh trước mặt, trong đôi mắt trong suốt có hai ngọn lửa không ngừng lay động.

Một dòng khí nhàn nhạt từ trên đan đỉnh tràn ngập ra, phiêu tán một loại hơi thở mát mẻ, giờ khắc này, Cố Nhược Vân rõ ràng cảm giác được hình như linh khí chung quanh nồng đậm hơn lúc trước rất nhiều.

"Nha đầu, một bước cuối cùng trong luyện đan, chính là thành đan! Thông thường khi thành đan dược đỉnh đều sẽ phát sinh va chạm mãnh liệt, ngươi phải khống chế tốt nó, nếu thất bại, phải làm lại từ đầu."

Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên ở bên tai Cố Nhược Vân, nàng hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt càng ngưng trọng.

Thành đan, là một bước cuối cùng trong luyện đan, cũng là một bước quan trọng nhất, nếu bước này thất bại, tất cả việc làm trước đó trước đều trở thành uổng phí……...

Phanh!

Bang bang phanh!

Đột nhiên, một loạt va chạm cường đại từ trong dược đỉnh truyền ra, làm toàn bộ mặt đất đều chấn động một chút.

Chân của Cố Nhược Vân nhịn không được lui về phía sau vài bước, cũng ở trong phút chốc đó, dược đỉnh buông lỏng, từ giữa không trung rơi xuống, trong lòng nàng lập tức căng thẳng, vội vàng khống chế tốt dược đỉnh.

Mồ hôi lạnh từ trên khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ chậm rãi rơi xuống, nhưng mà, nàng không dám phân tâm một chút nào, tất cả tinh thần đều buộc chặt, nhưng bởi vì khẩn trương quá mức, làm khuôn mặt nhỏ nhắn vốn có vẻ gầy yếu kia của nàng trở nên tái nhợt.

Rốt cục, ngay tại lúc Cố Nhược Vân sắp khống chế không được, trong dược đỉnh đan dược ngừng chấn động, lẳng lặng nằm ở đáy dược đỉnh………...

"Rốt cuộc ta cũng thành công!"

Cố Nhược Vân đè nén vui sướng trong lòng, vội vàng tiến lên mở dược đỉnh ra, lấy năm viên đan dược yên lặng nằm ở đáy dược đỉnh ra.

"Nha đầu, ngươi dùng ba ngày thời gian học xong luyện chế đan dược, quả thật được gọi là một thiên tài, nhưng, ngươi là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, cho nên chút thiên phú ấy đối với ngươi mà nói cũng không cũng đủ, nhưng mà luyện đan cũng không thể nóng vội, ngươi có thể từ từ đi."

Tử Tà nhìn tiểu nha đầu gầy yếu trước mặt, trong đôi mắt tím chứa đầy ý cười, còn có kiên định không cách nào dao động kia.

"Ngươi phải nhớ kỹ, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nếu ngươi muốn còn sống, muốn bảo vệ những người ngươi để ý kia, vậy nhất định phải đứng ở một chỗ cao làm cho người ta chỉ có thể ngước nhìn!"

Đứng ở nơi cao nhất đại lục, nhận thế nhân cúng bái và thần phục, đây mới là uy phong mà chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp nên có.

Cố Nhược Vân cười khổ một tiếng: "Đạo lý ngươi nói làm sao ta không rõ? Chính là bởi vì ta không đủ cường đại, mới làm hại mẫu thân, ngoại công còn có đệ đệ chết thảm, làm hại người bên người ta một đám cách ta mà đi! Ông trời đã cho ta sống tiếp, ta nhất định phải thành Đế Vương của thế giới này! Chúa tể nắm quyền sinh quyền sát mọi người!"

Giờ khắc này, giọng nói của thiếu nữ khí phách lăng vân (khí phách thẳng tới mây xanh), làm cho khuôn mặt chẳng phải thật dễ nhìn trở nên sáng rọi bắn ra bốn phía.

Tử Tà cười sờ sờ đầu nhỏ của Cố Nhược Vân, nói: "Nha đầu, hiện tại ngươi dùng Tụ Khí đan trước, chờ sau khi đột phá cấp ba thì đi ra."

"Được."

Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén, nàng có một loại dự cảm, sau khi ăn vào Tụ Khí đan này, liền có thể đột phá đến cấp ba……...

Một đêm không ngủ.

Lúc Cố Nhược Vân xuất hiện ở trong mắt mọi người Cố gia, đã đến thời hạn cuối cùng, trước kia người Cố gia luôn hi vọng nàng cút thật xa, chưa từng chờ mong nàng giống như giờ phút này.

Lão Tướng Quân lười nói thêm cái gì với nàng, không lạnh không nhạt quét mắt liếc nàng một cái, trực tiếp ra lệnh nói: "Cao thủ của Luyện Khí Tông đã ở trong Hoàng cung, bệ hạ có lệnh tất cả mọi người tham gia sinh nhật của Thái Tử, ngươi cũng không kịp thu thập hiện tại liền theo chúng ta đi đi."

Kỳ thực, chuyện này Cố Nhược Vân cũng có chút rõ ràng, nhưng mà, bởi vì muốn biết một chút trình độ cao thủ của mảnh đại lục này, lúc này nàng không có cãi lại lời nói của lão Tướng Quân….....

Mùi hương thơm ngát lưu động trong phòng, nam nhân đứng chắp tay, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống, kéo dài bóng lưng của hắn ở dưới ánh mặt trời.

Dư lão đứng ở sau lưng nhìn thiếu chủ nhà mình, chần chờ một lúc lâu, nói: "Thiếu chủ, gần nhất hai vị trưởng lão Luyện Khí Tông đến Thanh Long Quốc, không biết là vì chuyện gì, cho dù Thái Tử Thanh Long Quốc là đồ đệ của Hồn Phi trưởng lão, nhưng mà lấy tính cách cao ngạo của hắn là tuyệt đối sẽ không không có mục đích tham gia một cái tụ hội, hơn nữa lần này ngay cả Điền Lâm trưởng lão và nữ nhi của Tông Chủ đều đi theo đến đây, ta vẫn cảm giác có chuyện gì đó sắp phát sinh."

Nam nhân giương khóe môi ôn nhuận lên: "Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, đều không liên quan đến Đông Phương thế gia chúng ta, nhưng mà, ta nhớ được trước kia Hồn Phi trưởng lão đầu tiên là nhìn trúng thiên phú của Cố Sanh Tiêu, lại bị Sanh Tiêu cự tuyệt, sau mới thu Thái Tử làm đồ đệ."

"Thiếu chủ, ý của người là, hắn sẽ tìm phiền toái cho Nhược Vân tiểu thư."

"Không," Nam nhân lắc lắc đầu, "Tốt xấu gì Luyện Khí Tông cũng có uy vọng ở đại lục, loại chuyện này làm không được, đúng rồi, Dư lão, không lâu sau ta phải về Đông Phương thế gia một chuyến, ngươi liền ở tại chỗ này trợ giúp Cố Nhược Vân."

Dư lão sợ run một cái, nét mặt già nua lộ ra một chút kinh ngạc.

"Thiếu chủ, này……….."

"Dư lão, ngươi cũng rõ ràng Bách Thần Đường là nơi lúc trước ta thành lập vì cung cấp tài chính cho bản thân, nhưng nếu Bách Thần Đường có thể nâng Cố Nhược Vân lên, vậy cho nàng lại ngại gì? Dù như thế nào, nàng cũng là nữ nhi của tỷ tỷ, mà ta để ngươi ở tại chỗ này, cũng là vì để cho ngươi thấy rõ năng lực của nàng, nếu nàng không có năng lực thực sự, ngươi liền trở về Đông Phương thế gia, không cần nói bất cứ chuyện gì với nàng, cùng với làm cho nàng dính vào trong phân tranh của chúng ta, không bằng làm cho nàng ở bên ngoài một đời tiêu dao (ung dung tự tại)."

Giọng nói của nam nhân có chút không biết làm thế nào.

Dư lão cúi đầu, cung kính nói: "Vâng, thiếu chủ, lão nô cẩn tuân thiếu chủ phân phó."

…………..

"Nhược Vân!"

Trong ngự hoa viên, La Âm liếc mắt liền thấy Cố Nhược Vân theo Cố gia đến, lập tức mừng rỡ, không chút để ý đến La Tướng Quân bên cạnh đang trợn mắt nhìn Cố Nhược Vân chạy như bay đến.

Mọi người đều biết, La gia và Cố gia một là Hữu Tướng, một là Tả Tướng, hai người vẫn luôn bất hòa, thế nhưng đại tiểu thư La gia La Âm lại cùng phế vật Cố Nhược Vân kia rất hợp ý, thậm chí thiệt nhiều lần ra mặt vì nàng.

Nhưng mà, giọng nói của La Âm lại thành công làm cho tất cả mọi người chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân.

"Cố gia Cố Nhược Vân? Không phải là phế vật nổi tiếng toàn bộ Thanh Long Quốc sao? Người Thanh Long Quốc chẳng sợ không biết Cố Sanh Tiêu là ai, cũng nhất định sẽ nghe nói qua Cố Nhược Vân, hơn nữa ta còn nghe nói nàng còn rất lớn mật khiêu chiến tiểu công tử Lăng gia."

"Chậc chậc, tốt xấu gì tiểu công tử Lăng gia cũng là Tụ Khí cấp năm, mà ta nghe nói Cố Nhược Vân này giống như rất nhiều năm đều ở Tụ Khí cấp hai."

"Tuy rằng lần này Bệ Hạ để tất cả quan lại mang theo nhi nữ (con trai + con gái) tham gia, nhưng phế vật Cố Nhược Vân này liền không có tư cách đến đi?"

Nghe âm thanh trào phúng của mọi người, Cố lão Tướng Quân mặt lúc đỏ lúc trắng, hận không thể một cái tát đánh chết phế vật Cố Nhược Vân này, cũng tốt hơn ở trong này làm mất mặt lão!

La Âm vừa định tức giận, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng cầm.

Nàng hơi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn phía sườn mặt lạnh nhạt yên tĩnh của thiếu nữ.

"Quên đi, tùy bọn họ nói đi, dù sao ta cũng sẽ không thể mất khối thịt nào." Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, không cho là đúng nói.

Tỷ như nói, một con voi sẽ đi để ý ý kiến của con kiến sao?

Cố Nhược Vân đã từng là con voi kia.

"Thái Tử điện hạ giá lâm! Quý Phi nương nương giá lâm!"

Đúng lúc này, một tiếng nói gian tế (tiếng thái giám) vang lên, lập tức làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lại.

Ở giữa cái nhìn chăm chú của mọi người, một bóng dáng màu vàng sáng từ xa tới gần, rơi vào trong mắt…....

Đó là một nam tử vô cùng anh tuấn, ngũ quan lạnh lùng mà thâm thúy, con ngươi đen như mực sâu không thấy đáy, làm cho người không thể đoán được tâm tư của hắn.

Mà lúc nhìn tới hoàng y thiếu nữ (cô gái mặc quần áo màu vàng) bên cạnh nam nhân, mọi người mới biết được như thế nào mặt mày như họa, khuynh quốc khuynh thành, chính là tuy rằng dung nhan của nàng tuyệt mỹ, nhưng trên khuôn mặt lại mang theo vẻ tái nhợt không bình thường, đó là dáng vẻ bị bệnh đến phấn son cũng không thể che giấu.

Nhưng bởi vì nàng là cùng xuất hiện với Thái Tử, bất giác làm cho người ta suy đoán thân phận của nữ tử.

Nhất là, thân là Lăng Quý Phi nương nương, còn đi ở phía sau hai người! Điều này làm cho mọi người trong lòng càng nghi ngờ……....

"Tham kiến Thái Tử điện hạ, Quý Phi nương nương."

Sau khi mọi người phục hồi tinh thần lại, đồng loạt quỳ trên mặt đất, cung kính hành lễ. (L: chỗ này nguyên văn là 声称道, kiểu như là hô to tán dương ý, kiểu hoàng thượng vạn tuế vạn tuế… ta nghĩ để hành lễ cho hay)

Vì vậy Cố Nhược Vân đứng ở trong đám người giống như là đột ngột rơi vào trong mắt mọi người ………...

"Cố Nhược Vân, nhìn thấy Thái Tử và Quý Phi nương nương, còn không mau quỳ xuống cho ta!" Lão Tướng Quân nhướng mày, giọng nói có chút tức giận.

"Thật có lỗi," Cố Nhược Vân nhún vai, "Đầu gối của ta bị trĩ sang (*), nên không tiện quỳ xuống, nếu có lần sau, ta đương nhiên sẽ bổ sung cho Thái Tử điện hạ và Quý Phi nương nương."

(*) trĩ sang: một loại nhọt loét, thường ở hậu môn

Trĩ sang?

Cố lão Tướng Quân thiếu chút nữa thì nhịn không được đứng lên đánh Cố Nhược Vân một trận tơi bời, đầu gối sẽ trĩ sang? Hắn ****** sống hơn sáu mươi năm lần đầu tiên nghe thấy có người trên đầu gối bị trĩ sang, quả thực là thêm kiến thức.

"Ha ha," Lăng Quý Phi che môi cười, ánh mắt sắc bén quét về phía Cố Nhược Vân, "Vị này là Cố gia Cố Nhược Vân? Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, ta còn nghe nói Cố Nhược Vân muốn ước chiến với chất tử (cháu) của ta, phải không?"

Chuyện này, ở Thanh Long Quốc cũng không phải là bí mật, hiện thời từ trong miệng Lăng Quý Phi nói ra, lại có một phen ý nhị.

"Đúng vậy," Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn Lăng Quý Phi, "Ta là người sắp sửa đánh bại Lăng Hi "

Phốc xuy!

Không biết là ai phát ra tiếng cười trước, sau đó tất cả mọi người đều cười phá lên, giống như là thật lâu không nghe thấy chuyện chê cười buồn cười như vậy.

"Cố Nhược Vân, ngươi đừng càn rỡ!" Tiểu thiếu gia Lăng gia tức giận nhảy dựng lên, hung ác nói, "Nếu bổn thiếu gia không đánh ngươi quỳ xuống kêu cha, vậy về sau bổn thiếu gia liền theo họ ngươi!"

Nữ nhân thúi này, vậy mà dám nhục nhã hắn, tốt, thật sự tốt, hắn sẽ làm nàng chết vô cùng khó coi! Nghĩ đến đây, tiểu thiếu gia Lăng gia hận đến nghiến răng nghiến lợi, giống như hận không thể bầm thây vạn đoạn Cố Nhược Vân.

"Ta thảo nê mã (một câu chửi tục, DCM)! Lăng Hi, ngươi ****** để ai quỳ xuống kêu cha?" La Âm nhìn không được, nàng từ trên đất đứng lên, tức giận nói, "Cho dù Cố Nhược Vân bị đánh bại còn có ta, có giỏi ngươi tới làm một trận với lão nương, khi dễ một người thực lực yếu hơn ngươi thì tính là cái bản lãnh gì?"

Lăng Hi há mồm muốn mắng to ra tiếng, lại đột nhiên chống lại ánh mắt cảnh cáo của La Đại Tướng Quân.

Nói thật, đời này Lăng Hi sợ nhất ngoài lão gia tử nhà mình ra, còn có Đại Tướng Quân này.

Tuy rằng La Đại Tướng Quân và Cố lão gia tử đều là Tướng Quân, nhưng người sau là không muốn trêu chọc thị phi, người trước..... Là hoàn toàn không muốn sống! (L: tức là không trêu chọc Cố lão gia tử là vì không muốn gây chuyện, còn với La Tướng Quân là không dám trêu chọc sợ mất mạng :v)

Hơn nữa hắn còn có tiếng nữ nhi khống (L: kiểu như vô cùng sủng ái, bảo vệ con gái đó, con mình làm gì cũng là đúng).

Khi dễ nữ nhi của hắn, cho dù ngươi là hoàng tôn quý tộc cũng bị đánh không tha! Lúc trước, nhi tử của Binh Bộ Thượng Thư chỉ bởi vì nói La Âm xấu, kết quả La Đại Tướng Quân trực tiếp xông tới cửa đi đánh người ta thành nửa tàn phế.

Hoàng đế cũng không phải hôn quân, cũng sẽ không vì việc này mà thu hồi binh quyền của hắn đi? Tốt xấu gì La Đại Tướng Quân cũng vì quốc gia lập rất nhiều chiến công hiển hách.

"Ha ha," Lăng Quý Phi tựa tiếu phi tiếu (ngoài cười nhưng trong không cười) nói, "La Đại Tướng Quân, nữ nhi của ngươi thật đúng là thú vị, nhưng mà, đừng quên Thái Tử và người của Luyện Khí Tông còn ở nơi này, à, đúng rồi, ta trước giới thiệu với các ngươi một chút, vị này là nữ nhi Thi Vân của Tông Chủ Luyện Khí Tông."

Ở trong lòng mọi người Luyện Khí Tông là tồn tại giống như thần điện, huống chi, trước mắt còn là nữ nhi của Tông Chủ Luyện Khí Tông.

"Lăng Quý Phi, lần này Tông Môn chúng ta tới quý quốc, một là vì sinh nhật của Thái Tử, hai là vì, Tông Môn chúng ta thiếu người, cố ý đến tuyển một ít người tiến vào Tông Môn trở thành ngoại môn đệ tử. Mà ta sớm đã nghe nói Thanh Long Quốc thanh niên tài tuấn không hề thiếu, vừa khéo có thể dốc sức phục vụ vì Luyện Khí Tông ta."

Thi Vân mỉm cười nhìn mọi người trong hoa viên, tươi cười của nàng như gió xuân, làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái khác thường.

Cố Nhược Vân tâm thần hơi động, kinh ngạc liếc mắt nhìn Thi Vân một cái, chính là nàng không có nói gì cả liền thu hồi ánh mắt…....

"Nha đầu, xem ra ngươi cũng đã nhìn ra," Trong linh hồn, giọng nói Tử Tà chợt truyền ra, "Nữ tử này luyện là thần pháp thất truyền đã lâu, người tu luyện loại công pháp này cả người đều tản mát ra một loại cảm giác thật thoải mái làm cho người ta mê muội, càng là làm nam nhân gặp qua nàng đều sẽ không tự chủ được mà ái mộ nàng, chính là, loại công pháp này sẽ làm thể chất con người trở nên vô cùng suy yếu, phải dựa vào hút tinh thần lực của những người khác mới có thể sống sót, nếu không có đủ tinh thần lực để nuôi nàng, rất nhanh nàng sẽ chết."

Ngay cả Tử Tà cũng có chút kinh ngạc, vì sao có người sẽ luyện loại công pháp tà ác này? Hình như công pháp này cũng đã thất truyền ở thật nhiều năm trước….....

Hơn nữa, nữ tử này cho hắn một loại cảm giác vô cùng không thoải mái, cái loại cảm giác này đã từng gặp qua ở trên người một người duy nhất. . . . . .

Nghe được lời nói của Tử Tà, Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, xem ra mảnh đại lục này, so trong tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn………....


"Các vị," Nụ cười của Thi Vân trong nhu nhược mang theo ấm áp, ánh mắt ôn hòa nói, "Vì khảo nghiệm năng lực của các ngươi, trưởng lão Luyện Khí Tông chúng ta cố ý mang Thiên Linh trận của Tông Môn đến, lát sau ta sẽ đưa các ngươi tiến vào giữa Thiên Linh trận tu luyện một tháng thời gian, sau một tháng lại căn cứ thành tích của các ngươi đến kết luận có hay không có tư cách tiến vào Luyện Khí Tông."

Cho dù bọn họ không biết Thiên Linh trận là cái gì, nhưng mà đã là truyền tông chi bảo (bảo vật truyền lại cho các đời Tông chủ) của Luyện Khí Tông, vậy tất nhiên rất là trân quý, cơ hội lần này bọn họ cũng sẽ thật quý trọng……....

Từ đầu tới cuối Thái Tử Lãnh Ngôn Phong đều không nói gì khi đi ngang qua Cố Nhược Vân thì dừng một chút, cũng không có quay đầu liếc nhìn nàng nhiều một cái, chỉ có giọng nói thong thả lạnh lùng kia vang lên.

"Cố Nhược Vân, chuyện ngươi làm vừa rồi chỉ là vì biểu hiện sự đặc biệt của ngươi, khiến cho bản Thái Tử chú ý, đáng tiếc, ánh mắt của bản Thái Tử chưa bao giờ ở trên người ngươi…….."

Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại biến mất ở trong mắt của Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân có chút há hốc mồm, khi ở Đông Nhạc đại lục cho dù là Kim đế cũng không có tư cách làm cho nàng quỳ xuống, hiện thời lại như thế nào cam tâm quỳ một Thái Tử nho nhỏ? Nhưng mà, hành vi của nàng, lại làm cho Thái Tử cho rằng muốn đạt được chú ý của hắn? (L: hắn ta vô sỉ ấy mà ~.~)

Nhớ được lúc trước, thân là thiên tài Cố Sanh Tiêu và Lãnh Ngôn Phong thường xuyên ước chiến, mà mỗi lần ở nơi có bọn họ, tất nhiên có Cố Nhược Vân, mọi người đều cho rằng nàng là thông qua Cố Sanh Tiêu tiếp cận Lãnh Ngôn Phong, nhưng tuyệt không biết, mỗi lần hai người luận võ, trong mắt nàng chỉ có ca ca.

Cho nên, Cố Nhược Vân trước kia không thích Lãnh Ngôn Phong, hiện tại nàng càng không có khả năng!

"Cố Nhược Vân, thì ra ngươi thật sự thích Thái Tử!" Cố Phán Phán tức giận rồi, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, "Lúc đó ngươi còn phủ nhận nói ngươi không thích Thái Tử, nhưng hiện tại ngươi thế mà lại dùng loại phương pháp này hấp dẫn sự chú ý, cũng may Thái Tử nhìn thấu quỷ kế của ngươi, nếu không……….."

Nhìn thấy mọi người chuyển ánh mắt tới, Cố Nhược Vân chớp ánh mắt: "Thái Tử là cái gì? Có thể ăn sao?"

"Ăn? Ngươi lại có thể muốn ăn sạch sành sanh Thái Tử, Cố Nhược Vân, ngươi quả nhiên rắp tâm bất lương!" (L: ta lo ngại về khả năng nghe hiểu của bà cô này)

Được rồi!

Lần này quả nhiên là mười cái miệng đều nói không rõ………...

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, cũng lười giải thích cái gì, nhún vai nói: "La Âm chúng ta đi xem một chút."

…………...

Hoàng cung đại viện, tất cả mọi người yên tĩnh lại, tất cả âm thanh ồn ào biến mất sau khi hai lão giả xuất hiện.

La Âm chỉ vào một người trong đó, nói: "Cố Nhược Vân, hắc y lão nhân kia ngươi thấy được sao? Đó là lão sư Hồn Phi của Thái Tử, còn lại hồng y lão nhân đó là Điền Lâm trưởng lão, hai người này đều là cao thủ của Luyện Khí Tông."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, tầm mắt dời đi từ trên người hai người, dừng ở phía trên cây cột bên cạnh bọn họ.

Nếu không có đoán sai, bốn cột kia quay chung quanh cửa tiến vào Thiên Linh trận…….....

"Các vị, lấy thực lực của các ngươi, ta cho các ngươi vào là cửa Thiên Linh sơ cấp, nhớ kỹ, lúc các ngươi ở trong phạm vi ta chỉ định kia, tuyệt đối không nên chạy loạn, chạy đến khu vực khác chắc chắn nhận đến nguy hiểm!"

Hồn Phi mặt mũi nghiêm túc nhìn mọi người: "Mặt khác, linh khí bên trong Thiên Linh trận quá mức nồng đậm, cho nên, thực lực của võ giả đều phải tới Tụ Khí cấp ba, nếu không sẽ chịu không nổi lực lượng cường đại như vậy bị nổ tan xác mà chết, ta tuyệt đối không phải nói lời đe dọa, chỉ là ta tin tưởng, hẳn là không có người ngay cả Tụ Khí cấp ba đều không qua được."

"Này…...." Nghe nói như thế, Cố Phán Phán một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Dáng vẻ của nàng quả nhiên hấp dẫn Hồn Phi trưởng lão, nhướng mày, hỏi: "Vị cô nương này có lời gì muốn nói sao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top