C 47-48

CHƯƠNG 47- ĐÔNG PHƯƠNG THIẾU TRẠCH TRẢ THÙ (3)

"Này, chỉ sợ không tốt lắm đâu." Cố lão gia tử hiểu rõ ý đồ đến của Đông Phương Thiếu Trạch, càng thêm bị làm khó, phải biết rằng, năm đó lão còn đang tức giận, căn bản không vì hai người kia lập mộ chôn quần áo và di vật gì, thậm chí ngay cả tổ từ (từ đường tổ tiên) cũng không từng cho bọn họ vào.

Đâu Là Nhân Vật Đào Hoa Nhất Trong Phim Kiếp Hiệp Kim Dung✦Top 10 Kinh Điển0.2M viewsEntertainment

Cố Phán Phán thật sự nhìn không được, mặt lạnh lùng nói: "Gian phu **** (L: dâm phụ?) có tư cách gì lập mộ chôn quần áo và di vật? Cố gia chúng ta không có loại này! Loại người nam trộm nữ xướng (gái điếm =”=) như bọn họ không xứng họ Cố, nhất là nữ nhân kia! Cố Thiên bực nào thiên tài bị nàng mê xoay quanh, còn sinh ra một đôi nhi nữ (trai gái) không ra gì! Hiện tại ngươi còn dám nói mộ chôn quần áo và di vật gì đó?"

Phải biết rằng, Cố Phán Phán luôn luôn bất mãn với huynh muội Cố Nhược Vân, Cố Sanh Tiêu chẳng những đoạt đi vị trí thiên tài của huynh trưởng nàng, Cố Nhược Vân càng là quăng mặt mũi của Cố gia, người giống bọn họ sớm đáng chết! Lão thiên gia (ông trời) thật sự là không có mắt.

"Phán Phán, im miệng!"

Cố lão gia tử sắc mặt đại biến, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Thiếu Trạch.

Đông Phương Thiếu Trạch bên môi hàm chứa tươi cười, nhìn không ra bộ dáng tức giận, nhưng mà, đôi mắt ôn nhuận ban đầu kia, giờ khắc này lại tràn ngập hàn ý, lạnh lùng nhìn Cố Phán Phán.

"Cố gia các ngươi quả nhiên là gia giáo tốt, dạy dỗ nữ tử như vậy, tốt xấu gì phu thê Cố Thiên vẫn là trưởng bối của nàng, lại có thể nói ra lời như vậy, thật đúng là làm tại hạ mở mang tầm mắt."

Kỳ thực, ngay từ đầu Đông Phương Thiếu Trạch đã biết Cố gia không có lập mộ chôn quần áo và di vật cho bọn họ.

Cho nên ý đồ đến của hắn rất đơn giản, chính là quấy rối! Đông Phương gia tộc không để hắn nhúng tay chuyện này, mặt trên cũng có Tam Đại Chế Tài quản, nhưng mà hắn chỉ là đến cúng tế tỷ tỷ và tỷ phu cũng không có gì sai đi?

Cố gia không có vì hắn tỷ lập mộ chôn quần áo và di vật, hắn tức giận không phải là đương nhiên sao? Cho dù là Tam Đại Chế Tài cũng không có cách nào nói cái gì.

"Đông Phương công tử, ngươi đừng nóng giận, Phán Phán tuổi nhỏ, không hiểu chuyện." Cố lão gia tử lau lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng giải thích nói.

Đông Phương Thiếu Trạch cười lạnh một tiếng: "Tuổi nhỏ? Đông Phương gia tộc ta cho dù là tiểu cô nương mười tuổi đều biết tôn kính trưởng bối, ta xem tôn nữ của ngươi cũng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi rồi, chính là không biết đạo lý tôn lão yêu ấu (kính già yêu trẻ) này? Ở trên đường tới ta liền nghe nói các ngươi là thế nào khi dễ nữ nhi phu thê Cố Thiên lưu lại, vốn còn chưa tin, cho dù thế nào nàng cũng là huyết mạch Cố gia các ngươi, giờ nhìn đến tiểu thư Cố gia nhục mạ đại bá của mình, ta mới hiểu được ở trên người các ngươi không có gì là không có khả năng!"

"Đông Phương công tử, chuyện không phải như thế, ngươi trước hết nghe ta giải thích………..."

"Không cần giải thích! Cố Sanh Tiêu đi nơi khác bái sư học nghệ, nhưng còn để lại Cố Nhược Vân, trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy nàng một người hoàn hảo không tổn hao gì, nếu nàng thiếu một sợi tóc, hoặc là các ngươi không giao nàng cho ta, vậy cũng đừng trách ta làm cho Cố gia các ngươi gà chó không yên!"

Sau khi bỏ lại lời nói này, Đông Phương Thiếu Trạch lắc lắc tay áo, nhìn cũng không nhìn Cố lão gia tử một mặt mồ hôi sau lưng, xoay người đi đến phía ngoài cửa.

Vân Nhi, cữu cữu có thể làm vì ngươi, cũng chỉ có những điều này……....

"Xong rồi, lần này xong rồi."

Phù phù.

Cố lão gia tử chân cẳng mềm nhũn, té ngã trên đất, trong miệng không ngừng nỉ non.

Cố Phán Phán không cho là đúng bĩu môi: "Không phải là một người của Đông Phương thế gia sao? Có gì đặc biệt hơn người, dùng chuyện như vậy nhục nhã chúng ta à? Hơn nữa hắn rõ ràng là người Cố Nhược Vân bên kia, giúp đỡ Cố Nhược Vân cũng không phải thứ tốt gì, sớm muộn gì sẽ bị sét đánh chết !"

CHƯƠNG 48- ĐÔNG PHƯƠNG THIẾU TRẠCH TRẢ THÙ (4)

Triệu chưởng quỹ mí mắt cũng không nâng một cái, chỉ vội vàng sửa sang lại sổ sách trong tay.

"Triệu chưởng quỹ, ta là nhị thúc của Cố Nhược Vân, ta muốn gặp nàng vì sao không cho phép? Cho dù thế lực Bách Thảo Đường các ngươi lớn mạnh hơn nữa, cũng không thể bắt cóc lương dân (người dân hiền lành an phận)!" Cố Nhị gia sắc mặt khó coi, chính là ngay cả giọng điệu đều nặng thêm vài phần.

Nghe vậy, Triệu chưởng quỹ buông sổ sách trong tay, cười lạnh nhìn về phía Cố Nhị gia: "Ngươi là nhị thúc của nàng? Thế nào mà ta lại nghe nói khi ở hoàng cung các ngươi đã đuổi nàng ra khỏi Cố gia? Còn làm cho nàng đừng hối hận! Dựa theo tình hình hiện tại xem ra, là Cố gia ngươi hối hận mất đi nàng sao? Nhưng lại nói xấu Bách Thảo Đường chúng ta! Bất luận như thế nào Bách Thảo Đường chúng ta cũng sẽ không bắt cóc người! Cho nên các ngươi có thể trở về, nơi này không có người ngươi muốn."

Bởi vì Bách Thảo Đường sinh ý thịnh vượng, hiện giờ trong nội đường có không ít người tiến đến mua dược liệu.

Sau khi nghe hai người đối thoại, đều là không tự chủ được nhìn về phía Cố Nhị gia.

Lúc trước là Cố Tướng Quân nói ra, để Cố Nhược Vân rời đi Cố gia không cần hối hận! Hiện tại lại là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đúng như Triệu chưởng quỹ nói, Cố gia hối hận?

Cố Nhị gia sắc mặt một một hồi xanh một hồi đỏ: "Triệu chưởng quỹ, ngươi thật không thả người? Tên của Cố Nhược Vân còn ở trên từ bài (L: kiểu như còn trong gia phả đó) Cố gia ta, nàng còn không có chính thức rời đi Cố gia, coi như là người Cố gia chúng ta, ngươi làm như vậy rất không có đạo lý!"

Nghe nói như thế, khách nhân trong Bách Thảo Đường đều thổn thức không thôi.

Bọn họ gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ đến loại trình độ này.

Đã từng nói ra là trục xuất Cố Nhược Vân khỏi Cố gia là bọn hắn, hiện tại nói Cố Nhược Vân vẫn chưa rời đi Cố gia cũng là bọn hắn, những người này còn biết xấu hổ hay không?

"Cố Nhị gia đã không muốn đi, vậy xin cứ tự nhiên, ta không có bắt cóc Cố Nhược Vân, cũng không có người có thể giao cho ngươi."

Nói xong lời này, Triệu chưởng quỹ cúi đầu tiếp tục sửa sang lại sổ sách, không bao giờ liếc mắt nhìn Cố Nhị gia khuôn mặt xanh mét một cái nào nữa.

Chê cười, thiếu chủ đã nói, không cho phép bất luận kẻ nào của Cố gia gặp Cố Nhược Vân! Bọn họ dám không vâng theo sao? Nhưng người này quá vô sỉ, vậy mà nói bọn họ bắt cóc đại tiểu thư………..

Bách Thảo Đường là thiếu chủ cho đại tiểu thư, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám làm như thế.

Đây rõ ràng là vu hãm hắn bất nghĩa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu chưởng quỹ đối Cố Nhị gia hận ý càng tăng thêm vài phần.

Nhưng lần này cũng là Cố Nhị gia tai bay vạ gió, hắn thế nào cũng không biết bởi vì một câu nói làm cho Triệu chưởng quỹ hận hắn…….....

Mắt thấy cầu Triệu chưởng quỹ không có kết quả, Cố Nhị gia nghĩ ra cách khác, hô to về phía bên trong Bách Thảo Đường: "Cố Nhược Vân, ta biết ngươi ở đây, ngươi đi ra cho ta! Đừng tưởng rằng nịnh bợ được Bách Thảo Đường có thể muốn làm gì thì làm, ngay cả lời nói của thúc thúc ngươi cũng không nghe, đừng quên, trong thân thể của ngươi chảy là máu của Cố gia, ngươi sinh là người Cố gia, chết là quỷ Cố gia! Cho dù gia gia của ngươi có sai, nhưng ông một bó tuổi rồi ngươi không thể nhường cho ông sao? Nếu ngươi không ra, Cố gia sẽ gặp tai họa bất ngờ, mà ngươi chính là tội nhân thiên cổ, để tiếng xấu muôn đời! Đến lúc đó cho dù ngươi lại hối hận thế nào đi nữa cũng không thể bổ cứu chuyện đã xảy ra rồi!"

Triệu chưởng quỹ trong lúc nhất thời không phản ứng lại, hắn chẳng thể nghĩ tới Cố Nhị gia sẽ như vậy làm, sau khi lấy lại tinh thần sợ tới mức cả người sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng nói: "Người đâu, mau bắt hắn đuổi ra ngoài cho ta!"

Xong rồi, hi vọng không quấy nhiễu đến đại tiểu thư, nếu không thiếu chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!

Trong nháy mắt, từ trong Bách Thảo Đường đi ra hai người vạm vỡ, tay nhấc nổi Cố Nhị gia, liền ở trước mắt bao người quăng hắn từ trong cửa ra ngoài đường cái, làm cho người đi đường rối rít nhìn chăm chú……….

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top