C 43-44

Chương 43 - THIÊN BẮC DẠ GHEN (2)

Edit: kaylee

"Đây là thứ nhất, thứ hai đó là, nha đầu ngươi quả thật thật có bản lĩnh," Nam nhân cười vuốt vuốt đầu của Cố Nhược Vân, trong mắt hàm chứa sủng nịch nói, "Thật không biết ngươi ở Cố gia sống thế nào, một tiểu nha đầu mười lăm tuổi tốt đẹp, lại có thể thành thục như vậy, nhưng lại rất lạnh nhạt, thật sự là làm cho người làm cữu cữu ta đây thương tâm, tốt xấu gì ta cũng là bằng hữu của phụ mẫu ngươi."

Đông Phương Thiếu Trạch bất đắc dĩ thở dài, bên môi lại tràn đầy ý cười.

Dư lão ở bên cạnh xem tất cả những thứ này, trong lòng có chút xót xa, ông biết rõ thiếu chủ sớm đã muốn gặp Cố Nhược Vân, nhưng lại không muốn liên lụy nàng vào trong nước sôi lửa bỏng của Đông Phương gia tộc, mới luôn luôn không thể gặp nhau.

Cho dù thấy cũng không cách nào nhận nhau..............

"À? Vị này là?"

Bỗng nhiên, Đông Phương Thiếu Trạch cảm giác được phía sau Cố Nhược Vân truyền đến khí thô bạo, quay đầu nhìn về phía nam nhân tóc bạc đứng ở phía sau nàng, ở trong phút chốc chống lại đôi mắt đỏ của nam nhân, trong lòng hắn run lên, đến cùng là từng giết bao nhiêu người, mới có một đôi mắt vô tình thị sát như vậy? Nhất là trên người hắn tản mát ra lửa giận, rõ ràng làm thân thể của Đông Phương Thiếu Trạch căng thẳng.

"À, ngươi nói hắn?" Cố Nhược Vân nhìn nhìn Thiên Bắc Dạ, "Là ta ở bên ngoài nhặt được."

Nhặt được?

Đông Phương Thiếu Trạch co rút khóe miệng, nàng cho rằng nam nhân này là a miêu a cẩu (chó mèo) gì đó, tùy tiện ở trên đường có thể nhặt được sao? Hơn nữa, ngay tại vừa rồi, Đông Phương Thiếu Trạch mới cảm nhận được cái gì gọi là biến sắc mặt cực nhanh.

Nam nhân vốn đang bất mãn nhìn mình, ở nháy mắt Cố Nhược Vân quay đầu, lập tức thay đổi thành biểu cảm ủy ủy khuất khuất, thần sắc kia, nếu không biết còn tưởng rằng có người khi dễ hắn..............

"Đông Phương thiếu chủ, ngươi hẳn là không để ý an bày cho chúng ta hai cái phòng đi?"
phi thien

Lời nói của Cố Nhược Vân làm cho Đông Phương Thiếu Trạch phục hồi tinh thần lại, hắn lắc lắc đầu, cười nói: "Về sau ngươi chính là chủ tử của Bách Thảo Đường, nơi này là địa bàn của ngươi, muốn an bài phòng, chính ngươi có thể đi, lần này trở lại Thanh Long Quốc là nghe nói hôm nay ngươi rời đi Thiên Linh trận, qua hai ngày nữa lại phải đi, chỉ là ta sẽ để Dư lão lại giúp ngươi."

"Được," Cố Nhược Vân gật gật đầu, "Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi."

Trước khi Thiên Bắc Dạ xoay người lại nhìn nhìn Đông Phương Thiếu Trạch, rồi sau đó đi theo Cố Nhược Vân rời khỏi nội đường.

Ở khoảnh khắc bọn họ biến mất, sắc mặt của Đông Phương Thiếu Trạch trầm xuống một chút.

"Dư lão, ngươi đi thăm dò thân phận của nam nhân kia cho ta!"

"Thiếu chủ?" Dư lão đáy mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, "Nam nhân kia có vấn đề gì sao? Ta ở trên người hắn không cảm giác được linh lực dao động."

Đông Phương Thiếu Trạch cười lạnh một tiếng: "Ta có một loại dự cảm, nam nhân kia thực lực rất mạnh, thậm chí ngay cả phụ thân cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn!"

"Cái gì?"

Dư lão kinh ngạc trừng lớn mắt, ngay cả gia chủ đều không phải là đối thủ của hắn? Phải biết rằng, gia chủ đã là cấp bậc Võ Vương, nếu ngay cả gia chủ đều đánh không lại hắn, vậy hắn là cỡ nào cường đại?

"Ta muốn biết, nam nhân này xuất hiện ở trước mặt Vân Nhi đến cùng là vì cái gì! Ta tuyệt đối không cho phép có người thương hại cốt nhục của tỷ tỷ, bất kể là nam nhân này, hay là Cố gia!"

Cố Nhược Vân bị Cố lão gia tử tươi sống đánh chết, chuyện này hắn không phải không biết, đáng tiếc hắn đã tới chậm, nếu không hắn cũng sẽ không thể để cho cốt nhục của tỷ tỷ suýt chút nữa rời đi.

"Ta cũng không muốn trợ giúp Vân Nhi trưởng thành, dù sao ta muốn xem là thực lực chân chính của nàng, nhưng không có nghĩa là ta có thể khoan nhượng hành vi của một số người! Nhất là tất cả phát sinh ở trong hoàng cung hôm nay! Cố gia............ Tạm thời không thể trừ, nhưng có thể tìm phiền toái nho nhỏ, Dư lão, ngươi giúp ta chuẩn bị một chút, ta muốn đi xem Cố gia!"

CHƯƠNG 44- THIÊN BẮC DẠ GHEN (3)

Edit: kaylee

Trong sân, không khí giảm sút khác thường, trên dung mạo tuyệt thế của Thiên Bắc Dạ tràn đầy ủy khuất, bộ dáng kia, giống một tiểu thụ vừa mới bị tàn phá qua.

"Tiểu Vân, vừa rồi, hắn sờ soạng đầu ngươi, ta có thể hay không cũng sờ sờ."

Cố Nhược Vân ngẩn người: "Ngươi có phải phát sốt hay không?"

Thiên Bắc Dạ rất là ủy khuất: "Vì sao hắn có thể sờ, ta thì không thể?"

"Tiểu Dạ, nếu ngươi lại nháo, ta sẽ tức giận." Cố Nhược Vân cố ý trầm mặt, có chút hung dữ nói, "Ngươi đã lựa chọn đi theo ta, vậy ngươi phải nghe ta, đã biết sao?"

Nghe nói như thế, Thiên Bắc Dạ rõ ràng xuất hiện một chút khẩn trương, dè dặt cẩn trọng nói: "Ta không náo loạn, ta sẽ thật biết điều thật nghe lời, Tiểu Vân ngươi không cần giận ta, không cần đuổi ta đi có được hay không?"

Nhìn đến bộ dáng dè dặt cẩn trọng của nam nhân này, Cố Nhược Vân mềm lòng xuống: "Được, ta không tức giận, chúng ta đi thôi."

"Tiểu Vân ngươi thật tốt."

Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, nụ cười này, đó là khuynh quốc khuynh thành đều khó có thể hình dung, giống như hỏa diễm hoa (L: vết bớt hình ngọn lửa trên trán đó) của hắn phủ kín bốn phía, tuyệt đại tao nhã.

Hai mắt của Cố Nhược Vân hoảng hốt một chút, nàng chưa từng nghĩ tới, một người nam nhân cười rộ lên có thể đẹp như thế, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông, giống như hắn chính là sắc thái đẹp nhất trong thiên địa, bất luận kẻ nào ở bên người hắn đều chỉ có thể trở thành nền.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, hắn không mở miệng nói chuyện..........

Chỉ cần hắn mở miệng, lập tức sẽ dập tắt ảo tưởng của mọi người.

"Tiểu Vân, ta không muốn một người ngủ, ta sợ bóng tối, ta và ngươi cùng nhau ngủ có được hay không?"

"..."

"Tiểu Vân, vì sao thân thể của ngươi không giống ta? Phía trước ngực ngươi phồng ra là cái gì? Ta có thể sờ sờ sao?"

"..."

Nếu không phải Cố Nhược Vân biết rõ trí nhớ của nam nhân này bị phong ấn, nàng khẳng định sẽ hoài nghi người kia là giả ngu chiếm tiện nghi của nàng!

Kia là vấn đề gì? Rõ ràng là đùa giỡn nàng!

Cố Nhược Vân hít một hơi thật sâu, mới ngăn chặn xúc động muốn ném hắn ra ngoài.

"Lại không câm miệng, ngươi liền cút ra ngoài cho ta!"

............

Lúc này, trong đại đường Cố gia, Cố lão gia tử đem tất cả những thứ có thể đập ở trên bàn tất cả đều ném xuống đất, sắc mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước, loại thời điểm này cho dù là Cố Phán Phán được vô tận sủng ái cũng chỉ có thể đứng ở một bên, không dám nói thêm một câu.

"Cố Nhược Vân! Tốt! Thật ngoan (tàn nhẫn)!"

Cố lão gia tử cười lạnh: "Lại có thể đại nghịch bất đạo như thế! Quả nhiên là phụ mẫu chết quá sớm, không ai dạy, nếu không làm sao Cố gia chúng ta có thể ra một nghiệt chủng không tốt như vậy? Sớm biết rằng như vậy, lúc trước ta liền không nên để Thiên nhi cưới nữ nhân không biết lai lịch kia! Nếu không cũng sẽ không sinh ra một tạp chủng như vậy!"

Năm đó, Cố Thiên con lão là đệ nhất thiên tài đại lục, kinh thải tuyệt diễm, khiếp sợ thế nhân, còn tuổi nhỏ đã trở thành Võ Vương, là toàn bộ hi vọng của lão, nếu không phải hắn đã chết, làm sao Cố gia có thể lưu lạc đến nước này? Nếu không phải hắn đã chết, có lẽ Cố gia sớm đã đi ra Thanh Long Quốc, xứng tên cùng thế lực Luyện Khí Tông này.

"Quả nhiên là sau lưng mỗi nam nhân kiệt xuất nhất định có một nữ nhân tốt, mà không phải người chỉ biết liên lụy hắn! Nếu không phải Thiên nhi cưới nữ nhân lai lịch không rõ kia, hắn cuối cùng cũng sẽ không thể lưu lạc đến kết cục như thế, càng là chết không toàn thây!"

Thật hiển nhiên, khi nói lời này, Cố lão gia tử không có bi thương vì nhi tử chết, chính là đáng tiếc Cố gia thiếu một thiên tài như vậy.

Nhưng mà, từ đầu tới cuối, lão gia tử đều không biết thân phận chân chính của mẫu thân Cố Nhược Vân, năm đó mẫu thân nàng giấu diếm thân phận gả cho Cố Thiên, là vì Đông Phương thế gia đã sớm tra rõ ràng chi tiết tình huống của Cố gia và phẩm tính của lão gia tử, nếu Đông Phương Ngọc cố ý như thế, tất nhiên đoạn tuyệt quan hệ!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top