C 41-42

CHƯƠNG 41 - THI VÂN GHEN TỊ (3)

Edit: kaylee

"Thi Vân tiểu thư, ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề sao?" Lăng Nghị cũng không có kích động như Lăng Hi, lão nhíu nhíu mày, nói.

"Nói đi."

"Thứ nhất, công pháp kia có thể có di chứng gì hay không? Còn có, thứ hai, vì sao ngươi phải giúp chúng ta đối phó Cố Nhược Vân, Luyện Khí Tông các ngươi có dụng ý gì? Hơn nữa cho dù muốn đối phó nàng, vì sao Luyện Khí Tông không tự mình ra tay, lại cần dùng đến những người chúng ta đây."

Thi Vân cười cười, cũng không có bởi vì Lăng Nghị nói thẳng thẳng mà tức giận: "Ta có thể cam đoan, công pháp ta cho các ngươi tuyệt đối không có di chứng! Về phần vì sao muốn các ngươi đối phó nàng, cho dù hôm nay ngươi không đi hoàng cung cũng hẳn là biết nàng làm cho Luyện Khí Tông ta khó chịu, cho nên muốn cho nàng một bài học mà thôi, mà vấn đề cuối cùng…...."

Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Chuyện này bình thường chỉ có thế lực lớn trên đại lục mới có tư cách biết, ngươi đã hỏi ta đây có thể nói rõ với ngươi, không biết Lăng gia chủ có nghe nói qua Tam Đại Chế Tài?"

"Tam Đại Chế Tài?" Lăng Nghị nghi hoặc nhìn nhìn Thi Vân, "Tam Đại Chế Tài này ta quả thật không có nghe nói qua."

"Tam Đại Chế Tài là từ ba thế lực lớn tạo thành, trong đó Tiên Địa và Cửu U phủ là hai thế lực đối lập, Linh Tông thuộc loại trung lập, ba thế lực lớn này ở đại lục nổi tiếng ngang nhau, còn lập ra quy định, trong đó có một điều là thế lực môn phái trên bảng bài danh (bảng sắp xếp, xếp hạng) của đại lục, không được tùy ý ra tay với người bình thường! Nếu không sẽ bị ba thế lực lớn đuổi giết!"

Đương nhiên, đây là một trong số đó.

Còn có một nguyên nhân đó là, huynh trưởng của Cố Nhược Vân, thiên tài nổi tiếng toàn bộ Thanh Long Quốc năm đó, được cao thủ Linh Tông mang đi.

Chuyện này chỉ có những người tài giỏi bọn họ mới biết được, cho dù là Cố lão Tướng Quân cũng không rõ ràng, nếu không cho lão một trăm lá gan cũng không dám đối đãi Cố Nhược Vân như thế.

Vì vậy bọn họ chỉ có thể ngầm ra tay với Cố Nhược Vân, mà Lăng gia hiển nhiên là vật hi sinh sắp sửa ra mặt vì bọn họ kia! Cho dù đến lúc đó Cố Sanh Tiêu trở về, cũng chỉ sẽ hỏi trách Lăng gia, tuyệt sẽ không liên lụy Luyện Khí Tông bọn họ. (L: quá vô sỉ, quá âm hiểm)

"Lăng gia chủ, nên nói ta đã nói, không biết ý của các ngươi như thế nào? Nhớ kỹ, Cố Nhược Vân không thể chết! Ta muốn các ngươi ở dưới ánh mắt của mọi người phế nàng đi, lại giao cho Luyện Khí Tông chúng ta, mặt khác việc này ta không hy vọng để cho bất luận kẻ nào biết, các ngươi nhưng là rõ ràng."

Nháy mắt kia, trong đầu Thi Vân hiện lên bóng dáng nam nhân tóc bạc hồng y, tay không khỏi gắt gao nắm chặt.

"Được," Lăng Nghị trầm mặc một lúc lâu, gật đầu đáp ứng nói, "Thi Vân tiểu thư phân phó, ta không dám không theo."

Thi Vân ngăn chặn ghen tị và tức giận trong lòng, mỉm cười đứng lên: "Hoàn thành việc này, ta sẽ cho Lăng Hi một danh ngạch tiến vào Luyện Khí Tông, hi vọng các ngươi không làm cho ta thất vọng."

Nói xong lời này, nàng xoay người đi về phía cửa, tươi cười ở giờ phút này biến mất, thay vào đó là một mảnh lãnh ý.

Cố Nhược Vân, ngươi không xứng với nam nhân kia! Mà đến ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi ở trước mặt hắn tôn nghiêm quét rác, làm cho hắn xem tình cảnh ngươi bị người khác nghiền áp khi nhục, ta lại bắt ngươi về Luyện Khí Tông lấy đi tinh thần lực của ngươi.

Dù sao giữa ngươi và hắn chênh lệch quá lớn, nhất định không có khả năng! Mà cả đời này, có thể cùng nam tử như vậy kề vai chiến đấu, chỉ có ta, Luyện Khí Tông thiên tài đại tiểu thư Thi Vân! Lại không phải là kẻ vô dụng ngươi!

Sau khi Thi Vân rời khỏi, tâm tình của Lăng Nghị rất nhanh liền bình tĩnh, giọng nói của lão lạnh xuống, nói: "Người đâu, đi tìm hiểu tung tích của Cố Nhược Vân cho ta!"

CHƯƠNG 42- THIÊN BẮC DẠ GHEN (1)

Lúc này, bên trong Bách Thảo Đường chỉ có một ít người lui tới, Cố Nhược Vân đi vào liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dư lão nhắm mắt dưỡng thần ngồi ở chính đường, giống như là nhận thấy được tồn tại của nàng, Dư lão hơi hơi mở đôi mắt, khẽ cười nói: "Ngươi đã đến rồi?"

Những nhân vật có số "Max nhọ" trong phim kiếm hiệp (Kỳ cuối)0.2M viewsEntertainment

"Đúng, ta đến đây."

Bởi vì băn khoăn đến những người khác trong Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân chỉ là gật đầu chào, cũng không nói thêm gì.

"Đi thôi, chúng ta đi vào bên trong nói, hơn nữa, có một người muốn gặp ngươi."

"Được."

Từ lần trước sau khi rời đi Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân không có thời gian lại đến chỗ này, lúc này đây đến, nàng trừ bỏ tìm nơi nương nhờ ra, chính yếu vẫn là có một chút mệnh lệnh cần truyền đạt ra ngoài.

Mà đây, chính là bước đầu tiên nàng quật khởi.

Nội đường tao nhã, gió nhẹ từ từ thổi qua, màn cửa tuyết trắng ở trong gió nhẹ bay.

Cố Nhược Vân vừa đi vào, liền nhìn thấy nam tử đứng đưa lưng về phía nàng, một thân cẩm y tôn quý phồn hoa, khí thế nghiêm nghị, chỉ là một bóng lưng kia đã có thể mang đến cho người ta áp bách lớn như thế, có thể thấy được thực lực của nam tử.

"Thiếu chủ, người ngài muốn ta đã mang đến."

Thiếu chủ?

Cố Nhược Vân khẽ nhướng mày, chẳng lẽ nam nhân này chính là thế lực sau lưng Bách Thảo Đường?

Nói thật, người Thanh Long Quốc chỉ biết là thực lực phía sau Bách Thảo Đường cường đại, phàm là là thế lực đắc tội Bách Thảo Đường đều sẽ biến mất ở ngày hôm sau, nhưng mà, không ai biết chủ tử sau lưng Bách Thảo Đường, chuyện này đối với bọn họ mà nói coi như là một cái mê cung.

Cho nên, ở nháy mắt nam nhân xoay người, đáy mắt Cố Nhược Vân hiện lên một chút kinh diễm.
mang hoang ky

Tác phong nhanh nhẹn, tao nhã, hai chữ này dùng để hình dung nam nhân là phù hợp nhất, cười một tiếng giống như gió mát phả vào mặt, thư sướng vạn phần.

Hơn nữa không biết vì sao, Cố Nhược Vân có một loại cảm giác muốn thân cận.... .......

"Ngươi chính là Cố Nhược Vân? Nữ nhi của Cố Thiên? Không sai, thật có khí khái của Cố Thiên năm đó, kẻ nhục mạ ngươi là phế sài quả nhiên là mù mắt chó của bọn họ."

Ở trên người thiếu nữ trước mắt, nam nhân thấy được bóng dáng của Cố Thiên, trong lòng cũng đối với nàng sinh ra vài phần cảm tình tốt.

Cố Nhược Vân giật mình: "Ngươi quen biết gia phụ?"

"Đúng vậy, ta cùng với phụ thân ngươi xem như có quen biết, chính là đáng tiếc trời đố anh tài, đây coi như là tổn thất vĩnh viễn của đại lục, cũng may tên kia đủ lợi hại, sinh ra một nhi tử được Linh Tông thu làm đệ tử, hiện thời nữ nhi ngươi đây cũng là kiệt xuất như vậy, nếu hắn có thể thấy được một màn như vậy không biết có bao nhiêu vui mừng."

Nam nhân có chút cảm thán.

Nhưng mà, nghe được lời nói của hắn, Cố Nhược Vân trong lòng vừa động, từ đầu đến cuối Cố gia lão nhân đều không nói huynh trưởng đi nơi nào, hiện tại nàng rốt cục đã biết tung tích của hắn. Linh Tông? Không biết Linh Tông kia đến cùng là thế lực thế nào……...

"Ngươi là chủ tử của Bách Thảo Đường?"

Nàng hơi hơi ngước mắt, nhìn nam nhân trước mặt.

Nam nhân cười khẽ hai tiếng: "Đúng vậy, ta chính là chủ tử của Bách Thảo Đường này, ta tên là Đông Phương Thiếu Trạch, nhưng ta và phụ mẫu ngươi là có quen biết, nếu như ngươi không để ý có thể gọi ta làm một tiếng cữu cữu, đối với chuyện của phụ mẫu ngươi ta cũng biết một phần, chỉ là bây giờ không phải lúc nói cho ngươi chuyện này."

Đến bây giờ, Cố Nhược Vân rốt cục rõ ràng, vì sao Bách Thảo Đường có thể nhẹ nhàng mà đổi chủ.

Lúc đó nàng cũng chỉ thử một chút, cũng không có ôm hi vọng gì, ai biết sẽ thuận lợi đến như thế, thì ra là bởi vì sau lưng là nam nhân này.

Buồn cười nàng vậy mà cho rằng bản thân vận khí sẽ tốt đến trình độ như thế…………..

Cố Nhược Vân tự giễu cười cười: "Đông Phương thiếu chủ, ban đầu ta cho rằng ta thật là bằng thực lực được đến Bách Thảo Đường, xem ra cũng không phải như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top