9. Kèm anh học.
" Hoàng Anh Vương...tao thích mày! "
Anh Vương ngớ người, có lẽ nay thằng bạn thân của anh uống nhầm thuốc rồi, hoặc cũng có thể do học hành nhiều quá nên lú lẫn cả. Chắc anh phải ép nó nghỉ ngơi nhiều hơn thôi.
" Này Su, đêm qua lại học tới sáng hả? "
" Hay nay có ốm gì không? "
" Tao bình thường mà..."
" Tao nghĩ mày nên về nhà đi, giờ như này mày không học được đâu"
" Khổ thân, tao đã bảo rồi là không cần phải cố học để tranh cái nhất lớp của tao đâu"
" Mày lấy không tao cho luôn nè? "
" Tao hoàn toàn bình thường và chẳng có vấn đề gì cả! "
" Mày nghe rõ không? Tao thích mày! "
Nhóc con cúi gằm mặt, tay cứ thế mà nắm chặt vào nhau. Rõ ràng là cậu thực sự không hề đùa giỡn gì với anh cả. Điều đó là sự thật? Anh làm cậu khá khó chịu đấy.
Hiện tại cả hai đang ở dưới sân trường, nên anh có chút e dè và không có tiện để nói. Đầu óc anh bây giờ rối tung rối mù cả lên, anh vẫn chưa tin là thằng bạn thân nó lại thích mình. Quả thật, Anh Vương chỉ coi cậu như là một người bạn tốt thôi, chẳng hề có chút tình cảm gì với cậu cả.
Bây giờ mà từ chối thì khả năng hai đứa không còn mối quan hệ bạn bè nữa là rất cao, nhưng anh không muốn dối lòng mình. Nhưng cũng chẳng muốn làm cậu buồn...
" Tao...- "
" Xin lỗi, nhưng tao không có tình cảm với mày..."
" Đừng buồn nhé, rồi mày sẽ tìm được một người khác tốt hơn tao thôi"
" Tao không muốn dừng lại tình bạn này"
" Su, thực sự tao rất quý mày..."
" Nghe lời tao nhé, tìm một người khác đi, đừng quan tâm tới tao nữa, biết chưa? "
Anh xoa lấy mái tóc mềm của nhóc con rồi cũng rời đi, để lại cậu một mình nơi góc sân vắng người.
Ồ....người ta từ chối mình rồi, thường những lúc như này bất kì ai đều buồn mà phải không? Bị crush từ chối, nó rất đau mà. Nhưng sao cậu lại chẳng hề cảm thấy buồn bã hay đau đớn gì, vả lại còn thấy có chút mừng rỡ và nhẹ nhõm trong lòng. Tại sao vậy?
Ngẩng con mắt về phía bầu trời, nhóc con thở dài...Nhưng rồi sau cái thở dài đó lại là một nụ cười, một nụ cười của sự nhẹ nhõm và đôi chút thỏa mãn.
Cậu đã nhận ra rằng, sự thật là cậu không hề thích Vương như cậu đã nghĩ. Đó chỉ là cảm giác ngưỡng mộ thôi, vì Vương học giỏi quá mà...Còn tình cảm thực sự nằm trong trái tim đang đập đó của cậu, nó đã trao cho hắn từ lúc nào rồi...mà cậu lại chẳng hề hay biết, mặc dù mọi biểu hiện đã ở ngay trước mắt.
Người cậu thực sự thích là hắn chứ chẳng phải là Vương!
...
Hôm nay là ngày nhà trường sẽ thông báo toàn bộ điểm thi giữa kì II cho học sinh. Có lẽ đây là giây phút khá hồi hộp của cậu, vì lần nào cậu cũng chỉ thiếu một xíu thôi là được điểm nhất lớp rồi, nhưng lần nào cũng như lần nào, cậu đều thua Vương.
" Lần này Hoàng Anh Vương vẫn giữ được điểm nhất lớp "
" Và Hoàng Lê Bảo Minh điểm cao nhì lớp "
" Cả hai em vẫn đều giữ được phong độ, cứ như thế mà phát huy nhé! "
Mặt cô chủ nhiệm cười tươi roi rói, cô đã chủ nhiệm lớp này được 3 năm rồi, và chắc chắn đây là là năm cuối cùng cô đồng hành cùng lớp 12D3. Có hai học sinh như này đúng là mát lòng mát dạ, cô đã rất tự tin hai đứa có thể vào một trường đại học thật tốt.
Lại thua Vương rồi...lần này cậu còn thiếu tận 1 điểm để có thể tranh giành với anh.
Nhưng dù sao đây mới là giữa kì thôi, cậu còn cả mấy tháng cuối kì nữa cơ mà? Phải thật chăm chỉ hơn nữa mới được! Quyết tâm lần này không để thua anh nữa đâu.
Nhóc con cũng có chút sự tươi tỉnh trở lại, đang tính quay xuống hỏi thằng bạn mà có vẻ như nó chẳng muốn nói chuyện với ai đâu, nhìn bộ mặt là biết điểm như nào rồi. Hắn đã tự khai mình dùng mọi thủ đoạn để vào được lớp chuyên này gặp cậu, nhưng sự thật thì vẫn thế, hắn học cũng chẳng giỏi gì.
Nguyên bảng điểm lần này quả thật là không xứng với Bảo Minh đâu đấy nhé!
Hắn đã nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể có được nhóc con kia, điểm cứ lẹt đẹt thế này thì sao mà đúng với lời đề nghị của cậu được. Tất cả các môn trên 8, đúng là giết người!
Reng...Reng...Reng
" Cả lớp nghỉ ! "
Nản quá đi mất thôi...điểm như cẹc thế này vừa không có bồ lại vừa bị bố quật nát đýt. Có khi hắn phải bỏ nhà đi bụi ngay và luôn quá.
Mà kì lạ ghê đó, sao nay tự dưng lại chẳng thấy cậu và tên kia chơi với nhau nữa. Thấy hai đứa nó cứ cố cách xa nhau miết, bộ có chuyện gì xảy ra rồi hả?
Lê thân xác cạn kiệt năng lượng của mình lên bàn cậu ngồi.
" Huhu em iu ơi... "
" Ai em iu của mày? Đớ à"
" Hức, điểm như này được làm anh iu của bé không? "
" Có cái loz á, ai bảo không chịu học"
" Oaaaa, éo chịu đâu mày phải làm em iu cụa taoooo "
Nhật Phát lại lên cơn rồi...có lẽ hắn nên vào bệnh viện càng sớm càng tốt, quá mệt mỏi!
Nhưng cũng có chút đáng yêu....cái tên này đúng là giỏi làm người khác giận, nhưng cũng rất giỏi làm người khác cười. Lâu lâu làm nũng nghe vẻ cũng được đó.
" Thôi thôi được rồi, nốt cơ hội cuối này"
Mặc dù là cậu biết mình cũng thích hắn rồi, nhưng vẫn thích làm giá á=))
" Điểm tống kết cuối kì...."
" Dẹp mẹ đi! "
" Ơ.... "
" Đừng liên quan tới điểm nữa được không? Bố lạy mày ! "
" Yêu đương cũng khó tới thế sao..."
" Nhưng đổi lại mày được làm anh iu của tao! "
" Như nào? Chịu không? "
" Điểm tổng kết cuối kì trên 8 chấm, yêu luôn "
" Chắc chưa...."
" Chắc! duma "
" Dạ vâng bé iu:333 "
" NÍN? "
" Ặc...dạ dạ anh xin lỗi bé "
" Mày...?! "
Khó nói quá chớ giề, sao mà đỡ được.
Đối với một đứa dốt nát như hắn thì để điểm tổng kết trên được 8 chấm thì lại là một chuyện quá là khó khăn, có khi chỉ trong mơ mới thấy thôi.
Vậy nên cậu sẽ phải là người kèm hắn học, dù sao thì cậu cũng thích hắn mà. Phải thả tí cơ hội chứ...quan trọng là hắn có biết nắm bắt hay không.
Nghe bé crush kèm mình học cái là hắn lại tớn lên, ngáo đá...thực sự. Nhưng nếu thế thì cậu và hắn sẽ có nhiều thời gian cạnh nhau hơn. Vậy thì lại là một chuyện quá tốt!
-------------------------------------------------------
Tớ đang nản ấy=)) nên chap này như cẹc luôn..chán-.-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top