Chương 63: Ác mộng

Editor: Gấu Gầy

Trên sàn đấu, Thi Lực Hoa bị một cú đấm đánh ngã xuống đất.

"Mẹ kiếp, không chơi nữa!" Hắn thở hồng hộc, dùng răng xé mở găng tay quyền anh, nâng đôi tay mệt mỏi run rẩy lên để tháo mũ bảo hiểm, vẩy vẩy mái tóc ướt nhẹp dán trên trán, "Phàn Tiêu, đây là anh đang trả thù chứ gì!"

Trong lồng bát giác, Phàn Tiêu giống như một con thú bị kẹt, dựa vào hàng rào nghỉ ngơi, cố gắng phục hồi hơi thở dồn dập. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, quầng thâm dưới mắt càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng từ trong xương cốt. Hai nắm đấm va chạm, hắn lại đứng thẳng lưng, trầm giọng nói: "Tiếp tục nào."

Thi Lực Hoa rõ ràng giật mình, đột ngột ngồi dậy, chân khoanh trên sàn đấu: "Phàn Tiêu, tôi chỉ nói thêm vài câu trong tin nhắn, anh không cần phải đánh tôi đến chết như vậy chứ?" Hắn oán trách lầm bầm, "Hơn nữa, người dùng điện thoại của anh để nhắn tin cho tôi trước là họ Du, tôi làm sao biết đối phương là ai chứ?"

Phàn Tiêu tức giận đến mức chỉ thiếu đi mài dao: "Người ta chỉ gửi ba chữ 'Du Thư Lãng', mày đã bán đứng tao sạch sẽ! Thi Lực Hoa, Du Thư Lãng đã quá hiểu rõ bản chất của mày rồi!"

Phàn Tiêu không thể tránh khỏi nghĩ về chuyện tối qua. Trong bóng tối u ám của màn đêm, sau cánh cửa đó, Du Thư Lãng ngồi dưới ánh đèn hẹp, ngón tay lỏng lẻo kẹp điếu thuốc, nhìn thẳng vào mắt mình.

Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ, mọi thứ như chợt trôi xa, trong giác quan của Phàn Tiêu chỉ còn lại ánh mắt đó, sâu thẳm như hồ nước lạnh, toát ra nỗi đau khó có thể diễn tả bằng lời.

Hắn siết chặt điện thoại trong tay, những dòng chữ trong phần tin nhắn như đã in sâu vào tâm trí, dù hắn cố gắng xua đuổi thế nào cũng không xua đi được.

Phàn Tiêu: Du Thư Lãng.

Thi Lực Hoa: ? Du Thư Lãng thế nào, nói đi, sao lại không đầu không đuôi thế?

Thi Lực Hoa: Chẳng lẽ... anh đã thành công? Đá anh ta rồi? Đá thế nào vậy? Có đạt được hiệu quả "thẳng tay vứt bỏ" như anh nói không?

Thi Lực Hoa: Họ Du đang trong tình trạng gì? Điên rồi à? Chết tiệt, tôi thực sự muốn xem bộ dạng nổi điên của anh ta, chậc, sao anh không chia tay trước mặt tôi nhỉ?

Thi Lực Hoa: Anh dùng lý do gì để vứt bỏ anh ta? À đúng rồi, tôi nghĩ anh nên nhắc nhở Tiết Bảo Thiêm một chút, thằng ngu đó, tôi sợ hắn sẽ để lộ ra mất.

Thi Lực Hoa: Nói chuyện đi? Sao chỉ ló đầu lên rồi biến mất vậy?

Thi Lực Hoa: Phàn thiếu thật sự ngày càng biến thái, người mà mình ghê tởm cũng dẫn lên giường, chơi cho đã rồi vứt, thật đúng là con mẹ nó biến thái mở cửa cho biến thái, biến thái dẫn biến thái về đến nhà luôn. Ha ha ha ha ha, hôm nay mới học được, vui không? Ra ngoài đi, tôi tổ chức tiệc chúc mừng cho anh, nhưng mà, anh nói gì đi chứ?!

"Phàn tổng, Thi công tử thật lòng hơn cậu nhiều."

Du Thư Lãng từ từ đứng dậy, bước từng bước về phía cửa chính, anh tiến một bước Phàn Tiêu lại lùi một bước nhỏ, đến khi gần kề, Phàn Tiêu đã lùi vào góc cửa chính.

"Xin lỗi, tôi đã tự ý sử dụng điện thoại của cậu." Màu mắt của Du Thư Lãng rất nhạt, nhìn người không có cảm giác vô tình, nhưng lúc này, trong đôi mắt nhạt màu kia chỉ còn lại sự chế giễu lạnh lùng, "Mật khẩu là cậu tự nói cho tôi biết, lần cậu kéo vali không tiện nghe điện thoại của Lục Trăn. Bây giờ nghĩ lại, không phải cậu không tiện nghe, mà là cậu cảm thấy việc tôi nối máy cho cậu, đặt nó bên tai cậu, vô cùng kích thích, phải không? Trước mặt tôi cậu hẹn hò với bạn trai cũ của tôi, đồng thời khiến hai người chúng tôi bị cậu lừa quanh lừa quẩn, thỏa mãn thú vui biến thái đặc biệt của cậu?"

Phàn Tiêu không thể giữ được thái độ tự tin như trước, dựa sát vào tường, giọng nói yếu ớt: "... Thư Lãng, anh nghe tôi giải thích."

Một chút đỏ thẫm lóe lên, Du Thư Lãng hút một hơi thuốc. Vị đắng của nicotine di chuyển một vòng trong cơ thể anh, khiến cho cảm xúc phức tạp cũng trở nên trầm trọng.

Du Thư Lãng chậm rãi phà khói thuốc vào mặt Phàn Tiêu, lạnh nhạt nói: "Cậu giải thích đi, tôi nghe."

Mũi miệng của Phàn Tiêu bất ngờ đụng phải mùi vị cay nồng, từng sợi khói thuốc quấn lấy suy nghĩ của hắn, lộn xộn như một mớ bòng bong.

Hắn cứng họng không biết phải nói gì, không tìm ra được lời biện minh, Thi Lực Hoa đấm hắn một cú quá mạnh, không cho hắn chút cơ hội lật ngược tình thế.

Hắn chỉ có thể gấp gáp tìm bừa một lý do: "...Thi Lực Hoa... nói bậy, anh cũng biết hắn..."

À, Du Thư Lãng lạnh lùng cười một tiếng: "Nói cách khác, cậu bảo Tiết Bảo Thiêm bày trò chơi xỏ tôi; cố ý dụ dỗ Lục Trăn để chúng tôi chia tay; ở bên tôi không hề có chút tình cảm thật sự; xem tôi như một trò chơi thẳng tay vứt bỏ, tất cả những điều này đều là Thi Lực Hoa nói bậy?"

Phàn Tiêu mặt trắng như tờ giấy, năm ngón tay siết chặt, ước gì có thể nghiền nát chiếc điện thoại trong tay!

"Cậu không nói gì thì tôi coi như cậu đã thừa nhận." Du Thư Lãng bất ngờ tiến gần một bước, thân thể dán sát vào Phàn Tiêu, nhìn chằm chằm vào hắn từ khoảng cách rất gần, lạnh lùng hỏi, "Phàn Tiêu, tôi đã làm gì phụ lòng cậu? Đến nỗi cậu phải hận tôi như vậy?"

"Anh..." Phàn Tiêu hoảng loạn tránh ánh mắt, người luôn miệng lưỡi trơn tru giờ đây cổ họng như bị nhét đầy xi măng, một chữ cũng không thể nói nên lời.

"Tôi tự nhận mình chưa từng làm chuyện gì tổn thương cậu, luôn đặt cậu lên trên hết, mọi việc đều suy nghĩ cho cậu, rốt cuộc vì sao lại khiến cậu ghét tôi đến vậy?"

"Không ghét anh." Phàn Tiêu lắc đầu, "Không có hận anh."

"À đúng rồi, từ mà Thi công tử dùng là 'ghê tởm'." Du Thư Lãng buồn bã cười một tiếng, đuôi mắt đỏ hoe, "Ghê tởm. Phàn Tiêu, cậu xem tôi có ngu ngốc không, vậy mà vẫn cho rằng ít nhất cậu cũng yêu tôi. Tôi rút lại lời vừa nói, cậu quả thật là một diễn viên giỏi, đặc biệt trâu bò, đối với người mà mình ghê tởm cũng có thể diễn ra tình yêu chân thật."

"Em không có, em không phải... Thư Lãng, không phải như anh nghĩ đâu." Phàn Tiêu hoàn toàn hoảng loạn, thành bại thắng thua thế nào, kết cục của trò chơi ra sao, hết thảy hắn đều không để ý, hắn chỉ muốn tìm lại Du Thư Lãng, người luôn che chở, dung túng, nuông chiều và yêu thương hắn.

"Không phải giả, em yêu anh là thật, không hề lừa dối anh."

Du Thư Lãng cười không ra tiếng, anh cười đến mức khom người, cười chảy nước mắt, cười đến nỗi răng cắn không chặt được điếu thuốc, ngay cả Lục Trăn đang đứng lặng trong phòng khách cũng bị sốc, cậu chưa từng thấy Du Thư Lãng như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm nhận một nụ cười bi thương đến thế.

"Yêu tôi? Đây là chuyện cười buồn cười nhất mà tôi từng nghe đấy." Chậm rãi ngừng cười, Du Thư Lãng nhấc mi mắt sắc bén nhìn thẳng vào người trước mặt, "Phàn tổng có phải chơi tôi chưa đủ? Hay là cảm thấy đá tôi còn chưa đã, muốn dụ tôi trở lại, chán chê rồi đá tiếp?"

"Thư Lãng......"

Cánh cửa phía sau bị người đẩy ra.

Du Thư Lãng dùng đầu ngón tay tắt điếu thuốc nóng hổi: "Phàn Tiêu, tôi coi như mình đã trải qua một cơn ác mộng trong suốt một năm qua, hôm nay cuối cùng cũng tỉnh. Từ nay về sau, xin cậu đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, đừng để tôi phải nhìn thấy cậu."

"Cút!"

Phàn Tiêu bị đẩy mạnh ra khỏi cửa nhà, ánh sáng vàng ấm bên trong chớp mắt bị cắt đứt, đêm rất lạnh, Phàn Tiêu rơi vào cái lạnh giá của đêm...

Đèn sợi đốt trong lồng bát giác lắc lư khiến người ta choáng váng, ngực Phàn Tiêu đau nhức, hắn cúi đầu nhìn vị trí trái tim, rồi lại nhìn Thi Lực Hoa đang ngồi dưới đất.

"Tiếp tục!" Hắn nói.

—-------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top