Chương 36: Tôi chỉ uống một ngụm nước mì
Editor: Gấu Gầy
Gió núi ban đêm tranh nhau ào ạt thổi vào cửa sổ mở toang, hung dữ cuốn qua người thanh niên gần như trần trụi, tàn nhẫn cắt lấy chút hơi ấm còn sót lại trên cơ thể hắn.
Thanh niên bị trói hai tay sau lưng, chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn, bị người ta đè nửa quỳ trên mặt đất. Hắn cúi đầu, đôi mắt âm trầm, vẻ mặt tương đối bình tĩnh.
Đột nhiên, cửa lớn của biệt thự bật mở, gió lạnh dẫn đầu xông vào, tạo thành dòng chảy đối lưu với cửa sổ chưa đóng, phất tung rèm cửa kêu lao xao, thanh niên trần trụi lại run rẩy.
Bước vào cùng gió là một người đàn ông sắc mặt hung ác nham hiểm, theo sau là hai tên đàn em, tạo nên một cảnh tượng khá đáng sợ.
"Bắt được rồi à?" Hắn nói với giọng đầy hận thù, vài bước đã lao tới trước mặt thanh niên, giơ chân đá ngã.
"Mày cái thằng gay chết tiệt, tao đã nói rồi, sớm muộn gì tao cũng sẽ giết mày!"
Thanh niên nằm trên đất thân hình cao lớn, vai rộng lưng dày, cơ bắp cuồn cuộn. Dù bị trói, cũng không hề tỏ ra yếu thế, dây thừng trói chặt, cơ ngực căng phồng, lại càng làm lộ ra vẻ đẹp bạo lực.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đôi mắt phun lửa đang từ trên cao nhìn xuống, trong mắt lộ ra một chút nghi hoặc: "...Anh là hai trăm tệ à?"
Hai, trăm, tệ!
Tiết Bảo Thiêm nhớ lại tờ hai trăm tệ vả vào mặt mình, cùng câu nói "Không thể nhiều hơn nữa, anh không có đẹp trai".
"Mẹ kiếp! Tao thấy mày không muốn sống nữa rồi!"
Tiết Bảo Thiêm lại sử dụng chiêu cũ, giơ chân đá, đôi ủng da mang theo sức mạnh ngàn cân, đá cao rơi nhanh, lẽ ra phải là một cú đánh mạnh, nhưng không ngờ thanh niên đang quỳ trên đất lại lanh lợi tránh đi, khiến Tiết Bảo Thiêm đá hụt, suýt nữa ngã vấp.
Dùng sức quá mạnh, đế giày chạm đất, làm cho nửa chân tê dại. Tiết Bảo Thiêm đi cà nhắc tức giận, chỉ vào vài vệ sĩ mặc đồ đen đứng bên cạnh thanh niên: "Tao thuê tụi bây đến làm cái quái gì? Tất cả đều con mẹ nó ăn cứt à! Đè nó xuống cho tao!"
Thanh niên trên đất bị hai ba người khống chế, không thể trốn tránh, chịu đựng hơn mười cú đá cực mạnh của Tiết Bảo Thiêm.
Bị đạp lung tung một trận, thanh niên nhổ ra một bãi máu, sắc mặt âm trầm giương mắt nhìn Tiết Bảo Thiêm, tuy thở hổn hển nhưng giọng điệu lại bình thản đến lạ thường, không nóng không lạnh nói lý: "Chuyện lần trước cũng không thể hoàn toàn trách tôi được, hơn nữa tôi cũng đã xin lỗi anh rồi, tiền tôi cũng đã đưa, là do anh không lấy."
Nhắc đến tiền, Tiết Bảo Thiêm lại càng tức giận, miệng mắng chửi tìm đồ vật tiện tay xung quanh.
Thanh niên không muốn chịu da thịt chịu khổ thêm nữa, vội vàng nhanh chóng phân bua: "Hơn nữa, những vết thương trên người anh bị người ta đánh, đều là tôi đã bôi thuốc cho anh, sau đó cũng vậy. Chúng ta không phải đã nói là sẽ bỏ qua chuyện này, không nhắc lại nữa sao, sao anh còn tìm tôi tính sổ?"
Tiết Bảo Thiêm cảm thấy răng mình như muốn mài nát, buổi tối một tháng trước là khoảnh khắc tăm tối nhất trong cuộc đời hắn. Hắn bị đánh một trận tơi bời mà không có lý do, sau đó lại bị người này nhặt về nhà, chơi hắn xong còn không cho phép hắn chửi, đe dọa hắn chửi một tiếng sẽ bị chơi một lần, hắn uất nghẹn như một quả bóng sắp nổ, mình đầy thương tích, đau đớn đến mức không thể di chuyển nửa bước.
Thanh niên này đã rời đi một lúc, mua hai tuýp thuốc mỡ và mấy gói mì ăn liền, vừa dùng bếp điện nhỏ nấu mì, vừa bôi thuốc cho những vết thương bầm tím của hắn.
Tiết Bảo Thiêm là một thiếu gia da trắng thịt mềm, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, thuốc mỡ mát lạnh, tạm thời giảm bớt cơn đau. Do đó, mặc dù hắn có ý định chống cự, nhưng cũng không nhiều, đẩy đưa một hồi rồi cũng chấp nhận.
"Đau nhất là chỗ phía sau! Con mẹ nó mày là con lừa à, không cân nhắc một chút cái thứ khủng bố của mình với ... cái kia sao? Nếu đặt vào thời cổ đại thì mày đã bị thiến rồi, bây giờ cũng phải bị thiến bằng hoá chất!"
"Anh vẫn muốn kiện tôi à?" Tay bôi thuốc của thanh niên dừng lại phía sau cổ Tiết Bảo Thiêm, lơ lơ lửng lửng, không nhẹ cũng không nặng, khiến người ta đề phòng lo lắng.
Tiết Bảo Thiêm há miệng vài lần, cuối cùng vẫn nhụt chí, anh hùng không sợ thiệt trước mắt, sau này ông nội sẽ không để yên cho mày!
Tiếng vặn nắp vang lên, thanh niên dường như đã thay thuốc mỡ khác. Cảm giác lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, Tiết Bảo Thiêm bỗng nhiên rùng mình, lưng cứng đờ trong chốc lát!
"Cậu làm gì vậy?" Giọng nói thay đổi, hắn cố gắng quay đầu nhìn lại phía sau, run rẩy hỏi.
"Bôi thuốc cho anh, không phải anh nói đau sao."
"Con mẹ nó tôi tự làm được, không không, tôi không bôi đâu, mau lấy ra đi!"
Thanh niên cảm thấy hắn hay phàn nàn oán trách, quay lưng không để ý đến hắn nữa, cúi đầu trước bếp điện nhỏ tập trung nấu mì.
Tiết Bảo Thiêm gọi điện cho người tin cậy của mình, bảo anh ta đến đón. Khi cúp điện thoại thì mì đã chín, thanh niên ngồi trên ghế nhỏ đang cúi đầu ăn mì.
Mùi thơm của mì lan tỏa khắp căn phòng chật hẹp.
Bụng Tiết Bảo Thiêm sôi lên, đau dạ dày kinh khủng. Hắn đã uống một bụng rượu, còn bị đánh bị chơi, bây giờ bụng đã trống rỗng, mong chờ được cho một chút đồ ăn nóng hổi.
"Muốn một chén không?" Thanh niên hỏi mà không ngẩng đầu lên.
"Ai mà ăn con mẹ nó ba cái thứ này." Tiết Bảo Thiêm tức giận quay mặt đi.
Năm phút sau, hắn quay lại trong căn phòng tràn ngập mùi thơm của mì: "Thôi được, tôi chỉ uống một ngụm nước mì thôi đấy."
Đoạn ký ức này là điều Tiết Bảo Thiêm muốn xóa bỏ nhất, vừa nhát gan vừa hèn hạ. Bao đêm mộng mị, hắn đều ảo não muốn vả miệng mình một cái!
Đi một vòng quanh biệt thự, hắn tìm được một cái gạt tàn thuốc thuỷ tinh, treo nó lên đầu ngón tay, thong dong quay trở lại trước mặt thanh niên, từ từ ngồi xổm xuống.
"Tên gì?"
Thanh niên ngẩng đầu, nhìn kỹ Tiết Bảo Thiêm, rồi mới nói: "Hóa ra anh trông như thế này."
Tiết Bảo Thiêm nghĩ về bản thân một tháng trước, mặt mũi bầm dập, tức giận đùng đùng: "Chết tiệt! Mẹ kiếp..."
"Trương Thỉ." Thanh niên nói tiếp, "Tên tôi là Trương Thỉ."
Tiết Bảo Thiêm kìm nén cơn giận, nghiến răng nói: "Được, Trương Thỉ, mày không biết một câu gọi là 'không nhẫn nhịn thì hỏng việc lớn' sao?" Hắn dùng gạt tàn thuốc vỗ nhẹ vào má thanh niên, "Tao là một người đàn ông bình thường bị một thằng gay chết tiệt như mày...., mày nói món nợ này phải tính thế nào?"
Trương Thỉ trẻ trung, ngũ quan tuấn lãng, non nớt mà đàn ông.
Hắn suy nghĩ một lúc, trong lời nói có chút chân thành: "Tôi là gay, không thể đánh giá được chuyện này đối với anh tổn thương bao nhiêu, nếu anh thực sự không thể vượt qua, thì cứ tự nhiên đánh tôi một trận."
"Đánh mày một trận?" Tiết Bảo Thiêm cười lạnh, "Tất nhiên là phải đánh, nhưng..." Hắn hơi nghiêng người, áp sát tai thanh niên, "Nhưng tao cũng sẽ cho mày được nếm thử xem người bị làm loại chuyện này mức độ tổn thương có, bao nhiêu, lớn."
Thân thể đột ngột lùi ra, Tiết Bảo Thiêm trong ánh mắt nghi hoặc của Trương Thỉ, giơ tay tàn nhẫn đập xuống, chiếc gạt tàn thuốc bằng thủy tinh nặng nề đập mạnh vào đầu thanh niên, da thịt lập tức xé ra một vết thương hở, máu tươi ấm nóng chảy xuống!
—------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top