Chương 17: Anh muốn hôn tôi?

Editor: Gấu Gầy

Lúc Lục Trăn cầm hộp quà tinh xảo mở cửa chung cư rồi quay đầu nhìn lại, Phàn Tiêu nhanh chóng nâng cao khóe môi, tặng một nụ cười.

Chờ đợi tiếng đóng cửa cuối cùng vang lên, nụ cười ấy từ từ tắt lịm, hắn dựa vào xe nhấc mí, tầm mắt dõi lên những tòa nhà cao chót vót.

"Không biết chủ nhiệm Du của chúng ta đang giữ ngọn đèn cô đơn nào để đợi người yêu của mình trở về." Phàn Tiêu ném một điếu thuốc vào miệng, "หลงใหลในคนที่รักใคร่." (Người si tình luôn chờ đợi kẻ lăng nhăng.)

Nơi này Phàn Tiêu không hề xa lạ, hai đêm trước, Du Thư Lãng cũng xuống xe ở vị trí tương tự. Khi đó Phàn Tiêu không chu đáo và ân cần như hôm nay, chỉ ngồi trong xe không nhúc nhích.

Lúc ấy hắn lần đầu tiên cảm thấy khao khát với một người đàn ông, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, thậm chí đã nảy sinh ý định kết thúc "trò chơi" này.

Vì vậy gương mặt hắn lạnh lùng, chỉ hạ cửa sổ xe đưa mắt nhìn theo Du Thư Lãng.

Áo sơ mi trắng nhăn nhúm nhét vội vào quần, eo nhỏ dẻo dai cắt ngang gió đêm thổi nhẹ, bước chân của Du Thư Lãng tối nay không thong dong vững chãi như mọi ngày, vai rũ xuống, có chút mệt mỏi nhưng vẫn phong độ.

"ไม่มีใครดีไปกว่าคุณแล้ว" (Không có người đàn ông nào tốt hơn anh cả). Nhìn cái người đã trêu chọc mình mà không hề hay biết này, Phàn Tiêu đang ngồi trong xe đột nhiên cảm thấy tức giận.

"Cậu nói gì?" Du Thư Lãng ngoái lại nhìn, dưới ánh đèn cảm ứng, có thể thấy vết đỏ trên môi anh vẫn còn sau cơn tự sướng.

"Tôi nói chúc ngủ ngon." Phàn Tiêu đáp lại.

"Ừ, ngủ ngon." Du Thư Lãng do dự một chút, "Tối nay... xin lỗi."

"Du Thư Lãng."

Phàn Tiêu không biết tại sao mình lại lên tiếng gọi anh, chờ người kia nhìn lại, hắn ngồi trong xe buộc mình phải tìm một lý do.

"Hôm nay anh hẹn tôi không có gì muốn hỏi sao?"

Du Thư Lãng đứng yên, suy nghĩ một lát rồi quay trở lại, anh cúi người vịn vào cửa sổ xe nhìn Phàn Tiêu: "Đúng là có chuyện muốn hỏi, về việc đầu tư vào nhà máy dược phẩm, nhưng cậu không cần phải lo lắng, cũng không cần để ý đến tôi, tôi chỉ là một người làm công, dù cậu quyết định thế nào tôi cũng không thiếu cơm ăn."

Phàn Tiêu nhìn khuôn mặt điển trai phóng to trước mặt, nhận ra đồng tử của Du Thư Lãng hình như có màu nâu nhạt, lông mi không dài nhưng rất dày, không phải một đôi mắt đa tình, mà rất trong trẻo.

"Xin hãy tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của tôi, dự án thuốc nước 'Thảo dược an thần Thạch Nam' rất có tiềm năng, ngay cả khi chúng ta là... bạn bè, tôi cũng không để tiền của mình trôi theo dòng nước. Dự án của anh đã vượt qua đánh giá ban đầu, bước tiếp theo là xác định ý định đầu tư."

Sau khi nghe xong, Du Thư Lãng hiện ra nụ cười nhẹ nhõm, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

"Mặc dù không thể tuỳ tiện xác định ý định đầu tư, nhưng mà..." Phàn Tiêu nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên môi Du Thư Lãng, "Nhưng tôi đã lấy ra bản kế hoạch của công ty anh từ những tài liệu đã bị bộ phận đầu tư loại bỏ, đánh giá lại một lần nữa."

"..." Du Thư Lãng chần chừ một lát, sau đó cúi đầu cười nói, "Tôi còn có thể nói gì? Chỉ có thể cảm ơn."

Phàn Tiêu vừa rồi còn đang suy nghĩ đến việc kết thúc trò chơi: "Cảm ơn tôi thế nào?"

Không đợi Du Thư Lãng kịp trả lời, hắn lại nói: "Đừng cố gắng dùng bữa ăn để xoa dịu tôi, không đủ đâu."

Du Thư Lãng ghé vào cửa sổ xe, lắc lắc bả vai, cười hỏi: "Vậy cậu muốn tôi cảm ơn cậu thế nào?"

"Đợi tôi nghĩ kỹ rồi sẽ thông báo cho anh."

"Được."

"Chuyện tối nay, có cần tôi giúp anh trả thù không?" Phàn Tiêu đột nhiên hỏi.

"Ai? Tiết Bảo Thiêm của Thụy Tường?" Trong mắt Du Thư Lãng hiện lên vẻ lạnh lùng, "Không cần, tôi tự làm."

"Anh định làm gì?"

"Hắn giàu nứt vách đổ tường, tôi không thể đối đầu trực tiếp với hắn được." Ngụ ý là, không thể công khai, Du Thư Lãng muốn chơi trong tối.

Phàn Tiêu cười nói: "Tôi cứ tưởng anh là Thánh Mẫu thuần khiết, dù bị thiệt thòi cũng sẽ chịu đựng."

Du Thư Lãng nhẹ nhàng "Đệt" một tiếng, đứng thẳng người, nói một câu "tạm biệt" rồi đi về phía cửa chung cư, đi được nửa đường lại dừng bước, sau đó quay đầu, một lần nữa trở về phía xe.

Dưới ánh trăng, người đàn ông bước đi từng bước trên ánh sáng mờ, mỗi bước chân như đạp lên trái tim của Phàn Tiêu, hắn vô thức nín thở, không hiểu tại sao mình lại căng thẳng như vậy.

Du Thư Lãng một lần nữa đứng bên cạnh xe, cúi người xuống nhưng không giữ khoảng cách xã hội vừa phải như ngày thường, anh thậm chí còn đưa đầu vào trong xe, bỗng dưng thu hẹp khoảng cách giữa mình và Phàn Tiêu.

"Sao, sợ à?" Anh nhìn Phàn Tiêu đang siết chặt tay vào ghế ngồi, kiềm chế ánh mắt của mình.

"Buồn cười." Phàn Tiêu buông tay, gượng gạo cười một cái.

Du Thư Lãng nhướn mày, vươn tay vén áo khoác của hắn lên, lấy trong túi ra một bao thuốc lá Thái Lan, rồi ngoắc ngoắc tay: "Diêm."

Phàn Tiêu sững sờ một lát, lấy diêm ra và đặt vào tay anh. Du Thư Lãng rút một điếu thuốc từ bao thuốc ra ngậm vào miệng, sau đó phủi thẳng quần áo cho Phàn Tiêu, vỗ vỗ như đùa giỡn.

"Thuốc lá này quả thật dễ nghiện." Anh rút người về, bỏ cả bao thuốc vào túi áo mình, ngậm điếu xoay người, phóng khoáng vẫy tay, "Đi nhé."

Mãi đến khi bóng lưng kia biến mất, Phàn Tiêu mới thở đều trở lại, hắn dựa lưng vào ghế, cười khẩy một tiếng, tự giễu mắng mình: "Còn tưởng người ta muốn hôn mình, Phàn Tiêu, đầu óc của mày thật là con mẹ nó có bệnh!"

—----------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top