Chương 10: Thần tiên không biết xấu hổ(3)

Một trận mưa này sau khi hạ xuống thì mưa hoài không giứt, hai ba ngày liền bầu trời đều âm u, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa.

Tiếng sấm chớp ầm ầm vang động, gió cũng theo đó mà đến, thổi vào trên người lạnh thấu xương.

Quần áo, chăn đệm cùng tiệm vải ai ngày nay buôn bán cũng không được tốt lắm, thời tiết thay đổi thành như vậy, nước bùn trên mặt đất như là có mắt cứ nhằm trên người mà bắn, ai ai cũng lười xuất môn, đừng nói đến việc đến cửa hàng mua vải may quần áo.

Khúc Tùng Cố ngồi bên cạnh tú nướng ở trên lầu hai, rất ngoan ngoãn ngồi nhìn nàng may vá.

Tú nương đã hơn ba mươi tuổi, vẫn trang điểm như là tiểu cô nương, trên trán còn dùng mực đỏ điểm lên một đoá hoa, khoé mắt cũng được điểm tô đôi chút, đôi môi thoa son màu đỏ tươi.

Cánh hoa màu phấn ở trên tơ lụa mỏng manh dần thành hình dạng, nàng dùng răng cắn đem chỉ cắn đứt, đưa ra xa quan sát rất tỉ mỉ.

Khúc Tùng Cố vẫn cười dễ thương như hồi mười hai tuổi, khen ngợi: "Thật là đẹp mắt."

Tú nương liếc mắt nhìn y, nàng nói: "Sao không đi làm việc của đệ đi."

Khúc Tung Cố giống như chơi xấu ngoan ngoãn mỉm cười: "Không có việc gì để làm, đều không có sinh ý."

"Chờ Khúc đại nhân tới, ta nhất địng phải hướng hắn cáo trạng," nữ nhân nghiêm mặt nói, "ngày nào cũng tới đi dạo."

"Ta sẽ không tin đâu," Khúc Tùng Cố nói "Hứa nương là thương ta nhất."

Nữ nhân cười nhạo một tiếng, sau đó không tiếp tục để ý đến y nữa, tiếp theo liền đi thêu một đám phù dung cùng mẫu đơn.

Cha của Khúc Tùng Cố đem y đến hiệu vải để học quản lý cửa hiệu, kết quả là gặp phải trời mưa bão, ít có khách tới, nên y được nhàn rỗi.

Y bên này đang nói không có khách, dưới lầu bỗng nhiên có tiếng người vang lên, người mới tới học việc giọng rất to, ở trên lầu còn có thể nghe thấy thanh âm hắn đón khách.

Khúc Tùng Cố đi ra ngoài, chốn tay vào lan can nhìn xuống dưới.

Người đến là một nam nhân trẻ tuổi, thanh âm rất thấp, không nghe ra được hắn đang nói cái gì, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của người nọ, xem thân hình thì là người rất có phong độ.

Khúc Tùng Cố như nhớ ra gì đó, đột nhiên chạy nhanh xuống dưới lầu.

Nam nhân nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc cùng Khúc Tùng Cố mặt đối mặt.

Không phải.

Khúc Tùng Cố cực kỳ thất vọng, vả vai cũng theo đó mà hạ xuống.

Nam nhân tại thời điểm nhìn thấy hắn thì ánh mắt có chút trầm xuống.

Quản sự cầm vải vóng đi ra, để nam nhân đến lựa, bỗng nhiên hắn lại mở miệng nói: "Thế Tử." Ánh mắt hắn đang nhìn vào Khúc Tùng Cố.

Khúc Tùng Cố xoay người muốn rời đi, lúc này đã quay đầu lại nhìn hắn.

Trần Thanh cười nói: "Chắc là ngài đã quên mất ta, năm đó ngài còn rất nhỏ."

Khúc Tùng Cố nhìn mặt hắn, thật sự không nhớ nổi người này là ai, người này quần áo không tầm thường, chắc là công tử của nhà nào đó, mà người như vậy y từ nhỏ đã gặp qua rất nhiều.

Trần Thanh không dấu vết quan sát y từ đầu đến chân, nhắc nhở: "Không biết điều độ pháp sư hiện tại có khoẻ không? Ta nghe nói ngài ấy đã rời khỏi kinh thành rất lâu rồi?"

Nhắc tới người này, Khúc Tùng Cố quả nhiên phản ứng lại: "Ngươi là bằng hữu của điều độ pháp sư? Ta thật sự không nhớ ra ngươi."

"Có thể cùng ta nói chuyện một chút hay không?"

Trần Thanh lên tiếng hỏi.

Bên ngoài mưa tí tách rơi, gió mang theo mùi hơi đất tanh nồng thổi tới.

Trần Thanh đứng dựa vào cánh cửa, ánh mắt hắn dừng ở trước ngực Khúc Tùng Cố, bên dưới lớp quần áo, nơi có một vật quý trăm năm khó gặp một lần.

Khúc Tùng Cố cười hết sức ôn hoà: "nguyên lai là có chuyện như vậy, quý phủ sau đó cũng không cần phải tiếp tục lo lắng đúng ko."

"Ân," Trần Thanh đáp lại một tiếng, "ngày đó ta còn tưởng rằng mình đã làm sai chuyện gì chọc giận thế tử, khiến ta rất ngại."

Khúc Tùng Cố nói: "Ta đã không còn nhớ rõ, bất quá là ta thiếu lễ nghĩa, thực xin lỗi."

Trần Thanh bất động thanh sắc hỏi: "Không biết điều độ pháp sư hiện giờ đang ở đâu?"

"Không biết," Khúc Tùng Cố trả lời "có thể nói là ta đã quên."

Trần Thanh gật gật đầu, một khắc qua đi cũng không nói tiếng nào.

Khúc Tùng Cố hướng về phía hắn mỉm cười, tại thời điểm gió lạnh thổi đến khẽ rụt cổ.

Trần Thanh nhìn tỉ mỉ khuân mặt y, bỗng nhiên nói: "Ta từ lúc bước chân vào cửa liền muốn nói, ngọn đèn trên người của thế tử rất trói mắt a."

Khúc Tùng Cố hai mắt trừng lớn, giống như có chút hoảng sợ.

"Lấy thân làm đế đèn, tâm làm ngọn đèn, luôn luôn an Khang," Trần Thanh nói "đây là cảm thấy ngươi có bao nhiêu khổ sở, mới muốn phí nhiều công sức như vậy điểm một ngọn đèn trường minh?"

"Theo như ta thấy, thế tử số mệnh bình an, thật sự không cầm phải làm như vậy."

Khúc Tùng Cố theo bản năng đưa tay sờ sờ lên trán, cả kinh nói: "ngươi nhìn thấy được?"

Trần Thanh lên tiếng: "Thật không giám dấu diếm, tại hạ cũng có một chút đạo hạnh, hôm qua đã tính toán được, thấy nơi này rất có duyên nên đã bước vào cửa."

Thân phụ ngươi phúc trạnh nhiều như vậy, đến cuối cùng là đã tu luyện bao nhiêu đời?"

Khúc Tùng Cố ấp úng nói: "Là ca ca đưa cho ta."

Trần Thanh có chút buồn cười, liền thật sự cười một tiếng: "Người này đến cùng là có tật xấu gì a."

Khúc Tùng Cố gương mắt nhìn hắn, không quá cao hứng.

Trần Thanh phất phất tay, bộ dạng tuỳ ứng nói: "Ngươi tự mình cảnh giới đi, trên người mang theo nhiều bảo bối như vậy, không sợ rước vào tai vạ hay sao?"

Khúc Tùng Cố hỏi: "Ngươi có ý tứ gì?"

"Người ca ca kia của ngươi không biết là đang giúp ngươi hay đang hại ngươi đây," Trân Thanh trả lời "ngươi dù sao cũng chỉ là một phàm nhân, hắn không sợ sẽ hại chết mạng nhỏ này của ngươi sao."

Khúc Tùng Cố lên tiếng: "Ca ca là muốn tốt cho ta."

Thần sắc của Trần Thanh từ đầu đến cuối đều là một bộ dạng trào phúng, dùng một nụ cười ấm áp để che dấu, hắn nói: "Vậy thì tuỳ ý ngươi."

Khúc Tùng Cố ôm hai bên vai của mình, nói: "Thật là lạnh a."

Y không hỏi tiếp, Trần Thanh đành phải tự mình nói: "Tiểu bằng hữu, ngươi không hưởng được phúc lợi này đâu, ngươi là phàm nhân, vài thứ kia ngươi mang theo trên người sớm muộn gì cũng sẽ dẫn đến tai hoạ."

Khúc Tùng Cố hình hắn, mỉm cười nói: "Không có việc gì, ta không sợ."

Trần Thanh: "...."

Khúc Tùng Cố nhìn trái nhìn phải, co rúm người nói: "Rất lanh, ta muốn trở lại trên lầu, ngươi cứ từ từ lựa đi, tất cả đều là hàng mới về."

Trần Thanh: "...."

Đứa nhỏ này bộ dạng nhìn như rất dịu ngoan tất cả đều là giả vờ sao? Không phải ai cũng có thể khôn khéo như vậy đi?

Khúc Tùng Cố xoay người rời đi, bước bước bước dẫn theo vạt áo đi lên lầu, Trần Thanh lại đột nhiên lên tiếng gọi người lại.

"Ngươi chắc chắn sẽ gặp tai quang --" Trần Thanh cao giọng nói: "tin hay không tin, ta vẫn khuyên ngươi vài ngày tới nên ít đi ra ngoài."

Khúc Tùng Cố quay đầu lại hướng hắn cười cười, phất phất tay.

Bộ dạng một chút cũng không để ở trong lòng.

Trần Thanh câu lên khoé môi, nghĩ đến số bạc vụn trong tay mình tuỳ ý mang theo, đối quản sự nói: "Làm cho ta một kiện thọ bào."

Lên lầu, đóng cửa.

Hứa nương nhìn y một cái, hỏi: "Có người đến?"

"Ân," Khúc Tùng Cố nói "có chút quái quái."

Hứa nương hỏi: "Làm sao vậy?"

Khúc Tùng Cố lời nói ở bên môi xoay chuyển, nói: "Không có gì, nhìn giống như người ở nơi khác đến, thực lạ mặt."

Hứa nương xuỳ một tiếng hỏi: "Ngươi đã gặp qua được bao nhiêu ngươi?"

Khúc Tùng Cố nghe xong cũng không giận, cười nói: "Cũng phải."

Tuy rằng trên mặt y là bộ dạng không thèm để ý, nhưng cả một ngày này trong lòng Khúc Tùng Cố không hiểu tại sao mà luôn có chút hoảng hốt, hồi phủ rồi cũng không dịu xuống được.

Ngồi ở trong phòng nhưng không làm được việc gì cả, y mặc thêm áo khoác, xoay người bước vào một tiểu viện.

Tiểu viện này không giống với viện bên cạnh, nhìn có vẻ hẻo lánh, cỏ ở góc tường đã móc cao hơn nửa người, xanh um tươi tốt.

Đây là một gian phật đường.

Khúc Tùng Cố đẩy cửa đi vào, quy củ quỳ gối trên đệm hương bồ, ngước lên Phật.

Dập đầu dâng hương hết sức thành kính, nhìn thấy được đã làm qua rất nhiều lần.

Phật không ngôn ngữ, tướng mạo trách trời thương dân.

Khúc Tùng Cố ngẩng đầu nhìn, tâm tình chậm rãi bình ổn lại.

Y đối với nơi này giống như trời sinh đã có cảm tình.

Khi còn nhỏ đã từng có một người nam nhân chỉ dẫn cho y, nếu có chuyện buồn phiền liền đến đây cầu nguyện cùng Phật Tổ, không có khó khăn gì là không thể vượt qua được.

Khúc Tùng Cố bình an thuận lợi mà sống mười sáu năm, chưa từng gặp phải chuyện phiền muộn gì, so với công tử thiếu gia nhà khác thì sống rất tự tại giàu có, cũng không bị sủng nịnh thành dạng ăn chơi trác tán, là tiểu thế tử mà mọi người đều yêu thích.

Đi theo người ca ca nghiêm túc ấn tượng đã có chút không còn rõ ràng, mơ hồ chính là một cái ôm trầm ổn, có khi không thể thấu hiểu nổi, ánh nhìn từ một đôi mắt trầm mặc dừng ở trên người, đoạn ký ức đó giống như dừng lại trên bông, nhuộm một màu vàng mềm mại.

Xem như đó là bạn vong niên đi, mẫu thân y cười nói.

Y từ bên trong vạt áo lấy ra khối ngọc hình xưng xanh biếc mà ngắm nhìn, phủng ở trong lòng bàn tay rồi chắp hai tay trước ngực, nhắm hai mắt lại ở trước mặt Phật bái lạy.

Tình cảm của thiếu niên đến cũng nhanh mà quên đi cũng rất mau, lúc trước còn ồn áo nói hai ngày sau sẽ đi Bình Thành, sau đó cũng không gây sức ép, tầm tình đã đặt ở chuyện khác, chớm mắt đã qua mấy năm, y giờ đã là người lớn.

Khúc Tùng Cố ở Phật đường chơi một chút, phủi bụi trong phòng xong liền rời đi.

Chuyền này tuy rằng không bình thường, nhưng nên quên thì rất mau sẽ quên.

Đêm nay là một đêm mưa gió, thanh âm bùm bùm đánh vào khắp nơi, không khí có chút ẩm ướt.

Khúc Tùng Cố lại mơ thấy một giấc mơ.

Vẫn là chạy trốn không hề có mục đích, bên tai đều là tiếng thở dốc của chính mình, mệt đến mức ý thức mơ hồ.

Châm trời có sấm sét nổ tung, bổ ra mấy đạo --

Khúc Tùng Cố hoảng sợ mở mắt ra, chỉ thấy một đạo thiên lôi màu tím, đang nhắm thẳng hướng y mà đến.

Đột nhiên bừng tỉnh, nằm ở trên giường kịch liệt hổn hển cho dịu xuống, ngón tay gắt gao nắm chặt đệm chăn ở dưới thân.

Lại nghe được giống như có tiếng người ồn ào trong phủ, ngoài hành lang có ngọn đèn mơ hồ hiện lên.

Trong phòng là một mảnh hắc ám, Khúc Tùng Cố khoác thêm áo bước xuống giường, đi chân trần xuống đất, đẩy mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Khúc phu nhân ở trong bóng tối tìm y, gọi khẽ: "con của ta."

"Nương," Khúc Tùng Cố chạy lại đỡ bà, hỏi "đã xảy ra chuyện gì?"

Khúc phu nhân gắt gao bắt lấy tay y, đem một cái tay nải nhét vào tay y, nói: "Con đi mau, con trai, lập tức rời khỏi đây."

Khúc Tùng Cố ngây ngốc hỏi: "Con đi đâu?"

"Con trai a," Khúc phu nhân ở trong bóng tối dùng đôi tay lạnh lẽo sờ lên mặt y, trong thanh âm có bi thương dày đặc "con của ta."

"Đi mau," Bà lại kiên cường trở lại "đi theo Lý Kiếm, để hắn mang theo con, nếu không có tin tức gì chuyền đến con ngàn vạn lần không được trở về, cái gì cũng đừng hỏi, đi mau."

Bà khàn cả giọng đem Khúc Tùng Cố đẩy ra khỏi cửa, đẩy vào làn mưa, lớn tiếng nói: "Ra khỏi thành, chạy trốn thật xa, đừng đi quan đạo, nếu có gặp phải quan binh thì phải trốn thật xa, chờ nương đi tìm ngươi."

Khúc Tùng Cố bước về phía trước một bước, quỳ gối dưới chân bà, nước mưa rơi xuống trên mặt y cùng với nước mắt hoà làm một: "Nương, là Tả tướng phải không? Tỷ tỷ đâu, nàng có an tianf không?"

Khúc phu nhân không trả lời y, hô to một tiếng: "Lý Kiếm, dẫn thế tử đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mỹ#đam