252
Bà nội Vương ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện với hai người, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa.
"Trời đã gần trưa rồi cơ à? Hai đứa ở lại ăn cơm với nhà bà, để bà dặn thằng Vương nó nấu."
"Ơ dạ thôi ạ."
Hoàng xua xua tay. Bà cháu nhà này giống nhau nhỉ.
"Ở lại đây. Bố mẹ nó đi làm đến giờ cũng sắp về ấy mà." - bà quả quyết, quay xuống dưới bếp gọi Vương - "Thằng này làm gì mà lâu thế? Có định cho các bạn uống nước không hả?"
"Đây rồi bà ơi."
Vương nghe tiếng bà gọi, lật đật chạy lên tay bê hai cốc nước.
"Hai người uống nước đi."
"Ừ. Cảm ơn Vương nhé."
"Không có chi."
Vương gãi gãi đầu cười ngố.
"Con mau xuống bếp nấu cơm đi. Hai bạn hôm nay ăn cơm nhà mình luôn. Gọi điện cho bố mẹ về luôn nhé, đi làm xong đừng có ghé chỗ nào nữa."
"Vâng. Con biết rồi ạ."
Vương nghe thấy thế thì đúng ý cậu nên vui lắm, chạy nhanh xuống bếp mà không thèm để ý tới ai. Hai người trẻ trên phòng khách lắc đầu.
Thôi chết, quả này phải ăn cơm nhà Vương đầu đất rồi.
Trong phòng lại cong đúng ba người hai trẻ một già. Bà Vương quay sang nhìn kĩ hai người, móm mém cười.
"Hai đứa bây lên đây đi học mà chẳng vào đây chơi với Vương, với bà."
"A... Dạ..."
Mai khó xử nhìn Hoàng. Đến cả cháu bà cháu còn không nhớ, đi vào chơi kiểu gì được.
"Bọn cháu lâu quá rồi chẳng qua thăm ai, nên không nhớ ra có nhà Vương ở đây bà ạ."
"Cũng phải thôi." - bà Vương chắp hai tay đặt xuống đầu gối, nói chầm chậm - "Hồi đấy ông bà nhà ở dưới quê, bố thằng Vương lại đi làm ở trên bệnh viện thành phố này, thế nên khi nó lên lớp 3 cả nhà chuyển lên nhà chính đây cho tiện việc đi làm. Gia đình ông bà trước mở phòng khám tư nhân ở đây, cả ông cả bà đều người gốc quê, nên người trong làng cũng hay tới đây khám bệnh lắm. Tới lúc già rồi lại chuyển về quê, mà sau đấy bao nhiêu chuyện xảy ra rồi vẫn về lại đây. Bà nói với bố mẹ nó lần này ở tới khi ông bà chết thì thôi, không có chuyển đi đâu nữa hết, già rồi, mệt lắm rồi."
"Dạ..."
Hoàng cười ngại, trí nhớ người già không ngờ rất minh mẫn.
"Hồi mới chuyển tới đây ngày nào thằng Vương nó cũng khóc đòi chơi với Hoàng với Mai, bà nhớ mãi. Ở nhà với cháu thấy nó cứ gân cổ lên khóc lóc, tính nó thì muốn làm gì phải nhất định làm cho bằng được, nên cuối cùng có chịu nhường ai? Bố mẹ nó tới đón hai đứa bây lên nhà đây chơi với nó đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top