Quyển 01 - Chương 024

Chương 24: Trọng Sinh Tử Tinh.

"Anh ra ngoài tòa nhà nghiệp đoàn gặp một chút." Thất Nguyệt lại gửi một tin nhắn.

Cố Phi thở dài, lách vào trong đám người chen chúc. Tuy trong lòng của hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn không thể không thừa nhận là lại một lần nữa bị Tịch Tiểu Thiên bày mưu tính kế. Tuy lần này chưa biết sự tình tốt xấu thế nào, nhưng người bị mắc lừa trong lòng tất nhiên không thoải mái.

Ra khỏi tòa nhà nghiệp đoàn, Cố Phi nhìn quanh tìm người đã gửi tin cho mình.

Góc phía đông tòa nhà nghiệp đoàn tụ tập một đám con gái, khi Cố Phi vừa ra khỏi tòa nhà thì một cánh tay đã chỉ đến hắn. Đúng là cô bé mà Tịch Tiểu Thiên gọi là "Miêu Miêu". "Chính là anh ta!" Bé gái la lên.

Mấy cô gái quay lại nhìn thẳng vào Cố Phi.

Cố Phi nhanh chóng đếm rõ nhân số của đối phương, sáu người. Nếu như muốn đánh, mình có thể còn ứng phó được. Thế là hắn bình tĩnh mà đứng tại chỗ.

Sáu cô gái xếp hàng bước tới chỗ Cố Phi. Đồng thời bị sáu cô gái chú ý đến là vinh hạnh cỡ nào. Nhưng bây giờ trong lòng bàn tay của Cố Phi đổ chút mồ hôi, bởi vì hắn đối với sát khí rất mẫn cảm.

Chung quanh người chơi qua lại rất nhiều, lúc này đều dừng bước, mang ánh mắt hâm mộ nhìn qua Cố Phi. Đồng thời cẩn thận quan sát sáu cô gái tiến đến, lại phát hiện không ai là không xinh đẹp cả, lập tức càng thêm hâm mộ ghen tị.

Lúc cả đám con trai nuốt nước miếng ừng ực thì sáu người này đã bước tới chỗ Cố Phi.

"Thiên Lý Nhất Túy?" Một cô gái tóc ngắn, hình thể nhỏ nhắn xinh xắn nhìn qua Cố Phi hỏi.

Cố Phi nhẹ gật đầu, hắn đối với cô gái tóc ngắn này đã có hảo cảm rồi. Đương nhiên không phải ý niệm xấu xa, chỉ là bởi vì trang bị mà cô gái này mặc trên người. Cố Phi liếc mắt là nhận ra được cô gái này là nghề nghiệp cách đấu gia. Đây là nghề nghiệp mà Cố Phi mong muốn trải nghiệm nhất, nhưng lại do ý trời nên không thể. Khi chơi game rồi mới biết, nghề nghiệp này xuất hiện khá ít, nghe nói là bởi vì kỹ năng của nghề nghiệp này cần phải có tư thế cơ thể tương đối khó, nhiều người sau khi chơi xong, thân thể sẽ không cảm thái dễ chịu, thế là người chơi mới sau này đều tự động bỏ qua nghề này luôn. Hôm nay mới có cơ hội tiếp xúc với một người lựa chọn nghề nghiệp cách đấu gia, Cố Phi sao có thể không kích động. Trong mắt hắn thì ai lựa chọn nghề nghiệp này đều sẽ yêu thích công phu cả.

"Tôi là Thất Nguyệt." Cô gái tóc ngắn tự giới thiệu.

"Xin chào." Cố Phi gật đầu lấy lòng.

"Hội trưởng của Trọng Sinh Tử Tinh là tôi."

"Nhìn ra được." Cố Phi nói.

"Làm phiền anh giải thích, tại sao anh lại trà trộn vào nghiệp đoàn của bọn tôi?" Thất Nguyệt lạnh lùng nói.

"Cái này... Thật ra là do tôi cũng không rõ lắm, nhưng bây giờ thì chỉ cần cô bé kia cùng nhau nói rõ một chút là được." Cố Phi chỉ chỉ bé Miêu Miêu kia.

Thất Nguyệt nhìn phía Miêu Miêu, Miêu Miêu lại nhìn về phía Cố Phi.

"Tịch Tiểu Thiên nói với tôi, người hưởng ứng nghiệp đoàn của mấy người còn thiếu một người, cho nên muốn tôi hỗ trợ hưởng ứng dùm." Cố Phi nói.

"Bọn tôi còn thiếu một người là do bọn tôi có yêu cầu nghiêm khắc với thành viên nghiệp đoàn." Thất Nguyệt nói.

Cố Phi nhớ lại danh sách nghiệp đoàn có mười chín nhân vật nữa thì nhẹ gật đầu: "Nhìn ra được." Nói xong lại nhìn về phía Miêu Miêu: "Tịch Tiểu Thiên đã nói với em những gì?"

Miêu Miêu trừng mắt nói: "Chị nói chị đã nhận lời gia nhập nghiệp đoàn của bạn rồi, mà bạn của chị ấy chính là anh."

Cố Phi nhớ lại tình huống lúc nãy: "Thế là cô nói với em là cô ta sẽ đến nói với tôi một tiếng. Đến khi cô ta dẫn tôi quay lại tìm em thì em lại nói cảm ơn với tôi. Bởi vì em cho rằng tôi không muốn là khó dễ cô ta, bằng lòng cho cô ta gia nhập nghiệp đoàn bọn em, phải thế không?"

Miêu Miêu nhẹ gật đầu.

"Mà tôi thì lại cho rằng Tịch Tiểu Thiên là khuyên tôi giúp cô bé hưởng ứng nghiệp đoàn của mấy cô, cho nên cô bé mới cảm ơn tôi." Cố Phi hướng mọi người nói, "Hiểu rồi chứ, mọi thứ đã sáng tỏ. Chỉ là hiểu lầm thôi, mà còn là do một người sắp đặt gây ra hiểu lầm."

"Tiểu Thiên chết tiệt này!" Thất Nguyệt dậm chân.

"Sau đó, cô ta còn kiếm cớ đuổi Miêu Miêu đi để cho Miêu Miêu không thấy được người hưởng ứng lại là tôi. Mà trước khi vào nghiệp đoàn cũng không thấy thông tin gì nên tôi cũng không biết." Cố Phi nói.

Thất Nguyệt thở dài: "Hưởng ứng nghiệp đoàn thì không có việc xét duyệt, mà bọn tôi lại có yêu cầu đối với thành viên nghiệp đoàn, cho nên bình thường thì khóa hưởng ứng lại, khi tìm được người thích hợp mới mở ra, cũng vì phòng ngừa có người trà trộn vào."

"Thì ra là thế." Cố Phi thở dài.

Mấy cô gái khác hai mắt nhìn nhau, đều phàn nàn Tịch Tiểu Thiên vài câu. Có điều chỉ là oán trách miệng, còn trong thâm tâm lại không thật sự chán ghét, điều này làm Cố Phi không hiểu được. Mấy cô gái vây tròn lại, thì thầm to nhỏ gì đó, từ từ rời xa Cố Phi một đoạn. Cố Phi thấy đã không còn chuyện gì nữa, mà cũng không còn sớm, bèn chạy về khu an toàn để logout.

Mấy cô gái thương lượng một hồi, cuối cùng cũng đã có quyết định.

"Này, anh... Ủa, đâu rồi?" Thất Nguyệt quay lại chuẩn bị nói chuyện với Cố Phi, mà lại chẳng thấy hắn đâu nữa.

"Đi đâu rồi?" Thất Nguyệt mở danh sách bạn bè ra, thấy Thiên Lý Nhất Túy đã ở trạng thái logout rồi.

"Người gì vậy? Chưa nói xong đã mất tích!" Thất Nguyệt lại tức giận tới mức dậm chân, chúng nữ lại nhao nhao phàn nàn tới Cố Phi.

"Hắt xì!" Logout xong thì Cố Phi lên sân thượng tập đánh quyền, lại hắt xì mấy cái. Ai sau lưng chửi hắn thế? Cố Phi dựa theo quan niệm xa xưa mà phỏng đoán.

Hôm sau online, chưa được một giây thì đã nghe tin nhắn gửi đến. Cố Phi vội vàng mở ra xem, là của Thất Nguyệt gửi: "Người đâu, người đâu, người đâu, người đâu, người đâu, người đâu, người đâu!" Liên tiếp bảy lần "người đâu", xem ra cô nàng này rất thích số bảy.

"Có gì không?" Cố Phi hỏi lại.

"Anh sao lại như thế! Hôm qua chưa nói xong mà anh đã bỏ chạy." Thất Nguyệt oán trách.

"Còn có chuyện gì nữa?" Cố Phi hỏi.

"Tới đây rồi nói." Thất Nguyệt trả lời.

"Ở đâu?"

"B17, đường Hạ Lạc."

Cái thành thành Vân Đoan này tuy không rộng lớn bằng thành thị ngoài đời thực, nhưng so sánh với mấy game online khác từ cửa tây tới cửa đông chỉ có ba bước thì lớn hơn nhiều. Mà thành thị lớn thì cần phải có tên đường chứ. Trên đường nhà cửa tuy nhiều, nhưng do hệ thống sử dụng chỉ một số ít mà thôi, còn lại đều dùng để buôn bán bất động sản.

B17, đường Hạ Lạc, chắc là một cửa hàng nào đó do ai đó mở ra. Cố Phi nghĩ nghĩ, hướng đường Hạ Lạc bước tới.

Trong Game Online thì cấp độ của người chơi sẽ quyết định đến kinh tế thị trường, tới giai đoạn mà người chơi đã đạt được cấp 30 này, nhiều hạng mục kinh doanh đã mở ra và phát triển. Nghề chế tạo, nghề dệt bằng máy, nghề khai thác, nghề trồng trọt, vân vân và vân mây. Đại bộ phận người chơi khiêng bao lớn bao nhỏ đi qua đi lại trên phố, thấy đông người thì bày hàng, cũng có một số ít đại gia giàu có mua một cửa hiệu bên đường, thế là ngoại trừ tên đường, biển số nhà cũng sinh ra.

B17. B17. Cố Phi đọc thầm dãy số, cuối cùng cũng tìm được.

Một cửa hàng kỳ quái, không hề giống những cửa hàng thông thường. Cửa hàng bình thường thì treo bảng tên, còn chỗ này treo một đồ án, một vật thể hình thoi, mang một hào quang màu tím nhạt. Cố Phi cũng không biết là cái gì, không dám mạo muội đẩy cửa vào, mà lựa chọn gõ cửa nhẹ nhàng.

Cửa được mở ra rất nhanh, Cố Phi đã thấy Thất Nguyệt, ngoài ra còn có mấy cô gái khác, có người đã gặp hôm qua, có người thì chưa được gặp.

Hắn đi theo Thất Nguyệt vào phòng rồi ngồi xuống. Mấy cô gái khác thì đánh giá Cố Phi. Chỉ là hàm ý trong mắt đều không giống nhau, đa số thì kháng cự, số còn lại thì chẳng hề để ý, mà người hoan nghênh, tỏ vẻ muốn tiếp xúc thì chả có một ai, mà trong mắt của Thất Nguyệt cũng là vẻ bất đắc dĩ.

"Có chuyện gì thì nói đi." Cố Phi nói với Thất Nguyệt. Chỗ này dù sao mình cũng không được hoan nghênh, thôi thì giải quyết gọn lẹ rồi rời khỏi.

Thất Nguyệt há to miệng, lại không nói gì, trên mặt xuất hiện vẻ do dự.

"Có gì thì cứ nói thẳng ra là được." Cố Phi mỉm cười.

"À, lần hưởng ứng nghiệp đoàn này cảm ơn anh đã hỗ trợ." Thất Nguyệt nói.

Câu mở đầu khách sáo, Cố Phi cũng biết rõ, cho nên chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi chờ Thất Nguyệt nói tiếp.

"Có điều, anh đã thấy thành viên của nghiệp đoàn bọn tôi, chắc hẳn cũng đã biết yêu cầu của bọn tôi rồi chứ?"

Cố Phi đã hiểu ý tứ của Thất Nguyệt, hắn cảm thấy vui vẻ với ý này, vội vàng tiếp lời: "Tôi hiểu rồi. Ha ha, được, tôi rời khỏi nghiệp đoàn là ok rồi chứ?"

Cố Phi nói xong thì mở bảng nghiệp đoàn ra định rời khỏi, lại thấy Thất Nguyệt biến sắc, hô to lên: "Đừng!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top