Chương 8

[Mọi người lúc ấy nghĩ rằng cậu ta đau buồn quá mức, nhưng sau đó có người phát hiện cậu ta đã vẽ hàng chục bức tranh về con chim bị gϊếŧ chết, mỗi bức mô tả một cách chết khác nhau, tất cả đều bạo lực và đẫm máu. Cậu ta còn mang những bức tranh này đến trường, khiến thầy cô và bạn học sợ hãi.]

[Ba cậu ta khi đó gọi cậu ta là “tâm lý biến thái”, và câu nói đó lan truyền khắp trường.]

[Đến cấp ba, mẹ cậu ta tự sát bằng cách nhảy lầu trước mặt cậu ta. Thế nhưng nét mặt cậu ta lại không hề thay đổi.]

[Dù sao đi nữa, người này có vấn đề, cậu nên cẩn thận với cậu ta đấy.]

Giang Lộc bỗng nhớ đến hôm trước khi Lâm Huyên cho cậu xem bức tranh vẽ chú chim nhỏ xinh đẹp và câu nói buồn bã của hắn: “... Nhưng tôi đã không chăm sóc tốt cho nó. Nên nó bay đi mất rồi.”

Thì ra, “bay đi mất” là như vậy. Giang Lộc thầm tự trách, hôm đó cậu đã nói gì? Cậu đã bảo rằng: “Có lẽ nó hướng về tự do thôi.”

Trần Phong thấy cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại thì gửi thêm một dấu hỏi:

[?]

“Có chuyện gì sao?” Lâm Huyên nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu cau mày, nhẹ nhàng hỏi.

Giang Lộc lắc đầu: “Không có gì.”

Ánh mắt Lâm Huyên khẽ lướt qua Trần Phong, bất chợt cười: “Cậu biết rồi phải không?”

Giang Lộc xoay ngược điện thoại, không định để hắn biết về cuộc trò chuyện, giả vờ ngơ ngác: “Hả?”

“Chuyện của tôi hồi trước đấy.” Lâm Huyên thở dài, bất lực cười: “Người ngồi với bạn cùng phòng của cậu là bạn học cấp ba của tôi.”

“Chắc họ đã kể với cậu rằng, tôi không được nhiều người thích đúng không?”

Giang Lộc im lặng.

“Thật ra, từ tiểu học đến cấp ba tôi đúng là không được yêu mến thật.” Lâm Huyên nói, giọng điệu nghe nhẹ nhàng như đang kể một chuyện vặt vãnh: “Hay đúng hơn là tôi luôn bị cô lập ngầm.”

“Vì...” Giang Lộc cất lời: “Vì những chuyện hồi nhỏ của cậu sao?”

“Cũng gần như vậy.” Lâm Huyên khẽ nhíu mày, rồi lại giãn ra: “Họ nói gì với cậu? Chuyện con chim của tôi chết? Hay chuyện mẹ tôi nhảy lầu thế?”

Không chờ Giang Lộc trả lời, hắn tiếp tục: “Lúc con chim chết, tôi thực sự không buồn. Tôi đã tự trách mình. Có lẽ, tôi nên nhốt nó lại. Nếu nó mất tự do, ít ra nó sẽ an toàn.”

“Tôi không nên để nó tự do.” Ánh mắt Lâm Huyên tối lại, như bị nhúng trong mực đen, dán chặt vào khuôn mặt thanh tú của Giang Lộc. Giọng hắn trầm ấm, như thể đang mê hoặc: “Bởi vì tôi yêu nó, tôi quan tâm đến nó. Nó rời xa tôi, thế giới này sẽ trở thành một nơi nguy hiểm đối với nó. Tôi sợ hãi. Sợ rằng một khi nó đi thì tôi sẽ mất nó mãi mãi.”

“Vậy nên, tôi không kìm được mà tưởng tượng ra tất cả những cái kết tồi tệ nhất mà nó có thể gặp phải khi rời xa tôi.”

“Đôi lúc, tôi nghĩ rằng khi yêu một người, có lẽ tôi cũng sẽ hành động như vậy.”

Giọng nói của Lâm Huyên nhẹ bẫng, nhưng lại như một tiếng thở dài đầy ám ảnh: “Với một người bình thường thì tình yêu của tôi có thể khiến họ cảm thấy ngột ngạt.”

Rồi hắn lại cười, nhưng nụ cười mang theo chút tự giễu: “Nhưng may mắn là đến giờ tôi vẫn chưa yêu ai.”

Giang Lộc không hiểu ánh mắt sâu thẳm của Lâm Huyên, nhưng khi nghe đến đây, trái tim cậu đột nhiên khẽ rung động.

Một cảm giác rất khó tả.

“Vậy nên đúng là tôi đã vẽ rất nhiều bức tranh bạo lực và máu me.” Lâm Huyên khẽ cười khổ: “Xin lỗi, buổi chiều tôi chưa nói hết.”

“Ban đầu tôi nghĩ mình có thể che giấu chuyện này thêm một chút.” Hắn nhếch môi, một nụ cười nhạt pha chút chua xót hiện lên: “Nhưng không ngờ, tôi đã phải thú nhận với cậu nhanh như vậy.”

“Gia đình tôi không cho phép tôi học vẽ. Một phần vì họ nghĩ đó là việc vô bổ, phần khác là vì những bức tranh kia. Họ nói tôi không bình thường và điều đó khiến họ sợ hãi.”

“Mẹ tôi nhảy lầu trước mặt tôi.” Lâm Huyên hơi nhíu mày, như đang cố nhớ lại: “Thực ra tôi biết cách đó hai mét có một bục an toàn. Bà ấy sẽ không chết. Nhưng tôi không ngờ bà ấy lại rơi lệch mà không trúng bục.”

“Còn lý do tại sao bà ấy nhảy lầu…” Hắn mờ mịt lắc đầu: “Có lẽ là để kích thích tôi? Tôi không rõ. Nhiều năm qua họ ít khi nói chuyện với tôi, bởi họ luôn khăng khăng rằng tôi không được bình thường. Ngay cả bạn bè tôi cũng là những người họ sắp đặt.”

Hắn khẽ thở dài, ánh mắt trở lại trên người Giang Lộc: “Có lẽ tôi không được bình thường thật.”

"Tiểu Lộc, cậu có sợ không?"

Ngón tay Giang Lộc khẽ co lại, nhưng cậu không trả lời câu hỏi ấy. Thay vào đó, cậu hỏi:"Sao cậu không giải thích với bọn họ đi?"

Lâm Huyên bật cười, nụ cười thoáng chút mỉa mai. "Tiểu Lộc, có những người chỉ tin vào những gì họ thấy và nghe được thôi."

Giang Lộc không tiếp tục chủ đề này. Bỗng nhiên, cậu nói: "Tôi có thể lấy bức tranh này không?"

"Được." Lâm Huyên gật đầu. Đúng lúc đó, giáo sư bước vào từ cửa trước, lớp học dần trở nên yên ắng. Lâm Huyên hạ thấp giọng, nói thêm:"Cậu tự tháo ra đi."

Giang Lộc cẩn thận gỡ bức tranh xuống, kẹp vào cuốn sách của mình. Vừa nghe giảng, cậu vừa nghĩ đến câu nói trước đó của Lâm Huyên. Cậu có lẽ đã hiểu được lý do cho những vết thương trên người hắn.

Dễ dàng phán định con mình mắc bệnh tâm lý, để lời đồn ấy lan ra như lý do để người khác bạo hành, lại còn giả vờ nhảy lầu vì cho rằng con mình không bình thường rồi vô tình gây ra tai nạn… Những bậc cha mẹ đã đẩy con trai vào bước đường cùng như thế thì có thể tốt đẹp được sao?

Niềm yêu thích hội họa của Lâm Huyên là vì hắn thực sự đam mê hay chỉ vì bị ép buộc phải từ bỏ mới dẫn đến phản kháng? Chỉ có ba mẹ hắn mới biết rõ điều đó.

Có lẽ, Lâm Huyên thực sự có vấn đề. Nhưng vấn đề lớn nhất vẫn nằm ở ba mẹ hắn – chính họ là nguyên nhân khiến mọi chuyện này xảy ra.

Giang Lộc cảm thấy một sự đồng cảm dâng lên trong lòng.

Thật đáng thương.

Đáng thương giống như mình vậy.

Trên gương mặt Giang Lộc thoáng hiện chút xúc động.

Lâm Huyên quan sát phản ứng của Giang Lộc. Khi nhận ra ánh mắt của cậu tràn ngập thương cảm, hắn suýt nữa không nhịn được mà cười thành tiếng.

Những gì hắn nói đều là thật.

Việc vẽ tranh, bị cô lập vô hình, sự dằn vặt khi nhận ra mình đã cho chú chim nhỏ quá nhiều tự do, mẹ hắn vì hắn mà nhảy lầu, cả lời ba hắn đã từng nói: "Thằng bé là một kẻ biến thái."

Tất cả đều thật. Nhưng hắn chỉ nói ra một phần sự thật, vậy mà đã dễ dàng khiến Tiểu Lộc mềm lòng.

Chỉ cần mềm lòng thêm một chút nữa thôi.

Lâm Huyên kìm nén sự hưng phấn trong đáy mắt, ánh nhìn thoáng qua bàn tay chậm rãi gõ trên bàn phím của Giang Lộc.

Giang Lộc dùng bàn phím 9 nút.

Ngón tay của Lâm Huyên vô thức di chuyển theo từng phím mà cậu nhấn, như thể ghi nhớ từng ký tự.

"Tôi... nghĩ... cậu... là... người... tốt."

Đọc xong dòng tin nhắn, lưỡi Lâm Huyên như tê dại vì phấn khích.

Đáng yêu quá đi mất.

Trần Phong: [Gì cơ?]

Trần Phong: [Cậu ta cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì vậy?]

Giang Lộc không trả lời.

Vị giáo sư phụ trách là người lớn tuổi, nhưng không hề bảo thủ. Ngay từ buổi học đầu tiên, ông đã hào hứng thông báo với cả lớp rằng chỉ cần điểm danh xong, ai muốn rời lớp sớm thì cứ tự nhiên.

Vì vậy, khi buổi học vừa điểm danh kết thúc, hơn nửa số sinh viên đã rời đi.

Sư Gia Ngọc và hai người bạn trong nhóm nói lời tạm biệt với Giang Lộc, cùng Đường Nguyên và Ngu Cảnh Vinh rời khỏi lớp.

Nhưng Giang Lộc vẫn ở lại. Cậu luôn rất nghiêm túc trong việc học, tranh thủ giờ giải lao để chép lại những phần bài giảng mà mình chưa kịp ghi. Trong lúc chép, cậu lắng nghe tiếng bút chì của Lâm Huyên lướt trên giấy vẽ, âm thanh sột soạt đầy nhịp điệu ấy khiến cậu cảm thấy bình yên.

Âm thanh ấy vang lên suốt hai tiết học, đến tận khi về ký túc xá, như là nó vẫn còn lẩn quẩn bên tai Giang Lộc.

Ba người bạn cùng phòng của Giang Lộc trở về gần giờ giới nghiêm. Lúc ấy, cậu đã lên giường.

Sư Gia Ngọc để ý đôi dép của Giang Lộc được đặt ngay ngắn trước bậc thang, mũi dép luôn hướng ra ngoài – thói quen cố định của cậu để tránh "vật xấu" lên giường theo lời cậu nói.

Cậu ấy vén rèm giường của Giang Lộc định nói gì đó, nhưng lại thấy cậu đang nằm quay mặt vào tường, điện thoại đặt cạnh gối đang sạc. Vì vậy, cậu ấy nhẹ nhàng buông rèm xuống.

"Tiểu Lộc ngủ rồi à?" Tạ Ngộ hỏi khi thấy vậy.

"Ừ." Sư Gia Ngọc gật đầu: “Đi đứng nhẹ nhàng thôi nhé."

Ba người chen chúc nhau ngoài ban công nhỏ hẹp, sợ làm Giang Lộc thức giấc nên đã kéo cửa kính lại. Nhưng không gian chật chội khiến ba chàng trai chỉ biết khổ sở chịu đựng.

Đang đánh răng, Sư Gia Ngọc đột nhiên nói: “Hôm nay Tiểu Lộc có vẻ không vui nhỉ? Tớ thấy cậu ấy im lặng suốt.”

“Không đâu.” Trần Phong phẩy tay, chẳng mấy để tâm: “Không phải cậu ấy ngồi với Lâm Huyên à? Làm gì có thời gian nói chuyện với tụi mình chứ.”

“Vừa nãy mình còn thấy Tiểu Lộc nhắn trong nhóm hỏi tụi mình khi nào về, nhưng mình quên trả lời rồi.”

Tạ Ngộ lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy trong nhóm có một tin nhắn của Giang Lộc nằm đó nhưng chẳng ai đáp lời. Trông có phần hơi cô đơn.

“Tiểu Lộc nào phải người nhỏ mọn thế.” Cậu ấy nhún vai, không quá bận tâm: “Lần sau dẫn cậu ấy theo là được. Nhưng nhớ tránh giờ cậu ấy học, cậu ấy có bao giờ bỏ tiết đâu.”

“À này,” Tạ Ngộ nhét điện thoại vào túi, hỏi Trần Phong: “Cậu nói chuyện về Lâm Huyên với Tiểu Lộc, cậu ấy phản ứng của cậu ấy thế nào?”

Trần Phong: “Cậu ấy bảo đừng lo, Lâm Huyên là người tốt.”

Tạ Ngộ: “…”

Sư Gia Ngọc cười, giữ ý trung lập: “Có lẽ Lâm Huyên đã tự giải thích. Cũng không thể tước quyền nói của đương sự được. Cậu ta có thực sự là người tốt hay không thì khó nói. Chúng ta đâu phải bạn cùng lớp với cậu ta, toàn nghe chuyện truyền miệng nên cũng chưa chắc đã đúng đâu.”

“Thôi kệ.” Tạ Ngộ rửa mặt qua loa, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ để Tiểu Lộc bị bắt nạt ngay trước mắt tụi mình? Đừng mơ.”

“Cũng chưa chắc đâu.” Sư Gia Ngọc nói, ánh mắt thoáng đăm chiêu: “Mình cảm thấy Tiểu Lộc như thuộc về một thời đại khác vậy.”

Trần Phong: “Hả? Thời đại gì cơ?”

Tạ Ngộ bật cười châm chọc: “Nếu muốn khen Tiểu Lộc đơn thuần thì cứ khen thẳng, cần gì làm màu vậy? Viết bài luận tiếng Anh à?”

Sư Gia Ngọc cười khoái chí: “Cậu biết mình thi đại học tiếng Anh được 149 điểm à?”

Tạ Ngộ ghen tị, chua ngoa buông lời: “Mẹ kiếp…”

Giang Lộc vốn ngủ không sâu, lại bị tiếng xì xào ngoài ban công làm tỉnh giấc.

Cậu vén rèm giường lên, nhìn thấy ba người không biết đang bàn tán chuyện gì, cười nói đầy bí mật.

Tạ Ngộ kéo cửa kính trượt ra, giọng Trần Phong cũng theo đó vọng vào: “Mình định nhuộm tóc xanh đấy!”

Sư Gia Ngọc bật cười mắng: “Đồ ngu, tóc xanh nhìn như trào lưu sát thủ học đường! Đừng có đi cùng mình, mình ngại lắm!”

“Cậu biết cái này gọi là phong cách lạnh lùng của vương gia không?”

Tạ Ngộ không để ý đến hai người kia, quay sang thấy Giang Lộc mơ màng ló đầu ra từ giường thì không nhịn được bật cười: “Làm cậu tỉnh à?”

“…Ừm.” Giang Lộc dụi mắt, hỏi: “Các cậu nói gì thế? Xanh gì cơ?”

“À, chuyện này.” Trần Phong đi vào, đáp: “Đường Nguyên bảo muốn đi nhuộm tóc rồi rủ tụi mình đi cùng.”

Tạ Ngộ cười nhạo: “Đi nhuộm tóc mà cũng rủ cả nhóm, như mấy cô gái nhỏ ấy. Sắp tới chắc còn nắm tay nhau đi vệ sinh nữa chứ gì.”

Sư Gia Ngọc cười phá lên: “Ha ha ha ha ha!”

Tạ Ngộ quay lại, thấy Giang Lộc đang ngồi trên giường, đôi mắt cụp xuống như không còn hứng thú. Cậu ấy vươn tay, bóp nhẹ má Giang Lộc rồi giọng trêu chọc: “Sao thế? Mặt ỉu xìu thế kia, ai bắt nạt cậu hả bảo bối của tụi này?”

“Không có.” Giang Lộc lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Tại mình chưa tỉnh ngủ thôi.”

Dừng một chút, cậu chần chừ hỏi: “Sao tự nhiên các cậu thân với Đường Nguyên và Ngu Cảnh Vinh thế?”

“Chơi game thôi.” Sư Gia Ngọc đáp: “Hồi đó mở định vị, bọn họ kéo tụi mình chơi mấy trận. Kỹ năng khá ổn, lại là đồng môn nên thân luôn.”

Giang Lộc gật đầu, không có ý định can thiệp vào quyền kết bạn của các bạn cùng phòng. Cậu kéo rèm giường lại, thở phào nhẹ nhõm. Điện thoại đặt bên gối lóe sáng.

Lâm Huyên nhắn đến.

Lâm Huyên: [Tiểu Lộc, chúc ngủ ngon _]

Giang Lộc: [Ngủ ngon.]

Lâm Huyên: [Nghe được những tin đồn kia mà cậu không rời xa tôi, Tiểu Lộc, cậu là người đầu tiên làm thế. Tôi rất vui.]

[Nhớ lời cậu đồng ý làm chàng thơ của tôi nhé.]

[Cảm ơn _]

Giang Lộc nhìn chằm chằm vào màn hình. Đầu ngón tay cậu khẽ nhấn trên vỏ điện thoại, cảm giác lạnh buốt lan dọc lên.

Sự sợ hãi tràn ngập trong lòng cậu khi gặp Lâm Huyên tối nay như đã hoàn toàn biến mất.

Cậu đã đồng ý làm nguồn cảm hứng của Lâm Huyên, điều đó có nghĩa là lúc này hắn cần đến cậu.

Nhưng nếu Lâm Huyên tìm được một nàng thơ khác thì sao?

Ý nghĩ ấy khiến Giang Lộc run lên bần bật. Cậu cảm thấy áy náy vì suy nghĩ ích kỷ này nhưng không thể ngừng cầu nguyện Lâm Huyên sẽ không gặp một người nào khác.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Giang Lộc muốn nói cho Lâm Huyên biết rằng họ đồng cảm với nhau, rằng cậu khao khát bám lấy hắn như người chết đuối bám lấy chiếc phao cứu sinh.

Tiếng bút chì lướt trên giấy vang lên đều đặn. Trên màn hình máy tính bảng của Lâm Huyên, dòng chữ “Đối phương đang nhập…” nhấp nháy không ngừng.

Cuối cùng, tiếng chuông tin nhắn vang lên.

Giang Lộc: [Chúng ta đã là bạn mà.]

[Bạn bè thì phải hiểu và tôn trọng nhau.]

[Chân thành đổi lấy chân thành.]

[^_^]

Cuối cùng Giang Lộc cũng đã kìm nén được ý nghĩ xốc nổi trong lòng.

Từ đó đến cuối tuần, cậu không gặp Lâm Huyên lần nào. Thế nhưng, cậu lại gặp Đường Nguyên và Ngu Cảnh Vinh thường xuyên hơn, không chỉ trong giờ học tự chọn mà còn cả các tiết học chuyên ngành.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top