Chương 7

Bữa sáng của Lâm Huyên rất đơn giản, chỉ có cháo trắng, bánh bao và trứng luộc.

Khi Giang Lộc đang cúi đầu uống cháo, một giọng nói trầm thấp cất lên phá vỡ không khí yên lặng: “Chuyện tối qua, tôi xin lỗi cậu nhé.”

Giang Lộc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Lâm Huyên đang nhìn thẳng vào mình. Thấy cậu phản ứng, hắn cười khẽ, vẻ áy náy trong mắt hiện rõ: “Làm cậu sợ rồi hả? Cậu có nghĩ tôi là một kẻ biến thái không?”

“Không đâu,” Giang Lộc lắc đầu, mặc dù vẫn còn chút ngại ngùng, nhưng cậu không đến mức vội vàng gắn mác cho người khác: “Tôi hiểu mà.”

Chỉ vài bức tranh thôi, có gì mà phải coi là biến thái chứ? Dù vừa xuyên đến đây chưa lâu, Giang Lộc vẫn từng lang thang trên mạng, biết rằng có rất nhiều người vẽ các bức tranh… nhạy cảm đăng lên làm nội dung giải trí.

Huống hồ, Lâm Huyên sống một mình. Mọi góc trong căn nhà này đều thuộc không gian riêng của hắn. Việc hắn vẽ gì, đặt tranh ở đâu đều là quyền tự do cá nhân. Chuyện hắn sơ suất không cất kỹ và để bị nhìn thấy, hay lo lắng dì giúp việc có thể phát hiện ra là vấn đề của hắn.

Đêm qua, việc Giang Lộc vào nhà hắn vốn đã là một sự xâm phạm không mong đợi. Là một vị khách nên cậu cũng biết giữ chừng mực, chẳng định xen vào chuyện riêng của người khác.

“Vậy cậu thực sự không để bụng sao?” Lâm Huyên nhìn cậu hồi lâu rồi cười nhẹ, nói bằng giọng bâng quơ: “Bạn học Tiểu Lộc đúng là người thấu hiểu như vẻ bề ngoài nhỉ.”

“Nhưng tôi thực sự không biết phải vẽ tiếp thế nào…” Hắn nhíu mày, ngữ điệu thoáng chút bất lực, khẽ lẩm bẩm: “... Mà thôi.”

Giang Lộc cụp mắt xuống, lặng lẽ khuấy bát cháo, sau đó lại len lén ngẩng lên nhìn Lâm Huyên.

Tư thế ngồi của hắn thật đẹp, lưng thẳng tắp, không chút gù hay buông lỏng. Đôi mắt hắn hơi cụp xuống, nhịp ăn uống chậm rãi và nhã nhặn. Sự thanh lịch toát ra từ từng động tác nhỏ khiến người khác phải cảm thấy hắn là một người rất dễ gần.

Không biết một gia đình như thế nào mới có thể dạy dỗ nên một người như hắn nhỉ?

Những dấu vết của sự giáo dục nghiêm khắc hiện lên rõ rệt trên con người hắn.

Giang Lộc siết chặt chiếc thìa sứ trắng trong tay, ánh mắt vô thức cụp xuống.

Nhà họ Giang cũng rất nghiêm khắc. Nghiêm đến mức chỉ cần quên gọi ba mẹ bằng kính ngữ là cậu đã bị mắng là vô lễ rồi.

Nhưng mà, Lâm Huyên với nền tảng giáo dục tốt như vậy, hắn lại mang trên mình những vết sẹo đó… Chúng đến từ đâu nhỉ?

Cậu mải miết nghĩ ngợi, cho đến khi một quả trứng luộc được bóc sẵn đặt xuống trước mặt mình. Ngẩng đầu lên, cậu chạm ngay vào ánh mắt sâu thẳm như một hồ nước tĩnh lặng của Lâm Huyên.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lâm Huyên hỏi, giọng trầm ấm như thể muốn cậu chia sẻ.

“Cảm ơn.” Giang Lộc đáp lời, nhận lấy quả trứng nhưng không trả lời câu hỏi.

Lâm Huyên nhìn cậu cắn một miếng nhỏ từ quả trứng, yết hầu khẽ động, rồi quay mặt đi.

… Quả trứng bị cắn một miếng, chỉ có chút xước ngoài vỏ nên chẳng đáng kể.

Nhưng thật sự là… đáng yêu chết đi được.

Sau bữa sáng, trời còn sớm, nhưng Giang Lộc chỉ chơi với Bố bố được một lúc rồi đứng dậy rời đi. Hôm nay cậu có tiết lúc tám giờ sáng, và định về ký túc xá chuẩn bị trước. Ngoài trời vẫn lất phất mưa bụi, cậu mang theo chiếc ô khi ra ngoài.

Lâm Huyên gọi giúp cậu một chiếc xe công nghệ. Nhưng vì chân hắn đang bị thương nên Giang Lộc không để hắn xuống tiễn, chỉ chào tạm biệt rồi tự mình rời đi.

Trước khi lên xe, cậu lướt qua nhóm chat của ký túc xá, nhưng không thấy có tin nhắn nào mới. Nhìn màn hình im ắng, cậu mím môi, lộ ra vẻ đăm chiêu.

Từ tầng trên cao, Lâm Huyên đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng bước chân của Giang Lộc cho đến khi cậu khuất bóng ở góc đường. Lúc này, hắn mới dời ánh nhìn đi, cầm điện thoại lên và gọi một cuộc.

Tiếng chuông vang lên vài hồi, ngay trước khi chuyển sang chế độ hộp thư thoại, đầu dây bên kia nhấc máy. Giọng nói khàn khàn, ngái ngủ vang lên:

“Alo?”

Lâm Huyên bình thản hỏi, giọng điệu trầm thấp: “Tiến triển thế nào rồi?”

“Được rồi, móc câu đã vào miệng cá,” giọng nói bên kia mang theo chút chế nhạo: “Một cậu nam sinh ngây thơ, trong sáng. Thật là dễ dụ.”

Ánh mắt Lâm Huyên trầm xuống. Hắn nói ngắn gọn vài câu, sau đó dứt khoát cúp máy.

Về đến ký túc xá, Giang Lộc thấy ba người bạn cùng phòng vẫn chưa dậy. Nhìn đồng hồ đã không còn sớm, cậu đặt ô cạnh cửa rồi lần lượt đánh thức từng người.

Sư Gia Ngọc nheo mắt ngái ngủ, nhìn cậu và mỉm cười chào: “Chào buổi sáng nha Tiểu Lộc.”

“Chào buổi sáng,” Giang Lộc đáp lại, sau đó tò mò hỏi: “Tối qua mấy cậu làm gì mà giờ còn ngủ?”

Tạ Ngộ vẫn nằm bẹp trên giường, giọng khàn khàn uể oải: “Chơi game.”

Trần Phong với cặp mắt thâm quầng như gấu trúc, vừa ngáp dài vừa từ từ leo xuống giường, bổ sung: “Chơi suốt cả đêm.”

Thảo nào cả nhóm chat tối qua im ắng. Giang Lộc nhìn Tạ Ngộ vẫn nằm lì, bèn kéo cậu ấy xuống giường, thúc giục: “Dậy đi! Mấy cậu còn phải đi ăn sáng nữa.”

Tạ Ngộ trông như bị hút cạn sức sống, mạnh tay xoa mặt vài cái rồi lầm bầm:

“Tối qua cậu ngủ ở đâu?”

“Ở chỗ Lâm Huyên.” Giang Lộc giải thích ngắn gọn: “Nhà cậu ấy gần trường. Chân cậu ấy bị thương, lúc tôi đưa về thì trời mưa lớn quá nên ở lại.”

“... Ngày đầu tiên mà đã bị dụ về nhà rồi,” Tạ Ngộ lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng, vẻ mặt ngái ngủ lờ đờ bước ra ban công rửa mặt.

Nhìn bóng lưng của cậu ấy, Giang Lộc quay sang hỏi Trần Phong và Sư Gia Ngọc: “Tối qua mấy cậu chơi game với ai?”

Trần Phong vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa lầm bầm: “Cậu không quen đâu.”

Giang Lộc hơi mở môi định nói gì đó nhưng cuối cùng lại mím chặt.

“Trường mình đúng là ngọa hổ tàng long.” Trần Phong tiếp tục lải nhải: “Không nhờ họ thì chúng mình chẳng thể chơi thâu đêm nổi rồi…”

Giang Lộc cụp mắt, ngón tay vô thức xoa nhẹ lòng bàn tay mà không nói gì.

Những ngày sau đó, Giang Lộc không gặp lại Lâm Huyên.

Chân hắn bị thương, phải xin nghỉ vài ngày. Trong khi đó, lịch học của Giang Lộc dày đặc nên cậu cũng không có thời gian để đến thăm. Cả hai chỉ liên lạc qua tin nhắn.

Lâm Huyên thường xuyên gửi cho cậu ảnh và video của Bố bố, đôi khi là những bức tranh mới mà hắn đang vẽ. Hắn đặc biệt thích vẽ cơ thể nam giới, nhất là hình ảnh thanh niên. Nhưng kỳ lạ ở chỗ là tất cả các bức vẽ đều thiếu khuôn mặt.

Cơ thể được hắn phác họa vô cùng điêu luyện, nhưng khi đến phần ngũ quan, hắn lại dừng lại. Không phải vì không vẽ được mà như thể hắn không muốn vẽ.

Giang Lộc không hiểu tại sao nhưng cậu không hỏi nhiều. Cậu biết cách cổ vũ, dùng lời lẽ đơn giản nhưng hiệu quả để khiến Lâm Huyên cảm thấy được khích lệ.

Lâm Huyên rất vui: [Chỉ có bạn học Tiểu Lộc mới khen tôi thế này thôi đấy _]

Giang Lộc đáp: [Tại sao vậy?]

Lâm Huyên chậm rãi trả lời sau vài phút: [Người nhà tôi luôn nghĩ vẽ tranh là trò vô bổ. Thật ra tôi từng muốn thi vào ngành mỹ thuật của Đại học Yến thành _]

Giang Lộc đang bận, không kịp trả lời.

Một lát sau, Lâm Huyên lại nhắn: [Nhưng tôi biết điểm yếu của mình. Tôi không thể tưởng tượng được khuôn mặt của những nhân vật này. Tôi có thể tham khảo khuôn mặt của bạn học Tiểu Lộc không?]

Giang Lộc trả lời chậm rãi: [Khuôn mặt của tôi á?]

Lâm Huyên:

[Đúng vậy _]

[Có được không?]

[Bạn học Tiểu Lộc có thể làm chàng thơ của tôi không?]

[*_*]

[Tôi đảm bảo sẽ không để khuôn mặt của cậu xuất hiện trong sổ phác thảo đâu.]

Giang Lộc không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì: [Tại sao cậu lại không tìm người khác đi? Bạn bè khác của cậu chẳng hạn.]

Lâm Huyên trả lời ngay: [Tôi không có bạn.]

[Thật xin lỗi. Chuyện này hơi phức tạp. Nếu cậu không muốn thì cũng không sao.]

[Không sao đâu _]

Giang Lộc ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng trả lời: [Nếu cậu cần thì được.]

Lâm Huyên: [Đúng vậy, tôi cần bạn học Tiểu Lộc.]

[Cậu có thể gửi cho tôi một tấm ảnh của cậu không? _]

Giang Lộc chọn một tấm ảnh và gửi đi.

Lâm Huyên nhanh chóng đáp lại: [Cảm ơn bạn học Tiểu Lộc _]

Giang Lộc thở phào nhẹ nhõm, đóng ứng dụng nhắn tin rồi quay lại trò chơi trên điện thoại. Nhìn chuỗi tin nhắn đầy lời tục tĩu và những ký tự viết tắt khó chịu, cậu lập tức nhấn nút báo cáo, gương mặt vẫn không chút cảm xúc.

Chiều hôm ấy hiếm khi yên tĩnh, cả ký túc xá chỉ còn lại mình Giang Lộc, ba người bạn cùng phòng đều đã ra ngoài, có vẻ như đi gặp hai người bạn chơi game mà họ mới quen.

Buổi tối, Giang Lộc đến lớp học phần tự chọn sớm. Ngồi chưa được bao lâu, cậu thấy Trần Phong bước vào từ cửa trước, theo sau là bốn người khác.

Hai người trong số đó là Sư Gia Ngọc và Tạ Ngộ, còn lại hai người cậu không quen.

Hàng ghế của họ đủ chỗ cho sáu người ngồi. Giang Lộc không thích ngồi ở chỗ sát lối đi nên theo thói quen để trống một chỗ bên cạnh mình.

Trần Phong liếc nhìn chỗ trống rồi khẽ nói: “Tiểu Lộc, cậu ngồi dịch qua một ghế đi.”

Giang Lộc ngẩn ra một chút, sau đó gật đầu, thu dọn đồ đạc và nhích qua sát lối đi. Nhờ vậy, người thừa lại có thể ngồi xuống.

“Đây là Đường Nguyên và Ngu Cảnh Vinh, hai người chơi game cùng tụi mình dạo này. Tình cờ họ cũng chọn cùng một lớp với chúng ta đó,” Tạ Ngộ xoay người về phía Giang Lộc, giơ tay xoa đầu cậu: “Quên không báo trước với cậu, lát nữa sẽ giới thiệu sau nha.”

Giang Lộc khẽ gật đầu, ánh mắt chỉ thoáng lướt qua đầu ngón tay hơi mờ dần của mình.

Chẳng bao lâu, Tạ Ngộ thực sự giới thiệu cậu với hai người kia.

Họ tên là Đường Nguyên và Ngu Cảnh Vinh, học ngành Quản trị Kinh doanh ở khoa bên cạnh. Hai người mỉm cười với Giang Lộc nhưng nụ cười có chút gượng gạo và xa cách.

Có những người ngay lần gặp đầu tiên đã khiến người ta cảm thấy khí chất không hợp, khó mà chơi chung được.

Giang Lộc cũng lễ phép đáp lại bằng một nụ cười nhẹ rồi quay đi.

Nhưng cậu không thể không để ý rằng, hai người đó như đang cố ý lôi kéo Tạ Ngộ và những người bạn cùng phòng của cậu vào câu chuyện, ngấm ngầm loại bỏ cậu ra khỏi cuộc nói chuyện.

Ngay cả Trần Phong, người ngồi gần cậu nhất cũng quay đầu về phía họ mà trò chuyện.

Mấy ngày qua, cái tên Đường Nguyên và Ngu Cảnh Vinh xuất hiện ngày càng nhiều trong những câu chuyện của ba người bạn cùng phòng. Họ có chung sở thích, chung chủ đề, có vẻ như đã hình thành một nhóm mới mà Giang Lộc bị cố tình gạt ra ngoài, khiến cậu không thể chen vào được.

Trong lòng Giang Lộc dâng lên một cảm giác trống rỗng khó tả. Cậu quay đầu lại thì nhìn ngón tay mình ngày càng nhạt nhòa, như thể sắp biến mất hoàn toàn.

Cậu cảm thấy phiền.

Trước đây cậu không phải người nhỏ nhen, chưa bao giờ để tâm đến việc bạn cùng phòng kết bạn mới. Cậu luôn giữ ranh giới rõ ràng trong các mối quan hệ.

Nhưng sức mạnh của cốt truyện như đã khiến sự phớt lờ mà cậu phải chịu trở nên hữu hình, như một vết cắt sắc bén cứa vào lòng tự tôn.

“Bạn học Tiểu Lộc.”

Giọng nói của Lâm Huyên vang lên từ trên cao, kéo Giang Lộc ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

Cậu ngẩng đầu, hơi bối rối khi thấy Lâm Huyên đứng trước mặt mình: “Lâm Huyên?”

Trong tay hắn là một cuốn giáo trình và một cuốn sổ phác thảo, nụ cười nhàn nhạt hiện trên môi.

Hắn nhìn thoáng qua nhóm người đang cười nói phía sau Giang Lộc rồi ánh mắt lại trở về trên gương mặt cậu. Nhận thấy nét buồn man mác trong đôi mắt nai xinh đẹp ấy, nụ cười của Lâm Huyên càng trở nên dịu dàng hơn.

“Ngồi cùng tôi không?” Hắn chỉ vào hàng ghế bên kia lối đi, nơi một dãy bốn chỗ còn trống.

Lâm Huyên trêu đùa: “Tôi nghĩ bạn học Tiểu Lộc sẽ không nỡ để tôi ngồi học một mình đâu đúng không?”

Giang Lộc do dự vài giây rồi gật đầu, thu dọn đồ và đứng dậy đi theo hắn.

Lâm Huyên để cậu ngồi vào bên trong.

Khi cả hai đã yên vị, Giang Lộc mới hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Cũng tình cờ chọn trúng lớp này thôi,” Lâm Huyên cười khẽ: “Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

“Chân cậu ổn rồi sao?”

“Ừ, bôi thuốc rồi, chỉ cần đi chậm một chút là được. Tôi không thể nghỉ học thêm nữa.”

Nói xong, hắn đưa cuốn sổ phác thảo cho Giang Lộc: “Xem thử nhé?”

Giang Lộc chần chừ một giây rồi nhận lấy.

Lâm Huyên bật cười nhẹ: “Đừng lo, không phải cuốn mà cậu thấy tối hôm đó đâu.”

Giang Lộc hơi xấu hổ rồi cúi xuống lật mở cuốn sổ.

Ánh mắt Lâm Huyên dừng lại trên tay cậu.

Cậu chỉ dùng ngón cái để lật trang, bốn ngón còn lại căng cứng, không hề cử động.

Giang Lộc không nhận ra điều này, sự chú ý của cậu đã bị cuốn hút bởi bức vẽ.

Trong tranh là một thiếu niên đang ngồi bên lề đường ôm một con mèo tam thể. Giang Lộc nhanh chóng nhận ra chú mèo trong tranh chính là Bubu và ánh mắt cậu dừng lại thật lâu trên gương mặt sống động của thiếu niên đó.

Một thiếu niên thanh tú, đôi mi dài rủ xuống như cánh quạ. Sóng mũi cao thẳng, ánh mắt trong trẻo tựa nước hồ thu, nụ cười trên môi rạng rỡ như ánh mặt trời.

Đó chính là khuôn mặt của cậu.

“Vừa vẽ xong đã mang cho cậu xem đó.” Lâm Huyên nói khẽ bên tai, giọng nói trầm ấm: “Nhờ cậu mà tôi có thể hoàn thành. Tôi muốn cậu là người xem đầu tiên.”

Giang Lộc mím môi, cảm giác phiền muộn trong lòng lập tức tan biến.

Cậu nhìn xuống ngón tay mình, chúng đang dần hiện rõ lại.

Ngoài Giang Lộc ra, không ai có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.

Cậu lật thêm hai trang trong cuốn sổ phác thảo nhưng những trang sau đều trống trơn.

“Đây là bức vừa mới vẽ.” Lâm Huyên cười nhẹ rồi giải thích: “Thời gian hơi gấp, những bức vẽ cũ tôi định lúc nào rảnh sẽ hoàn thiện thêm.”

“Sau khi làm xong, tôi sẽ đưa cậu xem, được không?”

Giang Lộc gật đầu: “Được.”

Lúc này, có vẻ như Trần Phong và nhóm bạn vừa nhận ra Giang Lộc không còn ngồi cùng họ. Quay đầu lại thì họ phát hiện cậu đang ngồi cạnh Lâm Huyên. Trần Phong gửi một tin nhắn:

[Lâm Huyên lại đến học với cậu à?]

Giang Lộc trả lời: [Không. Cậu ấy cũng chọn môn này, là tình cờ thôi.]

Môn tự chọn này mở cho cả khoa, ai cũng có thể đăng ký.

Trần Phong: [Vậy à?]

[Đường Nguyên và Ngu Cảnh Vinh học cùng cấp ba với Lâm Huyên. Bọn tôi vừa hỏi được chút chuyện về cậu ta đó. Có muốn nghe không?]

Giang Lộc thoáng nhìn sang Lâm Huyên, người đang nghiêng đầu nhìn cậu với vẻ mặt tò mò: “?”

Cậu cúi xuống, nhắn lại một dấu hỏi:

[?]

Trần Phong: [Lâm Huyên hồi trước không có tiếng tốt, nghe nói tâm lý không bình thường cho lắm.]

[Lúc nhỏ, cậu ta có một con chim rất yêu quý, nhưng nó bị xe cán chết. Cậu ta chẳng có phản ứng gì cả. Lúc đó, cậu ta mới sáu tuổi, chứng kiến con vật cưng máu thịt be bét mà vẫn lạnh lùng, không khóc, không làm ầm ĩ, như thể chưa từng nuôi nó vậy.]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top